Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 184 : Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
Quay lại hiệu cầm đồ, Hạng Vũ đang nhàn nhã đứng cạnh cửa sổ nhìn trời, từ khi tới đây anh ấy thấy mịt mờ không biết làm gì, Ngu Cơ tìm được rồi, nhưng đã không phải người anh ấy yêu khi xưa.
Tô vô thức nắm chặt bích quy trong tay, nhiệt tình chào hỏi: “Anh Vũ, ăn cái này.” Nói xong tách bánh quy làm hai, đem phần không có chữ ra cho Hạng Vũ. Tôi mơ tưởng tới “Lực bạt sơn hề khí cái thế” đâu chỉ lúc một, đương nhiên, tôi làm vậy cũng không hay, bất quá Sáu Lưu đã nói, thứ này không có tác dụng gì lớn tới đối tượng sử dụng.
Hạng Vũ chẳng chút suy nghĩ bỏ vào miệng, nuốt xuống, tôi cẩn thận cất nửa còn lại, vừa cất vừa hỏi: “Anh Vũ, mùi vị thế nào?”
Hạng Vũ chỉ gật đầu: “Cũng được.”
Cứ thế, tôi rất thuận lợi trữ bị lực lượng của Hạng Vũ, điều này khiến tôi nhớ lại một bộ phim hoạt hình xem khi còn bé. Nhân vật chính trong phim có lực lượng của gấu, ánh mắt của ưng, tốc độ của báo và cái lỗ tai của sói. Hiện tại tôi chỉ cần phát hết số bánh quy, tất cả xem ra cũng chẳng khó khăn gì.
Tôi đang đắc ý, bỗng nhiên có một cái tay duỗi ra trước mặt tôi: “Cho anh một cái.”
Tôi quay sang, nhìn thấy con mắt phải một bên trái một bên của Kinh Kha đang đảo lia lịa nhìn tôi.
Tôi giấu hộp bánh quy đi: “Anh không cần phải ăn.” Tôi không muốn khi ăn xong nửa miếng bánh quy, dùng thuật đọc tâm ra số liệu là một loạt dấu chấm vô tận.
“Cho anh một miếng...” Kinh khờ vẫn không chịu nhất định xin.
Tôi nghĩ một chút, cũng phân cho một nửa cái, bởi vì Sáu Lưu nói chỉ có thể phục chế thân thể mà không phải tư tưởng, thân thủ của Kinh khờ tôi cũng nhìn thấy rồi, cũng coi như được.
Kinh khờ nhét bánh vào miệng, chớp cái tắc lẻm, rồi lại xin: “Cho thêm cái nữa.”
Tôi cũng rất hiếu kỳ: “Thật sự ngon thế hả?”
Kinh khờ: “Anh cho Tiểu Triệu một cái.”
Tôi còn có thể nói gì nữa? Bằng hữu tốt như vậy hiện tại thật khó tìm, tôi lại chia cho Kinh khờ một nửa cái, Kinh khờ lập tức đi tìm Triệu bạch kiểm.
Tôi sững người, lập tức đuổi theo hét lên: “Quay lại.”
Triệu bạch kiểm... tôi rất nhanh nghĩ tới bộ dáng gầy yếu của hắn, tôi sao có thể lãng phí thứ tốt nơi hắn chứ?
Nhưng mà... khi tôi xuống dưới lầu, Triệu bạch kiểm đã đang nhai nhồm nhoàm, giống hệt như Kinh khờ, mặt cười thỏa mãn.
Tôi dậm chân ảo não: “Phí mất một cái rồi.” Thôi vậy, giữ lại để sau này hại người vậy.
Tôi cất cẩn thận ba nửa cái bánh quy đã tách ra theo thứ tự cất kỹ, trước là Hạng Vũ, thứ hai là Kinh khờ, thứ ba là Triệu bạch kiểm, lúc nguy cấp ít nhất cũng không lẫn lộn. Tôi bỏ thêm hai cái chưa tách ra vào cùng một chỗ, bỏ vào cái hộp nhỏ mang theo. Năm chiếc còn lại tôi cẩn thận khóa kỹ cất vào két bảo hiểm, tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì Tần Thủy Hoàng không phát hiện ra thứ này. Tôi tin chắc bằng thực lực của anh ấy có thể một miếng nhét cả 10 cái bánh vào miệng.
Tôi cũng thấy may mắn khi Sư Sư cùng Bánh Bao không có mặt. Con gái thích ăn vặt, một người đàn ông không thể cứ cầm một hộp bánh rồi giấu đi. Rất khó để tưởng tượng khi tôi cùng các cô ấy ăn chung một cái bánh quy, liệu có ngực tấn công mông phòng thủ không nhỉ....
Vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tôi cố ý mua một túi bích quy bơ quang minh chính đại đặt trên bàn, Kinh khờ cùng Triệu bạch kiểm mỗi người lại ăn một cái, đều nói: “So với thứ vừa rồi ngon hơn nhiều.”
Lúc này thì Tần Thủy Hoàng cũng lao từ trong buồng ra. Cầm túi bánh dốc hết vào miệng...
Nguy hiểm thật.
Lúc này Hạng Vũ bỗng nói: “Ô, Sư Sư đã về, người đi bên cạnh hình như là Kim Thiếu Viêm.”
Tôi vội ghé nhìn qua cửa sổ. Lý Sư Sư cùng Kim Thiếu Viêm đứng hai bên chiếc xe Porsche 911, mặc dù rất gần nhưng hai người lại nhìn nhau có vẻ xa xăm, cũng mỉm cười rất câu nệ. Xem ra Lý Sư Sư muốn Kim Thiếu Viêm đi trước. Mà Kim Thiếu Viêm lại muốn nhìn Lý Sư Sư vào trong nhà đã.
Hai người đứng trước cửa nhường nhịn nhau một lúc, ai cũng không chịu rời đi trước. Hạng Vũ bỗng reo lên: “Kim Thiếu Viêm, lên đây ngồi chơi.”
Kim Thiếu Viêm ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Hạng Vũ, nhưng vẫn không nhúc nhích, Hạng Vũ tức giận: “Thằng nhóc làm gì vậy, làm bộ không biết anh sao?”
Tần Thủy Hoàng chen vào giữa tôi với Hạng Vũ, cũng thò mặt ra hô: “Cượi ngu ngộc chi rứa, đi lên coi, tiệp xục cại coi. (thổ ngữ thiểm tây, ý là nhanh lên)”
Lý Sư Sư thấy bọn họ nói vậy, đành ra hiệu mời vào, Kim Thiếu Viêm ra vẻ như bất đắc dĩ khóa xe, đi theo sau Lý Sư Sư vào nhà.
Tôi nói với bọn Hạng Vũ: “Lát nữa hành sự tùy hoàn cảnh, không cần nói nhiều.” Sau đó vội chạy xuống lầu, Lý Sư Sư đi nhanh hơn Kim Thiếu Viêm chắc phải 10 bước, lúc đi ngang qua tôi cô bé nói rất nhỏ: “...em muốn về nhà xem qua thôi, anh ấy nhất định phải đưa em về.” Tiếp đó cô bé lướt sát qua tôi vào nhà.
Kim Thiếu Viêm từ xa đã nói lớn: “Tiêu tiên sinh, rất vui mừng được gặp ngài.”
Tôi thấy Lý Sư Sư đã lên lầu: “Thằng nhóc làm cái khỉ gì thế?”
Kim Thiếu Viêm buồn bã, nói nhỏ: “Hết cách, em hiện tại chỉ có thể dùng ngữ điệu thế này nói chuyện với cô ấy.”
Tôi dậm chân: “Thế chú tới làm gì?”
Kim Thiếu Viêm mắt đỏ lên: “Vốn không muốn vào, nhưng em thấy mọi người lại không nhịn được.”
Tôi đành thở dài: “Đi lên đi, anh xem lát nữa chú nói gì?”
Kim Thiếu Viêm mới vừa lên lầu tôi đã nghe thấy hắn hét ầm lên: “Chào hai vị tiên sinh, xưng hô thế nào đây nhỉ?”
Rồi tiếng Hạng Vũ truyền tới: “Chú thật sự không nhận ra anh?”
Tần Thủy Hoàng: “Thặng ngộc này.”
Tôi lao lên lầu, thấy Lý Sư Sư đóng cửa phòng thay quần áo, đó là một cơ hội tốt thiên tái nan phùng, tôi vội hỏi Kim Thiếu Viêm: “Làm sao bây giờ, nói thật không?”
Kim Thiếu Viêm ôm chầm lấy Hạng Vũ: “Anh Vũ!” Sau đó lại ôm Tần Thủy Hoàng: “Anh Chính.”
Hạng Vũ tức giận: “Gì vậy?”
Tôi vội vàng ra hiệu đừng nói, nói nhỏ: “Tình hình cụ thể để khi khác nói với mọi người, hiện tại nó phải làm bộ như không biết mọi người, cứ như cho tới giờ chưa từng gặp.”
Lý Sư Sư đẩy cửa bước ra....
Tần Thủy Hoàng vỗ vai Kim Thiếu Viêm: “Chú đọi không hị?” Hạng Vũ nhìn Tần Thủy Hoàng, lập tức phụ họa: “Đúng, chú sao có thể không biết bọn anh?”
Tình hình hiện tại là Kim Thiếu Viêm phải giả bộ không biết bọn họ, mà Tần Thủy Hoàng cùng Hạng Vũ cũng thật sự gặp qua Kim Thiếu Viêm, cho nên bọn họ phải giả bộ không hiểu, nếu không giả vờ chắc chắn Kim Thiếu Viêm sẽ lộ tẩy, bởi vậy có thể thấy đầu óc Tần Thủy Hoàng vô cùng mau lẹ.
Lý Sư Sư: “Anh ấy không phải Kim Thiếu Viêm. Anh ấy là em song sinh của Kim Thiếu Viêm.”
Kim Thiếu Viêm sửng sốt, lập tức sửa lại: “Tôi không có em.”
Xem ra Lý Sư Sư muốn giúp Kim Thiếu Viêm hòa giải nên mới nói thế, nhưng hiện tại Kim Thiếu Viêm sắm vai Kim 1 mà không phải Kim 2, cho nên nó phải nói thế, bởi vậy có thể thấy, thằng nhóc này cũng rất lanh trí...
Tôi thấy Lý Sư Sư kéo áo Kim Thiếu Viêm nói nhỏ vào tai: “Trước cứ nói như em bảo, sau này em sẽ giải thích cho anh rõ.” Lý Sư Sư đang lo lắng cái gì, cô ấy sợ chuyện càng lúc càng phức tạp. Nên biết, tính tình Hạng Vũ không tốt. Theo tính cách của anh ấy, chỉ cần trở mặt là có tai nạn chết người! Nhưng vấn đề là: Chuyện hiện tại càng lúc càng phức tạp.
Kim Thiếu Viêm rõ ràng sửng sốt không thể nghĩ gì khoảng 5 phút, sau đó mới nói nhỏ với Lý Sư Sư: “Được, tôi đáp ứng cô.” Sau đó nó cười ha ha nói với Hạng Vũ cùng Chính béo: “Nói đùa mọi người thôi, em thường thích giả mạo anh em.”
Hạng Vũ cũng hơi chần chờ, rồi cười ha hả: “Chú giống hệt thằng anh chú.”
Sau đó, bốn người đều có ý nghĩ xấu xa nhìn nhau, không nói gì.
Tôi ôm đầu cúi mặt xuống đất, thật quá quỉ dị. Phương diện này, trừ tôi cùng Kim Thiếu Viêm, ba người còn lại có trình độ bất đồng. Góc độ bất đồng, bị che giấu bất đồng, tôi không biết Lý Sư Sư nghĩ thế nào mà nói thành em Kim Thiếu Viêm, chẳng lẽ nó không muốn nói thật tình? Nhưng Sư Sư biết Kim Thiếu Viêm đã uống thuốc, cô bé tin sao?
Kim Thiếu Viêm nhìn chỗ này ngó chỗ kia. Rốt cục làm một cử chỉ chính xác nhất cuộc đời này - nó nói: “Các vị, không làm phiền các vị nữa, cáo từ.”
Tôi nhảy dựng lên. Đẩy nó ra ngoài: “Kim tiên sinh không ngồi lại sao?” Lý Sư Sư định cũng đưa tiễn, tôi xua tay: “Em đừng quản, để anh tiễn được rồi.”
Xuống dưới nhà, tôi cùng Kim Thiếu Viêm đều lau mồ hôi. Tôi nói: “Nếu Sư Sư nhân cơ hội này nói chuyện khi xưa chú làm sao?”
Kim Thiếu Viêm: “Anh nói phải làm sao, Cường ca?”
“Mượn lừa xuống núi hả? Nhưng vấn đề là chuyện như vậy nói ai cũng không tin, nhất là với cái tính trước kia của chú.”
Kim Thiếu Viêm: “Đúng thế thật. Việc này khó xử quá, thật không biết Sư Sư sẽ nghĩ thế nào, cô ấy vừa rồi vì sao nói vậy?”
“Còn không rõ hả? Sợ Vũ ca oánh chú.”
Kim Thiếu Viêm mắt sáng lên: “Nói vậy Sư Sư vẫn quan tâm tới em hả?”
Tôi nói: “Nó gặp máu là ngất.”
Kim Thiếu Viêm trừng mắt: “Cường ca, anh đi thám thính cô ấy xem sao, xem cô ấy có thái độ thế nào.”
Tôi nói: “Trước mắt chỉ có thể làm vậy thôi.”
Chúng tôi đi ra ngoài, đâm đầu đụng phải Bánh Bao mang theo một đống lớn rau củ, cô ấy hình như không nhìn rõ bên cạnh tôi là ai, cứ thế lướt qua chúng tôi. Tôi cùng Kim Thiếu Viêm nín thở dán sát người vào tường, tránh thoát sự chú ý của cô ấy.
Bánh Bao đi vài bước, rồi bỗng quay lại: “A, chú Kim (Chẹp chẹp…) hả?”
Kim Thiếu Viêm vội xua tay: “Không phải.”
Bánh Bao cười nói: “Chú nói gì thế? Mọi người thường nói về chú mà.”
Kim Thiếu Viêm ngập ngừng: “Nhưng.. em là em của em.” Có thể thấy, trong hiệu cầm đồ, trước mặt bạn cũ, nó cũng không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Bánh Bao hỏi tôi: “Nó nói gì vậy?”
Tôi nói: “Đây không phải Kim Thiếu Viêm, nó là em song sinh của Kim Thiếu Viêm.”
Bánh Bao giật mình: “Là chú hả? Lần trước bọn chị ăn cơm cùng anh của em còn thấy lưng em đó.”
Kim Thiếu Viêm cười gượng: “Vậy hả?”
Bánh Bao nói: “Anh chú ở nước ngoài có khỏe không?”
Kim Thiếu Viêm thực tự nhiên nói: “Em không có anh trai.” Tôi kéo nhẹ, Kim Thiếu Viêm lúc này mới ắp bắp: “À , rất tốt.”
Bánh Bao cười nói: “Anh em hai đứa xích mích hả?”
Kim Thiếu Viêm lúc này đã thông minh hơn, liên tục nói: “Không có, không có, hai người bọn em tốt như một ấy.”
Bánh bao cười nói: “Thế là đúng, anh em ruột phải là anh em như thể tay chân chứ, tiền gì, nhà gì, tất cả đều là giả -- đừng đi nữa, ở lại ăn cơm chung.”
Kim Thiếu Viêm nói: “Không được, em còn có việc.”
Bánh Bao đứng ở hành lang nói: “Có phải không quen ăn cơm ở căn hộ nhỏ này không? Anh chú cũng không có như chú đâu.” Nói xong đi lên lầu.
Kim Thiếu Viêm xụ mặt: “Anh nói em làm gì bây giờ?”
Tôi hả hê: “Tự nghĩ biện pháp đi, bất quá chú mà đắc tội Bánh Bao thì chẳng khác gì đắc tội mẹ vợ, cô ấy thân với tổ năm người hơn cả anh.”
Kim Thiếu Viêm bỗng kinh hoàng, thật sự đi lên lầu, tôi hỏi: “Chú thật sự phải lên?”
Kim Thiếu Viêm vừa đi vừa nói: “Dù sao Sư Sư cũng ứng phó xong rồi, em không tin em không chịu nổi bữa cơm này, Lưu Bang năm xưa cũng dám tham gia Hồng môn yến - đúng rồi, Lưu ca đâu?
“Đừng quan tâm chuyện người khác, cẩn thận lát nữa vạ miệng, chú nói xem chuyện chú cùng Sư Sư hôm đó là chuyện tốt hả?”
Kim Thiếu Viêm than thở: “Hiện tại nói gì cũng đã chậm.”
Lúc này Kinh Kha đi từ ngoài vào, Kim Thiếu Viêm thân mặt kéo tay nói: “Anh Kha, anh...” tôi vội ghé vào lỗ tai nó: “Không thể nói thật với ảnh.”
Kim Thiếu Viêm đành buông tay, khách khí: “Chào anh.”
Kinh khờ dùng hai con mắt xiên xẹo mỗi cái nhìn một người, cười gian: “Hai người các chú có gì đó gạt anh hả?”
Chúng tôi trăm miệng một lời: “Không có!” Tôi giới thiệu: “Đây là em của Kim Thiếu Viêm.”
Kinh khờ bỗng tiến tới trước mặt Kim Thiếu Viêm, ngửi khịt khịt, cười he he: “Các chú coi anh là thằng ngốc hả?”
Tôi cùng Kim Thiếu Viêm á khẩu.
“Mùi trên người chú cùng Tiểu Kim giống hệt.” Kinh Khờ nói tiếp: “Còn nữa, chú lúc căng thẳng thường thích bóp tay.”
Chúng tôi đổ mồ hôi, một tên ngốc lại có sức quan sát không thể tưởng tượng nổi, có phải có quan hệ với nghề nghiệp sát thủ của anh ta không?
Kim Thiếu Viêm kéo tay Kinh Kha lắc lắc: “Kinh đại ca, lát nữa anh đừng nói vậy, coi như giúp anh em cái nhé.”
Kinh khờ nhìn chúng tôi, nói mập mờ: “Các chú có âm mưu gì hả?”
Kim Thiếu Viêm vừa định phủ nhận, tôi lập tức nói: “Đúng, bọn em có âm mưu.”
Kinh khờ sảng khoái vung tay: “Anh không nói.” Sau đó chạy hùng hục lên tầng.
Cuối cùng có lẽ tôi đã hiểu được Kinh khờ, bạn chỉ cần nói thật sau đó cầu anh ta làm việc thì rất dễ sai sử, đại khái cũng là vì cái gọi là hành vi nghĩa sĩ.
Kim Thiếu Viêm lau mồ hôi lạnh: “Em thấy hay là em đi thôi, quá tốn nơ ron thần kinh.”
Lúc này chợt nghe tiếng Banh Bao từ trên lầu vọng xuống: “Tiểu Nam, em cùng Kim Thiếu Viêm còn có liên lạc chứ?”
Kim Thiếu Viêm nhảy dựng lao lên tầng: “Em phải nghe chút xem Sư Sư nói gì.”
Mãi một lúc lâu Sư Sư không nói gì, Bánh Bao lại nói tiếp: “Chẳng lẽ em lại thích em của nó?” Kim Thiếu Viêm nghe thấy vô cùng khẩn trương, lại tiến tới gần vài bước, Lý Sư Sư vẫn không nói gì, lại là tiếng Bánh Bao: “Gì, đang nói chú, chú đã quay lại?” Nguyên lai Kim Thiếu Viêm bị Bánh Bao phát giác.
Sự tình phát triển tới nước này, tôi cùng Kim Thiếu Viêm đành ngượng ngùng lên lầu. Lý Sư Sư yên lặng giúp Báo Bao nấu cơm. Hạng Vũ mấy người thấy Kim Thiếu Viêm, cũng chẳng biết nói gì, cười he he.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương