Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 293 : Phó ước
Tôi cuối cùng thấy mình không phải là cái gì mà Thiên quan chưởng quản trục nhân giới, có chút giống như thần may mắn trong truyền thuyết -- Tiểu Cường hôm nay kỳ thật là liên tiếp từng bước gặp may mắn.
Chính béo bên này tôi không có gì bất mãn, gặp mặt rồi, cũng nói chuyện rồi, chưa kể còn phong tôi thành Tề Vương quyền thế nghiêng thiên hạ, trong tay nắm một vạn quân cận vệ. Đại khái cả thất quốc cũng không tìm ra ai có thực quyền có thể so với tôi. Duy nhất không hoàn mỹ là tác dụng phụ của hấp dẫn thảo, hiện tại Chính béo trên điện cũng là nỏ mạnh hết đà. Tôi không biết khi nào sẽ đột nhiên trở mặt.
Nhưng mà trước mắt, Kinh khờ đáng chết tới rồi, nói cách khác nếu hôm nay tôi không ở đây, anh ấy lập tức sẽ thuận lợi tiến tới hiến đồ, sau đó ám sát Chính béo, cuối cùng chết.
Nếu thứ Chính béo ăn là lam dược, hết thảy dễ nói. Chúng tôi có thể sẽ bàn tính kỹ càng, nhưng hiện tại không được, Chính béo lập tức biến thân, tôi thấy anh ấy nhìn tôi ra hiệu cầu cứu, mắt đã không trong suốt.
Hoàng môn quan quỳ bên ngoài chờ chỉ ý của Tần vương, tôi nhìn thoáng qua Chính béo, cái khó ló cái khôn nói: “Sứ giả viễn đồ mệt nhọc. Trước an bài dịch quán nghỉ ngơi. Đại vương hôm khác tái kiến bọn họ.”
Hoàng môn quan thấy không phải Tần Vương tự mình hạ lệnh, do dự một chút, vẫn quỳ ở đó. Tôi mặc dù thực quyền nơi tay, nhưng dù sao mới tới, còn không có người chịu khuất phục “dâm uy”.
Tần Thủy Hoàng sửng sốt, hướng hoàng môn quan phất tay tỏ ý làm theo. Mắt anh ấy đã tràn đày nghi hoặc, dường như chẳng biết mình đang ở đâu, một mệnh lệnh cuối cùng là cố gắng khắc chế chính mình mới làm ra. Anh ấy nhìn chai nước trong tay, bỗng nhiên ngẩn ngơ, nhẹ buông cái chai rơi trên sàn. Bình nhựa va chạm với đá phiến phát ra tiếng vang ngột ngạt. Nước chanh vàng óng chảy đầy đất - anh ấy đã không biết nhựa là thứ gì rồi.
Tôi đón nhận ánh mắt tò mò của mọi người, cười khan nói: “Đại vương ăn tiên dược, sẽ tạm thời không khỏe. Qua vài ngày sẽ tốt thôi.” Tôi không kịp chào hỏi, vội vã rời đi. Tần Thủy Hoàng hiện tại không biết tôi. Chỉ có điều anh ấy đang sững sờ, không lợi dụng cơ hội này để chạy còn chờ tới khi nào?
Có thái giám bò trên đất cẩn thận nhặt chai nhựa lên. Tôi vừa lùi ra vừa nói: “Đó là nước thánh, cẩn thận thu lấy, đừng uống trộm. Nếu không đại vương sẽ diệt ngươi cửu tộc ta cũng mặc kệ.” Thái giám rùng mình, vội vàng cẩn thận không dám động.
Các đại thần thấy tôi la to, cũng vội vàng không kịp hành lễ với Tần Thủy Hoàng. Xem ra tôi làm càn là cổ kim đệ nhất ngang ngược, ánh mắt đám đại thần nhìn tôi cũng bất đồng, có sợ hãi cũng có lấy lòng. Cũng có người cho rằng tôi dùng tà thuật thao túng đại vương của họ, vẻ mặt đầy oán hận cùng khinh thường, đại khái có liên quan tới việc Tần Thủy Hoàng giao vệ đội cho tôi. Anh ấy hiểu được mình lúc thanh tỉnh chúng tôi thân như huynh đệ không để ai thương tổn. Nhưng không thể nghi ngờ tôi đã trở thành một lực lượng chính trị không thể bỏ qua. Có người nghĩ muốn mượn sức của tôi thì cũng tự nhiên có kẻ cừu thị. Mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ có thực lực chân chính mới có thể tự vệ.
Nhưng cũng có người thật sự tin tôi là tu tiên -- bởi vì bọn họ cho tới giờ còn chưa từng nhìn thấy chai nhựa, thời đại này người sống rất nhẹ nhàng. Nhìn thấy thứ không giải thích được cứ cho là thần tiên bên kia là được.
Tôi đi từ trong điện ra liền đụng tới Lý Tư, lão Lý chắp tay sau lưng nhàn nhã đứng ở cửa điện đi dạo, thấy tôi đi ra, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Cường ra rồi hả?”
Tôi thấy hắn như vậy là biết hấp dẫn thảo lại có tác dụng, bực tức: “Lại nhớ ra tôi hả?”
Lý Tư cũng chán ngán: “Đúng vậy, anh đang suy nghĩ vừa rồi xảy ra chuyện gì.”
Tôi nói đơn giản chuyện hấp dẫn thảo cùng chuyện xảy ra, nói: “Cứ như thế, hiện tại Doanh ca cũng không biết tôi.”
Lý Tư cảm khái: “Thật đúng là phiền toái. Thế này đi, chờ khi ông ấy khôi phục bình thường anh lại phái người tìm chú.”
Tôi khoát tay nói: “Chờ anh ấy nhớ tới tôi thì đến lượt anh đã quên, thôi đi, chờ thêm vài ngày hai người đều ổn định lại hãy nói.”
Tôi đi tới hỏi vệ binh tại quảng trường: “Hai sứ giả nước Yến đâu?”
Vệ binh biết tôi đã thành lãnh đạo trực tiếp của họ, vội vàng kính nể nói: “Bọn họ đã được an bài tới dịch quán rồi.”
Tôi gật đầu, lên xe vừa định nổ máy, Mông Nghị bỗng ghé vào cửa kính vội vàng nói: “Tiêu tiên... vương...”
Tôi biết anh ta không biết nên gọi tôi thế nào, cứ hiểu chung chung, tôi trong mắt mọi người dựa vào lừa đảo tiếp cận đại vương, người như vậy bình thường có thể gọi ‘tiên nhân’, nhưng mà kẻ lừa gạt lại có thể chính thức phong làm Tề Vương. Phong hiệu hiện tại nghe thấy thật khủng bố khó nói, bởi vì Tần Thủy Hoàng hiện tại cũng mới là một vương chư hầu. Hoàng đế lại chỉ có một, nhưng bỗng nhiên một ngày hoàng đế lại sắc phong một hai hoàng đế, nên gọi là thế nào đây? Chẳng phải giống đồng chí, ai đều có thể gọi Trương hoàng thượng, Vương hoàng thượng thì khó nói rồi.
Tôi lúc này mới có thời gian nhìn kỹ Mông Nghị, đây là một tướng quân trẻ tuổi, cậu ta ước chừng bằng tuổi tôi, tướng mạo bình thường, à còn có mũi to nhưng thân hình cao ngất, anh khí bức người, hơn nữa thực sự dũng cảm trung thành, cái cuối là hiện giờ do tôi chỉ huy. 2000 năm trước lính nước Tần dù thấy chảo lửa cũng không chút lùi bước, điểm này thực đáng khen.
Hiện tại cậu ta đang nhìn tôi, vẻ mặt hơi khó xử.
Tôi nói thân thiết: “Chú gọi anh Cường...” Nói một nửa tôi dừng lại, nên bảo gọi Cường Tử hay Tiểu Cường, dường như không quá tốt. Chế độ này quân nhân sao dám gọi tên húy của thượng quan? Phong cách giản dị dễ gần làm khó cậu ta. Nhưng mà cậu ta hiển nhiên không muốn gọi tôi Tiêu đại vương. Ở trong lòng cậu ta Chính béo mới là đại vương duy nhất, tôi thuận miệng nói: “Cậu kêu tôi Tiêu hiệu trưởng đi.”
Mông Nghị mê hoặc: “Hiệu trưởng?”
“Ừ, đó cũng là một loại phong hào.”
Mông Nghị cẩn thận nhìn thoáng qua xe của tôi: “Tiêu hiệu trưởng, tôi đã kêu người chuẩn bị ngựa cho ngài. Chúng ta hiện tại trở về phủ tướng quốc .. à, Tiêu công quán.”
Tôi thử nổ máy xe, xe gầm lên một chút! Xem ra “thần phong thuật” của Sáu Lưu cũng có công dụng.
Điều này càng khiến Mông Nghị cùng đám lính hoảng sợ. Nhưng vì có trách nhiệm tại thân, Mông Nghị dù sợ hãi vẫn dán chặt vào cửa kính. Tôi trấn an nói: “Đừng sợ. Ta ngồi trong xe đi với các ngươi.” Cứ đỗ xe hoài trong nhà Chính béo cũng không tốt. Hơn nữa dễ khiến cho anh ấy tò mò mà lắm chuyện xảy ra.
Mông Nghị lo lắng nhìn tôi: “Tọa kỵ của ngài an toàn không?”
Tôi lái xe đi vài vòng quanh quảng trường, tỏ ý thứ này thực nghe lời, bọn lính cả đám mắt trợn tròn, nhỏ giọng thảo luận. Tôi đỗ xe ở bên cạnh Mông Nghị, nói với cậu ta: “Chú cũng lên đi, thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều.”
Mông Nghị lắc đầu như trống bỏi, sau đó giật mình: “Thứ này mặc dù nhìn xem hung dữ, nhưng là giống như ngựa, vỗ cái là đi.”
...Thật sự là hoàng đế nào tướng quân đó, luận điệu giống hệt lần đầu Tần Thủy Hoàng nhìn thấy tôi lái xe.
Mông Nghị chậm rãi quen thuộc mấy thứ cổ quái bên cạnh tôi, lớn tiếng truyền lệnh: “Mục tiêu Tiêu công quán. Mười tiểu đội đi trước mở đường. Những người khác theo ta bảo vệ Tiêu hiệu trưởng.”
Vì thế, một vạn người đông đảo ầm ầm phát binh đi Tiêu công quán. Trong lịch sử có nghi thức nào uy phong hơn thì tôi không rõ, dù sao một vạn người mở đường cho một chiếc xe nát phỏng chừng chưa từng có...
Khi tôi vừa thấy Tiêu công quán đã có vô số hạ nhân đang quét dọn tiếp đón, Lã Bất Vi bị bắt thì nơi này đã để không một thời gian, nhưng dù sao cũng là hào trạch số một số hai, vẫn là hình tượng sâm nghiêm ốc xá vạn gian. Tần Quốc cũng không có lâm viên xếp đặt tinh mỹ, tướng quốc phủ nhìn phía trước không giống như suối nhỏ cầu nhỏ, bất quá chỉ là phòng cao cửa rộng mà thôi. Tần Quốc lúc này ở nơi xa xôi, trong số thất quốc bị coi là dã man nhân, hoang man chưa khai hóa. Đại khái đây chính là động lực giúp nhiều đời Tần vương vươn lên hùng mạnh.
Chờ khi sắp xếp xong xuôi, tôi ra lệnh một tiếng bắt đầu chuẩn bị yến tiệc. Đến triều đại kiểu Tần, Hán, lái phải mười mấy giờ xe chạy, buổi sáng tới giờ tôi mới ăn một quả táo xanh, chờ một lúc thức ăn bưng lên, ngoại trừ mấy thứ đồ đựng phức tạp rườm rà còn thấy thú vị, thức ăn chỉ có vài loại thịt đơn điệu, chế biến chỉ có luộc nấu, còn có mấy bát canh thịt, màu sắc không đẹp mắt. Mấy thứ đen đen, thật phô trương với thân phận của tôi, tôi ăn hẳn không kém hơn Tần Thủy Hoàng, nói cách khác làm vua một quốc gia thì Tần Thủy Hoàng hàng ngày cũng ăn mấy thứ này. Chẳng trách mới gặp mặt đã kêu khổ, tại hiện đại 50 đồng tiền mua thức ăn còn thoải mái hơn.
Tùy tiện ăn vài miếng thịt đã đầy bụng, tôi liền tìm Mông Nghị hỏi: “Cậu có tìm được dịch quán sứ giả nước Yến trọ lại không?”
“Có thể, Tiêu hiệu trưởng hỏi vậy làm gì.”
“Tôi muốn đi bái phỏng bọn họ.” Tôi suy tính, giữ nguyên kế hoạch, tôi hy vọng bọn Kinh khờ một tuần nữa hãy bái kiến. Tần Thủy Hoàng khi đó trí nhớ ổn định thì dễ làm. Nhưng đã tới rồi, cây hấp dẫn thảo cuối cùng không thể lãng phí, tôi uống trà ăn cơm không ngon, mất nhiều thời gian là vì lo nghĩ chuyện này.
Mông Nghị nghe tôi nói vậy, khinh thường: “Tiếp đãi sứ giả tự nhiên có người chuyên trách. Hơn nữa bằng thân phận của ngài tự mình đi gặp họ thực là quá đánh giá cao bọn họ rồi.”
Tôi thân phận gì thì cũng không rõ nữa, tôi nghĩ Mông Nghị nói vậy kỳ thật không muốn tôi can thiệp vào nội chính Tần Quốc, dù sao mấy người Kinh Kha thân phận rất mẫn cảm. Tôi vừa tới đã cùng sứ giả ngoại quốc câu kết làm bậy, chuyện này không thể không khiến Mông Nghị cảnh giác.
Tôi nhìn Mông Nghị, chẳng lẽ điện ảnh nói là thật, thằng nhóc này câu kết với công chúa Cao Ly làm bậy. Tôi thật không ngờ Tần Quốc lại có một Mông Nghị như vậy, không nhịn được hỏi: “Mông Điềm cùng ngươi quan hệ là gì?” Đi học khóa học lịch sử, hình như có một vị như vậy, chống lại dân tộc hung nô thì phải.
Mông Nghị mất tự nhiên: “Đó là gia huynh.”
Tôi giật mình: “Đó là anh mi?”
“Đúng vậy.”
Tôi gãi đầu, tôi thật quá thiếu kiến thức lịch sử, xem ra đúng là Mông Nghị kia. Anh của cậu ta nếu thật là Mông Điềm thì cậu ta cũng không đơn giản. Vấn đề là Chính béo phái người này cho tôi sử dụng cũng không thuận tay. Ngoại trừ tuân lệnh bảo vệ an toàn của tôi, cậu ta cũng không muốn nghe tôi điều khiển. Nếu muốn tìm một người thương lượng, đó chỉ có thể là Lý Tư. Tôi bỗng nghĩ tới, Lý Tư kiếp trước chẳng phải dạy lịch sử là gì. Hơn nữa anh ta cũng ở nước Tần nhiều năm, tôi nói với Mông Nghị: “Cậu phái người gọi Lý Tư Lý khách khanh tới chỗ ta, ta mới tới, có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ông ta.”
Mông Nghị lúc này rất nghe lời, lập tức phái người đi, tôi nói: “Còn nữa, một vạn người của cậu chia làm vài đội đảo nhau. Lưu khoảng một ngàn người là được, ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy Tiêu công quán thì gọi là gì nhỉ?”
Mông Nghị liền vui mừng, tôi nói vậy tỏ vẻ tôi không có ý phát động chính biến, bất quá vì đảm bảo an toàn, cậu ta ở bên ngoài Tiêu công quán phái vài đội lính tuần tra, hộ vệ tôi như Yeser Arafat chống người Do Thái truy sát.
Chỉ chốc lát Lý Tư tới, anh ta cúi đầu, kính cẩn theo sát vệ binh. Ánh mắt không ngừng đảo qua, lúc đi vào trong phòng, Lý Tư hành đại lễ bái kiến. Tôi vội vàng nâng lên: “Khách khí làm gì?”
Lý Tư nói: “Đại vương có lệnh, gặp quân như gặp vương, chúc mừng Tiêu hiệu trưởng (danh vị này là vệ binh nói cho anh ta), tực ổ chí kim, dù là có ân ngộ, chưa bao giờ có người như hiệu trưởng...”
Tôi bó tay, nếu chưa biến thân, Lý Tư đúng là chính khách trăm phần trăm, tôi không chờ đợi nổi nói: ‘Ngươi ngồi xuống trước đi, chờ khi người nhớ lại rồi tự mình tiến tới gặp ta.”
Lý Tư kinh sợ lui xuống, tôi mới ngồi uống chén nước xong anh ta đã cười hì hì chạy vào. Tôi cũng không nói nhiều, hỏi: “Ăn chưa, chưa ăn thì ăn chút cho nó nóng người.”
Lý Tư xua tay: “Không cần phiền phức vậy. Vừa rồi đại vương còn hỏi, nói hôm nay hộ vệ sao ít thế. Ông ấy vốn là hoàn toàn quên hẳn chú.”
Tôi nói: “Lão cũng vậy mà thôi.”
Lý Tư cười khổ: “Thật sự phiền toái, tìm anh tới làm gì?”
Tôi nói: “Anh ăn hấp dẫn thảo, hiện tại xem như một nửa là xuyên việt rồi. Tôi cũng không gạt anh làm gì. Doanh ca sở dĩ nhận biết tôi là vì anh ấy đã ở chỗ tôi một năm. Còn vì sao anh ấy về làm Tần Thủy Hoàng, thời gian có hạn tôi chậm rãi sẽ nói với anh. Tôi tìm anh tới là nói cho anh một chuyện khác. Kinh Kha vừa tới cũng giống như vậy, đã ở chỗ tôi chơi một năm. Chúng tôi ba người cơ bản tình như anh em...”
Mực dù còn đang thanh tỉnh, Lý Tư cũng phải kêu lên: “Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Kha tình như anh em?”
“...Tôi nói rồi sẽ chậm rãi nói cho anh, tìm anh tới là thương lượng làm sao phòng ngừa Kinh Kha thích Tần thành công. Trước tiền cần nghe anh nói tư liệu bối cảnh.”
Lý Tư bóp trán: “Chuyện này quá hỗn loạn.”
Tôi giận dữ nói: “Hết cách. Ai bảo có người đang yên muốn gây thêm phiền toái (chẳng lẽ là đáng nói tôi? Tác giả chú thích).”
Lý Tư nghĩ chút, dù sao cũng là đọc qua vô số tiểu thuyết xuyên việt, lập tức tổng kết: “Nói cách khác, lịch sử vốn đã phát triển tốt, nhưng mà Tần Thủy Hoàng cùng Kinh Kha đột nhiên bị hút ra ngoài tới chỗ chú. Sau đó chú khiến họ hóa thù thành bạn, hiện tại, lịch sử lại khôi phục bình thường. Chú hiện tại muốn làm là cho bọn họ nhớ tới đoạn trí nhớ bị hút mất hả?”
Tôi gật đầu: “Anh thật tài.”
“Nhưng mà chú làm vậy có chỗ tốt gì chứ?”
“Chuyện nhỏ mà nói là không để bọn họ tàn sát lẫn nhau, chuyện lớn là không thay đổi lịch sử.”
Lý Tư kinh ngạc: “Không thay đổi lịch sử? Ý của chú là nói chúng ta xuyên qua đã thay đổi lịch sử, nếu vậy thì dù chuyện nhỏ nhặt cũng không thể làm? Chúng ta xuyên qua còn có ý nghĩa gì nữa?”
Tôi vã mồ hôi: “Đừng nói linh tinh, không thay đổi lịch sử có gì không tốt, dù sao ngoại trừ một đao cuối cùng có chút thảm ra anh vẫn là thừa tướng. Xuyên qua thành Triệu Cao thì biết khóc tố với ai?”
Lý Tư dừng lời nói: “Sau này nói lại chuyện này, chiếu theo lời cậu nói, mặc kệ từ góc độ nào, Kinh Kha thứ Tần không thể thành công, chúng ta trước tiên nói chuyện này đi. Anh thấy phải làm xong việc này, hai ta còn phải thỏa thuận cùng Tần Thủy Hoàng, trên đất Tần muốn cho Kinh Kha ăn hấp dẫn thảo không khó. Chờ bọn họ đều nhớ ra đối phương, việc này cơ bản đã thành chín phần.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
351 chương
22 chương