Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 251 : Mafia - Hắc thủ đảng
Hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái, đối phương là một người mà tôi không nhận ra khẩu âm, nói thẳng rằng muốn làm ăn với tôi.
Tôi nói: “Vậy cụ thể ngài muốn hợp tác với tôi trong hạng mục nào?” Gần đây tôi tiếp rất nhiều cuộc điện thoại, chủ yếu là tôi nắm trong tay rất nhiều hạng mục, kể cả Ngũ tinh Đỗ Tùng tửu cùng các loại dược trà, thậm chí có người muốn đưa thuốc bào chế chữa dạ dày của tôi ra thị trường, nhưng Biển Thước cùng Hoa Đà đều là lương y như từ mẫu, nào có loại từ mẫu nào lại kiếm tiền của bọn nhỏ chứ?
Đối phương: “Tôi nói là một chút tài nguyên đặc biệt trên tay Tiêu tiên sinh, không biết tiên sinh có thể đi ra chỗ nào nói chuyện được không?”
Tôi lo lắng, cố ý giả vờ: “Ngài đang kiểm tra trí lực tôi hả, nếu mà nghiên cứu tôi thấu triệt chắc là nền văn minh sẽ tiến bộ 20 năm.”
Đối phương cười nói: “Tiêu tiên sinh thật khôi hài, tôi nghe nói ngài trước kia buôn bán đồ cổ?”
“Đồ cổ? Không có à.” Thật sự không có, chuyện duy nhất liên quan tới đồ cổ là tôi bán một cái Thính phong bình đời Tống, tôi cũng không buôn bán đồ cổ nha, nhưng người này hiển nhiên không bình thường, tôi càng phải cẩn thận.
“Tiêu tiên sinh không cần khẩn trương, chúng tôi vô cùng có thành ý nói với ngài, không biết có thể có một cuộc hẹn, vì tỏ vẻ chân thành của chúng tôi, thời gian địa điểm tùy ngài chọn.”
Tôi vội nói: “Nếu là chủ đề này, chúng ta tất yếu không phải nói, tôi chưa buôn bán đồ cổ bao giờ.”
Đối phương bỗng nhiên cười he he: “Tôi biết Tiêu tiên sinh vì sao không muốn hợp tác với chúng tôi. Thứ nhất thực ra là có thể là chưa tin chúng tôi, chuyện này tôi có thể hiểu. Thứ hai cũng có thể thân phận cùng địa vị của ngài giờ đã khác, không muốn mạo hiểm nữa. Hơn nữa trên tay ngài có các hạng mục khác kiếm tiền, nhưng mà theo chúng tôi biết, Tiêu tiên sinh kỳ thật cũng chẳng có nhiều tiền - còn vấn đề thứ ba?”
Tôi ngừng một chút rồi mắng to: “Bố mẹ mày đâu, sao không quản mày hả?” Tôi lập tức hiểu, rõ ràng là có thằng nhóc đang giở trò. Cũng không biết làm sao tìm được số điện thoại của tôi, còn giả giọng mafia chứ, chuyện này hồi bé tôi cũng làm, tùy tiện gọi một số rồi kêu mình là công an - thấy không, đây là sự khác biệt, chúng tôi giả mạo người tốt, thằng nhóc này lại giả mạo bọn bại hoại.
Tôi vừa muốn tắt điện thoại, đối diện bỗng có người tiếp máy: “Tiêu lão đệ, là tôi.”
Lúc này thanh âm rất thô, tôi cười nói: “Đúng là phí công, còn sử dụng kỹ thuật giả giọng. Sao mày thông minh thế mà không tu chí học tập thi vào đại học cho tốt đi...”
Đối phương dở khóc dở cười nói: “Tiêu lão đệ, là tôi, Lôi lão tứ đây.”
“Mày Lôi...” Tôi sững lại, bởi vì tôi nhận ra đó có thể là lão đại xã hội đen bị tôi đập quán: “Lôi lão bản? Tôi còn tưởng là thằng nhóc nhà nào phá quấy. Tìm tôi có chuyện gì phân phó vậy?”
Lôi lão tứ nói: “Vị bằng hữu bên cạnh tôi sợ cậu lo lắng, cho nên tìm tôi làm nhân chứng, anh ta tuyệt đối không có ác ý, cho nên anh ta muốn nói chuyện gì với cậu thì tôi cũng không tham gia, chỉ hy vọng chú cho anh chút thể diện.”
Tôi sinh nghi, Lôi lão tứ có xích mích với tôi còn nói khỉ gì thể diện? Đối phương là ai, còn có thể sai sử Lôi lão tứ, cũng khiến hắn kính sợ, xem ra đối phương mời lão ra tay cũng không phải là dùng chiêu tình cảm, mà thông báo cho tôi: Đừng có trêu bọn tao...
Lôi Lão tứ nói tiếp: “Tiêu lão đệ, ra ngoài gặp mặt thế nào?”
Tôi nói: “Đã là Lôi lão bản phân phó, vậy nói địa điểm đi.”
Lôi lão tứ nói: “Vẫn là Tiêu lão đệ chọn địa điểm đi.”
Tôi vội nói: “Thôi, tôi tin anh, không bằng gặp nhau ở Tiền Nhạc Đa nhé?”
Tiền Nhạc Đa là địa bàn của Lôi Lão Tứ, tôi cũng không tin hắn không biết xấu hổ mà dở mánh khóe, tôi cũng không muốn chơi ú tim với bọn họ cho nên không muốn gặp bọn chúng ở địa bàn của mình.
Lôi lão tứ suy nghĩ chút rồi nói: “Được, sảng khoái, một giờ nữa chúng ta gặp mặt.”
Ngồi trên xe tôi hơi rối loạn, hiện tại chỉ cân nhắc tới “đồ cổ” tôi đã run rẩy. Hà Thiên Đậu một ngày chưa lộ mặt, tôi cũng không biết mấy thứ này là hắn chuẩn bị hay thế nào, việc này lại liên quan Lôi lão tứ, vậy khẳng định là không đơn giản. Người này tôi mặc dù chỉ thấy qua một lần, nhưng cũng có đôi chút hiểu biết, nếu không có lợi ích thật lớn, hắn sẽ không vì chút thể diện hay đạo nghĩa mà tự thân xuất mã.
Tới nơi, người tiếp đãi tôi vẫn là tên nhỏ con, chúng tôi từng gặp nó một lần trong lúc phá quán, nó nói cho tôi biết lão bản của bọn nó đang chờ tôi, xem ra đối phương còn vội hơn tôi.
Tiến vào phòng hội nghị, tôi liền thấy Lôi lão tứ kính cẩn với một người khoảng 30 tuổi, mà người kia là người ngoại quốc đang vui vẻ nói cười, thấy tôi tới tiền tiến lên bắt tay tôi: “Tiêu tiên sinh, hạnh ngộ.” Thanh âm giống với tiếng trong điện thoại gọi cho tôi.
Tôi miễn cưỡng bắt tay, tiến lên nói nhỏ với Lôi lão tứ: “Mày sao lại có quan hệ với bọn nước ngoài?”
Mặc dù tôi cùng hắn từng có xích mích, nhưng tôi cho rằng cùng là người Trung Quốc, hiện tại là lúc đoàn kết nhất trí đối ngoại, đây là đại nghĩa dân tộc.
Lôi lão tứ chỉ vào người nước ngoài giới thiệu với tôi: “Vị này có tên trung quốc là Cổ Đức Bạch, Cổ tiên sinh lần này tới Trung Quốc là muốn gặp mặt cậu. Tiêu lão đệ không ngờ còn dương danh tại hải ngoại.
Tôi dò xét Cổ Đức Bạch, đây là một người rất bình thường, giống như ngàn vạn du khách tôi gặp ở Dục Tài, chỉ là vóc người hơi thấp hơn người Âu Mĩ chút.
Tôi cười nói: “Cổ Đức Bạch - tên này theo tiếng Hán thì không may mắn lắm.”
Cổ Đức Bạch dùng trung văn thuần thục nói: “Thật à, đây là thầy tướng số đặt cho tôi, tôi vốn tên là Cách nhĩ Bì Tư.”
Tôi nhíu mày: “Cách thi thí tử? Từ mặt nghĩa mà tính ra chính xác còn kém cả Cổ Đức Bạch.”
Lôi Lão Tứ đứng lên nói: “Đã tâm đầy ý hợp như vậy, vậy các vị cứ trò chuyện đi.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi thấy Lôi lão tứ lộ ra thân phận là đàn em sai vặt lại càng cẩn thận, trực tiếp hỏi Cổ Đức Bạch: “Dù sao tiếng Hán của ngài tốt vậy, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Cổ Đức Bạch nói: “Tiêu tiên sinh, chúng ta minh nhân không nói ám thoại, trong tay ngài có rất nhiều thứ chúng tôi thấy hứng thú, cho nên tôi tìm tới ngài. Nếu có thể thì bây giờ thảo luận giá tiền, đương nhiên nếu ngài không tín nhiệm chúng tôi, đây là một lý do hợp lý, cho nên điều kiện do ngài đưa ra, ngài cũng tùy chọn cách chuyển tiền, chúng tôi có thể giao tiền trước mới nhận hàng....”
Tôi vội xua tay: “Đợi chút, ngài nói gì tôi chả hiểu, các người rốt cục muốn gì?”:
Cổ Đức Bạch đại khái rất giàu kinh nghiệm giao thiệp, cho nên không chút phiền não, rất nhẹ nhàng nói: “Đồ cổ.”
Tôi hỏi: “Mày rốt cục là ai?”
Cổ Đức Bạch nói: “Tôi không phải một mình...” Hắn nói rõ hắn không chỉ một mình, Cổ Đức Bạch nói tiếp: “Chúng tôi là một nhóm người thích đồ cổ tụ tập lại, hơn nữa lại rất có lòng hâm mộ với đồ cổ Trung Quốc, hiện tại chúng tôi đang làm công tác thu thập đổ cổ dân gian, bởi chúng tôi thấy chúng tôi có nghĩa vụ chiếu cố tốt những đồ cổ trân bảo, cho nên giá tiền ngài cứ yên tâm. Chúng tôi có tiền, lại không bạc đãi bất kỳ bằng hữu nào, tuy chính phủ Trung Quốc còn có nhiều điệu lệ của hạn chế giao dịch, vì thế sẽ có một số phiền toái nhỏ. Nhưng ngài không cần lo lắng, chỉ cần ngài giao cho chúng tôi thì chuyện này đã hoàn toàn không liên quan tới ngài, cho dù bị chất vấn chúng tôi cũng tuyệt đối không nói ra ngài, đây là danh dự của tổ chức chúng tôi, nếu có người dám phá hư danh dự này, người của chúng tôi sẽ xử lý cùng vãn hồi tất cả tổn thất do kẻ thứ ba tạo thành.”
Con mịa nó, tôi hiểu rồi, đừng xem tên “Cách nhi thí tử” này nói chuyện rất văn nhã, nhưng vẫn không che giấu sát khí, đúng thế, thằng chóa này đúng là Mafia - hắc thủ đảng.
Tôi đột nhiên hỏi: “Chú học cái gì?”
Cổ Đức Bạch sửng sốt đôi chút, không hiểu gì nói: “Hai bằng thạc sĩ chuyên ngành công trình điện tử cùng quản lý kinh tế, ngài hỏi cái này làm cái gì?”
Đúng rồi, đúng là Mafia đéo có sai, bằng cấp thạc sĩ là yêu cầu thấp nhất để gia nhập, chẳng trách Lôi lão tứ chỉ có thể làm tay chân, đây là xã hội đen cùng Mafia chênh lệch.
Tôi lập tức nghĩ tới lời Phí Tam Khẩu, xem ra đúng là bọn này, bọn chó đẻ này chạy tới Trung Quốc làm loạn, không ngờ đụng phải tôi - một thần tiên dự bị -- tôi quyết định rồi, hắn mà rút súng tôi làm bộ đáp ứng.
Tôi vừa đấy điện thoại vừa nói vu vơ: “Ngài từ đây nghe được trong tay tôi có đồ cổ?”:
Cổ Đức Bạch không phát hiện ra động tác nhỏ của tôi, mắt hắn co rút lại, nhưng không có hành động gì, hắn đại khái phán đoán ra thứ tôi lấy ra không uy hiếp tới hắn. Nhưng từ tốc độ phản ứng của thằng nhãi này cho thấy nó không đơn giản.
Tôi ấn dãy số, làm bộ xem thời gian dùng độc tâm thuật, kết quả làm tôi phát điên: Ngoại trừ một hình trừu tượng làm tôi không hiểu, văn tự quanh co ngoắt ngoéo. Nếu là tiếng anh tôi còn đoán bừa được, nhưng đây là loại ngôn ngữ không nằm trong 10 thứ tiếng phổ thông.
Thằng chóa này, xem ra cũng có trình độ biên tập thuật ngữ.
Cổ Đức Bạch thấy tôi cổ quái, nói: “Tiêu tiên sinh đang vội hả? Vấn đề của ngài tôi không thể phụng cáo, tóm lại chúng tôi biết ngài có, còn lại là ngài có hợp tác với chúng tôi hay không mà thôi.”
Tôi đứng lên nói: “Ai nói cho ngài, ngài tìm kẻ đó mà mua, dù sao tôi không có.”
Cổ Đức Bạch không chút lo lắng, mỉm cười: “Chúng tôi cũng cho rằng ngài không thể đáp ứng nhanh như thế, ngài cứ suy nghĩ rồi kỹ rồi tùy lúc báo cho chúng tôi biết.”
Tôi đi tới cửa bỗng xoay người nói: “Ai, đúng rồi, các người nếu thật sự muốn, tôi ngược lại có một thứ có chút cao tuổi đó.”
Cổ Đức Bạch mắt sáng lên: ‘Tiêu tiên sinh nghĩ rồi sao? Khi nào đem thứ đó mắng tới cho chúng tôi giám định?”
Tôi chỉ vào chiếc xe của tôi nói: “Các ngài có thấy hứng thú không? Mặc dù niên đại không tới Đường, Tống, nhưng là xe quốc nội bốn bánh còn chạy tuyệt đối không cổ hơn nó đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương