Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 225 : Bá Vương Thương
Lý Tĩnh Thủy xuống đài, tôi lại lên đài nói tiếp, vẻ hơi ngại ngùng: “Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, cuối cùng tôi có chút việc tư muốn mời vài vị đang ngồi ở đây hỗ trợ.” Tôi móc ra bản fax Nhan Cảnh Sinh giao cho tôi nói: “Vài ngày tới tôi muốn kết hôn, tôi mới nghĩ một chút, thiếp mời này nhờ Vương Nhan Liễu ba vị sư phụ quan tâm, có vài vị tại trường mà tôi dùng máy in ấn thì không thích hợp.”
Nghe nói tôi muốn kết hôn mọi người lại nhấc lên sóng to gió lớn, mấy vị nghe tôi điểm danh đều vui vẻ khoan khoái vuốt râu, để vài vị đại thần viết thiếp mời giúp tôi, thứ nhất là vì tôi là một phần tử của Dục Tài, thiếp mời cũng cần chú trọng một chút nên hẳn phải xuất ra nhân văn cùng thực lực. Nói tới viết thiếp mời, còn một chuyện khiến tôi thương tâm, tôi có một vị bằng hữu kết hôn, nhà hắn cũng nhiều bạn bè, trước lúc kết hôn tìm tôi nhờ viết giúp thiếp mời, nhưng là có một vị khách tên giống hệt tên quán cơm, tôi cực kỳ hứng thú viết giúp 20 tấm, cầm lại quan sát hồi lâu mới chắp tay sau lưng hứng khởi rời đi, sau đó tôi vô tình nghe thấy một ông già nói với bạn tôi: “Có hơn 20 người gọi điện cho bố thông tri...” sau đó 20 tấm thiếp mời tôi tiện tay viết giúp bị đốt, ông ta còn lẩm bẩm: “Nếu mà mọi người đều hiểu lầm, mất hết thể diện rồi?” Từ đó về sau tôi cố tình giả bệnh, ngoại trừ đi ngân hàng cần phải ký tên, còn không sẽ không chịu viết tay, còn về giá thị trường thì chữ của tôi tuyệt đối kém hơn cái giá 1 vạn đồng xa, hơn nữa xét thấy hai chữ “Tiêu Cường” có rất nhiều nét, tôi đặc biệt hâm mộ vị bạn học “Đinh Nhất” học cùng trung học với tôi.... (丁一 đinh nhất)
Đương nhiên là mời các đại sư viết thiếp dùm tôi thì tôi không lo lắng thân phận của họ bị nhìn ra, đây là giới hạn. Kỳ thật tôi vẫn luôn mâu thuẫn, cũng sợ tác phẩm của các đại sư chảy ra ngoài gây phiền toái, nhưng phương diện khác lại không nghĩ là để họ mất đi liên hệ với thời đại này, bao nhiêu người yêu mến thư pháp đều sao chép lại các tác phẩm của họ bao nhiêu lần, nếu để mấy người Vương Hi Chi sáng tác ra chút tác phẩm, đó là cống hiến cỡ nào với văn hóa truyền thống? Cho nên tôi nghĩ biện pháp điều hòa dùng bút pháp của chính bọn họ viết một loạt nội dung không liên quan, ví dụ như là “Học, học nữa, học mãi”.
Mấy lão nhân mặc dù rất hài lòng hỗ trợ, nhưng tôi vẫn lo lắng tới việc bọn họ còn chưa quen chữ giản thể, tôi liền nhắn Tiêu Nhượng hỗ trợ công tác của họ, các hảo hán đều la hét ầm ỹ, hôm đó cho bọn họ uống thả cửa, thế mới không lo có người chuốc rượu tôi.
Vừa mới tan họp, tam đại danh y liền tiến hành hội chẩn cho Hoa Mộc Lan, hơn nửa tiếng nghiên cứu cùng tranh luận cuối cùng cũng không thành công, nguyên nhân là họ kiên trì mình mới đúng. Bọn họ gặp khác biệt lớn ở vài vị dược thảo, cuối cùng Hoa Đà rời khởi, quyết định dùng châm cứu trợ giúp Hoa Mộc Lan, Biển Thước cùng An Đạo Toàn mỗi người viết một phương thuốc, tùy người bệnh lựa chọn lấy làm quyết định cuối cùng. Về mặt niên đại, Biển Thước trước hai vị kia, Hoa Đà cùng An Đạo Toàn cũng rất tôn trọng ông ấy, nhưng khi liên quan tới bệnh lý cụ thể ba lão già này đều tỏ ra “Ta kính tiền bối, nhưng ta càng yêu chân lý”.
Tổng thể hội nghị lần này làm các vị hộ khách hiểu nhau sâu sắc hơn, bồi đắp thêm cảm tình, đương nhiên là cũng giúp mọi người mở rộng tri thức lịch sử, khiến họ chính thức làm được “Trước thông 500 năm, sau rành 500 năm”, xét thấy sự thành công của hội nghị, chúng tôi quyết định mỗi tuần tiến hành một lần hội nghị khách hàng, nếu có người mới tới sẽ triệu tập một hội nghị hoan nghênh cỡ nhỏ, hơn nữa dần dần trở thành một thường lệ.
Khi tôi vừa gọi điện với Lưu Bang, thuận lợi truyền lời hỏi thăm ân cần của Tô Võ tới anh ấy thì đứa con của vị thợ rèn chạy hùng hục vào. Nhìn thấy tôi vội nói: “Tiêu sư phụ, ba con nói thương của thầy đánh xong rồi.”
Hạng Vũ không nói hai lời sải bước đi ra, các hảo hán đều hỏi tôi: “Chú muốn đánh thương làm gì?”
“Vũ ca cùng Nhị béo quyết đấu.” Tôi vừa nói vừa đi theo Hạng Vũ tới cửa hàng rèn.
“Nhị béo là ai?” Trương Thuận không hiểu.
“Lữ Bố!”
Các hảo hán đều sôi trào, vừa chạy theo vừa hét lên: “Hai người bọn họ có cừu oán gì?” Ngay cả Nhan Chân Khanh, Ngô Đạo Tử cũng chạy theo ra, Sở Bá vương đại chiến Lữ Bố, chỉ cần biết tới hai cái tên này thì dù là văn hay võ cũng không thể bỏ qua.
Bọn tôi tới cửa hàng rèn, thấy một cái thương còn cao hơn người đang dựng ở đó, Hạng Vũ chạy tới nhấc lên, xem tỉ mỉ, thợ rèn vô cùng tự tin với tay nghề của mình, ngồi một chỗ cười tủm tỉm: “Thế nào, vừa lòng chưa?”
Hạng Vũ đặt thương ngang ngực, cúi đầu vuốt ve thân thương, xem ra anh ấy rất vừa lòng về sức nặng, nhưng những cái khác thì chưa biết.
Chiếc thương này, đầu thương còn dài gấp rưỡi bình thường, bên trên có vô số vân văn, thương thân thô như miệng chén, cổ thương cùng vĩ thương có một vòng hoàng kim, nhìn nó đã thấy uy phong lẫm lẫm.
Thang Long xông ra, duỗi tay với Hạng Vũ: “Tôi xem xem.” Anh ấy cầm thương, khen: “Phân lượng tốt.” lại nhìn đầu thương, kinh ngạc: “Đây là thép damacus, loại thép này bọn tôi không có, có loại này chém sắt như chém bùn.” Anh ấy lại nhìn thân thương: “Ừm, độ kim.” Tôi nghe ra anh ấy nói mới hiểu được ông thợ rèn bỏ toàn bộ 2000 đồng tiền mua vật liệu ném vào đó.
Vị thợ rèn đứng lên, hơi kích động: “Hành gia nha.”
Con vị thợ rèn kêu lên: “Đó là sư phụ của bọn con.”
Thang Long nhìn một lúc lâu còn chưa buông, cân nhắc kỹ rồi bĩu môi: “Đáng tiếc thương này không dùng cho chiến tranh được.”
Thợ rèn ngạc nhiên nói: “Chiến tranh? Hiện tai ai còn dùng nó chiến tranh? Đầu thương dùng thép tốt tôi mài ra.”
Thang Long nói một câu trúng tâm Hạng Vũ, anh ấy đặt tay lên vai Thang Long hỏi: “Vậy chú xem có thể sửa không?”
Thang Long nói: “Đương nhiên có thể.”
“Cần thời gian bao lâu?”
Thang Long vừa cởi áo ngoài vừa nói: “Một giờ là xong.” Anh ấy nói với các hảo hán đang đứng xem: “Cần hai người khỏe mạnh tới.”
Hạng Vũ nói: “Ta tính một cái.”
Lý Quỳ xắn tay áo lao ra: “Cần em làm gì?”
Thang Long: “Kéo bễ.”
Vị thợ rèn nông thôn vẫn sử dụng lò luyện với ống bễ, Hạng Vũ cùng Lý Quỳ một trái một phải bắt đầu quạt gió, cũng may việc này không cần kỹ thuật gì, chỉ cần liều mạng kéo là tốt rồi.
Thang Long thấy than trong lò dần sáng chói, bỗng cầm lấy nửa đoạn dưới thương thả vào, vị thợ rèn kinh sợ: “Anh làm gì vậy?”
Thang Long chẳng buồn để ý tới, lẳng lặng xem thân thương dần biến đỏ, sau đó kéo ra, vốc một đống mạt thép để bên miệng, cẩn thận thổi mạt thép lên thân thương. Thân thương lóe lên máu đen màu đỏ, lấp láy không ngừng, thổi một lúc, Thang Long đẩy phần thân thương đã thổi vào nước, mọi người kể cả thợ rèn đều không biết anh ấy muốn làm gì, chỉ đứng bên nhìn xem.
Nửa đoạn trước đã hết đỏ, Thang Long lại cầm nửa đoạn sau dùng cách vừa rồi, chờ khi toàn bộ thương đều được gia công, cán thương đều đầy tro thép rất nhỏ, tôi sờ cũng có cảm giác rách tay, tôi hỏi: “Thương này còn có thể dùng sao?”
Thang Long giơ thương quăng ra miếng đất bên ngoài, lấy đất cát cọ xát một lúc, cầm lên dùng áo lau một lần, lại nhìn mạt thép đã biến thành từng viên nhỏ hợp nhất với thân thương, hơn nữa nhìn lại, mạt sắt lung tung lại uốn lượn thành khúc, hiện tại nhìn giống như một con ô long uốn lượn dọc theo thương, cứ thế, thân thương thật dài không còn vẻ đơn điệu nữa, trọng yếu nhất là nó đã biến từ một tác phẩm nghệ thuật thành một vũ khí đăng đằng sát khí.
Vị thợ rèn lập tức không biết hổ thẹn hỏi: “Vị sư phó này, ngài làm vậy ngoại trừ đẹp còn có tác dụng gì?”
Thang Long đưa thương chỉ cho ông ta: “Làm thế có thể gia tăng sự ma sát giữa tay cùng cán thương, trọng yếu nhất là thân thiết thương không rời tay, hơn nữa có thể ngăn ngừa nó dính nước rồi đông lạnh cắm chặt vào đất.
Vị thợ rèn nghe trợn mắt há mồm, ông ta vỗ đứa con cũng đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Sau này cố gắng học tập sư phó, nghe chưa?”
Thang Long mỉm cười, cẩn thận mài lưỡi, trình trọng giao cho Hạng Vũ: “Hạng đại ca, anh xem vừa lòng không?”
Hạng Vũ ngắm thương một lúc, cuối cùng trầm giọng nói: “Có thương này nơi tay, tên mập xui xẻo rồi.” Nói xong, Hạng Vũ tiện tay quăng cây thương cho tôi, lấy điện thoại ra gọi, tôi nhanh chóng nghe được tiếng Nhị béo: “Uy?”
“Ngựa tao tìm được rồi, thương cũng có, khi nào chiến?”
Nhị béo suy nghĩ chút rồi nói: “Mày nói sao?”
Hạng Vũ hừ lạnh: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tao thấy hôm nay cũng tốt.”
Tôi: “...”
Nhị béo nói: “Mày chờ chút, tao hỏi ý ông chủ bọn tao đã.”
Tôi đỏ mặt tía tai: “...”
Lát sau, Nhị béo nói: “Được, ông chủ bọn tao đồng ý, hai giờ nữa gặp ở biệt thự Xuân Không, mày tìm được chứ?”
Tôi lảo đảo lắc lư: “....”
Hạng Vũ nói: “Một lời đã định.”
Anh ấy cúp điện thoại, nhìn thoáng qua bốn phía hỏi: “Oài, thương của tôi đâu?”
Tôi hấp hối: “...”
Hạng Vũ nhìn thoáng qua mặt đất, cầm cây thương đang đè trên ngực tôi lên, cười nói: “Tiểu Cường, chú nằm dưới đất làm gì?” Anh ấy thấy tôi không đứng dậy cúi xuống ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Chú vừa rồi có gì muốn nói, chú muốn nói gì?”
Tôi thở dốc một lúc mới nói: “Đè... đè chết ông rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương