Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 233 : Tam Quốc hảo nam nhi
Hạng Vũ rơi xuống ngựa, vẫn thanh tỉnh, si ngốc nhìn Ngu Cơ đang chạy tới trước mặt, bật thốt lên: “Là nàng?” Xem ra anh ấy cũng bất ngờ.
Người tới đúng là Trương Băng (Tôi mà nói sai chắc Bánh Bao bắt tôi diện bích).
Trương Băng mặt đầy lệ, chạy tới quỳ xuống trước mặt Hạng Vũ, dùng đôi tay thon bịt miệng vết thương của Hạng Vũ, sau đó không chút chậm chạp xé rách áo ngoài, băng lấy bả vai của Hạng Vũ.
Hạng Vũ nhìn Trương Băng, vẫn không động đậy, lẩm bẩm: “A Ngu?”
Trương Băng thấy Hạng Vũ không sao, vừa khóc vừa cười: “Đại vương, là thiếp.”
Hạng Vũ khoác tay lên vai Trương Băng, mắt nhìn nàng. Trương Băng nhu tình nhìn lại Hạng Vũ, đích xác nàng đã không giống cô nàng kiêu kỳ lúc trước, trong ánh mắt của nàng, có thêm sự cuồng nhiệt cùng vẻ quấn quýt si mê. Hạng Vũ cười lớn, ôm Trương Băng vào lòng.
Lúc này tôi mới vừa hạ gục Nhị Béo, nhìn lại thấy là Trương Băng bèn ngạc nhiên. Mọi người vây quanh hai người Hạng Vũ Trương Băng, đều chào hỏi Trương Băng, người vui nhất là Trương Thuận cùng huynh đệ họ Nguyễn, đêm trong quán rượu, mọi người đều thấy được thâm tình Hạng Vũ dành cho Ngu Cơ.
Trương Băng gật đầu với mọi người, vùi đầu vào lòng Hạng Vũ. Tôi tới trước mặt Hạng Vũ, nói nhỏ vào tai anh ấy: “Vũ ca, anh khẳng định đây là chị dâu chứ?”
Hạng Vũ quay lại nhìn tôi, chưa kịp nói gì thì Trương Băng đột nhiên hỏi: “Đại vương, đêm đó Hắc Hổ giết ra trùng vây chứ?”
Hạng Vũ nói: “A Ngu, nàng hồ đồ rồi, Hắc Hổ đã chết trong trận Bành Thành rồi.”
Trương Băng nói: “Vậy sao, thiếp đã quên.”
Tôi hỏi: “Hắc Hổ là ai?”
Hạng Vũ: “Là một thiên tướng thủ hạ của anh.”
Tôi lại quay hỏi Trương Băng, cố ý nói: “Người này dùng binh khí gì?”
Trương Băng cười nhạt: “Binh khí của hắn rất hiếm, là một bả Lưu tinh chùy.”
Đến lúc này, Hạng Vũ không nghi ngờ gì nữa, bỗng nhiên xoay người lên ngựa. Duỗi tay ra với Trương Băng: “Tới.”
Trương Băng cười khanh khách, cầm tay Hạng Vũ nhảy lên ngựa, thân thủ cực kỳ lanh lợi.
Hạng Vũ chở Trương Băng chạy hai vòng lớn, lại kêu to: “Ha ha, ta thật sung sướng.”
Tôi kéo tay Lư Tuấn Nghĩa nói: “Không tốt, Vũ ca cũng vừa đánh giết thoát lực, chúng ta có nên giúp anh ấy một tay không?” Các hảo hán đều biết tôi không thích Trương Băng, đều cười nhìn tôi.
Tôi lại kéo Triệu mặt trắng: “Tiểu Triệu, cho hắn một dép.”
Triệu mặt trắng đẩy tôi ra, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc: “Đừng nháo!”
Tôi không nói được gì.
Nói thật tôi thật không nghĩ Trương Băng là Ngu Cơ. Dù Hạng Vũ cùng Lưu Bang đều nói nàng giống Ngu Cơ năm xưa như đúc, nhưng thông qua mấy lần tiếp xúc, tôi thấy người phụ nữ này rất có tâm kế, mặc dù tôi chỉ hiểu Ngu Cơ qua vài câu nói của Hạng Vũ, nhưng sự bất khuất của cô gái đó đã đi vào lòng người. Dù cho tới lúc này, tôi vẫn không thể chấp nhận việc Trương Băng chính là Ngu Cơ.
Dù tôi biết tám phần là không giả -- bất cứ cô gái nào cũng có thể nói mình là Ngu Cơ, nhưng không phải cô gái nào nhìn thấy máu cũng có thể bình tĩnh như vậy được, hơn nữa vì sao cô ấy biết tên cùng vũ khí của một thiên tướng bên người Hạng Vũ khi xưa. Việc này chắc không giả.
Còn một vấn đề tối quan trọng: Trương Băng làm sao nhớ lại được chuyện xưa? Vì sao đột nhiên xuất hiện tại đây? Hiển nhiên giờ không phải lúc hỏi mấy chuyện này, Hạng Vũ dẫn Trương Băng vẫy chào mọi người, rồi chạy về nơi xa.
Tôi vội la lên: “‘Cẩn thận cảnh sát giao thông.”
Hạng Vũ đi rồi, mọi người đều cảm khái, không chỉ được xem một trận đại chiến kinh tâm động phách, còn được chứng kiến một cặp tình nhân trở về bên nhau, Tú Tú mắt long lanh ngấn lệ, hôm nay không cần xem phim Hàn nữa rồi.
Tôi thấy mọi chuyện tạm thời kết thúc ở đây, nhìn quanh hỏi: “Tên ‘thiên hạ vô địch’ kia tỉnh chưa?”
An Đạo Toàn nói: “Vừa mới tỉnh, đang ngồi ở kia đó.”
Tôi nhìn lại, Nhị Béo ngồi ôm chân trên bãi cỏ, Ánh mắt vẫn còn mê man. Tôi chạy lại đá hắn rồi nhảy bật ra ngoài ba trượng, sợ hãi dè chừng hỏi: “Nhớ ra mình là ai chưa?”
Nhị Béo cười ngượng ngừng, nói thều thào: “Cảm ơn, mày cứu tao một mạng.”
Tôi mới ngồi xuống bên cạnh, rút bao thuốc ra mời một điếu rồi hỏi: “Lữ Bố trong lịch sử cũng sợ bị nắm chỗ ngứa hả?”
Nhị Béo gật đầu: “Uh, kiếp trước cũng sợ.”
Mẹ kiếp, Lữ Bố sợ bị bắt chỗ ngứa, tin tình báo này bán cho thời Tam Quốc không biết giá nhiêu nhỉ, năm xưa tam anh chiến Lữ Bố gian nan là thế, ai không muốn bắt hắn chứ? Chẳng trách Nhị Béo làm cho mình một bộ nhuyễn giáp, nguyên lai là để phòng hộ tử huyệt đó. Nhưng may là hôm nay nó không mặc.
Tôi thấy mặt nó đầy mồ hôi và máu, nhớ lại bộ dạng liều mạng khi này, hỏi nó: “Rốt cục là mày vì cái gì, sao phải cố sức thế?”
Nhị Béo cúi đầu: “Hà Thiên Đậu đã đáp ứng với tao, nếu tao thắng trận này, các cửa hàng xe máy trong hai dãy phố xung quanh chỗ cửa hàng xe máy của tao đều về tao.”
Tôi suýt nhảy dựng lên: “Chẳng phải mày nói không làm vì tiền sao?”
Nhị Béo ôm đầu: “Tao nói thế bao giờ?”
Tôi nói: “Hôm đó tao hỏi mày, mày nói với tao - mày nói rằng Lữ Bố là loại người dễ bị tiền mua chuộc sao?”
Nhị Béo ngượng ngừng nói: “Tao không nói vậy - ý tao là không dễ mua được, mà không dễ thế nào thì khó mà nói.”
Tôi tức tối mắng: “Mày là thằng liều mạng vì tiền.”
Nhị Béo nghiêng người lại nhìn tôi: “Tiểu Cường, tao hỏi mày, tao có tính là người có bản lĩnh không?”
Tôi lắp bắp, cuối cùng vẫn nói: “Tính.” Tại điểm này tôi thấy không cần tranh cãi vô vị, kiếp trước huy hoàng không tính, đêm nay Nhị Béo lực địch Hạng Vũ, có thể nói là đánh ngang tay, đương nhiên, khi nó thoát lực thì Hạng Vũ không bị ám toán vẫn còn ngon, khi đó cũng nên nói là Nhị Béo thua về lực lượng một chút, nhưng về chiêu pháp thì Hạng Vũ lại kém Nhị Béo một bậc. Cuối cùng Nhị Béo còn đánh cho bọn hảo hán Lương Sơn cùng Tứ đại thiên vương ngã trái ngã phải, nói gì thì Tứ đại thiên vương của Phương Tịch cũng là vạn nhân địch, lại bị Nhị Béo lúc nỏ mạnh hết đà đánh gục cả, có thể thấy vạn nhân địch cũng chia làm nhiều loại. Người ta có bản sự như vậy thì không cần tranh cãi nữa.
Nhị Béo nghe tôi nói vậy cười khổ:
“Tao có bản lĩnh thì làm gì, cướp ngân hàng sao?”
Tôi phì cười: “Sao lại nói có bản lĩnh nhất định phải đi cướp ngân hàng? Chẳng phải tao không cần đi làm thế sao?”
Nhị Béo nhìn tôi, bỗng nói rất trịnh trọng: “Ai lại không nghĩ tới ngày ngày yên lành chứ? Thực tế tao là một người có gia đình. Chỉ dựa vào sửa xe là không đủ, mày cũng biết, tao đời trước uống rượu là loạn lên. Gặp chuyện thì mê, từng bước lâm vào bất nhân bất nghĩa, tao cũng không có gì lưu luyến, kiếp này sửa xe không có gì, ai ngờ giờ lại có cơ hội biến thành Lữ Bố, tao sao không thể dùng bổn sự của mình khiến người nhà sống tốt hơn chút chứ?”
Tôi gật đầu: “Không tưởng tượng được mày là một người đàn ông của gia đình.”
Hiển nhiên, Lữ Bố lúc chết cũng không có ý niệm của cường nhân, cho nên đời này biến thành Nhị Béo sửa xe máy, nhưng là độ luyến thê rất giống Lữ Bố, Lưu An sát thê, Lữ Bố luyến thê. Lưu Bị thì thôi, Lưu An mới bị xử bắn mấy hôm trước - trên báo chí còn đăng, thằng nhãi kia giết vợ rồi ném ra bãi đất hoang.
Nhị Béo còn nói: “Đương nhiên, tao liều mạng còn vì đối thủ của tao là Hạng Vũ. Không phải chém gió, kiếp trước tao chưa từng bại.”
Tôi liếc qua hai sườn Nhị Béo vài lần, cười he he.
Nhị Béo vô ý thức khép nách lại: “Tao đã gặp vô số anh hùng, chưa từng có một tên nào lúc đánh nhau lại chuyên chọc chỗ ngứa của người khác.”
Tôi cười gian: “Ý của mày là tao không tính là anh hùng hay là miễn cưỡng không tính là anh hùng?”
Nhị Béo dập thuốc, vuốt mặt: “Đúng rồi, vừa này ai ném dép lê vậy?”
Tôi chỉ Triệu mặt trắng, hai người Triệu mặt trắng cùng Kinh Kha cũng đang chụm đầu nghịch cỏ, Kinh Khờ dậm chân, Triệu mặt trắng chổng mông cúi đầu nhìn vào cái hang nhỏ.
Nhị Béo nhìn một lúc lâu, mặt còn trắng hơn Triệu mặt trắng: “Không thể tưởng tượng được tao lại bị một người như vậy đánh cho rơi xuống ngựa.”
Tôi nói: “Mày phải thấy may là dép lê, thằng ngốc đó mà đi giày đinh thì mày phá tướng rồi.”
….
Nhị Béo lại nghỉ một lúc, đứng dậy muốn đi, tôi nói: “Mày đi nói với họ Hà là mày thắng, Vũ ca có Ngu Cơ cũng không so với mày. Tao thấy mày cứ cầm được con phố đó rồi nói sau.”
Nhị Béo do dự: “Thế cũng được sao?”
Tôi nói: “Chẳng có gì không được cả, dù sao anh ấy cũng rơi xuống ngựa trước.”
“Nhưng mà tao thắng không đẹp.”
“Có gì mà không đẹp, một tiếng đại vương đã làm anh ấy thất thần. Vậy thì bốn quả bắn đá thành bom thì anh ta mất mạng rồi sao?”
Nhị Béo nói: “…chơi cheat đế chế hả?”
Tôi đỡ Nhị Béo lên xe máy: “À phải rồi, ngày 2 tháng 10 tao kết hôn. Mày phải tới nhé, mang cả vợ tới.”
Nhị Béo gật đầu: “Chắc chắn.”
Tôi lại vỗ mông nó: “Đi đi, mày nhớ thông báo cho mọi người ở nhà cũ giúp tao.”
Nhị Béo: “…”
Sự tình cũng chấm dứt, tôi vẫy tay: “Én thôi, tất cả đều én đi – ai dẫn con ngựa này đi đây?”
Đổng Bình nhảy lên lưng ngựa: “Mọi người đi trước, tôi cưỡi ngựa theo sau.”
Tôi triệu tập mọi người rồi lên xe về tiệm cầu đồ.
Trên đường về, Ngô Tam Quế nhìn tôi âm trầm: “Tiểu Cường, tâm tình chú có vẻ không tốt, Hạng huynh đệ tìm được Ngu Cơ mà chú không vui thì phải?”
Lúc này tôi mới tỉnh ngộ, phì cười, tự cảm thấy không đúng, tôi vẫn còn chưa chấp nhận được chuyện Trương Băng là Ngu Cơ. Hạng Vũ đều xác nhận, sao tôi còn có ý kiến?
Hoa Mộc Lan nói: “Chỉ có con nhỏ Tiểu Vũ là đáng thương, mỗi lần ở với chị đều đại ca ngắn đại ca dài, con nhỏ đó thật sự thích Hạng đại ca.” Nghê Tư Vũ từ khi gặp Hoa Mộc Lan đã thích, lấy Hoa Mộc Lan làm thần tượng, thường tìm Hoa Mộc Lan, đương nhiên, có thể là vì thuận tiện gặp được Hạng Vũ.
Tôi nói: “Có thể để nó bỏ ý nghĩ đó đi, đại khái đây là điểm tốt nhất khi Vũ ca tìm được Ngu Cơ.”
Ngô Tam Quế nói: “Cô nàng Trương Băng đó làm sao chọc giận chú?”
Tôi vò đầu, nếu nói tới chọc giận, Trương Băng dường như chưa từng đắc tội tôi, nhưng mà mọi người gặp qua cô nàng đều có cảm giác, cô gái này không quá chân thành.
Tôi nói: “Anh hỏi Doanh ca là biết.”
Tần Thủy Hoàng nghĩ lại nói: “Đụng, ạnh thậy cô gại đó thực nọng cán, ạnh mặt mao mao (rất khó giải thích, có ý là phóng điện) hị.”
Hoa Mộc Lan cười: “Doanh đại ca nói rất đúng, em cũng thấy vậy, cô gái đó nhìn Hạng đại ca rất chăm chú, đều là phụ nữ cả, có thích một người khác hay không là có thể cảm giác ra.”
Tôi cười đắc ý: “Tỷ, chị còn chưa từng yêu nhỉ, em tìm bạn trai cho chị nhé?”
Hoa Mộc Lan cười: “Tốt, chị cũng muốn coi xem em có thể tìm ai cho chị.”
“Còn phải nói? Đương nhiên là anh hùng cái thế.” Hoa Mộc Lan vừa tới, tôi cũng không tin trong một năm không có mấy anh hùng hay đế vương để ý tới.
Hoa Mộc Lan bĩu môi: “Chị lại không thích anh hùng cái thế.”
Tôi lại thấy hứng thú: “Vậy chị thích kiểu gì?”
Hoa Mộc Lan nhìn trần xe, suy nghĩ một lúc nói: “Chân thực, thiện lương.”
Cũng phải, Hoa mỹ nữ là một anh hùng rồi tìm anh hùng làm gì? Không kết hôn cũng phong quang vô hạn sao? Tìm David Beckham, thành thiếu phụ luống tuổi, không nói nữa, bi thảm nhất là là mua chút đồ lót đều để bọn nhỏ mặc, chuyện bi thảm nhất là: Mọi người đều nói bọn nhỏ mặc đẹp hơn nàng mặc…”
Tôi nói: “Thiện lương, trung thực, không cần cái thế anh hùng, còn có yêu cầu khác không?”
“Không có.” Hoa Mộc Lan nói.
Tôi nghĩ một lúc, vuốt cằm rồi đưa ra tổng kết: “Ngoại trừ thiện lương, trung thực ra, mọi điều kiện còn lại em đều phù hợp.” oOo
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương