Nhị béo đi mất hút chúng tôi vẫn chưa thích ứng được, thiên cổ đệ nhất Bá vương quyết đấu với tam quốc đệ nhất mãnh tướng lại kết thúc qua loa như vậy, ngay cả tôi là một thằng sợ chọc phiền toái cũng cảm thấy rất bất mãn, không đấu võ thì vật tay cũng được mà. Còn có một phiền toái nữa là con ngựa mà Nhị béo lưu lại, hôm nay con súc sinh này đoạt hết danh tiếng, đáng tiếc thời khắc mấu chốt lại tuột xích, thằng Nhị béo vỗ mông bỏ chạy, vứt vị gia gia này lại cho chúng tôi. Đại bạch mã một lúc sau cũng đứng thẳng lên được. Tôi chỉ vào mặt nó mắng: “Nhà ai thiếu ngựa kéo xe thì lôi nó đi.” Đoàn Cảnh Trụ tới xem qua nói: “Không sao, nuôi thì cũng chạy được, nhưng không đánh trận được thôi.” Đại bạch mã cũng biết mình mất thể diện, không còn vẻ kiêu ngạo nữa, cúi thấp đầu mặc chúng tôi xử lý, Hạng Vũ cũng không nhìn nổi nữa nói: “Kéo về nuôi chung với Tiểu Hắc đi.” Con thỏ thọt thấy việc đã xong, ngựa quen đường cũ nhảy lên xe than đá, đại bạch mã thấy xe điều hòa của mình mãi chẳng thấy đâu, biết mình bị vứt bỏ rồi, nó dùng ánh mắt thương cảm nhìn con thỏ thọt, rồi cũng nhảy lên xe, mọi người cười mắng: “Mả mẹ nó, ra là nó cũng biết nhảy.” Từ đó về sau đại bạch mã có tên mới: Đại bạch thỏ. Mọi người đi dạo trên bãi cỏ một lúc, Phương Trấn Giang không xem được trận quyết đấu tức giận vô cùng, dậm chân bình bịch, nhìn thấy 12 bức bình phong cẩm thạch hầm hừ: “Mịa nó chứ, lão Vương (Phương Tịch) chuyển đi đi, em không thể đi về một chuyến tay không, kéo hết về Dục Tài đi.” Tôi hài lòng gật đầu, tinh thần vì trường Dục Tài của Phương Trấn Giang khiến tôi rất cảm động. Phương Trấn Giang gọi Vương Dần ở phía xa: “Anh đánh xe tới, em chuyển lên.” Vương Dần mắng: “Chú mày có thể chỉ huy anh từ khi nào đới?” Nói vậy, nhưng vẫn đánh xe tới, chẳng tới mấy phút đã cùng với Phương Trấn Giang chuyển toàn bộ đồ lên trên xe. Tôi cũng nhìn bọn họ cười nói: “Đúng là oan gia.” Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân ngồi dưới đất thảo luận tiễn pháp. Hai người bọn họ thuộc loại có tiếng nói chung lại chẳng có cừu oán, cho nên thường xuyên ngồi một chỗ tâm sự. Lệ Thiên cùng Phương Tịch ở chung một chỗ, bọn họ quay lưng về phía đám hảo hán Lương Sơn nói chuyện gì đó, nhưng đứng quay lưng cho đối phương, nói rõ bọn họ đã không có địch ý gì rồi, hiện tại chỉ còn chuyện Bảo Kim cùng Lỗ Trí Thâm là chưa kết thúc thôi. Tôi vỗ vai Bảo Kim: “Anh cùng Lỗ hòa thượng không thể không đánh nhau sao?” Bảo Kim lắc đầu khẳng định: “Anh với nó thì không được, gặp mặt là phải đánh nhau chết sống luôn.” Tôi biết rõ Bảo Kim là người thế nào, bình thường rất tùy tiện nhưng lại cứng rắn, nếu chuyện gì muốn làm thì phải làm bằng được, điều này khiến tôi vô cùng đau đầu. Chợt điện thoại của Bảo Kim vang lên, anh ấy nhận điện không nói hai lời, vẻ mặt vô cùng vui mừng, hét lớn: “Thật hả, mấy giờ tối tàu tới?” “Ai?” chờ anh ấy cúp máy tôi mới hỏi. “Huynh đệ của tôi, vẫn ở bên ngoài. 9 giờ tối nay xe lửa trở về, ha ha.” Tôi nói: “Có cần vui sướng thế không, em còn tưởng rằng mối tình đầu của anh còn giữ tấm thân xử nữ tới cậy nhờ anh cơ.” Bảo Kim cười nói: “Đây là thân nhân duy nhất của anh trên thế giới này, bọn anh đã nhiều năm không gặp mặt rồi.” Tôi nói: “Nó đang làm gì vậy?” “Cũng là công nhân - duy tu sân bay.” Bảo Kim vừa nói vừa móc ra ví tiền giơ ra ảnh chụp người em của mình, tôi thật sự lần đầu thấy có người anh nào đem ảnh chụp của em mình nhét vào ví tiền để lúc lúc có thể nhìn thấy. Xem ra hai anh em cảm tình thật sự vô cùng thân thiết. Bảo Kim vừa nhìn vừa nói tiếp: “Anh với Lỗ Trí Thâm, không chỉ là ân oán đơn giản, bọn anh là...” Anh ấy nói tới đây đột nhiên ngừng lời. Khuôn mặt như bị người ta dùng giấy xanh dán lên mặt, biến sắc sầu thảm. Tôi vội hỏi: “Sao vậy?” Bảo Kim cầm ví tiền sửng sốt nhìn mãi không nói gì. Vẻ mặt đổi tới đổi lui, tròng mắt như muốn nổ ra. Qua một lúc lâu, anh ấy mới thì thào: “Đệt con mịa nóa.” Sau đó mặc kệ tôi hỏi thế nào cũng chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại “Đệt mịa…”, tôi tức điên, tát anh ấy một cái nói: “Con mịa nó, rốt cục thua bao nhiêu tiền?” Một cái tát của tôi cũng khiến anh ấy sống lại, Bảo Kim chẳng buồn để ý tới tôi, kéo Thời Thiên ở bên cạnh tới, dí ví tiền vào mũi anh ấy hét lớn: “Mày biết nó không?” Thời Thiên hoa tay múa chân hồi lâu bỗng ngẩn ngơ, giọng the thé: “Đây chẳng phải là Trí Thâm ca ca sao?” Tôi lập tức chết sững, đứng nguyên tại chỗ vò đầu bứt tai không ngừng. Các hảo hán Lương Sơn vừa nghe được Thời Thiên nói vậy, ồ ạt vây lấy, nhìn vào ảnh chụp trong ví tiền Bảo Kim, như cá mập thấy máu la hét: “Trí Thâm ca ca.” Lư Tuấn Nghĩa đặt tay lên vai Bảo Kim hỏi: “Chú gặp qua Trí Thâm huynh đệ rồi hả? Ảnh chụp này từ đâu tới vậy?” Bảo Kim không trả lời, ngồi phịch xuống đất, tự nhủ: “Không thể tin nổi, không tin nổi, 30 năm là anh em, hóa ra đời trước là cừu nhân...” Các hảo hán ầm ĩ: “Đây là em cậu à?” Bảo Kim cầm ví cười mếu: “Lỗ Trí Thâm, ngày ngày tao nhớ tới mày, ai ngờ được lại là mày - Ngân Tử?” Hỗ Tam Nương nghi hoặc: “Ngân Tử?” Ngô Dụng nói nhỏ: “Huynh đệ của Bảo Kim tất nhiên gọi là Bảo Ngân.” Tôi lấy ví tiền nhìn qua bức ảnh chụp, Bảo Ngân cũng mày rậm mắt to, mũi củ tỏi, có một hai phần tương tự Bảo Kim, nhưng điểm khác biệt cũng rất lớn, Bảo Ngân còn khờ hơn Bảo Kim mấy phần, ánh mắt ngơ ngơ, hẳn cũng là một hảo hán ngay thẳng. Tôi cẩn thận hỏi kỹ lại Bảo Kim: “Ngân Tử giống Lỗ Trí Thâm như đúc, thế ngày anh khôi phục trí nhớ nên nghĩ tới anh ấy à.” Lúc này đại thể mọi người cũng đã hiểu được khúc chiết trong đó: “Sao có thể liên hệ người phải trả thù với huynh đệ sớm chiều ở chung chứ? Huống chi hai đứa lớn lên với nhau từ nhỏ.” Mọi người không rõ, Hoa Mộc Lan là người ngoài mới nói rõ được mấu chốt. Tôi không thể không thừa nhận Hoa Mộc Lan nói có lý, kỳ thật thân nhân lớn lên từ nhỏ với mình nên mình rất xem nhẹ tướng mạo của họ, ví dụ đệ đệ khó đánh giá tỷ tỷ là mỹ nữ hay không, mặc kệ là xấu hay đẹp, thì vẫn luôn thích khuôn mặt trời sinh. Bảo Kim cùng Bảo Ngân tách ra nhiều năm, nếu không bỏ ra ảnh chụp nhìn thoáng quá thì còn không ý thức được đệ đệ của mình giống Lỗ hòa thượng. Bảo Kim ngồi dưới đất như bị thần kinh lẩm bẩm: “Không ngờ, thật không ngờ -- chẳng trách khi bé mình luôn thích ăn hiếp nó...” Các hảo hán vừa tức vừa cười: “Đệ đệ của cậu hiện ở đâu?” Bảo Kim lăn lông lốc đứng lên: “Tối nay 9h xe lửa tới. Tôi phải đi đón nó.” Các hảo hán còn vội hơn anh ấy: “Bọn tao cũng đi.” Bảo Kim ngạc nhiên: “Bọn mày đi làm gì? Đó là anh em của tao.” Các hảo hán không vui: “Bọn tao làm huynh đệ với nó còn sớm hơn mày đấy.” Ngoại trừ Tứ Đại Thiên Vương ra, các hảo hán thấy việc này rất khôi hài, kiếp trước là đối thủ thì đời này biến thành anh em ruột. Chuyện này còn náo nhiệt hơn con gái ruột yêu bố đẻ ở Nhật Bản nhiều, mấy người Hạng Vũ không đi theo họ. Chúng tôi trước tiên đưa hai con ngựa thả ở Dục Tài, sau đó tập hợp một đội mới tới nhà ga, khi chúng tôi tới vừa lúc 9 giờ kém 5 phút, cả đám ầm ầm lao tới vây lấy cửa nhà ga, đã nghe được tiếng loa nhắc nhở chuẩn bị tiếp đón khách tới ga. Tất cả mọi người đều hứng phấn nghị luận, Phương Trấn Giang nói: “Một lát nữa có nói cho Lỗ Trí Thâm - hay là nói cho Bảo Ngân chân tình không?” Tôi nói: “Em thấy đừng nói vội, mặc kệ cậu ta tin hay không, dù sao anh trai của cậu ta đời trước đánh nhau với cậu ta, tái tục tiền duyên hay không là chuyện khác.” Tôi thấy Tứ Đại Thiên Vương cùng Phương Tịch tránh ở một bên lo lắng thảo luận gì đó, liền hỏi: “Lão Vương, mọi người nói cái gì vậy?” Phương Lạp lau mồ hôi nói: “Bọn anh đang nghĩ lại xem trong đám thân nhân có ai là cừu gia đời trước không – anh có đứa em họ xa giống hệt Tống Giang.” Các hảo hán đều nói: “Thật à, kéo đến cho bọn tôi gặp mặt.” Lệ Thiên ảm đạm không nói, tôi hỏi: “Lệ ca, anh cũng nghĩ ra gì rồi à?” Lệ Thiên ậm ừ một lúc lâu mới nói: “Mọi người đều chưa xác định. Không giống anh, nhà của anh thật có một cừu nhân kiếp trước.” Mọi người ngạc nhiên: “Ai?” “Vợ anh, anh sực nhớ ra cô cợ giống hệt một tên huyện lệnh anh từng giết. Chẳng trách kiếp này cô ấy ác với anh thế.” Mọi người lạnh gáy - vợ của Lệ Thiên bộ dạng thế nào? 9h10, người ra trạm bắt đầu nhiều, mọi người mặc kệ có biết Lỗ Trí Thâm hay không đều nhón chân nhìn quanh. Không bao lâu, từ chỗ soát vé một người cao to đi ra, mày rậm mắt to, lộ rõ vẻ khờ khạo thô hào thẳng tính, vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm. Các hảo hán vui vẻ kêu lên: “Tới rồi, quả nhiên là Trí Thâm ca ca.” Bảo Kim lúc này mới sững sờ, tôi đẩy anh ấy: “Đi đi, tìm thân huynh đệ của anh đập nhau sống chết đi.” Bảo Kim như lạc trong mây mù chậm rãi đi tới, Bảo Ngân liếc thấy anh ấy, lao ra sân ga. Ném túi hành lý xuống đất, thân mật ôm vai Bảo Kim: “Ca.” Còn không chờ Bảo Kim nói chuyện. Các hảo hán đã vây lấy Bảo Ngân , đều la hét: “Anh có biết tôi không?” Bảo Ngân nhìn lần lượt từng người, chợt cười ha hả: “Biết, biết cả.” Các hảo hán vui mừng: “Thật biết cả à nha?” Bảo Ngân cũng bắt tay với bọn họ: “Các anh vừa cùng anh tôi đi Singapore thi đấu còn gì?” Các hảo hán từng người từng người quay lại vây lấy Ngô Dụng hỏi: “Quân sự, ông xem đó thật sự là Trí Thâm ca ca hả?” Ngô Dụng nâng cằm quan sát thật lâu nói: “Tuyệt đối chính xác, anh thấy dáng nó đi, rồi tính cách cũng chẳng thay đổi nhiều, ngoại trừ trí nhớ cùng võ công kiếp trước, nó vẫn là nó thôi. Tôi thoải mái nói: “Bảo Kim thảnh thơi rồi.” Mọi người ôm Bảo Ngân đi ra, Bảo Kim bị đẩy tới cuối cùng, Bảo Ngân quay lại hô lên: “Ca, chúng ta đi đâu đây?” Tôi tiến lên nói: “Đi ăn cơm trước, buổi tới về trường học ở, anh cậu giờ là thầy giáo ở trường Dục Tài rồi.” Bảo Ngân bắt tay tôi: “Tôi biết anh, tôi đã từng xem anh thi đấu một trận ở giải toàn quốc.” Lần thi đấu đó tôi cũng từng đánh một trận, là lần tôi đánh Đoàn Thiên Lang hộc máu, cho nên Bảo Ngân đại khái cũng cho rằng tôi là cao thủ hiếm có, tay lắc mạnh làm nó cứ bay lên bay xuống. Lỗ Trí Thâm thật sự là một tên ngốc. Chờ khi nó thả tay tôi ra thì tay tôi đã đau nhức lắm, tôi chỉ tay vào một gốc cây to bằng nửa người nói : “Bảo Ngân, chú có thể rút cây kia lên không?” Bảo Ngân cười nói: “Nói đùa gì vậy, đời trước em là Lỗ Trí Thân còn tạm được.”