Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 204 : Không yêu hồng trang yêu vũ trang

Trong lúc đang nói chuyện, Hạng Vũ từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, anh ấy nhìn thấy trên ghế sô pha có người ngồi thì hơi gật đầu chào, sau đó chạy thẳng lên tầng. Tôi vội vàng giới thiệu với Hoa Mộc Lan: "Vị này chính là Hạng Vũ, tên mập trên gác lúc nãy là Tần Thủy Hoàng." Hoa Mộc Lan đứng lên, hơi giật mình nói: "Tây Sở Bá Vương á?" có thể thấy được, là một võ tướng, lòng hiếu kỳ của Hoa Mộc Lan đối với Hạng Vũ còn sâu sắc hơn nhiều đối với Tần Thủy Hoàng. Hạng Vũ thấy tôi giới thiệu như vậy, lại một lần nữa liếc mắt nhìn Hoa Mộc Lan, hỏi tôi: "Khách trọ mới tới à?" Nói xong cũng không hỏi nhiều, đi thẳng lên trên tầng. Mắt tôi sáng lóe, lao vọt tới giữ chặt lấy Hạng Vũ... Trong tích tắc đầu tôi xuất hiện ý nghĩ khiến ngay cả tôi cũng phải cảm thấy hoảng sợ: Hoa Mộc Lan muốn làm nữ nhân một hồi, việc khác tôi không thể giúp, nhưng có thể giới thiệu Hạng Vũ làm bạn trai nàng được không? Không phải là có câu nói sao, nữ nhân đẹp nhất trong khi yêu, nữ anh hùng phối với Sở Bá Vương, nhìn kiểu gì cũng có thể thấy được là xứng lứa vừa đôi, dù sao thì Ngu Cơ cũng không có bóng dáng trước kia, Hoa Mộc Lan so với Trương Băng thì một điểm cũng không kém. Đúng vậy, tôi thừa nhận cái ý nghĩ này của tôi rất khả thi, nếu là Mộc Quế Anh hay Lương Hồng Ngọc thì cái gì tôi cũng không nói, nhân phẩm tôi còn không kém đến mức lão bà của các anh hùng cũng dám làm mai, nói tiếp ra thì làm như vậy chính là phá hoại hôn nhân gia đình, là hành vi phạm pháp... Nhưng mà chẳng phải Hoa Mộc Lan vẫn còn độc thân sao? Tôi giữ chặt lấy Hạng Vũ, trịnh trọng giới thiệu với hắn: "Vũ ca, đây là Hoa Mộc Lan, thay phụ thân nhập ngũ, trung hiếu song toàn, là một cô nương rất tốt nha!” Hạng Vũ à một tiếng, quay sang hỏi Hoa Mộc Lan: "Quân nhân à?" Tôi vội nói: "Đâu chỉ có vậy, đây là nữ tướng quân có một không hai của Trung Quốc ta!" Bình Dương công chúa, Dương Gia nữ tướng, Hồng Ngọc tỷ tỷ đừng trách tôi nói như vậy, vì hạnh phúc của Mộc Lan, các người trước hết tạm lui về tuyến hai nhé... Hoa Mộc Lan có một chút không tự nhiên, khiêm tốn nói: "Đâu phải là tướng quân gì chứ. Làm tiên phong có vài năm mà thôi." Hạng Vũ không nhịn được hỏi: "Cô nương ở triều đại nào, chiến tranh sao lại dựa vào nữ nhân?" Hoa Mộc Lan nghe thấy điều này thì không vui, nhíu mày nói: "Nữ nhân thì làm sao vậy? Thân ta trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, không nói tới chuyện bị quân địch vây lại như trong thùng sắt!" Nét mặt Hạng Vũ trầm xuống, lời nói này có chút ngoan độc đối với gã, có thể thấy được Mộc Lan cũng kế thừa được truyền thống quang vinh của phụ nữ Trung Quốc - mỏ nhọn, cãi nhau giỏi, biết cách lợi dụng tử huyệt của người khác..... nếu nàng không phải là con gái, chắc Hạng Vũ đã sớm động thủ. Cuối cùng gã trầm giọng nói: "Đừng để cho tôi gặp cô trên chiến trường!" "Gặp thì làm gì nhau?" Hoa Mộc Lan cũng không cam lòng yếu thế nói thêm: "Kỵ binh của Nhu Nhiên (địch nhân của Hoa MM) so với Hán quân của Lưu Bang thì chỉ có mạnh hơn chứ không yếu." Ý tứ đã quá rõ ràng. Chính là địch nhân của chị đây so với của chú còn cường đại hơn nhiều, nhưng mà chị lại thắng còn chú lại thua, bởi vậy có thể suy ra: Chị mạnh hơn chú nhiều lắm. Hạng Vũ khoát tay, hừ một tiếng: "Tranh đoạt vô vị, công phu miệng lưỡi!" Nói xong làm bộ như một hảo nam nhân không thèm đấu với nữ nhân, nhấc chân định rời đi, Hoa Mộc Lan khinh bỉ nói: "Không phục thì cứ thử xem, không phải là ngay cả thôi diễn binh pháp chú em cũng không biết chứ?" Hạng Vũ "Di" một tiếng, không thể không đánh giá lại nữ nhân đang đứng trước mắt một lần nữa. Duỗi tay về phía tôi nói: "Tiểu Cường..." Hai người này vừa gặp mặt đã gây gổ, hiện tại tôi mới có phản ứng, định đi tới can ngăn, một tiếng hô này của Hạng Vũ làm tôi sợ hãi nhảy dựng: "Làm gì, không phải là anh định động thủ cùng với nữ hài tử chứ?" Hạng Vũ trừng mắt lên nhìn tôi nói: "Lấy giấy bút cho anh." Hồn tôi bay lên 9 tầng trời: "Không phải hai người định lập giấy sinh tử trạng chứ?" Hạng Vũ mất kiên nhẫn, với tay cầm lấy một tờ giấy trắng cùng hai cây bút trên bàn tôi đi đến trước mặt Hoa Mộc Lan. Đưa cho nàng một cây, lập tức vẽ lên trên giấy, chỉ chốc lát trên giấy liền xuất hiện núi, sông, đường mòn và có cả bình nguyên, Hạng Vũ vẽ một vòng tròn giữa tờ giấy, nói với Hoa Mộc Lan: "Tại hạ và cô nương mỗi người lĩnh năm nghìn bộ binh, tranh đoạt điểm này." Hoa Mộc Lan cầm lấy cây bút nói: "Được!" Sau đó tò mò nghịch nghịch cây bút máy. Tôi vội vàng tiếp cận quan sát, thấy hai người đang mỗi người một đầu bày binh bố trận, chỉ chốc lát trên giấy đã vẽ đầy điểm đại biểu binh lính -- nguyên lai thời cổ đại có trò chơi thời đại đế quốc này rồi. (chắc là AOE - Age of Emprice) Hạng Vũ vẽ một vòng trong bên cạnh một bờ sông, sau đó nói: "Tại hạ coi đây là doanh trại. Hướng đến mục tiêu phát động hành quân cấp tốc..." Hoa Mộc Lan không khách khí vẽ vài vòng trên con núi mà gã phải đi qua: "Chị cách chỗ này gần hơn so với chú, chia binh thành bốn đường như vậy phục kích chú, xem chú có thể qua được hay không?" Hạng Vũ cười khinh miệt: "Chỉ có năm nghìn người mà cô nương còn muốn chia làm bốn đạo, cô nương có biết dùng binh không thế?" Nhưng theo như giải thích của Hoa Mộc Lan, sắc mặt Hạng Vũ dần dần ngưng trọng lên, có thể thấy được theo như kế sách này thì gã đã bị tổn thất nặng nề. Hoa Mộc Lan vẽ một vòng tròn vào binh lính của Hạng Vũ. Sau đó kéo một mũi tên đi qua sơn đạo, nói: "Sau khi ra khỏi ngọn núi này, nhiều nhất chú chỉ còn lại 500 quân, cho dù có tặng cho chú điểm đích, chú có thể thủ được sao?" Hạng Vũ trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng đành phải nói: "Cho dù tại hạ chỉ còn lại 500 quân cũng có phần thắng..." Nói xong lấy bút gạch gạch trên giấy, nói "Chỉ cần tại hạ cầm đầu chạy qua chạy lại vài lần, tuyệt đối có thể đánh tan người của cô nương." Việc này ai cũng có thể thấy được Hạng Vũ đang chơi xấu, bạn nghĩ thử xem, bạn đang chơi starcraft, đột nhiên kỳ dị xuất hiện một hero max lv. Chẳng phải là chơi xấu sao? Hoa Mộc Lan quăng bỏ cây bút, tỏ vẻ khinh thường, không thèm chơi với Hạng Vũ. Hạng Vũ thẹn quá hóa giận nói: "Chiến tranh cũng không phải chỉ là lý luận suông, Hạng mỗ một địch vạn người, chẳng lẽ sợ năm nghìn bộ binh này của cô nương?" Kỳ thật nếu thật sự đánh nhau, tôi hoàn toàn tin tưởng Hạng Vũ chỉ mang 500 quân đủ để chiến thắng hết thảy tướng lãnh bình thường mang 5000 người, nhưng mà mọi việc đều phải nói đến quy tắc, không thì trở lại thời chiến quốc đi, ném cho hai quả tên lửa Tomahawk, trăm vạn đại quân Tần trong doanh trại của Chính béo chẳng phải sẽ chết sạch rồi sao? Phải nói có hai nguyên nhân chủ yếu khiến Hạng Vũ ăn phải quả đắng như thế, thứ nhất là tiên phong đội của Hoa Mộc Lan chỉ có ba nghìn người, am hiểu nhất chính là tính toán chi li chiến dịch cục bộ, mà Hạng Vũ chỉ huy thì chiến dịch nhỏ bé nhất quân số cũng phải mấy vạn, lớn nữa thì phải hơn mười vạn, dưới tay gã không thiếu chiến tướng tinh thông binh pháp, mấy cái vấn đề nhỏ nhặt này hắn không cần quản; tiếp theo, hai người cách nhau mấy trăm năm lịch sử, trong lúc này binh pháp chiến lược lại tiến bộ một bước lớn, Ngõa Nhĩ Đức Nội Nhĩ vì sao lại không qua được Vương Lịch Cần, không phải vì hắn già, bởi vì hắn không theo kịp bước tiến của thời đại, vương triều nhà Thanh vì sao lại xuống dốc, đó là bởi vì bọn họ giậm chân tại chỗ, bóng đá Trung Quốc vì sao tồi tệ -- đó là bởi vì liên tục tồi tệ. (VN cũng thế - đến nản) Hai người này trừng trừng mắt to mắt nhỏ, gườm gườm nhìn nhau, anh xem cô không vừa mắt, chị nhìn chú cũng thấy khó chịu, tôi vẫn không hiểu, kế hoạch cặp đôi hoàn hảo của tôi xịn như thế, vậy mà vừa thấy mặt lại biến thành cái thể loại này. Cuối cùng Hạng Vũ vẫn không mở miệng nói, xem ra loại đại nam tử chủ nghĩa như gã cần phải có loại nữ nhân giống như Ngu Cơ, làm con chim nhỏ nép vào người gã hầu hạ. Mộc Lan mang cảm xúc vinh dự cùng sứ mạng cao cả thì tốt nhất tìm cho nàng một nam nhân mà cả nhà trung liệt đi, nhưng mà cho dù tôi có cấp cho nàng cả nhà trung liệt thì sao? Hạng Vũ khoát tay đi rồi, đến cửa cầu thang vẫn nhịn không được quay đầu lại nói: "Nếu tại hạ không đi qua sơn đạo thì sao?" Hoa Mộc Lan nói: "Vậy khẳng định chú sẽ đến đích chậm hơn chị rồi, 5 nghìn đấu 5 nghìn, chị ở trên thành chú ở dưới thành, hậu quả gì thì chú tự biết?" Hạng Vũ hừ một tiếng, nghiễm nhiên biến mất. Đến tận hôm nay tôi mới phát hiện ra Vũ ca cũng có một mặt của tiểu hài tử. Đánh chạy Hạng Vũ, Hoa Mộc Lan liền khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn tôi cười bất đắc dĩ. Tôi nói: "Chị à, em đưa chị đi dạo xung quanh 1 vòng." Tôi phải đem tri thức cuộc sống hàng ngày dạy cho nàng, không thể để cho Bánh Bao thấy biểu tỷ này của tôi cái gì cũng không biết, ngay cả cửa cũng không biết mở. Tôi bắt đầu từ cái đồng hồ quả lắc đang treo trên tường, tất cả giới thiệu cho nàng, lên đến tận các loại đồ điện ở trên lầu. Tần Thủy Hoàng đang chơi game, cũng không quay đầu lại hỏi: "Có người mới đến à?" Tôi vội vàng giới thiệu với Hoa Mộc Lan: "Đây là Tần Thủy Hoàng, sau này chị cứ gọi là Doanh ca là được." Hoa Mộc Lan cười với Tần Thủy Hoàng. Sau đó gãi đầu nói: "Tần Thủy Hoàng... Vừa rồi người kia là Hạng Vũ, vậy có...." Tôi vội vàng làm cái thủ thế chớ có lên tiếng với nàng, sau đó mới nhỏ giọng nói cho nàng: "Kinh Kha đang ở dưới lầu kìa." Hoa Mộc Lan ngừng lại một chút, nói: "Chỗ này của chú... cũng quá náo nhiệt nhỉ?" Tôi gật gật đầu: "Vẫn còn. Buổi tối Lưu Bang về còn náo nhiệt hơn." Hoa Mộc Lan bật cười khanh khách: "Chỗ này của chú... còn có những người nào?" Tôi nói: "Tô Võ đang giúp em canh cửa, bọn trộm thì đang ở vùng ngoại thành thu phí bảo kê, những người còn lại chị cũng không biết, chờ sau này có cơ hội em sẽ giới thiệu tiếp cho chị." Tôi kể sơ lược sự tích của Hoa Mộc Lan cho Tần Thủy Hoàng nghe, mập mạp nghe xong để tay 1 (tay 1 tay 2 trong PS) vào trong tay Hoa Mộc Lan: "Nữ tử ngoan, cầm lấy mà chơi này." Chính béo lấy hành động này để biểu đạt kính ý của một vị hoàng đề đối với một nữ tử trung dũng. Trán tôi toát đầy mồ hôi, kéo Hoa Mộc Lan đi ra ngoài: "Doanh ca anh cứ chơi đi, cố gắng nhắm mắt cũng phá đảo Super Mario." Tôi nói với Hoa Mộc Lan: "Đồ vật trong phòng trên cơ bản là như thế, đối với bọn chị cũng không có gì khó khăn cả. Lại còn tiện lợi hơn xưa một chút, nên sống thế nào thì cứ thế mà sống." Hoa Mộc Lan nói: "Đúng là rất mới mẻ, tiện lợi thì chưa thấy đâu – trước kia bọn chị tắm rửa vốn chỉ cần 1 mình là được." Thôi rồi, xem ra hiện đại đối với Hoa Mộc Lan cũng chỉ có cái bóng đèn, sau này không có ai rảnh rỗi ở cạnh có lẽ ngay cả tắm nàng cũng không dám tắm sạch. Tôi nói với Hạng Vũ đang ngồi hút thuốc ở bên trong phòng khách: "Vũ ca, anh lái xe đưa Mộc Lan tỷ ra ngoài đi dạo đi." Hạng Vũ dập tắt thuốc. Cầm lấy chìa khóa xe ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Hoa Mộc Lan: "Đi." Xem ra Hoa Mộc Lan thực sự không muốn ngồi cùng một chỗ với Hạng Vũ, nói: "Cưỡi ngựa là được rồi, sao phải ngồi xe?" Hạng Vũ đứng ở cửa cầu thang nói: "Nói nhảm ít thôi, cưỡi ngựa có thể chạy được 100 không?" Hoa Mộc Lan theo sau hắn đi ra ngoài: "Bảo cái gì lý....." Đến tận khi bọn họ đi ra khỏi cửa tôi mới kịp phản ứng: "Hạng Vũ, anh lái con Kim Bôi rách nát mà còn dám chạy đi xa!” Anh tức, trên công tơ mét của con Kim Bôi có 100? Vậy kim chỉ vận tốc cũng phải chỉ đến tận đùi rồi... Tôi áp sát vào cửa kính điên cuồng gào thét với Hạng Vũ: "Vũ ca, anh đi chậm một chút!" Lời còn chưa dứt, Hạng Vũ cùng Hoa Mộc Lan đã biến mất tăm mất tích, chỉ lưu lại một làn khói đen xì. Không thể không nói, mặc kệ trong lịch sử đánh giá Hạng Vũ như thế nào, Vũ ca cuối cùng cũng không hổ danh là đàn ông chân chính, đặc điểm lớn nhất của gã không là coi thường mạng sống của mình, khuyết điểm lớn nhất của gã là: Tính mạng của người khách gã cũng không quan tâm. Tôi ngồi ngủ gà ngủ gật ở dưới lầu, mở mắt ra đã thấy trời bắt đầu tối sầm, Bánh Bao cầm theo túi rau quả đi về, quay đầu lại nói: "Kha tử, gọt vỏ rồi hãy ăn...." Chỉ thấy Kinh Kha đang ở phía sau nàng cầm quả hồng cắn một miếng, ngó đầu dáo dáo nhìn xung quanh. Bánh Bao bước vào cửa, hỏi tôi: "Nghe Kha tử nói chiều nay có một người con gái đến nhà à?" Tôi dựa theo kịch bản nói dối đã dựng sẵn: "Chị họ của anh, đặc biệt tới tham dự hôn lễ của chúng ta." "Chị ý đâu?" "Vừa cùng Vũ ca ra ngoài rồi..." "Trước kia sao không thấy anh nói anh có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy?" Tôi nói: "Chờ xem, biết đâu không chừng ngày nào đó còn có thêm người tới, Tiêu gia chúng ta cũng là danh gia vọng tộc cơ mà." Bánh Bao khinh bỉ nói: "Không phải anh nói với em là anh họ của ông nội anh làm ăn phi pháp bị bắt rồi sao?" Nàng hỏi tôi: "Cũng nên tính người đi, anh nói xem hôm đấy 10 mâm có đủ không?" Tôi lắc đầu: "Chắc đủ." Buồn cười, 10 mâm, 300 Nhạc Phi quân ngày đó khẳng định sẽ về, hơn nữa còn cả đám hảo hán Lương Sơn thì nhiều hay ít? Không lâu sau khi Bánh Bao lên tầng, trước cửa vang lên tiếng tắt máy, ngay sau đó truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, tiếng của Hạng Vũ: "....Cánh phải của anh có 2 nghìn kỵ binh thì xe cô làm sao đánh anh?" Tiếng của Hoa Mộc Lan: "Hai nghìn kỵ binh của anh đã sớm bị em dùng lợi thế lao xuống cho đi rồi!" Tiếng không phục của Hạng Vũ: "Cô nói cho anh nghe xem có cách nào chỉ bằng không đến ba nghìn bộ binh của cô có thể ăn tươi nuốt sống kỵ binh của anh?" Hoa Mộc Lan đứng bên cạnh dùng bả vai mở cửa, đưa tay ướm ướm thử: "Em không phải đã nói với anh sao. Tại trước lúc tổng tiến công em đã đánh lén kỵ binh doanh của anh, kỵ binh của anh cũng không là phải ngủ luôn ở trên ngựa chứ?" .... Xem ra hai người này dọc đường đi chẳng làm cái gì cả, thay đổi bản đồ tiếp tục chiến đấu, tôi lập tức thấy khó chịu, đã chinh chiến quá nửa đời người rồi, còn đánh chưa chán sao? Hai người nhao nhao ầm ầm ĩ ĩ tiến đến, Hạng Vũ rõ ràng trên mặt binh pháp lại bị thua thiệt, vì vậy gã lại giở ra món ngũ. Anh hùng biến thái lại tái xuất giang hồ, lấy một địch vạn phá tan vòng vây... Hoa Mộc Lan dùng khẩu khí giáo huấn nói: "Sao anh lúc nào cũng kiểu thế, chiến tranh không phải là việc một người hai người, phải chú trọng...." Tôi tiếp lời nói: "Đoàn đội hợp tác." Hoa Mộc Lan vỗ tay một cái: "Đúng, đúng là đoàn đội hợp tác, anh thì luôn nhấn mạnh..." Tôi lại tiếp lời: "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân." Hoa Mộc Lan: "Chuẩn, chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không được!" Hạng Vũ khoát tay nói: "Vậy lúc trước em luôn nhấn mạnh âm mưu quỷ kế có phải không? 10 người giết 1 người sao? Thủ hạ của Hạng mỗ người nào mà chả là dũng tướng tinh nhuệ, lấy một địch trăm, hai ngàn kỵ binh của anh cho dù dùng mông đánh cũng phải ăn ba nghìn bộ binh của cô." Hoa Mộc Lan hầm hừ nói với tôi: "Chú nghe xem người này có nói lý không? Trước thì nói chỉ luận binh pháp. Sau lại nói người của anh cũng không phải là giấy, dựa vào cái gì mà quân của anh có thể một người địch lại hai người của em?" Tôi nghe đến mức đầu to như thúng, liên tục phất tay nói: "Hai người đừng tranh cãi nữa, nếu bàn về chiến tranh anh chị ai cũng không phải là đối thủ của em. Em chỉ cần phái 100 bộ đội cầm pháo hoa đứng ở mặt trước nghi binh, sau đó phái một chi bộ đội đặc chủng 2 người rơi từ trên trời xuống bộ chỉ huy của anh chị, tiến hành bắn bắn giết giết mội hồi thì mọi sự liền được giải quyết." Hoa Mộc Lan nghe xong chẳng biết đầu cua tai nheo gì, Hạng Vũ thì lại sững sờ, lập tức nói: "Bọn anh làm gì có bộ đội pháo hoa hay lính trên trời rơi xuống?" Tôi thả lỏng: "Chẳng phải đều là xong rồi sao? Cho nên cái thứ chiến tranh này không có cách nào lý giải, trận Quan Độ người ta đánh như thế nào, trận Thủy Chi đánh như thế nào, chiến dịch giải phóng lúa mì cùng với súng trường đánh thế nào, lấy yếu thắng mạnh còn nhiều mà." Lúc này Bánh Bao nghe thấy có người nói chuyện, thò đầu từ cửa cầu thang ra hỏi: "Chị họ đã về rồi?" Tôi vẫy vẫy tay với Bánh Bao: "Đến đây anh giới thiệu cho em." Tôi kéo Bánh Bao đến trước mặt Hoa Mộc Lan nói: "Chị họ. Đây là vợ chưa cưới của em, Bánh Bao." Hoa Mộc Lan kéo Bánh Bao ôm vào trong ngực, tay phải mạnh mẽ vỗ bả vai nàng vài cái, tôi nghĩ có lẽ đây là quân lễ trong quá khứ của bọn họ. Bánh Bao cười nói: "Không biết trước là chị họ sẽ đến, nên em chưa có chuẩn bị gì cả, buổi tối chị muốn ăn gì?" Hoa Mộc Lan nói: "Gì cũng được. Đồ ăn nóng hổi là được, nhiều năm nay ăn uống vớ vẩn, dạ dày bắt đầu không tốt." "Ăn mì được không chị?" Hoa Mộc Lan nói: "Được!" Bánh Bao xoa xoa bả vai nhỏ giọng nói với tôi: "Chị họ quả là tàn bạo." Nói xong đi lên lầu. Chính xác là quá tàn bạo, Hoa Mộc Lan mặc một bộ quần áo của nam nhân, sấm rền gió cuốn, tôi đoán trong lúc ôm Bánh Bao có thể cảm thấy Hoa Mộc Lan bên trong không mặc gì cả ... Tôi nói với Hoa Mộc Lan: "Chị họ, nhìn thấy vợ chưa cưới của em có thấy bản thân tự tin hơn rồi chứ?" Hoa Mộc Lan liếc mắt nhìn tôi nói: "Chú thì biết cái gì, thế này mới là nữ nhân, chị thích cô nương này!" Tôi độc ác nghĩ, có thể là người xấu xí thì nhân duyên với những người cùng giới tính luôn rất tốt. Nói như vậy quan hệ tốt đẹp của bọn tôi cùng tướng mạo cũng có quan hệ? Kim Thiếu Viêm, Hoa Vinh, Tống Thanh cùng một chỗ với tôi còn chưa nói -- vậy vì sao Lý Quỳ cùng Dương Chí lại cũng thân thiết với tôi như vậy? Tôi nhìn vẻ tiếc hận của Hoa Mộc Lan nói: "Đáng tiếc Sư Sư không có nhà, nếu không để nàng dẫn chị đi mua vài bộ quần áo trước." "Sư Sư là ai? " Tôi dừng một chút, hàm hồ nói: "Phi tử của Hoàng đế." Hoa Mộc Lan nói: "À, hoàng đế của bọn em có phải vừa tuyển phi tần không, vừa rồi chị đi ra ngoài còn nhìn thấy." Tôi ngạc nhiên: "Cái gì?" Hạng Vũ liền nói: "Biểu diễn người mẫu ngoài trời ý." Lúc này tôi mới giật mình. Giờ ăn cơm, sau khi mì sợi được bưng lên Hoa Mộc Lan cho thêm ít tương ớt, dùng đôi đũa cuốn sợi mì lên ăn, giống như đang gặm đùi gà, tôi vừa mới cho tương ớt dưa chuột xong thì nàng đã ăn xong rồi, khiến bọn tôi cả kinh cảm thán không thôi, thấy cả bàn đang nhìn nàng, Hoa Mộc Lan có chút ngượng ngùng nói: "Thói quen thôi, quân lệnh không đợi người, được ăn thì liền nhanh chóng ăn cho xong, lâu dần thành quen." Bánh Bao hỏi: "Chị họ từng tham gia quân đội?" Hoa Mộc Lan gật đầu. Bánh Bao mắt sáng như sao: "Thảo nào em cứ thấy trên người chị có khí chất đặc biệt, chị tham gia quân ngũ như thế nào?" Bánh Bao không chỉ một lần nói với tôi giấc mộng lớn nhất của nàng trước khi nàng 20 tuổi là đi lính, nhưng không còn chỗ trống, lại chẳng có người quen nên căn bản là không vào được, Bánh Bao vẫn cố chấp không buông tha, nhiều lần trốn nhà đi, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả... Hoa Mộc Lan thuận miệng nói: "Bởi vì cha chị nên chị mới đi." "À, bác là thủ trưởng quân khu nào thế?" Khẩu khí Bánh Bao mập mà mập mờ, không tự chủ được mang theo một chút xu nịnh, xem ra là tặc tâm bất tử, còn muốn gây họa cho quân đội nhân dân của chúng tôi, Bánh Bao thậm chí còn trừng mắt cảnh cáo tôi, đại khái là trách tôi có loại người thân thích như thế này sao lại không nói sớm cho nàng. Tôi lập tức trừng mắt lại: "Trong quân đội có kỷ luật, phải giữ bí mật!" Bánh Bao giữ chặt tay Hoa Mộc Lan nói: "Chị họ là quân thương hay là quân nhạc?" Hoa Mộc Lan chưa bao giờ nghe qua mấy thứ này, gãi gãi đầu nói: "Chị nhận chức tiên phong." Lần này thì đến lượt Bánh Bao khó chịu: "Tiên phong? Là quân hàm gì vậy?" Tôi vội vàng nói: "Đại khái là tương đương với Đại tá - trung đoàn trưởng." Bánh Bao bán tín bán nghi nói: "Nữ đoàn trưởng 29 tuổi là lần đầu tiên em nhìn thấy." Có gì là kỳ quái, trong lịch sử Trung Quốc nữ tư lệnh quân đoàn có mấy người, nữ tổng thống có một người, nhưng mà cuối cùng lại bị người Tiết gia vạch tội (quốc hội một số nước vạch tội những người cầm quyền). Hoa Mộc Lan thấy Bánh Bao có ý thành khẩn, vỗ tay nàng nói: "Nếu chị có thể trở về sẽ mang em theo, nhưng mà em phải chịu được khổ mới được." Bánh Bao lập tức ưỡn ngực: "Đương nhiên em có thể chịu khổ, biết vì sao em làm người đón khách ở cửa không? Tôi nói: "Bởi vì em không làm được những việc khác .." Bánh Bao trừng mắt nhìn tôi: "Ai bảo anh thế? Năm đó có mấy xí nghiệp quốc doanh qua mời em em còn không thèm đi." Việc này thì đúng là nói thật, trong đó có một nhà là nhà máy đóng thùng thiếu người đếm thùng, công cơ bản 400, sau đó đi ký văn kiện, tôi giúp nàng tính, một tháng nếu có thể đếm hơn 50 vạn thùng còn có thể kiếm được 200 NDT tiền thưởng; còn một nhà rất tốt khác, không là cơ quan, cục văn hóa huyện thiếu người trông xe... Bánh Bao tiếp tục nói: "Mỗi lần em đứng ở cửa liền tưởng tượng chính mình là một vệ binh, bảo vệ tốt mỗi một tốp người! Như vậy liền không có chút cảm giác mệt mỏi nào." Tôi nói: "Thôi đi, em đã thấy vệ binh mặc sườn xám bao giờ chưa?" Tôi đoán chỉ có như Bánh Bao thì mới không thích mặc hồng trang, yêu thích mặc võ trang, bởi vì là mặc hồng trang cũng chả ra cái thể thống gì. Hạng Vũ thở dài: "Đáng tiếc bọn anh cũng không thể quay về, nếu không anh sẽ cho Bánh Bao một cái chức vị, anh tin tưởng nhất định Bánh Bao sẽ là một tướng quân tốt." Tần Thủy Hoàng nhìn Bánh Bao, do dự một lúc mới nói: "Anh sẽ cho em chức Tư Mã." “Tư Mã, Bộ trưởng bộ quốc phòng?” Tôi liếc mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, lại còn cả một lũ YY, lão tử là cái này Đế, cái kia Vương, danh hiệu còn hư ảo hơn so với mấy cái xí nghiệp kia nhiều, mà quyền lợi lại còn không bằng cả chủ tịch công hội đóng hộp, phi! Tôi ôm bả vai Bánh Bao nói: "Để cho anh đi anh cũng không đi, quân nhân thời hòa bình vẫn tốt hơn." Bánh Bao đẩy tôi ra, có chút hưng phấn nói: "Vậy thì có ý tứ gì, em thích được mang quân phụcc, đeo khẩu súng aka ..." "Trên trán em có dán thuốc hay không thế? Em cho rằng em là tư lệnh cảnh vệ chắc?" Lập tức người tôi phải chịu một trận cấu véo của Bánh Bao, tôi xoa xoa người nghĩ: "Em cứ chờ đấy, sách này của anh tuyệt đối không có nhân vật sau năm tân hợi (1911)..."