Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 334 : Nữ tam đại, ôm kim khuyên

Nhóm dịch: Lưu linh hội Biên: Lão Sầu Hạng Vũ vung tay: “Kêu hắn vào." Sau đó phân phó thủ hạ: "Bày yến tiệc." Tôi kín đáo đưa bảo kiếm cho Kinh khờ rồi đẩy anh ấy ra ngoài: "Một lát nữa lão già kia gọi anh vào thì anh vào, sau đó cầm cái này hù dọa Bang tử, rõ chưa?" Kinh khờ bất mãn nói thầm: "Lại là các chú ăn anh đứng, lần sau chuyện này thuê cascader đê...": Tôi cùng Hạng Vũ đi vào trong viện, lúc này Lưu Bang đã lững thững đi tới, bên người có một người khoảng 30 tuổi, mặt vuông, nhìn không có gì nổi bật, hẳn là Trương Lương, thằng này bộ dáng thật thà ngoài sự tưởng tượng của tôi, tôi còn tưởng rằng hình dáng trẻ tuổi tầm khoảng 20 như nó phải có phong cách giống Sáu Lưu -- còn nữa, lão già mà hắn nhặt giày cho liệu có phải là Sáu Lưu không nhỉ? Lưu Bang đi tới trước mặt Hạng Vũ, cung kính hành lễ: “Tướng quân." Anh ấy xưng hô như vậy vẫn giống lúc chư hầu phạt Tần, có vẻ gần gũi, nhưng cũng cho thấy là bạn cũ. Hạng Vũ mỉm cười: "Bái công vất cả, không cần khách khí." Kỳ thật hai người bọn họ có thân phận giống nhau, Hạng Vũ là Bá vương, Lưu Bang hiện tại là Hán vương, nhưng tôn ti vẫn có phân biệt. Hạng Vũ ngoài miệng nói thế, thân thể không chút động đậy, lộ rõ thái độ khinh thị. Đây là sự khác biệt khi lần đầu tôi gặp Lưu Bang, thằng khốn đó đạo mạo trang nghiêm, chẳng những nói năng thận trọng, ngay cả quần áo cũng sửa sang là lượt, giống như một chủ doanh nghiệp thành đạt. Lại nhìn người Hạng Vũ xem, bình thường mặc áo vải, cả bộ quần áo này dù có đi tới triển lãm thời trang Paris thì cũng không khiến cảnh sát chú ý tới. Hạng Vũ làm bộ thân mật kéo tay Lưu Bang vào đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Bái công nhập tiệc." Đây là quý tộc "rổm", toàn nhân loại trên địa cầu đều xem thường, nhưng cũng phải cho chút thể diện. Lưu Bang cũng vô cùng phối hợp, tươi cười đáp lại: "Tướng quân uy nghi như xưa, vừa rồi Quý (Tên chữ Lưu Bang) qua đây, thấy tướng quân trì hạ quân lính, quân dung nghiêm cẩn. Bạo Tần vô đạo, có tướng quân chủ trì đại cục quả là phúc của vạn dân." Hạng Vũ cười trừ: "Không dám, Bái công không cần quá khiêm nhường." Tôi chắp tay sau lưng đi theo, nói thầm: "Con mẹ nó, thật vô bổ." Cũng chẳng biết Trương Lương có nghe rõ tôi nói gì không, nhưng các ông chủ đi trước tâm sự, chúng ta làm kẻ dưới không thể không hợp vào, vì thế kéo tay tôi làm quen: "Vị tướng quân này thực sự lạ mặt." Tôi thuận miệng đáp: "Tôi họ Tiêu." Trương Lương chắp tay nói: “Chẳng biết biểu tự của tướng quân thế nào?" Thật sự là một tên biết cách quan hệ công chúng, thời cổ đại chú trọng tên chữ xưng hô lẫn nhau. Giống như hiện đại gọi đại ca vậy, cho dù quan hệ không tốt nhưng ít nhất trong lòng cũng có chút thân cận. Nhưng mà tôi dường như không có tên chữ, Tiêu Thái Cường tôi không định dùng, Thái Bạch! Đương nhiên, Lý Bạch tự Thái Bạch là chuyện khác, đả bất tử là biệt hiệu của tôi, dường như cũng chẳng có chút lịch sự tao nhã, tôi đành nói hàm hồ: “Chú cứ gọi anh Tiểu Cường đi." Thằng nhãi Trương Lương này tìm tới điểm kéo gần quan hệ, cười ha hả nói: “Nguyên lai là Tiểu Cường huynh." Tôi thấy Lưu Bang run vai, tựa hồ muốn xoay đầu lại nhìn, nhưng lại cố nén không quay đầu lại. Tôi buồn bực ôm quyền với Trương Lương: “Được, Tử Phòng huynh." Trương Lương được voi đòi hai bà trưng, giữ chặt tay tôi: “Tiểu Cường huynh dòng dõi ở đâu?" "Có.. sắp có rồi, dự tính ngày sinh..." Trương Lương sửng sốt cười nói: "Tử Phòng có một tiểu nữ, năm nay mới 2 tuổi, tẩu phu nhân nếu có thể hỉ đản lân nhi, hai ta kết làm thân gia, huynh thấy thế nào?" Tôi tính toán nha, con gái hắn năm nay mới 2 tuổi, con tôi sinh ra thì nhà nó 3 tuổi mẹ rồi, chẳng lẽ là trâu già gặm cỏ non, hơn nữa Trương Lương làm cha vợ cũng không tệ, giống như lời của Vi Tiểu Bảo, cái gì mà trong vòng gì gì ngoài vòng đó, Bang tử cuối cùng vẫn không hạ độc thủ với hắn, hẳn là sống tốt tới cuối đời, vụ mua bán này được. Thế là tôi nói: “Được à. Nữ đại tam, ôm kim chuyên mà." (Biên tập: Old plane - cũng tí nữa được lái) Trương Lương ngẩn ra, cười nói: " Lời Tiểu Cường huynh thật dí dỏm." Trong đại sảnh, Phạm Tăng cùng Hạng Bá đều đã chờ ở đấy, Hạng Bá là một lão già râu bạc, diện mục hiền lành, nhưng nhìn qua là biết cũng là kẻ không nhân từ nương tay, là nhân vật tiêu biểu chuyên làm chuyện xấu.  Lại một phen chém gió bá láp, mọi người ngồi xuống, lúc này phân chủ khách ngồi xuống có thứ tự, Hạng Vũ đã trải qua một lần Hồng Môn Yến nên an bài như xưa, anh ấy cùng Hạng Bá ngồi quay mặt về hướng Đông, Trương Lương ngồi đối diện, Phạm Tăng cùng Lưu Bang ngồi đối mặt một hướng nam một hướng bắc, nhưng vấn đề nảy sinh, tôi ngồi đâu?  Trong lịch sử, Hồng Môn Yến là năm người ngồi ăn, còn hai người biểu diễn tiết mục, Tiểu Cường tôi làm gì có xuất diễn? Theo lý thuyết, tôi là người nhà nên hẳn ngồi bên cạnh Hạng Vũ, nhưng cứ thế ngồi cạnh hai họ Hạng, vậy khác gì ruột thịt, theo thân phận, tôi miễn cưỡng là mưu sĩ của Hạng Vũ nên cùng ngồi với Phạm Tăng, bất quá tôi thấy lão già này có vẻ không thích, lão dường như cũng chẳng muốn ngồi cạnh tôi, vì thế tôi đơn giản ngồi xuống cạnh Trương Lương, đối diện với Hạng Vũ, chuyện này cũng phù hợp với thói quen tiếp khách của người hiện đại, muốn cùng hòa đàm với khách. Ngồi xuống, có người bắt đầu bưng rượu, người cổ đại không thịnh hành việc chia cơm, mỗi người một bàn nhỏ, tự mình ăn thứ mình thích, tôi tiếp tục ngồi nhìn chén rượu trước mặt, chờ bọn họ khai mạc. Lưu Bang nhìn hẳn đã ổn định, bưng chén nói với Hạng Vũ: "Tướng quân, từ đại thắng Cự Lộc tới giờ từ biệt đã lâu, sau này hai ta người nam kẻ bắc, trừ Bạo Tần, phân chư hầu, toàn bộ đều dựa vào cái uy của Tướng Quân, chén rượu này Quý muốn thay thiên hạ kính tướng quân." Hạng Vũ cười nhạt, cầm chén nhấp môi, Lưu Bang vội vàng uống một hơi cạn sạch, Trương Lương rót đầy ly, anh ấy lại vò đầu nói: “Có chuyện là lạ, ta không biết có nên nói không...." Hạng Vũ có chút khó hiểu, xem ra trước kia không có nói. "Nói đi." Lưu Bang lầm bầm: “Muốn nói kỳ thật chẳng phải đại sự -- tôi nghe nói tại Cự Lộc không ít người từng thấy tôi trần truồng đi tới cầu kiến tướng quân, Quý ngu muội, nhưng không thể nhớ rõ có chuyện như vậy..." Hạng Vũ cùng tôi nhìn nhau, cố nín cười: "Không thể nào, chắc là có người nhàm chán phao tin đồn nhảm." Tôi cũng cố nín cười đỏ cả mặt, chuyện này đổ lên đầu Lưu Bang, sớm biết thế tôi không nên che mền, để trần truồng thả rông cho nó toẹt vời. Lưu Bang nghe Hạng Vũ nói thế như trút được tâm sự: “Vậy thì tốt, nếu thật thế thì thật quá đắc tội rồi." Hạng Vũ phì cười, Lưu Bang nhìn Hạng Vũ rất vui vẻ, bỗng nửa quỳ dậy, run giọng nói: "Tướng quân tha mạng." Hạng Vũ nói: "Ngươi làm gì vậy?" Lưu Bang buồn bã: "Nghe nói Quý vào Hàm Dương trước tướng quân khiến tướng quân tức giận, muốn khao thưởng ba quân thảo phạt Lưu Quý, Quý cùng tướng quân năm xưa khởi sự cùng chung phạt Tần, may mắn làm huynh đệ, nay tội gì phải khổ vậy chứ?" Hạng Vũ: "Có người nói ngươi muốn chiếm Quan Trung tự lập làm vương, có việc này sao?" Lưu Bang phủi mạnh tay: "Đây là lời tiểu nhân phao tin đồn nhảm? Năm đó Quý cùng tướng quân chung tay khởi sự, hôm nay Quý may mắn nhập quan trước, nhưng sao không biết tự lượng sức mình, hơn nữa sao dám quên sự nâng đỡ của tướng quân?" Hạng Vũ: "Vậy sao ngươi phái người thủ quan?" Lưu Bang ủy khuất: "Chuyện này là tướng quân oan uổng Quý, đương kim thiên hạ hổ báo sài lang hoành hành, sao không thủ quan, sao dám cam đoan bọn họ không có tâm phản trắc, cùng nhau tiến tới, Quý chết cũng không tiếc, nhưng có thể đưa lên cho tướng quân làm hậu lễ, tâm ý của Quý sẽ hoàn toàn uổng phí - tướng quân, Quý ở Hàm Dương chờ tướng quân tiếp thu a." Hạng Vũ cười a a, nói mấy câu thế thôi, cũng không nói tin hay không, cầm chén lên chúc Lưu Bang: "Uống rượu." Lưu Bang thở phào, lau mồ hôi cẩn thận uống hết ly, Phạm Tăng ở bên lại lo lắng, lão biết tính Hạng Vũ, trên chiến trường âm mưu quỷ kế vị tất có thể lừa được vẻ ngoài thô hào của bá vương, nhưng về mặt chính trị, bá vương quả thật là một thằng ngu. Lưu Bang nói vài câu lừa phỉnh, Phạm Tăng sợ Hạng Vũ dao động, vội vàng nói: “Đại vương, khách quý đến sao không gọi người nhảy múa trợ hứng?" Hạng Vũ im lặng không nói, ý tứ là đáp ứng, Phạm Tăng vui mừng, vỗ tay nói: "Người đâu. Vì Bái Công và đại vương múa kiếm trợ tửu." Vừa nói xong, Kinh khờ đã từ ngoài nhảy vào, xem ra đã chờ quá lâu, hai mắt đảo loạn xạ, lè lưỡi hưng phấn liếm môi, nhìn quanh phòng thấy Lưu Bang rồi. Sau đó Kinh khờ nhìn Lưu Bang nháy nháy mắt ra hiệu, Lưu Bang không hiểu, đành miễn cưỡng cười đáp lại. Nhưng sau một khắc, Kinh khờ rút kiếm đâm sát qua má Lưu Bang, gió lạnh thổi qua làm Bang tử lông tơ dựng ngược, Bang tử sợ hãi "Ai yuu" (anh em ai chơi đế chế thì nó như thế), ngồi phịch xuống đất. Không riêng gì Lưu Bang, ngay cả tôi cùng Hạng Vũ đều bất ngờ, vốn là múa kiếm thôi, tối thiểu phải đứng xa múa chậm, nào có vừa lên đã chém thế? Nhưng Kinh khờ mặc kệ, dù sao cũng là hù dọa Lưu Bang, anh ấy trái một kiếm, phải một kiếm, kiếm kiếm không rời đầu ngực và cổ họng Lưu Bang, đừng nói là Lưu Bang, tôi cũng Hạng Vũ cũng lo lo. Lúc này người vội nhất hẳn là Trương Lương, hắn ngồi cạnh tôi lo lắng sau đó lập tức nhìn về phía Hạng Bá, từ thái độ của Trương Lương tôi đã nhìn ra lão già Hạng Bá khẳng định đã thông đồng với Lưu Bang. Tôi cũng rất hy vọng lão già này có thể đứng ra làm bia đỡ đạn ngăn cản một lúc, Kinh khờ như thợ tỉa cây luôn ướm thử Lưu Bang, thời gian dài quá sợ có chuyện, nhưng nhìn lại Hạng Bá thấy đã bắt đầu có ý trốn tránh Trương Lương, cuối cùng đành nhún vai với Trương Lương, tỏ ý mình không thể ra tay. Tôi cũng nhìn ra mánh khóe: Xem ra lão già cũng không ngu, lão sợ làm quỷ thế mạng. Bởi vì nguyên bản người múa kiếm là Hạng Trang, Hạng Vũ Hạng Trang Hạng Bá, mọi người thấy đó đều họ Hạng, từ góc độ sinh vật mà nói Hạng Bá là chú của Hạng Vũ, cũng là chú của Hạng Trang, lão Hạng hiểu Hạng Trang thật không dám xử mình, nhưng là Kinh khờ thì ai mà biết, ai biết Kinh khờ liệu có thuận tay cho một nhát, cho dù không xử lão nhưng một kiếm chém xuống cũng không nói gì tình lý, cho nên lão già bất động, cuối cùng bất giác lại huýt sáo, quả này khẳng định là không giúp rồi. Lưu Bang như con lật đật né qua né lại một lúc, rốt cục không duy trì nổi, run giọng nói với Kinh khờ: "Tráng sĩ kiếm pháp cao minh, Quý... Quý có thể may mắn mời tráng sỹ một ly không?" Kinh khờ mặt lạnh tanh, không có ý dừng lại, vô luận là hành động hay kiếm pháp đều xứng đáng là phái có thực lực -- nếu tôi là anh ấy, cho dù có cẩn thận chắc cũng cho Lưu Bang vài lỗ thủng rồi. Trương Lương lo lắng đến gân xanh nổi lên, xem ra đang nghĩ phải liều mạng, không còn cơ trí bình tĩnh, chuyện này cũng chẳng thể trách hắn, dù là ai khác cũng đã phát điên, còn gặp lại loại ba phải như lão Hạng này, thấy người mình muốn chết dưới kiếm của Kinh khờ thì lo lắng, tôi duỗi tay túm áo hắn, nói nhỏ: "Chẳng phải các ngươi có Phàn Khoái sao?" Trương Lương dù sao cũng là người gặp qua sóng gió, nghe tôi nói vậy không để ý chuyện khác, vội chạy ra ngoài. Kinh khờ múa kiếm, quay đầu lại nhìn tôi, ý là nên làm sao bây giờ, tôi vội vàng nháy mắt kêu cẩn thận, lúc này chợt nghe ngoài phòng hỗn loạn, một người tay đầy lông cầm trường kiếm đẩy ngã thị vệ xông vào, thấy tình cảnh bên trong cực kỳ sợ hãi, giơ kiếm tấn công Kinh khờ, trợn mắt nhìn Hạng Vũ. Hạng Vũ thản nhiên: “Người tới là phương nào?" Trương Lương sau đó đi lên nói: “Đây là vệ sĩ của Bái Công Phàn Khoái, Tử Phòng thấy vị tráng sĩ này múa kiếm một mình không thú vị, cho nên kêu Phàn Khoái tới phối hợp. Hạng Vũ nhìn lướt qua Phàn Khoái: "Ừ, là một trung phó, thưởng chén rượu." Người hầu bê lên một chén rượu, Phàn Khoái ngửa đầu uống cạn, kích động lại cứng cỏi nói: “Tiểu nhân..." Hạng Vũ ngắt lời: "Được rồi, kiếm xem đủ rồi, lui ra đi." Phàn Khoái ngạc nhiên: “Chuyện này..." Hạng Vũ phất tay, lập tức có người dẫn đường cho Kinh Kha cùng Phàn Khoái ra ngoài, Phàn Khoái vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, dường như có lời muốn nói... Chẳng những nói không được, tôi nhớ rõ vốn còn thưởng Phàn Khoái miếng thịt tươi, nghĩ tới Phàn Khoái tôi tự nhiên cũng hiểu người này không thô hào như vẻ ngoài, có thể nói cũng có chút danh tiếng, khác với Trương Lương luôn tìm cách bắt chuyện đọc diễn văn lôi kéo cảm tình, đáng tiếc vị tráng sĩ này Hạng Vũ dùng vài lời đã đuổi ra, chẳng những đã ít đi một miếng thịt mà còn đầy thương cảm cùng không cam lòng rời đi, vô cùng lưu luyến chia tay bữa tiệc thành danh của mình...