Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 210 : Đơn đao phó hội
Lão Hách muốn làm gì? Cướp ngân hàng? In tiền giả? Nghe khẩu khí của lão thì việc này chắc chắn là không nằm trong khuôn khổ pháp luật, nếu không cũng chẳng cần thần bí như vậy? Tôi lần đầu tiên bị người khác nói với giọng điệu thế này là năm tôi 8 tuổi, năm tôi đang học học lớp ba, thằng Nhị béo (hắn từ nhỏ đã trêu chọc tôi) hỏi tôi: “Mày có dám theo tao vào vườn hái trộm táo không?” Sau đó tôi, cẩu, nhị béo ba thằng chạy thi, tôi thua cẩu nhưng thắng Nhị béo…
“Lão đại, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lão Hách cười he he: “Tốt, anh cũng không lòng vòng, có người nợ anh một khoản chưa trả, hơn nữa cũng không định trả, anh không biết hắn có quên thật hay không, cho nên chuẩn bị tìm người nhắc nhở hắn một chút.”
“Thiếu anh bao nhiêu?” Tôi thở phào, dù sao cũng là hợp pháp.
“500.000”
…
Tôi gằn giọng: “Mặc kệ là người khác thiếu anh hay anh thiếu nợ, 500 vạn cũng không dễ dàng quên như vậy. Xem ra việc này lại phức tạp.”
“Người nọ đang làm gì?”
“Người trong giới gọi hắn là Lôi lão tứ.”
“Xã hội đen?”
“Ha ha, xem ra chú đã lâu không đi lại giang hồ, Lôi lão tứ không đơn giản chỉ là giang hồ, nếu không sao có thể mượn anh nhiều tiền thế được?”
Chờ đã, Lôi lão tứ, tên này rất quen tai, dường như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đúng rồi, lúc tôi mới tiếp nhận quầy bar, tên Liễu quản lý có nói qua, ngoại trừ Lôi lão tứ ra, hắn chẳng ngán ai cả, vậy cũng rõ Lôi lão tứ cũng là nhân vật số má tên tuổi trong giới.
Tôi cũng tinh tường, lão Hách cũng không thể không có quan hệ với người trong nghề. Cho nên lão cùng Lôi lão tứ có quan hệ kinh tế vãng lai cũng chẳng có gì kỳ quái.
Tôi hỏi: “Vậy ý của Lôi lão tứ là gì? Không muốn trả hay là vì nguyên nhân khác?”
“Anh không biết, chẳng phải anh cần cậu tìm hắn nói chuyện sao, tối nay 9h anh hẹn gặp nó ở quán bar Đại phú quý, chú đại biểu anh đến gặp, xem xem nó nghĩ thế nào, anh cũng biết việc này cũng khó giải quyết, chú nếu không tiện anh cũng không ép.”
“Giao cho em.” Nói tới mức này, không đi không được, nói một lúc lâu, cuối cùng là nhờ tôi đi làm chuyện này, tôi còn có thể từ chối sao? Chủ yếu là , chuyện này mà xong, tôi cùng lão cũng thanh toán xong, lão chưa nói rõ nhưng cũng có ý này.
Lão Hách thấy tôi đáp ứng, rất hào sảng nói: “Việc xong chú có 50 vạn.”
“Không được, Tiểu Cường em không thể làm chuyện thương tâm hoại phế như thế được.” Thật sự tôi không thể nhận tiền, cầm thì lại khác. Hơn nữa bây giờ tôi cũng chẳng thiếu 50 vạn, kỳ thật nếu số lượng không lớn như vậy, tôi có thể tự bỏ tiền ra đưa cho lão Hách.
“Vậy sau này nói tiếp sau, anh phải nhắc chú, Đại Phú Quý là đất của Lôi Lão Tứ, chú đi được thì đi, không đi được thì để anh còn nghĩ biện pháp khác, không cần băn khoăn.”
“Lão đại, anh cùng Lôi lão tứ…” Tôi phải biết rõ tình huống. Là chuyện giữa bằng hữu hay là tranh giành lợi ích, đến lúc gặp mặt cho dễ tính.
“Anh với nó mới gặp nhau một lần, cũng chẳng có giao tình, lần trước vì không thể né tránh mới cho nó vay, ai ngờ nó dễ quên vậy, anh chưa thân nó tới mức mà chưa nói một câu đã bay mất 500 vạn.”
“Em hiểu rồi, anh có giấy vay nợ không?”
“Không có, Lôi Lão tứ mà hỏi chú giấy vay nợ thì chú về luôn cũng được, anh nghĩ hắn chưa tới nỗi chối bay chối biến, bọn họ vay tiền không trả thì không sao, hắn mà không thừa nhận chuyện này thì anh cũng chẳng còn gì để nói.”
“Được, em biết phải làm thế nào.”
Ngắt điện thoại, tôi lại cân nhắc một lúc, tôi thấy tất yếu phải hiểu rõ Lôi Lão tứ. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lão Hổ, hắn quen thuộc mà. Lão Hổ thời gian trước thường có mặt ở Dục Tài, ngoại trừ Đổng Bình, còn có Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang cũng như là cục nam châm thu hút hắn. Mặc dù giao tình giữ Đoàn Thiên Lang cùng sư huynh của Lão Hổ không thoải mái cho lắm, nhưng tôi cũng đã điều hòa rồi.
“Cường ca.” Lão Hổ mau lẹ chào tôi, thời gian này bọn tôi cũng thường liên lạc.
“Chú Hổ.” Tôi cũng chào lại, kỳ thật tính theo bối phận thì tôi còn là sư thúc của hắn: “Hỏi thăm chú một chút, chú biết Lôi Lão Tứ không?”
“Anh hỏi hắn làm gì?” Lão Hổ nói với giọng không thích.
“Không có gì, chuyện làm ăn ý mà, nhân tiện thì hỏi thăm thôi.”
Lão Hổ: “Mặc dù em cũng có bằng hữu trong giang hồ, nhưng bọn em khác, em dù sao cũng coi như chuyên tâm làm ăn buôn bán, Lôi Lão Tứ em gặp vài lần, cũng không thâm giao, trước kia dựa vào đánh giết để làm ăn, vài năm nay hắn làm thực nghiệp, nhưng vẫn còn chút cứt chưa chùi hết, em nói với anh này, anh không có việc gì thì đừng trêu nó, thằng già đó rất ác ôn, là người không theo quy củ.”
“Xã hội đen hả?”
“Đúng rồi, đúng là xã hội đen.”
…Hiện tại sự tình đã sáng tỏ, lão Hách muốn tôi tìm xã hội đen đòi nợ, mà vị gia gia thiếu nợ kia, là một người không thể dây vào - lão Hổ tài đại khí thô, công phu cũng cứng, mấy năm xông xáo đã quen, thấy Lôi Lão tứ cũng phải né, tôi thì càng không cần phải nhắc đến.
Đương nhiên là chuyện tôi đã đáp ứng người khác, đi là phải đi, tôi chỉ tính nên đi thế nào, muốn sống sót, tôi phải xem kinh nghiệm của người khác: Bảy phần cứng, ba phần mềm. Bạn mà tươi cười dễ nghe, ngon ngọt thì chẳng bằng ở nhà cho xong, người ta vừa thấy đã thay đổi chủ ý.
Nhưng tôi hiện tại muốn cứng cũng không cứng nổi, đúng vào lúc các hảo hán bị đuổi đi, cả tứ đại thiên vương cũng chẳng ai ở lại. Từ Đắc Long không thể rời trường, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra: Trong lúc tôi cần hỏa lực yểm hộ thì trường lại trống rỗng, không ai có chiến lực! Chính là lúc cần người lại không có, tựa hồ giang xuân thủy hướng đông lưu…
Tôi không thể không nghĩ tới tổ năm người, nhưng mà việc này cũng không thể thực hiện được, Hạng Vũ - vạn nhân địch từ trước tới nay không hứng thú với việc này. Trong mắt anh ấy chuyện của người khác giống như tiểu hài tử chơi với gia gia, hai thằng nhỏ chơi đùa giận dỗi, kêu người lớn đi đánh thì khác gì hủy thân phận của mình, hơn nữa tôi cũng không dám dùng anh ấy. Hạng Vũ đang bực tức, có khuynh hướng thảo gian nhân mạng - coi mạng người như cỏ rác.
Kinh khờ thì không thành vấn đề, nhưng để anh ấy đi không dễ, anh ấy là một sát thủ, đáng quý nằm ở tinh thần thấy chết không sờn, nếu bàn về đánh nhau, chỉ sợ đơn chưởng không địch được quần hùng, lần trước đánh nhau với Tiểu Lục thiếu chút nữa đã tuột xích, lần này đối thủ còn là xã hội đen.
Tôi ngồi trên ghế sô pha rầu rĩ, Hoa Mộc Lan thấy vậy hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tôi nói chuyện này với Hoa Mộc Lan. Hoa Mộc Lan nói: “Nếu không để chị giả nam đi thay em?”
Tôi lập tức xua tay: “Quên đi, em cũng không phải cha chị.” Không hưởng thụ đãi ngộ này tốt hơn là hưởng thụ nó, nông dân ngày ngày ngồi văn phòng có khi bị trĩ liền, hơn nữa Hoa Mộc Lan đã muốn an phận làm phụ nữ, tôi không giúp được gì thì cũng không nên gây trở ngại.
Tôi nghĩ lại, cuối cùng quyết tâm: Nói chuyện với người ta.
Xã hội đen cũng là cha sinh mẹ đẻ, tôi lấy tình lý thuyết phục hắn – nói không phục cũng hết cách, ai bảo các lộ chư hầu của tôi đều tại Singapore xa xôi. Không biết họ có thể thấy khói báo động từ hòn ngọc phương đông Thượng Hải này không nữa.
Lúc này điện thoại lại vang lên, tôi chán nản tiếp điện thoại: “Alo”” Tôi đang chán, biết rõ là một cuộc đàm phán đặc biệt, lại còn phải thành công, ai cũng khó chịu mà thôi.
Tôn Tư Hân nghe thấy giọng điệu tôi bất thiện, cẩn thận nói: “Cường ca, Nhị đại gia của anh lại dẫn người tới.”
“Người lão dẫn đến trông thế nào?” Hỏi xong lại phì cười, Tôn Tư Hân làm sao biết được tôi nói gì? Tôi hỏi: “Lão già đó còn ở đấy không?”
Tôn Tư Hân nói: “Đã đi rồi, Cường ca, anh xem xem…”
Tôi nói : “Anh đi qua giờ.” Tôi nhìn lại đồng hồ, vẫn còn sớm, đưa vị khách này tới trường rồi đi gặp Lôi Lão Tứ cũng không muộn. Hiện tại tôi không có nổi một chút hứng thú với vị khách mới này, tóm lại không phải cầm kỳ thi họa thì cũng là danh gia này đại gia kia, bọn họ mang tới di sản văn hóa cùng lịch sử phong phú tôi cũng chẳng quan tâm. Mấu chốt là bọn họ không vội vàng, mà tôi thì cũng chẳng giúp được gì.
Tôi đi nhanh tới quán rượu, vọt tới quầy bar hỏi Tôn Tư Hân : “Người đâu?” Tôn Tư Hân chỉ lên trên tầng, hiện tại quán rượu chuẩn bị tiếp khách, cho nên cậu ta bố trí lên phòng riêng trên tầng.
Tôi vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ rất hài lòng với năng lực làm việc của cậu ấy, bước nhanh lên tầng vào phòng số 1.
Vừa mở cửa ra tôi đã kinh hãi, vị khách mới tới ngồi quay lưng về phía cửa. Bóng lưng rộng lớn như núi, trên bàn có một vò rượu, người này phong thái ung dung, thong thả uống rượu, từ đằng sau nhìn lại tóc đã hoa râm, tuổi hẳn đã hơn 50.
Người này vừa nghe thấy có người tiến đến cũng chẳng buồn quay đầu lại, vẫn ngồi vững như thái sơn, bưng bát rượu chậm rãi kề bên miệng, lúc cánh tay cử động cơ bắp qua lại như quả bóng chuyển động, tôi thật không nghĩ ra trong lịch sử có vị văn nhân mặc khách nào có vóc người khôi ngô như vậy, hẳn xuất thân là một người gõ trống.
Tôi thấy lão gia tử lớn tuổi, đành đi vòng tới phía trước, nhờ ánh đèn tù mù thấy người này mày rậm, chòm râu phiêu sái trước ngực, mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn mang theo uy phong và sát khí kinh người…
Tôi đứng ngây ra như phỗng, châm như cắm chặt xuống đất không động đậy, đầu óc trống rỗng, sau đó mới không tự chủ cúi mình căng thẳng nói: “Quan nhị… nhị gia?” Tôi muốn gọi nhị ca nhưng không dám.
Đừng hỏi tôi vì sao dám khẳng định đây là Quan nhị ca, mắt phượng mày rậm có nhiều, nhưng tôi dám cược rằng bọn họ không thể có nửa phần khí chất của lão gia tử, Quan Vũ là Quan Vũ, quả nhiên lại thêm một vị thánh nhân tới - Võ Thánh nhân.
Quan nhị gia liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Ha ha, không dám.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng lão cũng chẵng có ý đỡ tôi, tôi đành đứng thẳng lưng, ân cần thăm hỏi: “Nhị gia, sao ngài lại tới đây?”
Nói tới đây, nhị gia cũng bất mãn: “Hẳn là đã tới đến từ trước, nhưng không biết sao lại bị bọn hậu bối toan nho chen chân tới trước.”
Tôi biết rõ, xem ra nhị gia cũng tranh chút hơi tiếng, địa phủ cũng không dám đè ép chuyện Hà Thiên Đậu lâu, cuối cùng cũng cho Quan Vũ tới.
Nhị gia vừa mắng, lập tức khiến tôi thấy thân thiết hơn nhiều, dù sao trong dân gian Quan Vũ được thờ như thần đã lâu, bạn không thể tưởng nổi một vị thần thảo luận chuyện vải dày hay vải mỏng mặc sướng hơn – bọn họ không hút thuốc lá, mỗi ngày chỉ hít hương khói đủ rồi.
Tôi bưng bình rót đầy bát của Quan vũ, hỏi: “Nhị gia, ăn cơm chưa?”
Quan Vũ: “…Chưa.”
“Rượu này, nhị gia uống ít thôi, em trước tiên tìm chút đồ nhắm, ngài muốn ăn gì?”
“Tùy chú.” Quan Vũ đại khái còn chưa từng nói chuyện với người khác như vậy.
“A, đúng, ngài là thánh nhân, không quan tâm đến chuyện ăn uống. Em mang cho ngài mấy món đắc ý ra, tối nay ngài thích đọc Xuân Thu hay Tôn Tử binh pháp?”
Quan Vũ xua tay: “Xem cả đời còn xem nữa làm gì? Có Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”
Tôi: “….”
Quan Vũ vuốt râu: “Ở địa phủ anh nghe thấy nói đến, nhưng cũng chưa nhìn qua, chẳng biết biến anh thành dạng gì nữa?”
“Em đoán chắc La Quán Trung sắp tới, chờ hắn tới ngài tự hỏi hắn.”
Quan Vũ đứng lên duỗi lưng: “Ta đi ăn gì đi?”
Tôi khó xử: “Hôm nay ăn trước mấy thứ đơn giản vậy, tí nữa em còn bận vài việc.”
Quan Vũ tỏ vẻ thoải mái: ‘Tốt.”
Tôi nghĩ thấy không ổn, đây là Quan nhị gia, Nên nói thêm: “Mặc kệ, kêu bọn họ chờ đi. Tiếp đón Nhị gia là đại sự.” Tôi cũng chẳng muốn ăn khổ.
Ai ngờ vỗ mông ngựa như vậy lại không đúng chỗ, Quan Vũ trầm mặt nói: “Việc chú đã đáp ứng, làm sao có thể thất ước, chứ cứ đi đi.”
Tôi vỗ đầu: Nhị gia sao được người tôn kính? Luận đánh, ngài không bằng Lữ Bố, luận mưu kém Gia Cát Lượng, tôn kính là vì trung nghĩa! Xem ra hôm nay ăn khổ là cái chắc.
Tôi cúi đầu nhận sai: “Vâng vâng, nhị gia nói rất đúng. Vậy em…” tôi lại vỗ đầu, quả thực hận sao không tự đạp mình hai phát: Có Quan nhị gia đi cùng, ai dám chơi anh? Tôi chạy tới trước mặt nhị gia tỏ vẻ đáng thương, tôi còn là người sao? Quả thực là không tôn kính Quan nhị gia. Hiển nhiên là không phù hợp với ý độc giả rồi, đó là sự phản bội lịch sử, phản bội chủ nghĩa anh hùng, phản bội tinh thần tự sướng.
“Nhị gia, nếu không ngài đi với em. Dù sao cũng chỉ là một hồi yến hội.”
Đi đâu thì đi, làm cái gì, Quan Vũ căn bản cũng không quan tâm, gật gật đầu.
Tiếp đó chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc, tôi phát hiện kỳ thật Quan Vũ rất thích trò chuyện với người khác, bề ngoài có chút cao ngạo, nhưng trong tâm lại nóng…
Trong cả buổi chuyện phiếm, tôi hơi khoa tay múa chân. Tôi thấy Gia Cát Lượng chẳng qua cũng vậy mà thôi, vận trù duy ác trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, trong lúc nói cười Lôi Lão Tứ tan thành tro bụi – tôi bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội hỏi Quan Vũ: “Nhị gia. Ngài xem dáng vẻ tôi có giống Triệu Vân - Triệu Tử Long không?” Nói xong, tôi lại thấy mình kiếp trước là Triệu Vân.
Quan Vũ lắc đầu: “Không giống, anh thấy chú em có một chút giống Bàng Thống.”
“Thần cơ diệu toán?” Bàng Thống cũng tốt, ngọa long phượng sồ, vậy cũng là số một.
“Tặc mi tử nhãn!” Quan Vũ ném ra một câu rồi chẳng để ý tới tôi nữa.
Tôi nhìn đồng hồ hẳn đã tới giờ, đứng lên nói: “Nhị gia, đi thôi.”
Tôi hóa trang cho Quan vũ một chút, cho ngài đeo một cái mũ to, sau đó dựng cổ áo lên che hàm râu, nếu không quá bắt mắt rồi.
Quán ca múa nhạc “Đại phú quý” không quá náo nhiệt. Mặt tiền cũ nát, nửa bên chữ phú đã không sáng, trong đêm nhìn thành “Đại điền quý”, nhưng lượng khách nơi này cơ bản cố định – trên cơ bản đều là thủ hạ của Lôi Lão Tứ, nơi này không có cờ bạc gái gú hút chích, kỳ thật là một địa điểm tụ tập của xã đoàn.
Tôi lái xe chở nhị gia phi như điên, bởi vì tôi sợ nửa đường ngài lại đổi ý, đợi cho tới nơi là ok. Một khi đánh nhau tôi cũng không tin nhị gia có thể khoanh tay đứng nhìn, nghĩ vậy tôi cũng hơi sợ, tôi đang chơi xỏ Quan vũ! Khác với Hạng Vũ, chúng tôi chưa có giao tình sâu nặng, vạn nhất ngài trở mặt….
Đến cửa quán Đại Phú Quý, tôi ngoắc một tên thủ hạ tép riu nói: “Lôi lão đại đến chưa?”
Tên kia liếc tôi hỏi: “Mày là ai?”
“Hách lão bản phái tao…”
Chẳng chờ tôi nói hết, thằng ranh đã đi trước dẫn đường: “Đi theo tao.”
Vừa mới vào cửa, lập tức có mười mấy tên thủ hạ xông tới, cả đám chẳng chút cố kỵ đưa mắt quét tới quét lui trên người tôi, tôi nghĩ bọn họ sẽ soát người, nhưng chờ mãi vẫn không thấy chút động tĩnh. Lục soát tôi chẳng sợ, gạch cũng ném ở cửa rồi, đi dự tiệc với Quan nhị gia, nếu động thủ mà cầm viên gạch thì thật mất mặt, nhị gia tức giận sẽ thu thập tôi trước cũng là chuyện có thể xảy ra.
Tên kia dẫn tôi tới một mảnh đất trống sau đó rời qua bên nói: “Quỷ củ trên đường, trước tiên bái Quan nhị gia.”
Tôi quá bất ngờ, môn quy cổ xưa như vậy còn giữ lại? Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng đất Quan Công, còn lớn hơn người thật một cái đầu, một tay vuốt râu, một tay chống Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cũng là mắt phượng mày rậm - giống hệt vị đi sau tôi như song bào thai vậy.
Tôi sững sờ, tên tép riu kia lại đẩy tôi quát: “Nhanh lên, dám bất kính với nhị gia.”
Hắn dù nói vậy, nhưng tôi nhìn vẻ mặt cung thấy vẻ hỉ hả, tôi hiểu được làm gì mà quy củ, đây là hạ mã uy mà thôi.
Tôi không để ý, đây là cơ hội tốt để vỗ mông ngựa – tôi ra vẻ trang nghiêm chậm rãi đi tới trước mặt tượng đất Quan nhị gia, cung kính vái ba vái, vừa vặn cho vị ở đằng sau nghe thấy tiếng lẩm bẩm vừa tôi: “Nhị gia, hôm nay dựa cả vào ngài đó.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương