Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 271 : Thuyết Khách
Một chiếc xe ngon lành thế này bị bôi bẩn nhoe nhoét tựa như con chó đốm, bọn Mafia làm việc cũng chẳng để chút đức nào.
Tôi quay đầu lại nhìn Phí Tam Khẩu, hỏi: “Anh tới làm gì?”
Phí Tam Khẩu mỉm cười nói: “Chú còn chưa giải thích cho anh nhe, mấy thứ đó đã cầm lại rồi.”
“Bắt được mấy người?”
“Hai tên, cũng không nhiều, hơn nữa bọn nó chẳng biết gì cả, biết còn ít hơn mấy thằng chú tóm giúp anh.”
Tôi cúi đầu: “Đi chỗ nào nói chuyện, tìm chỗ đi.”
Phí Tam Khẩu: “Thì đi loanh quanh một chút đi, từ khi Dục Tài xây xong đây mới là lần đầu anh tới.”
“Được....”
Phí Tam Khẩu liếc nhìn tôi: “Chú có vẻ khẩn trương nhỉ.”
Tôi không khẩn trương sao được? Mấy thằng Tây bị tôi bắt không biết đã nói gì, chuyện này giống như khi còn bé bị bố mẹ hạch hỏi, trước đó thầy giáo đã nói rõ không cáo trạng, nhưng mà mỗi khi tôi về nhà cha mẹ chả bao giờ tha cho tôi, kỳ thật tôi cũng chẳng có mấy tội mà? Chẳng qua là đi học thích chọc phá chút, không có việc gì thì đánh nhau tí, trong nhà vệ sinh hút thuốc bị bắt vài lần, lúc nhàm chán thì viết vài phong thư tình cho mấy nữ bạn học xinh đẹp trong lớp.
Tôi cẩn thận hỏi Phí Tam Khẩu: “Vậy bọn nó nói gì với anh?”
Phí Tam Khẩu nói: “Bọn nó chẳng biết gì nhiều, bọn nó chỉ nói mấy thứ lấy từ chỗ chú rất đáng giá, bọn anh cũng lấy làm kỳ, vài món trang phục diễn kịch, một cái dao găm độ cứng bình thường thì có giá trị gì, nói là thứ đáng giá nhất chỉ là nội giáp bằng vàng chế, nhưng mà bằng mắt thường mà nói, chẳng qua cũng không phải vàng bốn con chín, bọn anh chẳng rõ vì sao mấy thứ khỉ đó cũng làm bọn Mafia khét tiếng thế giới điên cuồng quan tâm.”
Tôi hỏi: “Mafia còn có nhãn hiệu à?”
Phí Tam Khẩu nói: “Mafia cũng có loại hình khác nhau. Bình thường là kiểu gia tộc, bọn họ thành lập từ thời kỳ chiến loạn rung chuyển, mượn cơ hội kết giao chính khách quyền quý, thông qua cá loại chiêu thức bảo vệ lợi ích của gia tộc. Trải qua vài đời phát triển thành một thế lực khổng lồ, tự nhiên cũng mang đầy sắc thái thần bí cùng tính chất hắc ám không bình thường. Mafia loại này thường tương đối ổn định, bọn họ có công việc buôn bán của mình. Hơn nữa tại rất nhiều khu vực kinh tế tăng trưởng chủ yếu dựa vào bọn họ tới chống đỡ, thành viên nòng cốt của bọn họ tuyệt đối không biết nhiều, cũng không làm chuyện quá phận.”
Tôi ngắt lời: “Loại này thuộc kiểu hòa thượng có miếu, bán chút nhang đèn cùng tượng quan âm lừa chút tiền còn. Không dám tạo phản.”
Phí Tam Khẩu cười nói: “Ừ, đại khái nó là như vậy, tiếp đó là nói bọn hòa thượng không có miếu, loại Mafia này hay nói là tổ chức mafia này là mấy cự đầu có tiền lâm thời tập trung lập nên, bọn họ dựa vào lực lượng cường đại buôn vũ khí, thuốc phiện. Có đôi khi cũng sẽ cùng một vài quốc gia buôn bán, bọn họ thèm muốn lợi nhuận kếch xù, nên bỏ tiền sẽ không chút keo kiệt, nhưng lại chú trọng hồi báo là gấp bao nhiêu lần. Thành viên của bọn họ cũng không đông lắm, làm việc cho bọn chúng cơ bản là lính đánh thuê được trả lương cao, những người này làm việc độc ác không từ thủ đoạn nào.”
“Thế thì khác gì tổ chức khủng bố?”
“Tổ chức khủng bố kiếm tiền. Đó chỉ là một loại thủ đoạn để đặt mục tiêu thôi. Mục đích của chúng là thông qua các hành động cực đoan thu hút sự chú ý của thế giới hoặc đặt được mục tiêu chính trị gì đó. Nói cho chú biết chút, bọn họ là người có tín ngưỡng của riêng mình. Mà Mafia đơn giản hơn, bọn họ truy cầu là lợi nhuận khổng lồ.”
Tôi nghĩ chút, vuốt đầu nói: “Hình như bọn mafia em đắc tội là loại thứ hai.”
“Đúng vậy, bọn anh thu được lư hương thời Nguyên cùng một món đồ cổ thời Minh, nhưng mà mấy thứ này còn không đáng bọn họ tung lực lượng lớn thế, anh nói rồi, bọn họ là Mafia nổi tiếng thế giới, chủ yếu nhằm vào các đổ cổ cao cấp ra tay, lợi nhuận không hơn 1 tỷ USD thì không phải làm vậy.”
Tôi vội hỏi: “Nói thế thì anh đã tìm người xem qua mấy thứ kia?”
Phí Tam Khẩu nói: “Không, đây là mấy tên bị bắt về nói cho anh biết, anh đáp ứng chú chuyện gì thì anh phải làm, hiện tại tới lúc chú thực hiện lời hứa rồi đó.”
Tôi thở dài thườn thượt: “Ai, nên nói thế nào với anh đây.”
Lúc này một đám nhóc chạy qua chỗc chúng tôi, cả đám thân nhẹ như yến, mấy đứa lớn tuổi búng người nhảy lên tường rồi tung mình biến mất, lão Phí ngẩn người: “Nên nói thế nào thì nói thế đó, anh làm gì thì chú cũng biết rồi, coi như là chuyện không muốn người biết, chỉ cần không phạm pháp anh cũng có thể thay chú giữ bí mật.”
Tôi nói: “Lần đầu tiên anh xem phim con heo là khi nào?”
Lão Phí: “12 tuổi, cũng không phải cố ý xem, là hàng xóm xem, anh chỉ ngó trộm thôi.”
“So với em còn sớm hai năm.”
Lão Phí: “....”
Tôi vỗ vỗ vai anh ấy an ủi: “Yên tâm, em sẽ thay anh giữ bí mật này.”
Nói đùa vài câu, chúng tôi đều thả lỏng rất nhiều, lúc này bọn tôi đã đi tới diễn võ trường. Mấy người Trương Thanh, Đổng Bình đang dẫn một đám nhỏ đi học, thỉnh thoảng bảo mấy học sinh ra biểu diễn, bọn nhỏ tuy còn ít tuổi, nhưng cả đám tao nhã trầm ổn, quyền cước mạnh mẽ, Phí Tam Khẩu nhìn mà say mê: “Trước kia chỉ thấy qua phong thái của Thời Thiên trong câu lạc bộ Lương Sơn, không ngờ những người khác cũng có bản lĩnh cao cường như vậy.”
Tôi biểu tình trầm trọng nói: “Lão Phí, em thật sự có thể tín nhiệm anh sao?”
Phí Tam Khẩu kỳ quái nhìn tôi, hỏi lại: “Nói gì vậy?”
Tôi nói: “Có một chuyện rất rất rất lớn, em nghĩ rồi, rồi cũng có thời điểm nói cho anh, nhưng mà em không biết anh liệu có tin không.”
Phí Tam Khẩu lập tức hiểu ra, mắt nháy nháy, cười nói: “Anh hiểu – anh hiện tại lấy thân phận cá nhân, bạn bè nói chuyện phiếm với chú, chỉ cần không nguy hại tới an ninh quốc gia, bí mật lớn thì anh chưa từng nghe qua.”
Tôi cân nhắc hồi lâu, tôi tiếp đãi khách hộ việc này nguy hại tới an ninh quốc gia sao? Dường như không, các hảo hán Lương Sơn dù là thổ phỉ, nhưng bọn họ cũng không có ý định lên núi, văn nhân mặc khách không nói, còn nhóm hoàng đế có chút mẫn cảm, nhưng mà xem ra bọn họ cũng không muốn lại nhặt lên “giấc mộng” chỉ trong vòng một năm, hai tên Hán gian Tần Cối cùng Ngô Tam Quế cho dù muốn phản quốc cũng không có gì để tiết lộ -- Tần Cối khẳng định là biết không ít chuyện của nghìn năm trước?
Tôi nghĩ đây là lúc chính xác nói với Phí Tam Khẩu. Anh ấy đại biểu là quốc gia, còn tháng nữa các hảo hán cũng đi rồi, tôi cũng phải trả lời cho nhà đầu tư chứ, cứ như trước mắt, chuyện đồ cổ cũng cần anh ấy giúp đỡ.
Tôi châm điếu thuốc hút rồi nói: “Việc này nói ra anh không tin em cũng không trách – em lại biên một chuyện để nói cũng được.”
Phí Tam Khẩu: “... Chú cứ nói trước đi đã.”
Tôi ung dung nói: “Còn nhớ rõ lầm đầu chúng ta gặp mặt là khi nào sao?”
Lão Phí cười ha ha nói: “Nói thế cũng là duyên phận, lần đó vô cùng ấn tượng, chú đi nhà ga tiếp câu lạc bộ Lương Sơn, trong tay cầm cái biển, khi bọn họ vừa ra anh liền choáng. Cái nào cái nấy đều giống, so với người trong phim truyền hình còn giống hơn.”
Tôi buồn rầu: “Nếu em nói cho anh đây không phải là giống mà là nguyên mẫu anh sẽ nghĩ sao?”
Lão Phí lập tức quay đầu lại, không tin hỏi lại: “Nguyên mẫu? Một đoàn làm phim sao? Bọn họ quay bộ Thủy Hử năm bao nhiêu?”
Tôi bứt tóc: “ Công nguyên 11xx năm.”
“...Có ý gì?”
“Bọn họ là hảo hán Lương Sơn thật sự, người có giáng vẻ giống như đạo diễn vừa to vừa đen là Lý Quỳ. Người lần trước giúp anh trộm đỉnh chính là Thời Thiên thật sự, trong nhóm đó còn có Ngô Dụng, Lư Tuấn Nghĩa....”
Phí Tam Khẩu xua tay nói: “Đợi chút, đợi chút nào, nói chậm chút coi, trí lực (IQ) của anh chưa tới 130 nha.”
Tôi nói: “Thế thì khó trách anh không tin. Anh mà IQ chỉ 75 như em thì hẳn đã tin rồi, anh ngẫm lại coi, ngoại trừ hảo hán Lương Sơn, đương kim thế giới đoàn nào có thể ăn hết huy chương vàng tán thủ? Ai có thể bò trên tường như Spider Man như thế? Ai có thể không yên tâm làm thầy giáo lại chạy tới đánh nhau với xã hội đen?”
Phí Tam Khẩu ngơ ngác nghe hết, bỗng nói: “Chính xác, tại Singapore, lúc thi đấu anh phát hiện trong số họ có rất nhiều có lời nói và hành động không giống người hiện đại, anh tưởng chú nói bọn họ từ trong rừng đi ra. Nhưng mà làm gì có chuyện vừa xuất sơn đã có hứng thú tổ kiến câu lạc bộ? Anh một mực suy nghĩ vấn đề này. Hiện tại xem ra chú giải thích thế là hợp lý nhất - nhưng mà anh vẫn rất khó tin chú.”
Tôi nói: “Em hiểu mà. Em lúc trước cũng không tin, hiện tại thiếu một lão thầy bùa biến anh thành nữ nhân.”
Loại chuyện này nói ra nếu không mượn ngoại lực rất khó khiến người ta tin tưởng. Tôi vốn muốn dùng đọc tâm thuật khiến lão Phí tin tưởng, nhưng mà nghĩ lại thứ này không nên dùng loạn, nhất là đối tượng làm công việc đặc thù, kỳ thật người thường ai lại nguyện ý bị đọc hết tâm tư? Cho nên đọc tâm thuật ngoại trừ Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu biết rõ, tôi không thể nói cho bất kỳ ai khác.
Lúc này tôi thấy người người đi qua trước mặt, tôi hô to: “Mao Toại, Mao Toại.”
Mao Toại ngạc nhiên nhìn qua, thấy là tôi, anh ta cười cười đi tới: “Chuyện gì vậy, Tiêu hiệu trưởng?”
Tôi chỉ chỉ lão Phí nói với anh ta: “Anh tự nói mình là thuyết khách đúng không? Về anh là ai, làm sao tới, chỉ cần anh biết đều nói cho anh ta, để anh ta tin tưởng là được.”
Mao Toại lễ phép chào Phí Tam Khẩu: “Xin đi theo tôi.”
Tôi nói với lão Phí: “Anh đi với anh ta, anh ấy mà không nói cho anh tin tưởng được thì em lại nghĩ cách, hiện tại em phải đi rửa xe cái đã.”
Tôi lấy xô nước, bắt hai học trò đang học cùng với Hoa Vinh ra làm tráng đinh, mấy người cùng tôi rửa xe rất nhanh.
Không tới nửa giờ, Phí Tam Khẩu được Mao Toại dẫn đi ra ngoài, mặt Phí Tam Khẩu vẫn lộ vẻ hưng phấn chưa tan, Mao Toại thì chỉ hơi cười cười, bình tĩnh đi qua, Phí Tam Khẩu nắm lấy tay tôi: “Anh tin rồi, đều hiểu rồi.”
Tôi nghi ngờ nhìn lại Mao Toại, hỏi nhỏ Phí Tam Khẩu: “Anh ta không uy hiếp anh chứ?” Tôi sợ Mao Toại không nói được, lại dùng chiêu “máu tươi năm thước” ra.”
Phí Tam Khẩu cười: “Không có.”
“Vậy anh ta làm sao nói với anh?” Tôi càng hiếu kỳ hơn.
“Mao tiên sinh nói với anh mấy ví dụ, tất cả các sản nghiệp của chú, đều là người của Dục Tài giúp chú làm ra, mà những người này không cầu danh, không cầu lợi đủ để nói rõ bọn họ không phải người thuộc thời đại này.”
Tôi khinh bỉ: “Nói gì vậy, chẳng lẽ thời đại này thì không thể có mấy người một lòng làm lợi cho người khác mà không vì mình?”
Không thể không nói Mao Toại rất giỏi, anh ta tìm một điểm mà tôi không hề ngờ tới. Trên thị trường dược trà, rượu Ngũ Tinh Đỗ Tùng là các hạng mục kinh doanh ngày kiếm đấu vàng mà người phát sinh cùng người sáng lập danh không truyền ra ngoài, chuyện này vốn là chuyện khiến người khác khó hiểu, chẳng biết bao nhiêu người muốn biết tôi bỏ bao nhiêu tiền mua bí phương, nhưng mà Phí Tam Khẩu cũng chẳng khó để biết mấy người này đều an tâm ở trong trường học của tôi làm “thầy giáo-sư phụ” - như rượu cùng dược trà bản thân cũng nói rõ một vấn đề, Dục Tài vô số kỳ tích, nhưng đều trên phương diện không liên quan tới nhau có thành tựu, việc này Phí Tam Khẩu nhận thức rõ ràng. Có thể thấy được Mao Toại giỏi về nắm nhân tâm, sau đó có thể để anh ấy mở một môn học về tâm lý hoặc marketting, cho mấy người Lý Thế Dân làm quản lý xí nghiệp, sau đó toàn bộ dây chuyền từ sản xuất, đóng gói, quản lý, tiêu thụ... đều là người một nhà.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương