Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 237 : Đại hôn (thượng)
Ngày tháng thoi đưa (dường như đây là lần đầu dùng những lời này trong quyển sách – lời tác giả), ngày 1 tháng 10 quốc khánh Trung Hoa, Bánh Bao sáng sớm đã có điện thoại gọi về nhà, cô ấy vốn đang muốn tham gia uống rượu đêm, kết quả là bị cha mắng té tát: “Nào có khuê nữ như thế, còn thương lượng với người ta đám cưới thế nào?”
Kỳ thật lão kế toán không xấu, nhưng quá sĩ diện, nếu không phải Bánh Bao đi làm xa, đại khái vài ngày trước lão đã lôi Bánh Bao về nhà.
Bữa rượu đêm, tức là hai ngày trước khi lấy vợ tổ chức tụ tập ăn một bữa, mọi người làm bắt đầu vào buổi tối, nhưng là vì chúng tôi vẫn ăn muộn, địa điểm ở Dục Tài, sau khi tập trung đủ quân số, nhà ăn ở khu giáo học cũ đã không thể tiếp nổi đám đông, tôi kêu mọi người bày ra ngoài trời hơn 10 bàn rượu, giấc mộng của tôi cũng thành sự thật - thành bữa tiệc dây chuyền. Quốc có quốc tình, giáo có giáo tình, Dục Tài cắm rễ sâu ở mảnh đất này, phong cách trường vô cùng thuần phác, đồng hương ở đây nghe nói tôi sắp kết hôn, cũng không quản mình có con nhỏ học ở Dục Tài hay không, đều tới chúc mừng, công nhân trên công trường cũng được mời tới, thêm đám học sinh của tôi, các hảo hán cũng chẳng quản lễ giáo, bày rượu ra bàn là uống, trong vòng 20 dặm bất luận lớn nhỏ đều uống đến mặt đỏ phừng phừng.
Cái bọn này không giữ lời, trước đã nói không chuốc rượu tôi, kết quả tôi vẫn là người đầu tiên gục ngã, chuốc rượu mà chẳng quan tâm mai ai phải kết hôn, đáng ghét nhất là Phương Tịch, bưng một bát rượu đầy chân thành nói với tôi: “Tiểu Cường, chú uống ít một chút.” Tôi kích động, chưa kịp gật đầu lão đã giơ bát: “Nào, cạn.”
Đương nhiên, buổi tối tôi vẫn học bọn đạo tặc. Canh bên cạnh lu nước, ai uống với tôi tôi lấy nước lã thay vào, nhưng sau đó tôi phát hiện ra mình tính sai rồi -- mấy trăm người, dù mỗi người kính tôi một bát, thì uống mấy trăm bát nước tôi cũng bó tay, tôi quả thực trở thành một cái máy lọc nước, đi đi về về giữa bàn nhậu cùng WC, phải hạ hỏa, hạ hỏa.
Trong sân trường, mọi thứ cho đám cưới ngày mai đã chuẩn bị tốt, kiệu đỏ tám người khiêng, Nhị béo mang tới đại bạch thỏ (con ngựa trong lần thi đấu đầu tiên) đã được cọ rửa sạch sẽ, rõ ràng con thỏ không dùng cho chiến tranh được, nhưng mã ngoài quả là tuyệt, cũng xứng danh bạch mã vương tử rồi. Hiện tại vương tử tuy xấu giai một chút, nhưng mã thì đủ trắng rồi.
Uống rượu tới 12h đêm, tôi thấy đã sắp kết thúc, không ngờ Lão Hổ lại dẫn một đoàn 10 xe tới hỗ trợ tôi, tôi an bài bọn họ ngày mai đi tiếp khách của cha tôi. Các lái xe sợ muộn giờ nên mới tối đã tới – kết quả bị chuốc say gục tại mảnh đất Dục Tài.
Bọn thổ phỉ uống nhiều rượu. Cả đám nóng máu, luyện quyền luyện cước, 300 Nhạc phi quân cùng tứ đại thiên vương đồng loạt trợ hứng, trong chốc lát quyền đi cước lại đánh nhau túi bụi, Lão Hổ mắt đăm đăm nhìn sân đấu, kéo chặt tay tôi hỏi: “Cường ca, em đóng cửa võ quán, tới đây làm lao công quét rác được không?”
Đại đệ tử của Đoàn Thiên Lang phụ trách quét rác lạnh lùng nói: “Vậy mày đoạt bát cơm của tao à?”
Lúc trước trên lôi đài ở đại hội võ lâm, lão Hổ bị vị này đánh bại, cả kinh hỏi: “Mày quét rác ở đây? Đi đến võ quán của tao làm giáo viên đi. Lương tháng 15.000.”
Đại đệ tử nói: “Vậy còn mày?”
Lão Hổ: “Tao tới đây quét rác.”
Đại đệ tử: “...”
Trình Phong Thu cũng sớm uống đến mặt đỏ tia tái, lắc lư đi tới trước mặt Đoàn Thiên Lang: “Lão Đoàn, hai ta cộng sự cũng lâu rồi. Còn chưa có cơ hội luận bàn, sao. Nóng người tí chứ?” Đoàn Thiên Lang tuy uống ít rượu, nhưng tửu lượng thấp, lúc này cũng đã váng đầu, cười hiếm có: “Tốt, mời.”
Kỳ thật nếu tôi không mang theo các hảo hán chặn một chân, á quân hẳn sẽ là một trong hai người, éo hiểu thế nào hai người không đụng mặt. Cả hai ở Dục Tài một thời gian dài, dốc lòng dạy học, một lòng muốn phát dương nghệ nghiệp, hơn nữa Đoàn Thiên Lang bình thường khó gần, cho nên hôm nay hai người mới tìm cơ hội quyết đấu.
Đoàn Thiên Báo ôm quyền với Thời Thiên, cười nói: “Thiên ca, thời gian này tôi cũng không nhàn rỗi, hai ta lại so thân pháp, thế nào?”
Thời Thiên đột ngột như phiêu từ mặt đất lên một nhánh cây nói: “Mời.”
Vương Dần thấy ngứa tay, kêu lớn: “Phương Trấn Giang.”
Phương Trấn Giang thò đầu ra từ sau gốc cây: “Gọi cái t’rim”. Sau đó cái đầu nhỏ của Đồng Viện cũng thò ra nhìn quanh, Vương Dần phì cười: “Mày cứ xong việc đi, tao không sao.”
Đồng Viện đỏ mặt lại chui vào, một lát sau Phương Trấn Giang bị đẩy ra.
Tôi thấy đều là đối thủ cũ, vô thức nhìn lại Hoa Vinh, may mà Hoa đại soái ca cùng Bàng Vạn Xuân đang ngồi trước bàn đối ẩm, hai người bọn họ thuộc loại bắn tỉa trên chiến trường, quả nhiên tới giờ vẫn duy trì phong độ, tôi sợ hai người đều thử tên bắn lung tung các bằng hữu. Tú Tú ngồi bên Hoa Vinh, lật từng trang tiểu thuyết tiếng anh, miệng thì lẩm bẩm: “One night in yucai – anh đừng uống nhiều rượu, mặc kệ anh yêu hay không yêu thì lịch sử cũng đã phủ đầy bụi....”
Tôi phí cười: “Tú Tú on night in Dục Tài à?”
Tú Tú: “A?”
Tôi noi: “Đúng, có chuyện này phải nhờ, em chuyển qua ban khác.”
“Ban gì, bồi dưỡng tiếng anh à?”
“Không” Tôi nói nhỏ: “Sau này có “người mới” tới, em mở ban bồi dưỡng về thường thức cuộc sống, chuyên môn phụ trách họ sử dụng những thứ hiện đại, việc này em phù hợp nhất.”
Tú Tú: “Được.” sau đó đẩy Hoa Vinh: “Hôm qua em dậy anh phân biệt đồ trang điểm, anh học được chưa?”
Hoa Vinh kéo tôi nói: “Đúng rồi, Cường ca, đây cũng là thường thức cuộc sống sao?”
Tôi đồng tình: “Đối với một người đàn ông sắp kết hôn thì là đúng.” Cuối cùng tôi nắm tay cậu ta nói: “Nam nhân sớm muộn đều có một ngày như vậy.” Hoa Vinh sửng sốt, lập tức đẩy tay tôi ra: “Vậy ngày mai anh... ài, thành thật chia buồn.” Lập tức bị Tú Tú đánh cho.
Hoa Vinh: “Còn có chuyện này, sau này em làm gì? Các ca ca đều có sở trường, sở trường của em là bắn tên, dường như cũng không có tác dụng mấy.”
Tôi chỉ vào giáo khu mới: “Chú chạy qua xem một chút, sau này chú với Bàng ca phụ trách dạy bọn nhỏ bắn tên. Chú ý, phải đặc biệt định hướng bồi dưỡng. sau này tất cả những người tham gia Olympic môn bắn tên đều là người của Dục Tài.”
Tới hơn 1 giờ sáng, tôi thật sự không chịu nổi, đi tìm gian phòng ngủ, hai lần mót đái phải tỉnh dậy, thấy bên ngoài vẫn sáng choang, cả đám vẫn uống suốt đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã có người tới gọi bọn tôi, thấy Kinh khờ ăn mặc chỉnh tề, cùng Lý Sư Sư, Ngô Tam Quế, Tần Thủy Hoàng đều có mặt, tôi dụi mắt: “Không cần sớm thế chứ?”
Lý Sư Sư: “Đừng có nói nữa, anh muốn dùng quầng mắt thâm đó đi lấy chị dâu à?” Nói xong cô bé đi ra bên. Kim Thiếu Viêm cười tủm tỉm đi tới bắt tay tôi: “Cường ca, cung hỉ.”
Tôi nói: “Cùng vui, trời sáng gọi anh nhé.”
Kim Thiếu Viêm chặn cửa, vung tay lên, tiếp đó một đám xông vào, lôi tôi vào trang điểm. Dẫn đầu nghe nói là thợ hóa trang của công ty Kim Đỉnh, đã hóa trang cho Tứ Đại Thiên Vương - Tứ Đại Thiên Vương của Hồng Kông.
Hóa trang xong nhìn lại, Tiểu Cường tôi quả là một Lưu Đức Hoa, ngay quả Lệ Quyên cũng không thể phân biệt thật giả. Sau đó có người mặc cho tôi bộ quần áo đỏ của chú rể, ngực có một bông hoa, cả đám vây quanh kéo tôi ra ngoài.
Cả đám ngoài thao trường đã sớm ăn cơm hay là uống từ đêm qua tới tận giờ, thấy tôi đi ra đều lao tới cười hỏi, con thỏ cũng được trang trí cực kỳ xinh đẹp, trên trán gài một bông hải đường đỏ thẫm, nó không thích cứ lắc đầu quầy quậy, tôi ngồi lên lưng ngựa, Từ Đắc Long phân phó một tiếng: “Lý Tĩnh Thủy, thổi kèn rời giường.”
Lý Tĩnh Thủy nghiêm: “Vâng” theo đó lấy một cái kèn đồng, thổi lên, mọi người ngạc nhiên: “Đây là kèn rời giường của Nhạc gia quân sao?”
Từ Đắc Lăng vò đầu cười: “Đổi lại cách gọi, nhập gia tùy tục mà.”
Nhưng Lý Tĩnh Thủy thổi cũng chẳng hay tí nào, chẳng bao lâu sau cả đám đều tỉnh lại -- tiếng kèn quá khó nghe. Vì vậy lúc đó đám hảo hán, Tứ Đại Thiên Vương, 300 binh sĩ cùng đám văn nhân tập hợp đầy đủ tại thao trường. Lại cả thêm một đám đông đi xem náo nhiệt, kiệu tám người khiêng đông nghìn nghịt xuất phát.
Bên trái tôi là Ngô Tam Quế, bên phải là Hạng Vũ, phía sau là Từ Đắc Long cùng các hảo hán, mọi người đều cưỡi ngựa, ngựa đều do Kim Thiếu Viêm mang tới từ đoàn làm phim, càng khiến tôi ngạc nhiên là thằng nhóc còn mang tới hơn mười cỗ xe ngựa, cung nữ trẻ đẹp ngồi trên xe. Nếu chú rể cưỡi ngựa mà đằng sau là vài chục chiếc xe thì chẳng ra thể thống gì. Hiện tại, đội ngũ của chúng tôi như một đội quân viễn chinh. Chính béo sôi trào cười ha hả, giờ phút này anh ấy ngồi trên xe ra vẻ trang nghiêm, đại khái nhớ lại năm xưa ngồi xe đi tấn công lục quốc, anh ấy từng gia phong tôi là Tề Vương cùng Ngụy Vương, Bánh Bao cũng được phong làm Trịnh Vương cùng Đại Tư Mã, lần xuất chinh này thuộc loại chiến dịch bình loạn.
Ban nhạc gồm 300 chiến sĩ cùng vài hảo hán hợp thành, chủ yếu là loa cùng kèn Xô na, cũng không thấy bọn họ biết thổi cỡ nào, dù sao cứ ra sức thổi là được.
Chúng tôi vừa ra khỏi trường học đã khiến đám đông vây xem, chuyện này quá khác thường, ai gặp qua chuyện này? Hơn nữa hôm nay người kết hôn cũng nhiều, gặp một đoàn xe đám cưới hàng hiệu, mấy chú rể thò đầu ra hỏi tôi: “Anh giai, anh đi hỏi cưới nhà nào thế?” Hỏi ngu vãi, định kết hôn mấy lần đây?
Từ Dục Tài tới nhà Bánh Bao không xa, chúng tôi đi được nửa lộ trình, Ngô Tam Quế nghiêm nghị nói: “Hoa Mộc Lan không biết bầy âm mưu gì, chi bằng cứ coi chừng.” Hạng Vũ cười nói: “Ngô huynh đừng đề cao người khác mà hạ thấp nhuệ khí của mình, tinh binh mãnh tướng ở bên ta, cô bé đó làm gì được chứ?”
Từ Đắc Long: “Không thể khinh địch.”
Đang nói, thám mã báo lại: “Phía trước phát hiện thôn khẩu có lượng lớn quân địch tụ tập.”
Hạng Vũ nói: “Có thể tiến lên không?”
Thám báo cười nói: “Có lẽ khó xông qua, đối phương là một đám nhóc con.”
Từ Đắc Long: “Tiếp tục dò xét.”
Chiến sĩ căng thẳng: “Rõ.” Chạy vội đi.
Ngô Tam Quế bi phẫn: “Không thể tưởng được, con nhóc kia dụng tâm hiểm ác như vậy, mấy chục đồng tử quân, đánh cũng không được, lao qua cũng không xong...”
Lâm Xung: “Quả nhiên không thể khinh địch, đối phương nếu không có Hoa Mộc Lan, chẳng biết quân ta sâu cạn, chưa chắc đã lao sư động chúng như vậy.”
Ngô Tam Quế móc ra bản đồ, mọi người lại chụm đầu thương lượng: “Hiện tại chỉ có cách, đi đường vòng vào từ sau thôn.”
Phương Tịch: “Chỉ sợ sau thôn có phục binh.”
Ngô Tam Quế: “Hết cách, binh quý thần tốc, chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Lưỡng quân chưa giao phong. Chúng tôi đã thua mặt tính toán, sĩ khí giảm sút, đang muốn cải lộ. Bỗng một người thò đầu ra từ trong xe nói: “Chậm đã.”
Người này mặt như quan ngọc, khí độ phi phàm, một tay còn cầm quyển sổ phê học sinh, rất có hương vị khăn chít đầu, tay cầm quạt lông, là Nhan Cảnh Sinh, mọi người thấy là một bạch diện thư sinh, đều nhíu mày. Nhan Cảnh Sinh phân phó: “Tĩnh Thủy, cậu đi mở một thùng lễ vật ra, tôi có vũ khí bí mật chuyên trị đồng tử quân.”
Lý Tĩnh Thủy mở thùng hàng cuối cùng ra, thấy thơm nức mũi, là một thùng chocolate cùng sữa đường...”
Mọi người thấy đều vui mừng. Hạng Vũ bái phục: “Nhan sư phụ thần toán.”
Nhan Cảnh Sinh nhìn bọn tôi, khinh bỉ: “Cho dù tôi đọc sách thành ngu nhưng cũng biết mang chút kẹo đuổi bọn nhóc.” Mọi người ngượng ngập.
Ngụy Thiết Trụ bước ra, nói: “Tôi muốn dẫn mười người làm đội cảm tử xông sụp phòng tuyến địch.”
Từ Đắc Long: “Đi đi, nhớ kỹ, chỉ được thắng không được bại, nếu không theo quân pháp xử trí.”
“Rõ.” Ngụy Thiết Trụ dẫn mấy chiến sĩ, mỗi người đều rắn chắc, khởi xướng xung kích la lên lao về phía địch, tựa như hổ vào bầy dê, gặp người là phát, gặp người là phát...
Không bao lâu thám mã báo lại: “Quân địch tháo chạy.”
Các tướng lĩnh đồng loạt phất tay: “Các huynh đệ, thừa thắng xông lên.”
Kiệu cùng ngựa chúng tôi vào thôn. Tao ngộ chống cự linh tinh, đều bị chocolate bãi bình, chỉ chốc lát đã thuận lợi tới trước một bức tường thấp. Trên tường có một chỗ khuyết đủ để bọn tôi thông qua.
Tôi thấy liền ngửa mặt lên trời cười to. Mọi người đều hỏi: “Tiểu Cường, sao lại bật cười?”
Tôi chỉ vào bức tường thấp nói: “Thường nghe nói Hoa Mộc Lan thiện dụng binh, hôm nay thấy cũng bình thường, cô ả chỉ cần thiết hạ mấy người phục binh, chẳng phải chúng ta toàn quân bị diệt?’
Lời chưa dứt, đột nhiên nghe tiếng chém giết nổi lên bốn phía, đầu tường bên trái một tướng xuất hiện, không phải ai khác chính là chú hai của Bánh Bao, cầm một tráng pháo dài ngoằng, bên phải là một người cũng quen biết, tam thúc của Bánh bao cũng cầm một tràng pháo nổ, hai người vừ xuất hiện dùng pháo che kín tường.
Mọi người đều mắng tôi: “Mồm thối.”
Đến tận đây, chúng tôi rốt cục tao nghệ quân chính quy của đối phương, Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân phân kỵ lao ra, “chíu chíu” hai tên, bắn đứt hai tràng pháo, chú ba của Bánh Bao sửng sốt, chú hai dù sao cũng có huyết thống thích đánh nhau, không chút chần chờ đốt một quả ném qua, kiêu ngạo gào lên: “Bọn mày cứ bắn, pháo anh có nhiều mà.”
Hoa Vinh lại muốn bắn, tôi vội ngoắc lại, vội vàng cắm lên đầu mũi tên của Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân một bao đỏ, chú hai cùng chú ba của Bánh Bao thấy hồng bao, gật đầu, đứng qua bên, cười tủm tỉm: “Qua đi.”
Lại đi lên, mọi người đều xoa tay khởi động, rốt cục binh tới dưới thành, không biết sẽ ác chiến thế nào, đi vào tới cửa nhà Bánh Bao, thấy chữ hỉ đỏ chót, cửa thành đóng chặt, trên tường thành, cô dì của Bánh Bao đang gia tăng tuần tra.
Ngô Tam Quế chỉ nói: “Chúng tướng sĩ, đáp khởi thang leo thành, chuẩn bị công thành.”
Thời Thiên: “Đừng động thủ, tôi có một kế không phí người nào có thể mở cửa thành. Trước tiên tôi ở sau nhà thả mồi lửa, các ca ca thừa dịp loạn mà vào...”
Mọi người: “Đi chết đi...”
Nhất thời giương cung bạt kiếm, tôi thấy sắp thành đại chiến, hét lớn: “Trước tiên để tôi thử xem.”
Tôi xuống ngựa, đi tới trước cửa, vỗ cánh cửa gọi lớn: “Ba, mở cửa đi.”
Lão kế toán ung dung đáp lại: “Mày gọi ai đấy?”
Tôi nói: “Xem ngài nói gì kia, ngoại trừ ngài còn có thể gọi ai cơ chứ?’
“A, vậy mày tới làm gì?”
“Con tới lấy Bánh Bao về nhà.”
Hai người bọn tôi đối đáp khiến hàng xóm cười nghiêng ngả, nghi thức của chúng tôi đã khiến toàn thôn rung động, hiện tại người trong thôn đều vây quanh cửa nhà Bánh Bao bàn tán, đều than thở: “Sao Bánh Bao mệnh tốt thế chứ?” Có người vỗ vai: “Vậy mà còn nói không gả được...”
Người nọ gãi đầu: “Tôi nói bao giờ?”
Tôi dám thề, cha Bánh Bao đóng chặt cửa là vì nghe lời này, từ lúc Bánh Bao sinh ra đến giờ, tất cả buồn bực cùng ủy khuất của lão kế toán rốt cục cũng bài tiết hết ra. Lão lại dán vào cửa hỏi: “Tao không thả người đâu, mày vẫn vào hả?
Tôi muốn nói tôi dùng thành ý làm rung động loại người như lão là đánh rắm, la lớn: “Vậy không được, con đành đạp đổ cửa lớn, hôm khác tới tạ tội, hôm nay con phải lấy bằng được Bánh Bao.”
Hạng xóm láng giềng phì cười: “Lão Hạng mở cửa đi, gần đây xi măng tăng giá rồi đó.” Tôi liên tục chắp tay với bốn phía: “Cám ơn các vị, giữa trưa đều tới nhà hàng ăn cơm.”
Lão kế toán thỏa mãn thở dài, chậm rãi mở cửa, sau đó lão sững người, trước mặt là kiệu hồng, mấy chục con ngựa, hơn mười chiếc xe ngựa cùng mấy trăm người, tôi thấy lão kế toán mắt lóe lên vẻ gì đó, tôi cũng không tin cha Bánh Bao sẽ vì thế mà khóc -- chẳng lẽ bị dọa? Nói thật đoàn người bọn tôi nhìn bề ngoài hay thực lực, tấn công một tòa thành nhỏ đều dư sức.
Lão kế toán làm bộ điềm nhiên: “Ai da, nhiều người nhỉ.”
So với lái xe tới lấy vợ, tôi nghĩ nhiều cô gái sẽ chờ mong kiệu tám người khiêng. Tại cổ đại, phụ nữ không có địa vị, cả đời đại khái chỉ có một lần phong quanh như vậy, lại xuất hiện trên người Bánh Bao, chỉ sợ người sướng không phải Bánh Bao mà là lão kế toán, vì tướng mạo của Bánh Bao, lão già nghẹn khuất cả đời, cho nên tôi vừa dùng vài câu nói cứng càng chọc lão già vui, vậy mới nói rõ con gái lão quý hóa, phỏng chừng tôi nên phát ngôn bừa bãi diệt lão cả nhà lão mới sướng, hiện tại thêm kiệu, lão già tự cảm thấy công đức viên mãn, cũng ứng câu: “Khuê nữ của ta thì sao, khuê nữ của ta tự có người lấy kiệu tám người khiêng rước về.”
Vào cửa là khách, chúng tôi không bị khó khăn gì, nhưng phải ăn một chén sủi cảo sống, lúc ăn sẽ có người hỏi: “Sống hay chín? “ Chú rể sẽ nói “Sống”, ý là sớm sinh quý tử cát tường.
Lão kế toán đại khái thấy tôi biểu hiện tốt, vụng cho tôi một chén sủi cảo chín, người khác hỏi tôi lại che chở, nói: "Siêu sinh.”
Chợt nghe Bánh Báo nói từ trong nhà vọng ra: “Siêu sinh, còn nhớ tới đội túc cầu của ba sao?"
Sau đó chúng tôi thấy cô ấy đội khăn trùm đầu đỏ, váy áo đỏ, hai tay vịn tường đi ra, giống như người mù đang sờ đường, vừa đi vừa nói: “Nghe nói bên ngoài có cỗ kiệu đang chờ hả? Mình cứ nghĩ mãi sao phải mặc thế này.” Hoa Mộc Lan chạy từ trong ra đỡ cô ấy, phì cười: “Tân nương tử không được nói.”
Nếu bình thường, cha Bánh Bao đã sớm quát lên, lúc này lại nói rất từ ái: “Đã là ngồi kiệu thì đi sớm chút.”
Bánh Bao được Hoa Mộc Lan dìu đi, bước thấp bước cao đi ra ngoài: “Cỗ kiệu ở bên ngoài, sao không bỏ khăn ra tí nữa đội vào, dù sao cũng gặp mặt...” mấy lời sau bị Hoa Mộc Lan bịt miệng. oOo
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương