Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 315
Tôi thật sự thương tâm, thật sự đó.
Trong đám Lương Sơn, người tôi thích nhất chính là Võ nhị ca, tôi vẫn thấy anh ấy hội tụ đầy đủ tình huynh đệ của bọn đàn ông lẫn cả hận thù của nam nhi, thực tế lúc ở Sư Tử Lâu, anh ấy đánh giết thống khoái, mặc dù có chút dã man tàn nhẫn nhưng lộ ra vẻ anh hùng dứt khoát đầy hào hùng, mặt khác cũng phối hợp hoàn mỹ với võ lực, làm việc quyết đoán, đầu óc cũng đủ dùng - nhân vật thần tượng lại coi tôi là kẻ lừa gạt, thật là khó chịu.
Tôi lúng túng nói: “Đệ có rất nhiều biện pháp chứng minh … Nếu không huynh ăn một viên, lập tức nhớ ra chuyện kiếp trước, hoặc là đệ có thể nói ra huynh hiện tại đang suy nghĩ gì.”
Võ Tòng tựa hồ không biết tới tôi, quay qua nói với Ngô Dụng: “Quân sư, em không hoài nghi mọi người, nhưng thật sự là loại giải thích này nghe quá ly kỳ, em cũng nghe nói nơi man hoang có vu thuật có thể làm người ta sinh ra ảo giác…”
Tôi kêu lên: “Oan uổng a, đệ mặc dù cũng là ma vũ song tu, nhưng thứ ca nói là chuyên ngành của vong linh pháp sư a.”
Võ Tòng lại quay qua nói với Tống Giang: “Đại ca, nhị lang hôm nay đắc tội rồi. Đệ nói luôn, ca ca mấy lần muốn chấp nhận chiêu an, các huynh đệ cũng biết, không hiểu người khác thế nào, nhưng Võ Tòng lên Lương Sơn chỉ cầu sống thoải mái, vợ con hay đặc quyền cũng chưa từng nghĩ, chuyện hôm nay đệ thấy không phải quân sư trúng tà thì là hai người thông đồng tìm Tiểu Cường tới diễn trò trước mặt mọi người, trừ phi kêu tên Phương Trấn Giang kia tới cho đệ xem, nếu không Nhị Lang đành bỏ lại các vị huynh đệ Lương Sơn, lưu lạc giang hồ dù khổ, nhưng còn tốt hơn là chịu cẩu hoàng đế sai khiến.”
Võ Tòng dẫn đầu, Lỗ Trí Thâm cùng vợ chồng Thái Viên Tử cũng đứng lên, xem ra chỉ cần Võ Tòng vừa đi họ cũng lập tức xuống núi, Lương Sơn có thể sụp đổ tan tành.
Một đoàn đội là thế, không dễ để có cùng ý kiến. Vì chủ trương của mình mọi người có thể biện luận ầm ĩ, thậm chí ra tay cũng không sao, chỉ cần cuối cùng giải quyết là được. Tất cả mọi người chỉ quản sự không quản người, 108 hảo hán Lương Sơn thân phận giai cấp nào cũng có, loại đối lập này vẫn tồn tại, nhưng mà không ảnh hưởng tới việc họ đối kháng quân triều đình vẫn bách chiến bách thắng. Cũng nhờ đạo lý này mà họ sợ nhất lớp lãnh đạo có quyết sách sai lầm khiến người ta tuyệt vọng, tâm chí nguội lạnh rời đi. Rời đi là tuyển chọn tốt nhất, năm đó Lương Sơn cường đại đi tới diệt vong, điềm báo là đám Lỗ hòa thượng, Công Tôn Thắng trốn đi. Hơn nữa cũng vì quyết định chinh phạt Phương Tịch năm đó của Tống Giang, lại thêm một Võ Tòng trốn đi cũng không có gì là kỳ quái. Nhị ca từ trước tới nay phản đối chiêu an, giờ lại cho lựa chọn lại một lần, lựa chọn trốn đi đã là chắc chắn.
Cho nên 108 người Lương Sơn không thể thiếu dù chỉ một người, càng không thể để họ vì tôi mà tan rã. Trương Thuận tiến tới bên tôi lộ vẻ khó xử: “Chú cũng thấy đó, Võ Tòng tính tình là thế, chú nếu không thuyết phục được thì dù có nói nữa cũng vô ích, nói đến cùng… Tiểu Cường, chú không thể mang Trấn Giang tới gặp mặt sao, mọi người đều nhớ cậu ấy.”
Tôi thở dài, đi tới giữa đại đường nói: “Đã thế, đệ liền xuống núi, đi một lúc khoảng 8 giờ, nếu thuận lợi chiều nay sẽ quay lại.”
Võ Tòng giương mắt nhìn tôi: “Nếu ngươi không trở lại?” Anh ta có thể hoài nghi tôi đang muốn trốn chạy.
Tôi vung tay: “Không thể, cho dù tôi không mang Phương Trấn Giang tới đây thì cũng có cách cho mọi người tin - nhớ kỹ, đệ không ở trên Lương Sơn thì đang trên đường về Lương Sơn.”
Lập tức tôi không nói dài dòng gì nữa, ôm quyền chào mọi người, kéo Chu Quý xuống núi, các hảo hán đều tiễn đưa tôi, có người kêu lớn: “Lúc quay lại nhớ mang anh vài bao thuốc”, Tống Thanh: “Cường ca, cha em xương cổ không khỏe, anh mang cho em ít thuốc …” Nói rồi Tống Thanh liếc qua Tống Giang, sau đó mới kêu lên: “Không cần anh giao đầu danh trạng đâu.”
Đới Tung dùng thần hành thuật nhảy tới trước mặt tôi, kéo tay tôi nói: “Thứ khác thì không cần, mang cho anh vài đôi tổ ong, nếu không kiếm được thì vài đôi tông lào cũng tạm được.”
Tôi cất cao giọng nói: “Lần này lương ngộ, em rất vui, ngày sau giang hồ gặp lại, tự nhiên chén rượu ngôn hoan, chúng ta chia tay.”
Nói xong Tiểu Cường phất tay, nắm tay Chu Quý cùng Đỗ Hưng sóng vai xuống núi. Lúc đó lá rụng lả tả, quạ kêu nha nha, đúng là: “Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử khắc nan vi tình” {hết lời rồi} - ách… không phải vậy, ba chữ trong dấu hoặc thực ra ý chỉ tôi chưa kịp nói gì, cả bọn thổ phỉ đã hô hét ầm ĩ: “Nhớ mang thứ bọn anh muốn tới đó.”
… Khi về tới quầy của Chu Quý, tiểu nhị vừa thấy tôi về vội chạy ra đứng vào vị trí, dưới sự điều hành của hắn, tôi thuận lợi đưa xe ra đường lớn. Chu Quý cùng Đỗ Hưng phất tay hỏi thăm tôi, tôi nói với tiểu nhị: “Cám ơn huynh đệ, lúc quay lại anh sẽ mang cho chú bình đại bảo.” Tôi thấy thằng nhóc đó cũng thuận mắt.
Tôi lái xe tiến vào quỹ đạo thời gian, bắt đầu suy nghĩ tới tính khả thi khi mang Phương Trấn Giang về quá khứ. Căn cứ tình hình thực tế, đời trước là Võ Tòng nói vậy hai người cùng một linh hồn? Hai song điền cùng trên một kênh có thể trùng khít? Tựa như Kim Thiếu Viêm, Kim 2 gặp Kim 1 sẽ tự động biến mất, nếu đưa Phương Trấn Giang tới trước mặt Võ Tòng liệu hai người có thấy nhau, tôi càng nghĩ càng điên, cúi đầu nhìn xuống điện thoại, điện thoại tới thời Nam Tống thì có sóng, tôi chợt có ý tưởng gọi cho Sáu Lưu, nhấn số gọi qua, vẫn có sóng…
Sáu Lưu vội tiếp sóng hỏi: “Chú về nhanh thế?”
Tôi nói: “Không, đang trên đường, sắp tới Minh mạt - tôi hỏi này, Phương Trấn Giang nếu trở lại Lương Sơn gặp Võ Tòng sẽ ra sao?”
“Sao?”
“Là thế này…” Tôi nói lại tình huống lên Lương Sơn cho Sáu Lưu, nhấn mạnh trọng điểm rằng Võ Tòng bắt buộc, Sáu Lưu nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Xem ra ngoài cách này ra không còn cách nào khác, anh hiện tại chỉ có thể nói cho chú, Phương Trấn Giang cùng Võ Tòng dù cùng một kết cấu, nhưng vì ở hai thân thể nên về mặt lý luận gặp mặt sẽ không có chuyện chú đang lo - nếu chú đưa Quan Vũ về thời Tam Quốc mới có chuyện, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định, nếu có chuyện xảy ra, Phương Trấn Giang chỉ có thể là nửa Võ Tòng.”
“…nói thế thì dù hai người gặp mặt cũng không thành vấn đề?”
“Ách.. hẳn là vậy.”
Tôi nói: “Vậy cứ thế. Cúp máy, gọi đường dài đắt lắm.”
Sáu Lưu: “…”
Kỳ thực tôi cảm giác được thời gian cấp bách, lão thần côn cũng không phải vạn năng, thực tế từ khi bọn Kinh khờ trở về thì tác dụng của lão xem ra còn kém cả Hà Thiên Đậu, ít ra còn cấp thuốc cho tôi. Nếu Phương Trấn Giang có thể về quá khứ, vậy lựa chọn duy nhất là dẫn về Lương Sơn, sau đó mặc cho số phận, mặc dù cậu ta không có trí nhớ kiếp trước, nhưng vẫn là anh hùng đánh hổ kia, để Võ Tòng tự mình phán đoán đi.
Bởi vì tôi cố ý tăng tốc, lúc về còn nhanh hơn đi 20 phút. Tôi tìm một siêu thị lớn mua mọi thứ có thể thỏa mãn nhu cầu của các hảo hán - Tiêu Nhượng muốn máy quay chụp gia đình thì không thể đáp ứng.
Lúc tôi về tới trường Dục Tài, Phương Trấn Giang vừa tan ca, nghe nói đang bận trang trí phòng mới. Tôi phân cho cậu ta cùng Đồng Viện mỗi người một phòng trong đống ký túc xá mấy chục căn. Vợ chồng son mỗi ngày đều bận việc, phòng trang trí xong chắc sẽ cưới luôn.
Hai nơi cách nhau không xa, không bao lâu tôi tìm được Phương Trấn Giang. Thằng nhóc này đang đội cái mũ bằng báo xem công nhân sơn tường, vừa thấy tôi liền oán thán: “Ai nha, anh cho bọn em cái phòng gì thế này, tường cũng phải tự mình sơn.”
Đồng Viện cười khanh khách đứng bên cạnh nói: “Anh còn muốn tự mình sơn, nói rằng không chờ tới cuối năm giao phòng được.”
Tôi cười he he nói: “Thấy không, lời công bằng - Trấn Giang sao vội vậy, chẳng lẽ hai người chờ không nổi?”
Đồng Viện ngại ngùng: “Em không vội.”
“Thế là tiểu Phương Trấn Giang nóng vội hả?”
Đồng Viện lúc này mới hiểu ý tôi, đỏ mặt cầm lên một viên gạch chặt làm đôi, sau đó vỗ tay không nói gì, tôi vội nhận lỗi….
Phương Trấn Giang thấy tôi nháy mắt, kéo tôi qua hành lang nói nhỏ: “Sao vậy?”
Tôi nói qua, rồi tỏ vẻ khó xử: “Phiền toái cậu đi theo anh gặp người đời trước một chuyến.”
Phương Trấn Giang bỏ mũ báo xuống nói: “Đi, em đã sớm muốn đi nhưng anh nói không được.” Cậu ta quay lại nói với Đồng Viện: “Tiểu Viện, anh ra ngoài có việc, không ăn cơm tối nhé.”
Đồng Viện thấy bọn tôi lén la lén lút, kêu lên: “Có phải lại đi đánh nhau không?”
Tôi kéo Phương Trấn Giang vừa đi vừa ngoái lại nói: “Yên tâm không đánh đâu, gặp người mình.”
Chúng tôi mới đi tới cửa đã đụng tới Hoa Vinh cùng Tú Tú. Tú Tú cười ngọt ngào ôm tay Hoa Vinh, thấy chúng tôi liền chào thân mật: “Các anh đi đâu đấy?”
Phương Trấn Giang thấy không phải người ngoài nên nói thẳng: “Bọn anh về Lương Sơn một chuyến, Hoa Vinh cũng đi đi, ít nhất chú có thể nhớ không ít chuyện trước kia, so với mình anh đi thì có tính thuyết phục hơn.”
Tôi cũng thấy đúng, nếu Hoa Vinh cũng đi thì chẳng mất bao nhiêu thời gian. Hoa Vinh vừa từ khu huấn luyện về, cung tiễn đều bỏ trong bao, cậu ta nhấc bao lên nói: “Tốt, đi thôi.”
Tú Tú giữ chặt tay Hoa Vinh nói: “Em cũng đi.”
Hoa Vinh vỗ tay hòa nhã: “Em đi làm gì, các ca ca đều là thân nhân của anh, không có gì nguy hiểm đâu.”
Tú Tú vẫn không buông tay: “Vậy sao anh không cho em đi cùng?”
Phương Trấn Giang nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Tú Tú đừng nháo, em nếu lo lắng cho an toàn của Hoa Vinh thì anh đảm bảo, dù anh mất mạng cũng bảo vệ nó an toàn, em nếu muốn tới Lương Sơn chơi thì lần sau bọn anh dẫn em đi.”
Tú Tú mới chậm rãi buông tay, Hoa Vinh cười gượng. Tú Tú nói với tôi cùng Phương Trấn Giang: “Vậy mọi người an toàn, em chờ mọi người về.”
Hoa Vinh cười với cô ấy, cầm bao đi theo tôi: “Đi thôi.”
Chúng tôi mới đi không bao xa, chợt nghe Tú Tú hét lớn từ phía sau: “Ca ca, anh… anh ở trên Lương Sơn có một vợ phải không?”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
62 chương
26 chương
83 chương