Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 292 : Tiêu công quán
Xem ra dược tính của hấp dẫn thảo phát huy cũng không chậm hơn hòa tan lam dược vào nước là mấy. Tần Thủy Hoàng mới vừa ăn tôi đã thấy mặt anh ấy giật giật, sau đó quỷ dị liếc mắt nhìn tôi, hơi mất tự nhiên chút, nhưng mà tôi có thể cảm giác được sự thân thiết trên người anh ấy.
Thái giám bên người bị Chính béo quát lớn một tiếng, sững sờ, chần chờ nói: “Đại vương... ngài nói là nô tài sao?” Xem ra tên này là cận thần của Chính béo, nên biết hoàng đế có nhất nhiều kị húy không muốn bọn thái giám bên người biết, thân phận của bọn họ vừa đan xen là nô tài, bằng hữu thậm chí là thân nhân của hoàng đế, cho nên từ xưa tới nay mặc dù triều đại khác nhau nhưng đều nghiêm cấm thái giám tham gia chính sự. Nhưng không có một đế vương nào có thể chính thức hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của thái giám, thái giám này bị Tần Thủy Hoảng răn dạy liền khó tin vào lỗ tai của mình.
Tần Thủy Hoàng đến nhìn cũng chẳng thèm, không kiên nhẫn nổi xua tay. Tôi cũng chó cậy gần nhà nói: “Nói mày đó, đi xuống.”
Thái giám lúc này mới hùng hổ đi xuống, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tần Thủy Hoàng.
Thái giám mặc dù đi xuống nhưng hiện tại nói chuyện không tiện, trước mặt bao người tôi cũng không thể gọi chính béo là “Doanh ca” hả? Vì thế tôi nhìn Chính béo, Chính béo nhìn tôi, rất khó xử. Tôi nhắc nhở nhỏ giọng: “Doanh ca, thanh tràng.”
Chính béo hiểu ra, ngồi nhìn quần thần: “Cạc ngươi đệu đi đi.”
Các đại thần nhìn lẫn nhau, mấy lão già đứng đầu thử nói: “Đại vương, thế hình như không hay?”
Tôi vội vàng đứng lùi ra cách Chính béo năm bước, hai tay xòe ra tỏ vẻ trong sạch, tôi cũng nhìn ra bọn họ đang hoài nghi tôi uy hiếp ông chủ của bọn họ. Hiểu lầm không giải tôi khó tránh khỏi vận mệnh bị bắn dính lên tường....
Tần Thủy Hoàng đối mặt quần thần, giọng điệu bình hòa: “Ta rật tốt, muộn nọi chuyện thánh tiên vợi Tiệu Cượng. Bọn mạy rạ đi.
Quần thần giật mình: Nguyên lai đại vương ăn tiên dược xong thật sự có ngộ ra, không muốn người ngoài chia xẻ thuật trường sinh bất lão.
Tôi ở bên thêm mắm dặm muối: “Các ngươi sao không ra ngoài, có phải muốn cùng đại vương vĩnh viễn bất hủ?”
Đám quần thần vội lui ra ngoài, cùng lãnh đạo ngồi ngang hàng là chuyện tối kỵ trong chốn quan trường xưa nay, lưu lại nghe bí mật thì có bất hủ hay không còn chưa biết, chỉ sợ nghe xong tên lập tức sẽ được khắc lên bia đá...
Tôi thấy Lý Tư cùng mọi người đồng loạt ra ngoài liền nói: “Lý Tư, ngươi lưu lại.”
Lý Tư bây giờ còn có tư duy của người hiện đại, nhanh chóng đáp lời đứng bên. Các đại thần thấy anh ta vì thay đại vương thử thuốc chợt được cưng chiều, bây giờ còn được theo đại vương vĩnh bất hủ, ánh mắt nhìn anh ta vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Chuyện này chỉ sợ là nguyên nhân mà sau này một thừa tướng quan to như vậy bị ngũ mã phanh thây mà cũng không ai muốn đứng ra nói chuyện.
Khi mọi người đã đi ra cả, Tần Thủy Hoàng không nén được đứng dậy khỏi bảo tọa, hai tay run rẩy duỗi về phía tôi, câu đầu tiên là:
“Cọ gị ăn chụt không?”
Tôi không nói được gì hồi lâu, ném cái chìa khóa xe cho Lý Tư nói: “Đi trong xe của tôi cầm mấy thứ ăn được tới đây. Thuận tiện cũng thu cái điện thoại cùng mấy thứ vệ binh cầm đi, nhớ phải cầm hết về.”
Tôi bình tĩnh đánh giá Tần Thủy Hoàng, lòng chua xót: “Doanh ca, anh gầy đi.”
Chính béo xua tay: “Ăn không ngon ngụ không yên. Không gậy sao được -- chụ tới đây lạ có chuyện chi?”
Tôi chẳng biết nói gì, đành chắp tay sau lưng cười nói: “Nhớ anh tới chơi thôi.”
Lúc này Lý Tư cầm một đống lớn vào, Tần Thủy Hoàng đoạt lấy, ngồi trên bậc thang. Trước cầm một quả táo cắn vài miếng lớn, sau đó mở một lọ nước chanh ngửa đầu uống, vừa ăn vừa giận dữ: “Buộn chệt mịa, đọi quạ, có lạ hoạng đệ mạ muộn ăn bạt trứng gạ sột cạ chua mà cụng không cọ.” triều Tần vẫn chưa có cà chua.
Lý Tư cười nói: “Đại vương, ngài bây giờ còn chưa thống nhất lục quốc, cũng không phải hoàng đế mà.”
Tần Thủy Hoàng nhìn anh ta, quay lại hỏi tôi: “Nó lạ chuyện chi?”
Tôi nói: “A, Lý thừa tướng kiếp trước là người của thời đại em. Ăn thuốc xong nhớ lại.”
Tần Thủy Hoàng phất tay cho Lý Tư đang chắp tay chào mình: “Mạy không cận khạch khị thệ. Một thợi gian nựa tao phong mạy lạm thựa tượng đại phu chơi hị.”
Tôi nhìn qua Tần Thủy Hoàng đã thổi bay quá nửa đống hoa quả, đồ uống: “Doanh ca, chừa lại chút ăn sau đi, chúng ta trước tiên nói chính sự.”
Tần Thủy Hoàng vừa ăn vừa nói: “Chụ nọi đi.”
Tôi nói: “Lần này em đến một là vì thăm anh, hai là ngăn cảnh Kha tử ám sát anh.”
Tần Thủy Hoàng lập tức ném mấy thứ trong tay, vỗ đùi nói: “Đụng rôi, cọn có thặng ngộc nựa! Nó tợi ạm sạt anh mạ.”
Tôi lại an tâm, tôi vẫn lo lắng Kinh Kha đã tới. Nếu nói vậy thấy Chính béo còn sống ý nghĩa rằng Kinh Kha đã chết, tôi cũng không muốn nhìn tới cục diện như vậy.
Tôi vội hỏi: “Trước kia anh ấy hành thích anh khi nào?”
Chính béo nghĩ chút rồi nói: “Lận trược lá một hai ngạy nựa.”
Tôi lấy ra cây hấp dẫn thảo cuối cùng nói: “Thuốc này chỉ đảm bảo chất lượng trong vòng ba ngày, nếu anh ấy không tới thì khó mà giải quyết...”
Chính béo không để ý: “Chợ lo, chợ lo. Nọ cọ đện sau cụng không sợ. Nó đội anh bật nhân, anh không thệ bật nghịa - anh không thệ lại giệt nó?”
Tôi vỗ đùi: “Đúng rồi, anh hiện tại là hoàng đế mà.”
Một hoàng đế khi có phòng bị đương nhiên sẽ không để một sát thủ võ công hạng hai ám sát. Cho dù Kinh khờ sau này tới, lúc đó chỉ cần bắt lấy, hết thảy có thể khống chế, cùng lắm thì tôi lại về lấy thuốc lần nữa.
Nói tới hoàng đế, Chính béo cười ha hả nói: “Đụng rôi. Anh đạ nọi phong chụ Tề Vương cụng Ngụy Vương, anh nọi giự lơi. Đợi anh công cạo thiên hạ.”
Tôi cười nói: “Anh tùy tiện phong em làm Tề vương được rồi.” Thật không nghĩ tới một câu nói đùa lúc trước hôm nay quả nhiên biến thành thật. Bánh Bao vẫn là Trịnh Vương cùng Đại Tư Mã.
Lý Tư bỗng nhiên lộ vẻ khó hiểu: “Đại vương, cho dù ngài thống nhất lục quốc cũng không thể phong vương, chẳng lẽ ngài muốn nhìn thiên hạ lại lâm vào cục diện chư hầu hỗn chiến... Thần nghĩ thế này, sau này thiên hạ đều quy đại Tần ta, chúng ta chia chư hầu trước kia thành nhiều tiểu quận...” anh ta lại nhìn tôi, dường như hoảng sợ hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Tần Thủy Hoàng buồn bực: “Nọ nọi cại chi rựa?”
Tôi lập tức vã mồ hôi lạnh: Tác dụng phụ của hấp dẫn thảo bắt đầu! Người vừa mới ăn hấp dẫn thảo sau đó không giống ăn lam dược, kiếp trước kiếp này đều rõ ràng. Nói cách khác bọn họ ngoài việc có trí nhớ hai kiếp, tính cách cùng lối suy nghĩ là thống nhất. Tựa như Liễu Hạ, hắn hiểu được mình đời trước là đạo tặc, đồng thời tinh tường mình đời này là Vương nhặt rác, nhưng là dược tính qua, trí nhớ của Liễu Hạ đột nhiên bị hủy diệt, chỉ còn lại Vương mót rác vâng vâng dạ dạ. Chờ một thời gian qua đi lại có thể nhớ lại chuyện trước kia, quá trình này trùng lặp không ngừng. Mặc dù dần dần sẽ hợp nhất nhưng cần thời gian một tuần sau, hiệu quả mới đạt tới tương tự lam dược.
Tôi lau mồ hôi nói với Chính béo: “Hắn đã quên trí nhớ kiếp trước, một lát nữa anh cũng thế.”
Lý Tư trở nên cung kính khom lưng nói kế hoạch của mình với Tần Thủy Hoàng. Anh ta hiện tại hoàn toàn là Lý khách khanh kia, tôi nhìn đồng hồ, thời gian anh ta ăn hấp dẫn thảo vừa đúng 10 phút.
Tần Thủy hoàng xua tay nói: “Lụi ra đi.”
Lý Tư không dám nhiều lời, vội vàng lui ra đại điện, ánh mắt còn lộ vẻ mê mang.
Tần Thủy Hoàng trừng mắt nhìn tôi: “Chụ cọ chi giậu giệm ? Rột cục ra sao hạ?”
Tôi hơi lo lắng: “Không có thời gian đâu Doanh ca, vừa rồi em cho anh ăn loại cỏ này, dược tính không ổn, sau 10 phút anh sẽ quên em, tới lúc đó anh sẽ hô to có thích khách cũng nên.”
“Vậy phại lạm sao?” Chính béo cũng nóng nảy, tôi cũng điên lên, có thể nhìn ra anh ấy thật sự sợ phát sinh chuyện mất đi người huynh đệ là tôi đây.
Tôi vội nói: “Không sao. Chờ một hồi anh sẽ lại nhớ tới em. Như vậy tới tới lui lui đại khái một tuần lễ là ổn định.”
Tần Thủy Hoàng nhìn điện thoại của tôi nói: “Họng rôi, không cọn bao nhiêu thợi gian nựa”
Tôi cũng cuống lên, đối mặt với một hoàng đế tùy thời trở mặt, tuyệt đối kích thích hơn việc xưng huynh gọi đệ với một con chó Ngao Tây Tạng. Tiếp đó không chừng sẽ kêu người bắn... ai, mặt sau tôi không nói nữa.
Tần Thủy Hoàng chậm rãi buông chai nước trong tay xuống, bỗng nhiên hét lớn: “Người đâu.”
Quy củ nước Tần, không có vương lệnh binh giáp không thể lên điện. Hai đội vệ binh xôn xao cũng đứng bên cửa điện, uy phong lầm lẫm đáp lời.
Tôi sợ hãi kéo lại, nói nhỏ: “Doanh ca, anh muốn làm gì?”
Tần Thủy Hoàng không để ý tới tôi, nghiêm mặt nói: “Gọi tượng quân cụa cạc ngươi tợi đây.”
Tôi lo lắng phán đoán thế cục. Nhìn xem Chính béo rốt cục có nhận biết tôi hay không, muốn gọi người bắn tôi hay suy nghĩ biện pháp ứng đối, vội cầm lấy điện thoại nhìn qua mới hơi chút yên lòng.
Chỉ chốc lát, tướng quân dẫn người vây tôi lại một mình đi vào điện, không nhìn quanh lập tức quỳ một chân xuống nói: “Mạt tướng Mông Nghị tham kiến đại vương.”
Tôi thiếu chút nhảy dựng lên: Chính béo dưới tay thật có một vị tướng quân “Mộng tinh” hả?
Chính béo không nói nhiều, trực tiếp hỏi Mông Nghị: “Sợ chết không?”
“Không sợ.” Mông Nghị chém đinh chặt sắt nói thẳng.
“Vị ta mạ chệt cọ dạm không?”
Tôi gãi đầu hoàn toàn không hiểu, Chính béo chuẩn bị làm gì?
Mông Nghị kiên quyết không đổi, kiên định nói: “Ra sức vì đại vương mà chết là quang vinh lớn nhất của thần.”
Chính béo khi này mới mỉm cười: “Cụng không thật buộc ngươi phại chệt.” Anh ấy bỗng chỉ vào tôi nói với Mông Nghị: “Ngượi nạy ngươi biệt rội, sau nạy là chụ nhân cụa ngươi, Ngươi cụng một vạn hộ vệ vương đình bên ngoại, phại liệu mạng nghe lệnh.”
Mông Nghị không hiểu ngẩng đầu lên, Tần Thủy Hoàng lại nhắc lại: “Tử lệnh! Ngoại trự hặn, ai cụng không nghe. Cho ngươi đi hượng đông không được đi hượng Tây. Mạng cụa hặn là mạng cụa ngươi, ngươi hiệu không?”
Nói đương nhiên là rất rõ ràng, nhưng Mông Nghị suy nghĩ cả một lúc lâu mới trịnh trọng gật đầu. Tần Thủy Hoàng ý vị thâm trường: “Cho dụ ta phại binh giệt hặn, ngươi cụng phại liệu mạng bạo vệ hặn. Chuyện nạy ngươi cọ thệ lạm được không?”
Mông Nghị khó xử nói: “Mạt tướng chỉ phục tùng mệnh lệnh của đại vương.”
Tần Thủy Hoàng tức giận: “Tao ra lệnh là lệnh cho mạy nghe lệnh hặn đọ.”
Lần này làm khó tướng quân Mông Nghị, hắn suy nghĩ đến choáng váng đầu óc hồi lâu mới cúi đầu miễn cưỡng nói: “... mạt tướng tuân mệnh.”
Tần Thủy Hoàng gọi Mông Nghị lên, khoác tay lên vai nói rất nghiêm trọng: “Tao giao thân gia tạnh mạng cho mạy đọ, mạy mạ không bạo vệ huynh đệ tột nạy cụa tao...” Chính béo chưa nói hết câu, nhưng so với chu di cửu tộc còn có hiệu quả hơn, Mông Nghị gật đầu kiên định, Tần Thủy Hoàng mới nhắc lại: “Nhợ kỵ. Ra cựa điện nạy hặn lạ chụ nhân duy nhật cụa ngươi. Cho dụ ta muộn giệt hặn ngươi cụng phại bạo vệ hặn.”
Sự tình quan trọng, Mông Nghị lần đầu nói: “Đại vương, có thể hỏi vì sao không?”
Chính béo sắc mặt u ám, chỉ bóp vai Mông Nghị nói: “Cụng không cận thiệt, ngươi chị cận biệt răng trong vọng bạy ngạy bạo vệ mạng hặn, đọ chịnh lạ mệnh cụa ta.”
Trải qua nhiều lần nhấn mạnh, Mông Nghị ý thức được tính nghiêm trọng, không nói thêm nữa đứng bên cạnh tôi. Tần Thủy Hoàng chỉ nói ngắn ngủi không bao lâu liền gọi mấy đại phu lần nữa thanh minh, loại mệnh lệnh này oanh động cực lớn. Quần thần hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi. Loại đãi ngộ này đừng nói bổn triều bổn quốc, đại khái trong lịch sử Trung Quốc xưa nay vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Có thể nói Chính béo ngoại trừ không nhường ngôi cho tôi, đã giao mệnh của mình trong tay tôi, giờ phút này tại thành Hàm Dương rất khó tìm ra một vị được một vạn vương đình hộ vệ võ trang ủng hộ, bảo vệ. Tôi chỉ tùy tiện phát động binh biến thì Tần Quốc sẽ phát sinh biến loạn nghiêng trời lệch đất.
Mãi cho tới sau đó tôi mới hiểu được ý của Chính béo, anh ấy sợ một lúc sai lầm sẽ để hận thiên thu, cho nên cơ hồ lấy tất cả thực quyền trong tay tạm giao cho tôi một thời gian. Đương nhiên, anh ấy biết tôi tuyệt không thể phát động phản loạn, nhưng cho dù vậy, Chính béo quả là trượng nghĩa.
Nói xong hết thảy, Tần Thủy Hoàng mới như trút được gánh nặng, cầm lấy đồ uống, uống một hơi, bỗng nhiên cầm cái chai để trước mặt nhìn hồi lâu mới nói: “Ồ, hương vị gị lạ lạ. Lạ cại chi vậy?”
Tôi biến sắc, vội vàng lôi kéo Mông Nghị chạy thẳng ra ngoài: “Đi mau, đại vương các ngươi lập tức muốn trở mặt.”
Chính béo ở phía sau cười: “Không cận chạy, chọc chụ vậy thôi.”
Tôi tức điên. Thiếu chút nữa đương trường phát động binh biến.
Thời gian còn lại, Chính béo kêu người an bài chỗ ở cho tôi. Khi tác dụng phụ của hấp dẫn thảo còn chưa tiêu trừ, tôi còn không thể quá gần anh ấy, cũng được an bài tại phủ tướng quốc trước kia - nhà của Lã Bất Vi.
Lúc này Lã Bất Vi đã bị Chính béo lật đổ, chỉ còn một phủ tướng quốc to lớn. Một lão già đầu muối tiêu cầm bút lông, tay nắm thẻ tre cẩn thận hỏi Tần Thủy Hoàng: “Đại vương... phủ đệ mới nên gọi là gì, Tiêu tiên nhân dường như còn không có phong hiệu chính thức?”
Chính béo bất mãn: “Ai bạo không cọ, Tệ Vương”
“Ách...” Lão nhân hết chỗ nói nổi.
Hiện tại Tề Quốc vẫn là chư hầu như Tần Quốc, mặc dù Tần Thủy Hoàng nhìn chằm chằm thiên hạ không là bí mật gì, nhưng công nhiên phong quốc thổ của người ta cho đại thần của mình vẫn có chút chả ra gì cả, tôi thấy lão nhân rất khó xử, phỏng chừng hắn hiện tại đảm nhiệm công bộ, tên của phủ đệ cần phải đăng ký vào sách, liền nói: “Tạm thời gọi là Tiêu công quán đi.”
“A...” Lão nhân lại hết chỗ nói nổi rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, Tần Thủy Hoàng hẳn nên “phát bệnh”, tôi cùng Chính béo rất ăn ý nhìn nhau, tôi khom người nói: “Đại vương, thần tạm thời cáo lui.”
Tần Thủy Hoàng phất tay: “Đi đi.”
Tôi cùng anh ấy đều sợ gặp tình huống như Lý Tư, cho nên cần sớm quyết đoán. Đây cũng là chuyện thực bất đắc dĩ, tôi mang theo Mông Nghị mới vừa ra cửa, chợt nghe có người báo: “Sứ giả Yên quốc Kinh Kha, Tần Vũ Dương cầu kiến đại vương. Đang ở trước điện chờ mệnh.”
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
351 chương
22 chương