Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 235 : Công thủ đồng minh

Đồng Viện thấy tôi, lại tức lây sang, cô nàng là đại gia khuê tú, nhưng tính tình lại thẳng thắn bộc trực, thấy cô ấy híp mắt lại, nói rất chậm rãi: “Tiểu Cường, em có tính là người của Dục Tài không?” Tôi vừa thấy cái mắt hí hí của cô nàng vội lùi một bước dài ra đằng sau Ngô Tam Quế: “Sao lại không tính, hộ khẩu của em là nhờ làm việc ở Dục Tài mới chuyển qua – kỳ thật sau khi em kết hôn với Trấn Giang rồi làm cũng chả muộn mà?” Đồng Viện đỏ mặt: “Vậy vì sao cứ có hội nghị là lại đều bài xích mấy người bọn em ra ngoài?” Đoàn Thiên Lang cùng Trình Phong Thu cũng đứng xa xa nhìn lại, tôi dậm chân: “Không có gì, cùng đi, mở hội nghị.” Đồng Viện giờ mới hỏi Phương Trấn Giang: “Vừa rồi anh muốn nói gì?” Phương Trấn Giang: “…Không có gì, đi thôi.” Chờ lúc tới phòng họp, mẹ ơi, mọi người hôm nay đến quá đủ, cánh quân Lương Sơn, cánh quân Phương Tịch, cánh quân Nhạc Phi, Nhan Cảnh Sinh cùng vài vị giáo viên dạy văn, Đoàn, Trình mang theo đồ đệ, huynh đệ Bảo Kim Bảo Ngân, theo chức nghiệp thì có thần y đội, họa sĩ đội, thư pháp đội cùng với các đội khác, bởi vì chưa tới giờ cơm nên Tiểu Lục Tử cũng dẫn đám đầu bếp tới góp vui, ngồi hai bên phòng học hút thuốc. Thấy cả đám ồn ào, tôi ném hai hộp phấn xuống đất, hét lên: “Ai đang nói chuyện thì đừng nói nữa, đang hút thuốc thì dập thuốc đi, các đồng chí đang đứng thì mau ngồi xuống ghế.” Trong đám này bọn Trình Phong Thu là nhân viên của Dục Tài, thấy lãnh đạo nói cũng không nói chuyện phiếm nữa, nhưng bọn thổ phỉ Lương Sơn thì mặc kệ nói gì, bọn họ được gọi là sư phụ đều kiểu chơi bời, vẫn hô hét loạn cả lên: “Không phải khai hội sao, chuyện gì?” Tôi đập bảng: “Đều yên lặng, yên lặng cái nào, lão tử (ông) sắp kết hôn.” Vừa nói xong, phía dưới quả nhiên im lặng… Tôi dám đánh cược là các vị sư phụ dậy văn, toánlần đầu nghe tới cái hội nghị kiểu này, lần đầu tiên thấy một vị lãnh đạo như tôi. Mà các khách hộ của tôi lại muốn nghe xem tôi nói gì tiếp, sau đó, cũng không biết là ai khơi mào vỗ tay, khiến đại hội còn náo nhiệt hơn miếu hội nữa.” Tôi điên tiết, đập bảng: “Nghe tôi nói…” Trương Thanh hô: “Chẳng phải lần trước nói rồi sao, thiếp mời cũng viết giúp cậu còn gì.” Vương Hi Chi mấy người cũng giơ tay lên: “Đúng, chúng tôi chưa từng lười biếng.” Tôi cầm Mic hét lên: “Đều nghĩ giúp tôi xem, còn nên mời ai, cần mua gì?” Lãnh đạo vội vàng triệu tập hội nghị. Kết quả là lại thương lượng việc này, không thiếu người cười, mấy vị thầy giáo lại nói thầm với nhau: “Đây là quản lý nhân tính hóa hả?” Nhan Cảnh Sinh nhanh chóng lĩnh ngộ ý của tôi, cậu ta ngồi hàng đầu nói: “Chúng ta nên mời các vị lãnh đạo tới?” Tôi gật đầu, xem ra mở đại hội toàn thể là cũng có lợi. Điểm này tôi không nghĩ tới, tôi nhìn quanh hỏi: “Ai làm thư ký ghi lại chút xem cái coi?” Lý Sư Sư thiện giải nhân ý nói: “Em làm cho.” Cô ấy vội nói với mấy vị đại thần, mấy văn nhân là nàng ngưỡng mộ từ lâu. Thậm chí đã từng gặp Trương Trạch Đoan. Lý Sư Sư lấy bút từ Liễu Công Quyền ghi lại, tôi dặn dò: “Viết chữ giản thể nhé.” Tôi nói: “Phía dưới ai đang ngồi mà chưa nhận thiếp mời thì tìm mấy người chỗ sư phụ Vương Hi Chi lấy, tôi không thống kê danh sách.” Phương Trấn Giang nói với Đồng Viện: “Em đi lấy một tấm” Đông Viện: “Đến lúc đó đi là được mà? Mỗi ngày đều gặp nhau lấy thiếp mời làm gì?” Phương Trấn Giang cười he he, nói đầy ẩn ý: “Cứ lấy một tấm đi, có giá trị kỷ niệm.” Phương Tịch rốt cục cũng đã trải qua chuyện cưới xin, nói: “Lễ tứ sắc, thuốc lá rượu, giấy đỏ mấy cái này mua chưa?” Tôi xoa tay: “Đúng, đúng, ghi vào.” Đỗ Hưng: “Rượu anh có, đỗ tùng năm sao được không?” Nói xong nháy mắt nói nhỏ với Phương Trấn Giang: “Võ Tòng ca ca, bí phương rượu này cũng là năm xưa anh mang về đó.” Phương Trấn Giang gãi đầu: “Vậy hả?” Vương Dần tới Dục Tài thường kiếm rượu uống. Lúc này nghe được bĩu môi: “Rượu đó ngon thì có ngon, nhưng nhẹ quá, dường như không thích hợp dùng hôm kết hôn.” Đỗ Hưng cười đắc ý: “Tôi có hàng cất kỹ. Rất nặng đó.” Vương Dần mắt tỏa sáng, tiến tới trước mặt Đỗ Hưng thương lượng: “Lát cho nếm thử hé…” Tôi nói: “Hiện tại đã giải quyết xong chuyện rượu. Ai biết chỗ nào bán thuốc lá?” Tiểu Lục vội giơ tay: “Em biết mấy tên bán thuốc lá giả?” Tôi ném một niêm phấn vào đầu nó: “Tao khó khăn lắm mới kết hôn, mày cho khách hút thuốc giả hả?” Tiểu Lục ủy khuất: “Bọn bán thuốc lá giả chắc gì đã không có hàng thật, hơn nữa ý em là nhờ bọn nó giúp phân biệt.” Tôi vung tay lên: “Vậy giao cho mày chuyện thuốc lá, Vinataba cùng Thăng Long, mua 20 tút, về rồi báo cáo thu chi.” Tiểu Lục lẩm bẩm: “Chẳng phải anh muốn làm 50 mâm sao?” “Bớt nói nhảm, cho phép mày tham ô 1 điếu Thăng Long.” Đại bộ phận 500 khách tôi muốn mời dường như đều không hút thuốc, các bạn có thể tưởng tượng chuyện đám Nhạc phi quân hút thuốc thế nào không? “Còn nữa” Tôi nói: “Hôm đó ai trong các vị theo tôi đi đón dâu?” Phía dưới lập tức hò hét loạn lên “Tôi đi tôi đi”, không phải 200 thì cũng có hơn 100. Tôi hớn hở: “Tốt tốt, đều đi hết, phải nhờ các vị đập vỡ cửa nhà Bánh Bao rồi.” Nơi bọn tôi đến hôm lấy vợ, người nhà mẹ vợ sẽ dùng hết toàn lực trêu chọc con rể, riêng cửa lớn không có mười mấy tên khỏe mạnh là không thể luồn vào, đương nhiên song phương đối địch nửa thật nửa giả, nhưng bởi vì thế cũng có khối người phải tức giận hồi phủ. Hoa Mộc Lan ngồi trong đám người, cười nói: “Ngày đó tôi sẽ tới nhà gái tọa trấn, không thể trơ mắt nhìn mấy người ăn hiếp Bánh Bao muội muội.” Hoa Đà đang ở bên nín hơi ngưng thần ghim kim vào đầu cô ấy, tôi bi phẫn: “Hoa thần y, đâm cô ta bán thân bất toại đi.” Thật không ngờ, đường đường cân quắc nữ hào kiệt lại có phản cốt tử như Ngụy Diên. Hổ Tam Nương nhảy dựng lên: “Bánh Bao dù sao cũng là muội muội của ta, Tiểu Cường, muốn lấy em ấy dễ thế à, tôi nói cho chú biết, đừng hy vọng chuẩn bị vài chiếc xe nát là đón được người ta đi nhá.” Tôi buồn bực: “Vậy chị nói đi bằng cái gì xem coi?” “Nếu là tôi thì phải dùng kiệu tám người khiêng.” Mọi người nghe xong, đều hò hét kêu hay, đại bộ phận đang ngồi không phải người thời này, bình thường đi xe còn chưa tính, lấy vợ vẫn có ý là khoác lụa hồng cưỡi ngựa lớn. Hổ Tam Nương vừa đề nghị, cả đám khách hộ đều giúp vui, kiệu tám người khiêng chỉ thấy trên phim, ai không muốn thấy tận mắt chứ -- tâm địa thật bẩn. Tôi cười tủm tỉm: “Cỗ kiệu cùng ngựa kiếm đâu ra” Mọi người cười nói: “Ngựa có, kiệu thì mua.” Tôi vã mồ hôi: “Ai khiêng?” Mọi người cười: “Không cần cậu khiêng là được.” Tôi xem như đã hiểu, bọn họ mặc kệ tới từ đâu, lúc này phải quyết chí chơi chết tôi, tôi chưa bao giờ cho rằng chú rể đi xe và cưỡi ngựa dạo phố thị chúng có gì không giống nhau, dù sao người bình thường cũng cười xem mà thôi, bọn họ cũng mặc kệ anh bạn rốt cục là ra pháp trường hay là vào động phòng – tôi xem ra hẳn cũng vậy. Tôi đau khổ: “Tới tới lui lui cũng không gần hả.” Ngô Tam Quế bỗng móc ra một tấm bản đồ đặt ra bàn, đây là công cụ trò chơi của anh ấy và Hoa Mộc Lan, mặt trên vẽ lung tung, Tú Tú kêu lên: “Sao phía trên đều là vòng tròn vẽ lung tung?” Mọi người đều quay đầu lại, che miệng cười xấu xa, Tú Tú không hiểu hỏi Hoa Vinh: “Bọn họ cười gì vậy?” Hoa Vinh còn hồ đồ hơn cô ấy, kéo Bàng Vạn Xuân ở bên cạnh hỏi: “Tú Tú nói sai gì sao?” Ngô Tam Quế khó xử ho khan, chỉ vào bản đồ: “Theo bản đồ, Dục Tài rất gần nhà Bánh Bao, cho nên đại đội nhân mã có thể theo Dục Tài xuất phát, xông về nhà Bánh Bao rồi mới về phòng tân hôn, sau đó lên xe đi khách sạn.” Hoa Mộc Lan nói: “Anh đừng mong dễ dàng xong việc, tôi sẽ xây dựng phòng tuyến trước cửa Bao gia.” Ngô Tam Quế trầm ngâm một lúc:; “Ừ, vậy sẽ phát sinh giao chiến ở chỗ này.” Nói xong vẽ một vòng quanh nhà Bánh Bao… Lúc này mở hội, tôi mặc dù không thể cưỡi ngựa đi lấy Bánh Bao, nhưng cuối cùng cũng giải quyết nhiều chuyện, từ hoa quả thuốc rượu cho tới chuyện nhỏ nhặt đều có người phụ trách, kỳ thật ngẫm lại còn không tính xui xẻo, dù sao cũng là tôi cưỡi ngựa đi cưới Bánh Bao, cô ấy chỉ cần ngồi trong kiệu là được, nếu cô ấy cưỡi kỵ mã còn tôi ngồi kiệu, thì tôi thà chết đi còn hơn. Trên đường trở về, tôi nói với Lý Sư Sư: “Biểu muội, anh còn có chuyện này muốn muội hỗ trợ, anh mua biệt thự chị dâu còn chưa biết, sau khi từ nhà Bánh Bao về cứ về trước hiệu cầm đồ, cuối cùng anh cho cô ấy một điều bất ngờ, cho nên hiệu cầm đồ cần em bố trí.” Lý Sư Sư cười nói: “Hiểu rồi.” Tôi lại xoay lại nói với Hoa Mộc Lan: “Tỷ, chị muốn trợ trụ vi ngược giúp Bánh Bao cũng được, nhưng chuyện cỗ kiệu chị phải giữ bí mật thay em.” Hoa Mộc Lan: “…Được.” “Bây chúng ta có thể ước định công thủ đồng minh rồi.” Tôi vuốt cằm nghĩ thầm, kỳ thật cũng muốn Ngô Tam Quế đi nằm vùng tại Bao gia cũng là chuyện tốt, thời khắc mấu chốt có thể giúp mình mở cửa… oOo