Đường Hồng Chí nhìn profile trong tay, khoé miệng kéo dài thành nụ cười tươi.
Diệp Tu, 31 tuổi, ra mắt 10 năm, toàn đóng vai phụ, nhưng diễn xuất......!rất tốt.
Không ngờ một người ngây thơ sạch sẽ như vậy lại lăn lộn trong showbiz chục năm rồi.
Vậy mà anh lại từ chối hắn, nói mình vị thành niên......!Đường Hồng Chí vuốt khóe miệng cười.
Lúc ấy, hắn thấy rõ trong ánh mắt anh có sự khao khát hắn, nhưng anh lại từ chối hắn.
Lần đầu tiên có người trực tiếp hắn như thế.
Ra mắt mười năm, không bị ai chạm đến, giữ bản thân trong sạch cả chục năm......!cũng là người khác biệt.
Đường Hồng Chí không chơi mấy ngôi sao, không, hắn năm nay 25, vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Nhưng chung quanh hắn có rất nhiều người chơi, có người ăn cháo trả tiền, có người lại rót đầu tư......!có người chơi xong thì quỵt......!có người chơi xong lại hại người kia thân bại danh liệt......
Đường Hồng Chí không phải người tốt, nhưng cũng không đi hại người vô tội.
Nhưng Diệp Tu này có thể hot lên được
Anh trong sáng, sạch sẽ, xinh đẹp lại nỗ lực.
Đường Hồng Chí hất tay gọi cấp dưới tới, bắt đầu nhét cho Diệp Tu một đống tài nguyên, phim truyền hình, điện ảnh, gameshow, thu âm, nhảy múa......
Vì thế, Diệp Tu từ một diễn viên mờ nhạt bỗng nhiên biến thành nam chính phim truyền hình, nam chính phim điện ảnh,......!còn được hát ca khúc chủ đề......
Chỉ qua một năm, Diệp Tu từ một người sắp phải đổi nghề kiếm cơm trở nên hót hòn họt, biến thành siêu sao cả nội lẫn ngoại.
Nhưng anh vẫn luôn sạch sẽ, thuần túy, xinh đẹp, nỗ lực.
Anh hỏi người đại diện lý do vì sao mọi chuyện phát triển như thế này, cậu ta chỉ ấp úng nói do kỹ thuật diễn của anh tốt.
Diệp Tu không tin, diễn xuất của anh tốt, rất nhiều đạo diện nhà sản xuất đều biết.
Nhưng anh không chơi quy tắc ngầm...!nên chẳng ai muốn dùng anh cả.
Có rất nhiều người đàn ông xinh đẹp, đủ mọi loại đưa đến giường cho họ chơi......!Không ai lại dùng người chán ngắt như anh cả.
"Tôi không chấp nhận bất kỳ trò quy tắc ngầm nào." Diệp Tu nói.
Người đại diện ôn hòa trấn an: "Không ai dám quy tắc ngầm với anh đâu."
"Gì?" Diệp Tu nghe hiểu được gì đó.
"Anh về sau sẽ biết." Người đại diện cười mà không nói.
Diệp Tu biết, Anh bị người ta nhìn trúng.
Anh muốn từ chối, nhưng đối phương chỉ ở phía tối bắn từng viên đạn bọc đường cho anh, chăm sóc anh chu đáo mà chưa từng xuất hiện.
Diệp Tu muốn từ chối cũng không có ai để từ chối.
Anh nói với người đại diện: "Tôi không cần nhiều tài nguyên như vậy."
Người đại diện nói: "Đấy là do công ty sắp xếp.
Anh bây giờ vẫn là nghệ sĩ dưới trướng, mọi việc đều phải nghe theo công ty."
"Nhưng tôi sẽ không bồi ai lên giường." Diệp Tu nhấn mạnh.
Nhưng mà sự thật là, đừng nói đến bồi giường, ngay cả bồi rượu còn không có.
Trừ khi cùng với đoàn phim liên hoan tụ hội, anh chả có thêm vụ đi tiệc rượu nào hết.
Thậm chí đi ăn với đoàn phim cũng không có ai dám mời rượu Diệp Tu.
Diệp Tu biết, có nhân vật lớn nhìn trúng anh, nhưng không đời nào anh thoả hiệp.
Tuy nói vậy để an ủi bản thân, nhưng anh thật sự rất sợ, sợ mọi thứ đang xảy ra và những thứ chưa tới.
Vì thế anh đem mọi cảm xúc của mình đặt vào trong diễn xuất.
Nếu ngày mai phải chết, thì hôm nay cứ cố gắng làm điều anh yêu thích: diễn xuất.
Nhưng mà, khi Lâm Nghiêu cùng làm chung với anh tự sát, Diệp Tu cuối cùng kiên trì không nổi.
Anh không có quậy phá, mà ở trong phòng nghỉ của đoàn khóc.
Anh khóc rất nhiều, khóc rất lâu.. lâu đến nỗi ai trong đoàn cũng sợ hãi.
Người đại diện hỏi: "Anh bị sao vậy?"
Diệp Tu sợ hãi, anh sợ hãi, sợ người phía sau kia.
Trên đời này có rất nhiều người có máu mặt, họ chỉ cần búng tay một cái là đã có thể đoạt lấy sinh mệnh của anh.
Nhưng Diệp Tu không nói ra, anh và người đại diện không phải quen biết thân thiết, không phải cái gì cũng nói ra.*
( * tuyến thời gian đẩy nhanh, nhưng mà người đại diện này sau khi thụ gặp công mới có, nên cùng lắm chỉ tầm 1 năm, chứ k phải đại diện 10 năm rồi nha=))).
????????????????????
Lại đến tiết mục lảm nhảm của Đào rồi.
Hôm nay nói về vấn để thờ 2 đạo nha.
Có dì Út là người quen của mẹ mình.
Dì có đứa con út mất trong lúc làm điện ( thuỷ điện ý).
Được 100 ngày dì mời người tới gọi hồn để đưa cậu về, thì cậu hiện lên thật.
Cậu hiện lên và bắt đầu khóc, nói: "Mẹ ơi mẹ về xin bà nội tha cho con.
Con bây giờ đau đớn lắm, cứ bị kéo sang hai bên.
Mẹ thương con xin nội tha cho con, con từ nhỏ đã quy y nhà Phật, mẹ xin nội tha cho con, bỏ tên thánh cho con để con được đầu thai.."
Hoá ra nguyên nhân là do bà nội của cậu út khi cậu lớn có đi xin tên thánh, mà cậu vừa ra đời đã quy y rồi:( chính vì thế nên khi mất bị hai bên kéo, không thể đi được.
Về cơ bản thì một người thờ hai đạo cũng sẽ khó.
Ngày xưa đào cũng hay đọc sách Phật, có đoạn ngày xưa cũng đọc, không rõ cuốn nào.
Chỉ nhớ cái đó được bà dặn nhớ kỹ, là không nên thờ 2 đạo.
Nếu bạn là đạo Phật, thì cứ thờ Phật.
Noel đi nhà thờ chơi vẫn được, nhưng đừng đi rửa tội, xin tên thánh...!Và ngược lại.
Bởi khi mất đi, xuống ấy sẽ có người chờ bạn.
1 bên là của Phật, 1 bên là của Đạo, sẽ xảy ra tình trạng tranh chấp bởi ai cũng theo lý " đây là tín đồ của tôi", bạn khó lòng mà đi đầu thai..
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
95 chương
10 chương
56 chương