Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 76 : Các ông lớn muốn mở tiệm hoa…

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi <img alt=211_13807724_f898c286a624700 src="https://static./chapter-image/su-quyen-ru-cua-soi/211_13807724_f898c286a624700.jpg" data-pagespeed-url-hash=978796235 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Từ Bắc không có thời gian kéo Lang Cửu đi, lúc này hắn vô cùng hoài niệm khứu giác và thính giác siêu cấp trước đây của Lang Cửu, nếu là trước đây, cách một con phố, Lang Cửu đã nói với hắn Từ Lĩnh đến rồi. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhanh chóng vẩy tay Lang Cửu ra, bối rối cười với Từ Lĩnh. “Không phải anh ở An Hà sao?” Từ Lĩnh hơi kinh ngạc nhìn hắn. Từ Bắc chỉ sợ Từ Lĩnh sẽ hỏi như vậy, lúc Từ Lĩnh về Định Xuyên từng bảo hắn về cùng, nhưng khi đó hắn đã từ chối, lý do là công việc quá bận, bây giờ quay đi chưa tới mấy ngày, hai người lại tình cờ gặp nhau trên đường. Tình huống này khiến hắn rất đau khổ, nói như vậy, trong lòng Từ Lĩnh, mình lại lừa nó lần nữa. “Vốn dĩ định về mở tiệm…” Từ Bắc chỉ đành lập tức lục nhanh trong não, tìm lời nói dối, “Người bạn đội nhiên bảo có mặt bằng, nên quay về…” “Mở tiệm?” Từ Lĩnh rõ ràng ngẩn ra, giọng điệu cũng mang vẻ hoài nghi, Từ Bắc lớn bằng này sợ nhất là chịu khổ chịu mệt, thế mà lại bảo muốn mở tiệm, anh có phần khó tin hỏi lại một câu, “Mở tiệm gì?” “Mở…” Từ Bắc không ngờ Từ Lĩnh sẽ hỏi ngay, chỉ đành nhìn lung tung xung quanh, tùy tiện quét mắt qua một tiệm nhỏ, cũng không nghĩ nhiều, “Tiệm hoa.” Nói xong câu này liền hối hận, hoa cái đầu mày, hai thằng đàn ông mở tiệm hoa… Từ Lĩnh phỏng chừng cũng bị cái tin hắn muốn mở tiệm hoa làm giật mình, nửa ngày mới quét mắt sang Lang Cửu, truy hỏi một câu: “Thật sao? Một mình anh mở?” “Thật,” Lang Cửu ở một bên gật gật đầu, rất nghiêm túc trả lời, “Cùng với tôi.” “À…” chữ À của Từ Lĩnh kéo dài ra, sau đó cũng không biết nên nói gì nữa. “Vị này là…” Từ Bắc chớp cơ hội đánh trống lảng. “Bạn gái em, em nhắc với anh rồi,” Từ Lĩnh lúc này mới nhớ ra, để cô gái sau lưng đến bên cạnh, “Diêu Na, đây là anh trai anh Từ Bắc.” “Anh Tiểu Bắc.” Diêu Na cười cười, chìa tay ra với Từ Bắc. “Chào em,” Từ Bắc do dự một chút rồi đưa tay ra bắt tay Diêu Na, cũng không màng nhìn kỹ cô bé này có phải đẹp tựa thiên tiên như hình dung của Kiều Khiêm không, hắn chỉ lo để ý Lang Cửu, sợ cậu đột nhiên xông tới làm ra hành động gì đó, cũng may Lang Cửu chỉ im lặng đứng một bên, hắn thở phào, “Đây là Lang Cửu, Tiểu Lĩnh từng gặp rồi… là…” “Con trai của người bạn.” Từ Lĩnh bổ sung một chút, lần trước Từ Bắc giới thiệu Lang Cửu anh vẫn nhớ rất rõ. “Chào anh.” Lang Cửu cũng rất bình tĩnh, cũng không biết là bình tĩnh thật hay căn bản không hiểu tình hình, nhưng miệng vẫn rất ngọt. “Giỏi giỏi.” Từ Lĩnh bị cậu gọi một tiếng, cũng không tiện nói gì nữa. Cái miệng ngọt của Lang Cửu là do Giang Việt một tay dạy nên, về điểm này Từ Bắc lệ rơi đầy mặt cảm tạ Giang Việt sát đất. “Hai hôm trước gọi điện thoại cho anh, anh không bắt máy, lại đổi số rồi à?” Từ Lĩnh cảm thấy nên tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện một lúc, nhưng xung quanh không có chỗ nào thích hợp, anh chỉ đành tiếp tục đứng ở chỗ cũ tán dóc với Từ Bắc, vừa đánh giá sơ sơ Lang Cửu, thằng bé này rốt cuộc có quan hệ gì với Từ Bắc? “Không, điện thoại mất rồi, lát nữa anh đi mua, làm xong sẽ gọi điện cho em.” Từ Bắc cũng không rảnh rỗi, hắn đang dùng khóe mắt quét tới quét lui trên mặt Diêu Na, trong lòng âm thầm lo lắng, cô bé này đúng là xinh đẹp, thuộc tuýp người đứng giữa đám người nhìn một cái cũng nhận ra được, chỉ là một đứa không giỏi bày tỏ còn hơi cứng đầu như Từ Lĩnh có giữ chặt được không thì hắn không dám chắc. “Tìm nơi nào ngồi xuống ăn cơm đi?” một cơn gió bấc thổi tới, Diêu Na nép sát vào người Từ Lĩnh, đưa ra đề nghị. “Không cần đâu không cần đâu, anh còn một đống thứ phải mua nữa…” Từ Bắc hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp mặt bất ngờ này, hắn không muốn đang ăn nửa chừng lại có rắc rối gì. “Vậy lần sau vậy, anh đi mua đồ đi,” Từ Lĩnh cũng không nói dư thừa, dẫn Diêu Na chuẩn bị rời đi, ngẫm nghĩ lại nhìn Từ Bắc, “Anh có rảnh thì về thăm nhà nhé.” “Ừ.” “Dõi mắt theo bóng lưng Từ Lĩnh và Diêu Na biến mất ở góc đường rồi, Từ Bắc mới thở phào một hơi, dựa vào gốc cây sau lưng: “Đệt, chọn cũng xui quá, ai mà ngờ đi mua trà sữa thôi cũng đụng phải Từ Lĩnh chứ.” “Uống trà sữa không?” Lang Cửu bộ dạng vô tâm vô phế, vẫn nhớ chuyện Từ Bắc định dẫn cậu đi uống trà sữa. “Uống uống uống, đi,” Từ Bắc đi vào tiệm trà sữa, “Lát nữa mau đi mua điện thoại, bố phải điện thoại cho chú Kiều của mày ngay, bố hiểu quá mà, nó chắc chắn sẽ truy hỏi chuyện lão tử mở tiệm… con trai, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mở tiệm hoa thôi.” “Không bán bánh kẹp thịt nữa à?” Lang Cửu nằm ra quầy trà sữa nhìn hắn. “… vậy mày bày sạp bán bánh kẹp thịt trước cửa tiệm hoa đi, làm thẻ tháng, mỗi cái thẻ tháng một trăm cái bánh, tặng một bó hoa.” Từ Bắc cũng bất đắc dĩ, chọn trà sữa xong cũng nằm ra quầy. “Được.” Lang Cửu gật gật đầu. “Đồ ngốc.” Từ lần trước người áo đen một cước đạp bay cửa chống trộm được xưng là khiến kẻ trộm lệ rơi ba thước trong nhà mà vào, sau đó nhảy ra cửa sổ, Kiều Khiêm có ám ảnh tâm lý nghiêm trọng với cửa chống trộm của nhà mình. Mỗi lần về nhà đều đứng cách cửa hai mét một hồi trước, sau đó lại bước tới đẩy một cái, xác định cửa vẫn kiên cố trên khung cửa rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa, mở cửa rồi thò đầu vào thăm dò một lượt mới vào cửa. Hôm nay vẫn theo trình tự này, có điều hôm nay trong quá trình thăm dò điện thoại đột ngột vang lên, dọa anh lảo đảo nhảy vào nhà. “Chào anh.” điện thoại mới đổi có hơi không quen, Kiều Khiêm móc nửa ngày mới móc ra được, nhìn thấy dãy số xa lạ. “Chào anh Kiều Khiêm, đây là cục công an Định Xuyên, cần anh phối hợp điều tra một chút…” “… điều… tra?” Kiều Khiêm ngẩn ra, mồ hôi lạnh nối nhau đang chuẩn bị tuôn ra, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, lại nhìn số điện thoại, đây là số di động, đầu tiên anh nghĩ đến Từ Bắc, nhưng giọng lại không giống, “Phiền báo mã số cảnh sát của anh.” “… chú ấy nói cần mã số cảnh sát.” người trong điện thoái do dự giây lát, nhỏ giọng nói một câu với bên cạnh. Kiều Khiêm liền hiểu ra, gào vào điện thoại: “Đệt mợ, là Từ Bắc đúng không, Từ Bắc ở bên cạnh đúng không, khốn kiếp!” “Ai da,” giọng Từ Bắc vui vẻ vô cùng truyền tới, “Anh Kiều bây giờ con mẹ nó phản ứng nhanh quá.” “Bị mày hù chết mất! Không phải vậy, mày biết bây giờ tao đang trong kỳ nhạy cảm, dọa tao có mệnh hệ gì mày chịu trách nhiệm không…” Kiều Khiêm ngã xuống ghế, “Đổi sổ mới rồi?” “Ừ, nghe đây, có chuyện trọng đại cần mày giúp.” “Lại chuyện trọng đại?” thần kinh vừa thả lỏng của Kiều Khiêm liền căng thẳng lên. “Tìm một cái mặt bằng cho lão tử, phải nhanh, cho mày ba ngày, không cần lớn quá, trong vòng mười lăm mét vuông.” Từ Bắc ra lệnh không chút do dự. “Mặt bằng? Mày mở tiệm à? Mở tiệm gì?” Kiều Khiêm mù mờ, chuyện như Từ Bắc muốn mở tiệm mức độ kinh người không thua gì có cảnh sát thật sự đến tìm anh phối hợp điều tra. “… tiệm hoa, sao nào, mày dám đả kích lão tử, bây giờ tao đến dỡ cửa nhà mày ngay.” Từ Bắc nói xong liền buồn cười, mình sống hơn hai mươi năm, không ngờ có ngày lại trịnh trọng muốn mở tiệm hoa. “Không sao cả… loại người trừ hoa hồng, đến hoa cẩm chướng còn không gọi tên được như mày thế mà lại muốn mở tiệm hoa, mày nghĩ kỹ chưa?” Kiều Khiêm hiểu Từ Bắc, người này nếu chịu nghiêm túc làm, mở tiệm hoa cũng không phải chuyện khó gì, quan trọng là sao hắn lại nghĩ đến mở tiệm hoa? Mở lớp nhìn xuyên thấu mạt chược mới hợp với phong cách của hắn. “Đừng hỏi nữa, đến lúc đó lại giải thích với mày,” Từ Bắc lại cường điệu một chút, “Trong vòng ba ngày đấy, mày quan hệ rộng, chút chuyện nhỏ này nhất định sắp xếp nhanh chóng tiết kiệm được cho tao.” Dặn kỹ Kiều Khiêm xong, lại gửi tin nhắn cho Từ Lĩnh, cho nó số mới, Từ Bắc ngồi trên lan can ven đường tắm nắng, nghĩ xem còn có chuyện gì cần làm, hắn đẩy đẩy Lang Cửu đang chống lan can phơi nắng đến híp cả mắt: “Con trai, nghĩ xem, mở tiệm hoa còn cần chuẩn bị cái gì?” “Ừm,” Lang Cửu nhìn mặt đường ngây ra một hồi, “Hoa ở đâu?” “Gì cơ?” “Mở tiệm hoa là bán hoa à? Hoa ở đâu?” “… đệt, phải ha,” Từ Bắc vui vẻ, hoa ở đâu đây? Đừng nói hoa, giấy phép kinh doanh ở đâu? Hắn thở dài, “Về nhà đã, mày nghỉ ngơi lát đi, mẹ nó đúng là nhiều việc, phiền chết mất, bố về sắp xếp lại đầu óc đã.” Lang Cửu nằm xuống gối mấy phút đã ngủ, nhíu mày có vẻ mệt xỉu, Từ Bắc kéo kéo chăn đắp lên lưng trần của cậu, nằm bên cạnh gối đầu lên tay bắt đầu suy nghĩ. Làm giấy phép kinh doanh đại khái cần mấy ngày, có thể đợi Kiều Khiêm tìm mặt bằng giúp hắn rồi hẵng đi làm, trước đó phiền phức nhất là liên hệ nguồn hàng, còn phải bổ sung kiến thức hoa tươi các thứ, chắc là mua ít sách về nghiền ngẫm… Từ Bắc vừa nghĩ đến phải đọc sách đã thấy một cơn phiền toái từ dưới chân ùn ùn dâng lên. Hắn liếc nhìn Lang Cửu đang ngủ say sưa bên cạnh, cũng may có công cụ học tập sẵn có, chỉ mong trí nhớ của cậu đừng giảm sút theo năng lực người sói của cậu. Từ Bắc rón rén ngồi dậy, chuẩn bị xuống lầu hỏi thăm Trần Tiểu Vũ, gần đây chỗ nào có hiệu sách. Môi trường xung quanh hắn rất rành, chỗ nào có đồ ăn, chỗ nào có đồ chơi, chỗ nào có trung tâm mua sắm, nhưng chỗ nào có hiệu sách hắn thật chưa từng để ý, nếu không phải bây giờ phải mở tiệm, cả đời này phỏng chừng hắn cũng sẽ không bước để cửa hiệu sách. Vừa dịch một bước sang cạnh giường, Lang Cửu đột nhiên trở tay kéo hắn lại, mặt vẫn vùi trong gối nói: “Bố đi đâu?” “Đệt, không phải mày ngủ rồi sao?” Từ Bắc ngồi xổm bên giường giật thót. “Ừm, ngủ rồi,” Lang Cửu trở mình, cười cười với hắn, kéo tay hắn không buông, “Bố nhúc nhích nên dậy.” “Bố đi xuống lầu tìm Tiểu Vũ hỏi xem ở đâu có hiệu sách…” Từ Bắc còn chưa nói xong, tay Lang Cửu kéo một cái, hắn rất bất đắc dĩ ngã trở xuống giường, sức lực thế này hắn thấy cũng không có gì khác trước kia, “Mày lo mà ngủ đi.” “Ừm.” cánh tay Lang Cửu gác qua người hắn, nhắm mắt lại. Nháy mắt Từ Bắc bị cậu đè đến hít thở không thông, hắn đẩy đẩy chân Lang Cửu: “Mày đổi tư thế không được sao?” “Gấu chưa mang về,” Lang Cửu rất tiếc nuối nói, “Rất nhiều thứ chưa mang về.” “Đi mua lại con khác là được rồi, mua con lớn hơn.” Từ Bắc vỗ vỗ cánh tay cậu, bản thân cũng rất tiếc, con gấu đó là món quà đầu tiên Lang Cửu tặng hắn sau khi học mua đồ, tuy là để trên giường đã bị đè đến biến dạng… “Không muốn ngủ nữa.” Lang Cửu đột nhiên kề đến bên tai hắn nói nhỏ. “Sao vậy?” Từ Bắc quay đầu sang, vừa hay đón ánh mắt cậu, vội vàng quay đầu tránh đi. “Dậy rồi.” “Dậy cái gì? Mày dậy rồi?” Từ Bắc nghe không hiểu. “Nó dậy rồi.” Lang Cửu sáp sáp tới, Từ Bắc lập tức cảm giác được thứ gì đó chạm vào mình một cái. Hiểu lời Lang Cửu có ý gì rồi, Từ Bắc cũng không biết nên nói gì cho phải, cổ và mặt đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu phả tới từng cơn, hắn khó khăn nghiêng người đi, quay mặt vào tường: “Bạn học này, mày kiềm chế một chút, bây giờ sức khỏe mày vẫn đang trong thời gian hồi phục…” Tay Lang Cửu lập tức vòng qua lưng hắn, ôm eo hắn, ngón tay sờ tới sờ lui trên bụng hắn, lại trượt xuống đùi: “Tôi đã hồi phục rồi…” “Mày hồi phục cái đéo, vừa nằm xuống gối đã ngủ đến tối tăm trời đất.” Từ Bắc kéo tay cậu ra. “Đéo cũng không mệt…” tay Lang Cửu rất nhanh đã mò về, lần này trực tiếp thò vào giữa đùi Từ Bắc. “Ông nội mày!” cách quần Từ Bắc đã cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên tay Lang Cửu, khu vực nhạy cảm bị nhiệt độ như thế bao phủ lập tức tê rần một trận, hắn chộp tay Lang Cửu hơi run nhè nhẹ. Lang Cửu không để ý lời hắn nói, bắt đầu nhẹ nhàng kéo quần hắn xuống, Từ Bắc có hơi đau khổ thở dài: “Tao bảo sao mày nhiệt huyết tràn đầy thế…” Nói xong hắn lại nhanh chóng nằm xuống giường, tránh được ngón tay Lang Cửu đang tiếp tục vừa kéo quần vừa khiêu khích hắn ở dưới. “Giang Việt nói vì tôi đang dậy thì.” Lang Cửu rút tay ra, trong lúc Từ Bắc vẫn chưa kịp phản ứng, liền đè lên người hắn. “Á…” Từ Bắc cũng không biết tiếng Á này của mình rốt cuộc là biểu đạt cảm xúc gì, “Cái đệt mẹ, tên khốn Giang Việt, con mẹ nó dạy cái cứt gì vậy!” Lang Cửu đè lên rồi lại dùng cánh tay hơi chống người lên một chút, cậu sợ đè hỏng Từ Bắc, nhưng không gian chống lên này tuyệt đối không đủ để Từ Bắc có động tác gì, Từ Bắc vùng vẫy phí công một hồi, chỉ đành tiếp tục nằm dưới người cậu. “Mày nghe bố nói đã.” Từ Bắc vẫn muốn tiếp tục dẫn dắt, hắn không biết trong tình huống này Lang Cửu làm những việc này rốt cuộc có để lại hậu quả xấu gì không, nhỡ vì chuyện này mà gây nên thương tổn gì cho Lang Cửu, vậy đúng là khổ không nói nổi. “Không nghe,” tay Lang Cửu nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, môi khẽ chạm vào vai hắn, “Biết bố muốn nói gì.” Trong đầu Từ Bắc lại sắp vang lên bản giao hưởng nồi niêu xoong chảo, hắn gắng sức ngẩng đầu lên, muốn quay đầu lại xem tình hình Lang Cửu, đáng tiếc đầu chỉ quay được một góc rất nhỏ, vừa đủ nhìn thấy tường. Trên tường có bóng dáng mơ hồ của Lang Cửu, tuy mơ hồ, nhưng đủ để nhìn ra tư thế hai người như thế nào, mặt Từ Bắc liền nóng lên, vội vàng dời tầm nhìn đi. “Đợi đã, lần trước đã nói lần sau lão tử nằm trên mà!” Từ Bắc quả thực không biết còn có gì để nói, không hiểu sao lại bật ra một câu như vậy.