Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 185 : Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)

Tôi lên tầng, thấy Kim Thiếu Viêm đang mất tự nhiên đứng đơ tại chỗ, Hạng Vũ, Kinh khờ, Tần Thủy Hoàng ngồi thành hàng ở sô pha đối diện, cả ba nhìn như giám khảo. Tôi đành nói: “Kim tiên sinh, mời ngồi.” Kim Thiếu Viêm: “Cảm ơn, Tiêu tiên sinh.” Bánh Bao bỗng xuất hiện ở cửa phòng bếp, hất cằm nhìn chúng tôi một lúc, tự nhủ: “Sao cứ là lạ?” Sau đó xoay lại nói với Sư Sư: “Em của Kim Thiếu Viêm dường như khó mà ở chung.” Bánh Bao đẩy Lý Sư Sư ra ngoài: “Em đi ngồi với mấy anh ấy đi, mọi thứ cứ để chị.” Nhưng mãi Lý Sư Sư vẫn chưa chịu đi ra. Năm thằng đàn ông chúng tôi hai mắt nhìn nhau, cũng không dám mở miệng, tôi móc ra bao thuốc đẩy tới trước mặt Kim Thiếu Viêm, sau đó thấy nó giơ tay ra định nhận thuốc tôi nói nhỏ: “Đừng tiếp.” Kim Thiếu Viêm ngạc nhiên: “Sao thế?” Tôi bất chấp mấy người Hạng Vũ, nói: “Chú quên chú là ai hả? Chú hiện tại là không phải là Kim Thiếu Viêm có thể hòa nhập với bọn anh.” Kim Thiếu Viêm giật mình, nó cố ý nói to: “Hừ, tôi không thèm hút thứ thuốc thấp kém thế.” Tôi tức giận mắng: “Không biết nói tiếng người hả?” Kim Thiếu Viêm nói: “Chẳng phải anh kêu em nói vậy hả?” Tần Thủy Hàng ở bên nhìn một hồi cười tủm tỉm nói: “Chụ diễn quạ nhập vai hị--” Hạng Vũ không nhịn được tò mò hỏi: “Hai người rốt cục làm gì vậy?” Tôi đem chuyện Kim Thiếu Viêm làm khách hộ tới nói nhỏ cho cả bọn, nói tới lúc tôi đập nó ngất, Kinh khờ bỗng nhiên run rẩy hỏi: “Tiểu Kim là quỷ.” Kim Thiếu Viêm lúng túng: “Không thể nói thế, em hiện tại hoàn toàn là người.” Hạng Vũ: “Vậy sau này, nó sao lại có thể nhớ lại chuyện trước kia?” Em nói: “Chuyện bát Đại thiên vương anh biết rồi nhỉ? Bọn họ đều ăn một loại thuốc...” Tôi giản lược chuyện rồi nói, không ngờ Hạng Vũ bỗng nắm chặt cổ áo tôi, gằn giọng: “Chú còn loại thuốc này không?” Tôi nói: “Anh muốn thứ này làm gì? Đời này làm Hạng Vũ rất tốt à.” Hạng Vũ lắc tôi: “Anh cho Trương Băng.” Tôi vỗ đầu, việc này tôi hẳn nên sớm nghĩ ra. Nhưng mà thuốc này cũng không dễ kiếm, chuyện này không nên nói cho Hạng Vũ biết. Nhưng hiện tại giờ đã muộn chậm. Kim Thiếu Viêm không hiểu: “Ai là Trương Băng?” Tần Thủy Hoàng nói nhỏ: “Hình như tên là Ngu Cơ.” Kim Thiếu Viêm vui mừng: “Anh tìm được chị dâu rồi hả?” Tôi đầu to như cái đấu. Tôi phát hiện ra bọn tôi đã khiến Lý Sư Sư cảnh giác, tôi nói với Hạng Vũ: “Vũ ca, bình tĩnh nào.” Hạng Vũ mặc kệ, lắc cổ tôi: “Giờ mang anh đi tìm người kia.” Kim Thiếu Viêm cũng khuyên: “Vũ ca yên tâm, em nhất định nghĩ cách giúp anh.” Nó hỏi tôi: “Thuốc người nọ chịu bán không, bao nhiêu cũng mua?” Tôi trừng mắt: “Người nọ không nghèo hơn chú đâu.” Tôi nói với Hạng Vũ: “Em hiện tại đang tìm gã, em đáp ứng anh, lần sau khi có thuốc cấp cho chị dâu trước.” Lúc này Lý Sư Sư đi ra. Cô bé xoa tay nhìn cả bọn, tò mò: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Hạng Vũ thả tôi ra: “Không nói gì hết.” Ánh mắt anh ấy hừng hực khí thế, như có lại hi vọng. Lý Sư Sư rót cho Kim Thiếu Viêm một chén trà: “Kim tiên sinh, uống nước đi.” Kim Thiếu Viêm ân cần nhận lấy: “Sau này không cần gọi tôi là Kim tiên sinh, cứ gọi Thiếu....” Chúng tôi đồng loạt trợn mắt. Sư Sư cũng khẩn trương, bởi vì hiện tại Kim Thiếu Viêm là em trai của mình, điều này tạo thành một trường hợp rất nực cười, mọi người đều biết hắn là ai, nhưng hắn phải giả làm em của mình... Kim Thiếu Viêm cau có: “Ách, trước tiên cứ gọi Kim tiên sinh đi.” Tiếp theo đó lại chẳng nói gì. Nhất là khi Lý Sư Sư gia nhập, chúng tôi có nhiều cấm kỵ. Thứ nhất, Kim Thiếu Viêm không thể nói mình là Kim Thiếu Viêm. Thứ hai, Hạng Vũ mấy người không thể tỏ ra biết đó là Kim Thiếu Viêm. Lý Sư Sư lại phải tự lừa mình, nói đó là em của Kim Thiếu Viêm. Mà tôi, con mẹ nó khó nhất luôn. Tôi phải sắm vai một người cái gì cũng biết lại không thể nói gì, phức tạp hơn là: Kim Thiếu Viêm biết thân phận mấy người Hạng Vũ, cho nên luôn tự giác không nói mấy chuyện cổ phiếu cũng như thị trường. Hạng Vũ mấy người biết đó là Kim Thiếu Viêm, cho nên cẩn thận không nói tới chuyện “anh trai” của nó, hiện tại chúng tôi mỗi người sắm một vai hoàn toàn khác, không có đạo diễn, chỉ tự mình phát huy thôi. Đáng tiếc, biểu hiện này không thể qua mắt diễn viên chuyên nghiệp như Lý Sư Sư. Cô bé chỉ tận chức trách rót nước cho Kim Thiếu Viêm, xem ra chỉ muốn nhét cả ấm nước vào miệng Kim Thiếu Viêm cho nó khỏi phải nói. Cô bé cũng là người phải băn khoăn nhiều nhât, cô bé còn lo lắng giải thích yêu cầu hoang đường mình đặt ra cho Kim Thiếu Viêm. Bánh Bao nghe bọn tôi mãi mà chả nhúc nhích gì, không nhịn được đi ra cửa phòng bếp nhìn cả bọn, không hiểu: “Kỳ thật, mấy người bình thường rất náo động mà? Đúng rồi, trong nhà hết rượu, ai đi?” Cả bọn đều ầm ầm đứng lên, trăm miệng một lời: “Anh, anh.” Bánh Bao phì cười: “Hôm nay tính tích cực cao nhỉ? Bình thường đuổi ra cửa mua chai dấm cũng từ chối liên tọi.” Tôi nóng lóng muốn chạy khỏi nơi thị phi này, trước tiên đặt Lý Sư Sư ngồi lên ghế: “Con gái đừng để ý.” Cũng dí Kim Thiếu Viêm về chỗ: “Làm sao để khách ra ngoài mua đồ?” Một mũi tên hạ hai con chim, lại nói với Hạng Vũ: “Vũ ca, lâm trận bỏ chạy cũng không phải phong cách của anh hả.” Hạng Vũ nháy mắt với tôi: “Chú một mình đi được chắc? Nếu thế thật....” Anh ấy kéo dài thời gian như bộ đội đặc chủng dùng hai ngón tay chỉ vào mắt, rồi hoa tay múa chân, nguyên lai ngôn ngữ của người câm là do Hạng Vũ phát minh ra. Tôi cũng chẳng hiểu ý của anh ấy, phỏng chừng có thâm ý: “Vậy anh theo em.” Tần Thủy Hoàng: “Ảnh cụng đi nửa.” Tôi nói: “Vậy cả đám cùng đi.” Lúc này thì Kinh khờ lại ngồi xuống: “Anh không đi.” Lúc này tôi đã hiểu ý của Hạng Vũ, anh ấy muốn để lại không gian cho Sư Sư cùng Kim Thiếu Viêm nói chuyện, chúng tôi thoát ra khỏi tầm mắt của họ. Tôi nói: “Anh Kha cũng đi chung.” Kinh khờ: “Không đi! Bình thường toàn đuổi anh đi mua đồ.” Hạng Vũ cùng Tần Thủy Hoàng cũng chẳng nói gì lôi anh ấy ra ngoài, Bánh Bao ở sau hô: “Anh Cường, mua rượu anh kéo theo nhiều người thế làm gì?” Tôi nói: “Anh sợ anh không mang tiền.” Bánh Bao giơ tay: “Đầu anh bị chó cắn hả? Mang đi chẳng phải được sao?” Tôi vừa đi xuống lầu vừa hô: “Nhỡ anh rơi tiền thì làm sao.” Bánh Bao: “...” Chúng tôi đi xuống dưới lầu, lập tức chọc nhau: “Đoán xem Sư Sư cùng Kim Thiếu Viêm nói gì?” Không có đáp án. Hạng Vũ: “Mọi người coi nếu Sư Sư nói thật với Kim Thiếu Viêm thì Kim Thiếu Viêm nên làm gì?” Tôi nói: “Vậy cô bé chỉ có thể tỏ vẻ không tin, quá không logic - anh Chính nói coi, nếu có người nói cho anh, từng có hai người là anh cùng tồn tại một lúc, anh sẽ nghĩ thế nào?” Lúc này Kinh khờ đang trầm mặc bỗng nói: “Anh đoán cô ấy sẽ nói với nó “Anh đi đi”.” Chúng tôi nghĩ lại, điều này cũng có khả năng, vội đồng thanh hỏi Kinh khờ: “Vậy Kim Thiếu Viêm sẽ nói gì?” Kinh khờ lấy cái nhìn kinh điển 45 độ ngó nhìn trời, tràn đầy tự tin: “Nó không đi.” Chúng tôi thật vất vất mới nhịn xuống cảm giác xúc động muốn táng anh ấy một trận, tôi phất tay: “Anh đi tìm tiểu Triệu chơi đi, lúc ăn cơm lại gọi anh - Bọn em còn chưa về anh cũng đừng vào.” Kỳ thật siêu thị rất gần nhà, nhưng chúng tôi đi xuyên đường, qua ngõ tắt, coi như đi dạo, cấp cho Kim Thiếu Viêm cùng Lý Sư Sư không gian đối thoại. Cơ hội này nếu nắm chắc có thể trợ giúp hai người, cũng có nhiều khả năng xảy ra, tôi thiên về xu hướng Kim Thiếu Viêm chủ động nói thật với Lý Sư Sư, ngoại trừ chiêu này, mọi phương án khác đều là tử lộ. Trên đường, Hạng Vũ hỏi tôi về loại thuốc đó, anh ấy thực sự sốt ruột, đầy băn khoăn, thời gian của anh ấy không còn nhiều, hơn nữa thuốc chỉ khôi phục trí nhớ kiếp trước, Trương Băng có phải Ngu Cơ hay không còn chưa chắc, cho dù phải, nhưng đã qua vài ngàn năm, vạn nhất cô ấy kiếp trước là đàn ông thì sao? Chủ yếu là: Thuốc còn không có trong tay tôi. Hạng Vũ vỗ vai tôi: “Lần sau luận võ nhớ mang anh đi cùng.” Sau đó anh ấy không bao giờ nói chuyện này nữa. Nhưng tôi biết, anh ấy thường chỉ biểu hiện như vậy khi đưa ra quyết định trọng đại. Khi chúng tôi đi bộ về hiệu cầm đồ, Bánh Bao đã nấu xong vài món thức ăn, bàn cũng bày ra. Kim Thiếu Viêm ngồi cách rất xa Lý Sư Sư, dường như cả phòng đều lạnh tanh. Lý Sư Sư thấy bọn tôi trở lại cũng lấy cớ vào trong phòng. Cơ hội khó được, chúng tôi lập tức vây lấy Kim Thiếu Viêm, đồng loạt hỏi: “Sư Sư nói gì với chú.” Kim Thiếu Viêm ủ rũ cúi đầu: “Các anh vừa xuống nhà, cô ấy đã nói với em “Anh đi đi.”“. Chúng tôi “A…”, đồng loạt hỏi: “Thế chú nói thế nào?” Kim Thiếu Viêm: “Em nói: Anh không đi!” Chúng tôi đều trợn mắt há mồm: Kinh khờ đoán trúng phóc. Kim Thiếu Viêm ỉu xìu: “Em biết em mà đi thì sau này sợ không có cơ hội gặp ại Sư Sư, cô ấy không có cách nào giải thích, chỉ đơn giản là né tránh em. Em nói với cô ấy, đóng vai em trai mình rất thú vị, em nguyện ý phối hợp.” Tôi tóm cổ áo: “Chú là đồ ngốc, vì sao không nói thật?” Kim Thiếu Viêm mếu máo: “Cường ca, em hiện tại đã cưỡi hổ khó xuống rồi, Sư Sư chịu nhiều ủy khuất như thế, em còn lừa cô ấy, cô ấy sẽ thương tâm thế nào?” Tôi lắc cổ nó: “Mày cũng biết hả?” Lúc này chợt nghe tiếng Lý Sư Sư: “Anh, anh làm gì vậy?” May mắn là lưng tôi cản đại bộ phận tầm mắt của con bé, cái khó ló cái khôn, tôi buông tay, làm bộ cúi đầu nghiên cứu: “Kim tiên sinh, cà vạt của ngài bao nhiêu tiền vậy?” Kim Thiếu Viêm: “....vài ngàn đồng.” Bánh Bao bưng đồ ăn từ bếp ra, tức giận: “Tiểu Kim, chẳng phải chú mặc áo thun sao – đeo cà vạt làm gì?”