Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 62 : Từ Bắc hình như sắp đắm chìm…

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi <img alt=211_13807724_f898c286a624700 src="https://static./chapter-image/su-quyen-ru-cua-soi/211_13807724_f898c286a624700.jpg" data-pagespeed-url-hash=978796235 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Sau khi Từ Bắc ra khỏi chỗ Thẩm Đồ, đã bừng bừng hùng tâm quyết định xốc tinh thần chạy trốn khỏi màn tranh đấu khó hiểu này. Nhưng sau khi về đến nhà hắn đã thay đổi chủ ý, hắn không thể không đổi, chỉ dựa vào hắn và Lang Cửu, muốn tránh khỏi những chuyện này, e là không thể. Lang Cửu bị Thẩm Đồ huấn luyện thành thế nào hắn không biết, dù sao Lang Cửu đã nói Thẩm Đồ vẫn có thể làm cậu bị thương trong huấn luyện, có nghĩa là, cậu đánh không lại Thẩm Đồ, hơn nữa vết thương vĩ đại khiến chân người ta chuột rút của Thẩm Đồ hôm nay đã đủ chứng minh thực lực của Cố Hàng. Hiện giờ Lang Cửu không phải đối thủ của Cố Hàng. Nếu không có đám người Thẩm Đồ, Lang Cửu có thể đã bị Cố Hàng giết mất rồi. “Bố bảo này, con trai,” Từ Bắc ngồi xuống sô pha, mặt cảm khái sờ đầu Lang Cửu, “Mày cũng xem như mắc phải cái gì mà, số lảo đảo, nhầm, số lao đao…” Trọng điểm của Lang Cửu lại không đặt ở đây, cậu ngồi trên sàn nhà dựa vào chân Từ Bắc xem ti vi, tay Từ Bắc gãi cậu rất thoải mái: “Anh em là gì, giống như bố và Từ Lĩnh sao?” “Ừm, cùng cha cùng mẹ thì là anh em…” “Vậy không cần.” Lang Cửu rất đơn giản đáp một câu, rồi không lên tiếng nữa, chỉ nhìn ti vi. Anh em thì nên giống như Từ Bắc với Từ Lĩnh, cùng nhau lớn lên, quan tâm lẫn nhau, cho dù thái độ của Từ Lĩnh không tốt, nhưng Lang Cửu có thể nhìn ra anh quan tâm đến Từ Bắc. Mà lần đầu tiên cậu gặp Cố Hàng, chính là Cố Hàng muốn giết cậu, người như vậy sao có thể là anh em, người đáng ghét như vậy sao có thể là anh em? “Bố ngủ một lúc, lâu quá không động não rồi,” Từ Bắc ngáp một cái nằm xuống sô pha, hắn nghĩ nữa ngày không nghĩ ra được tiếp theo nên làm gì, theo thói quen của hắn, chính là đi bước nào hay bước ấy, có người đuổi giết thì đánh, đánh không lại thì chạy, chạy không thoát lại nói, “Buồn ngủ muốn chết, tối còn phải đi làm, mày nói lão tử sống cũng không dễ dàng.” “Tôi đi cùng bố.” Lang Cửu xoay người lại quỳ bên cạnh sô pha, tay chống cằm, lại nhịn không được kề tới hôn một cái lên miệng Từ Bắc. “Đệt, lưu manh,” Từ Bắc dùng tay áo chùi chùi, “Mày đừng đi, chuyện mày làm phản, người ta muốn tìm mày, không phải tao, mày ở yên trong nhà tương đối an toàn.” “Thế tôi ở nhà một mình…” Lang Cửu nghĩ nghĩ, “Cố Hàng đến, tôi chết rồi, bố sẽ không được gặp tôi lần cuối…” “Dừng! Thằng ngu này mẹ nó mày nói gì vậy,” Từ Bắc đánh một cái lên đầu cậu, “Mẹ nó nhổ mau! Mẹ nó xui xẻo quá!” “Phì phì phì.” Lang Cửu rất nghe lời nhổ xong, tiếp tục nhìn Từ Bắc. “Hầy… đi đi đi, mày đi với tao đi, muốn chết thì cùng chết được chưa.” “Sẽ không để bố chết,” Lang Cửu nhíu nhíu mày, “Nhổ mau.” “Phì phì phì…” Lúc quán bar bắt đầu đón khách Từ Bắc lại buồn ngủ, vừa lau cốc vừa ngáp. Cái tật vừa làm chính sự đã buồn ngủ này của hắn đã có từ lâu, từ hồi đi học đã thế, lúc lên lớp có thể ngủ đến đập đầu xuống bàn cũng không tỉnh, bị lôi đếp cuối lớp vẫn có thể ngã trái ngã phải tiếp tục ngủ. “Hôm qua không ngủ sao,” lúc Bani ngang qua quầy ba trợn mắt nhìn hắn, “Bộ dạng này để khách nhìn thấy cũng muốn ngủ theo luôn!” Từ Bắc cười cười không nói, đợi anh ta rời khỏi rồi mới nói một câu: “Nếu ngáp một cái đã có thể khiến mỹ nữ ngủ theo không phải cũng tốt lắm sao…” “Lấy cốc nước cho em trai anh đi.” Tiểu Chí làm ly nước trái cây đưa cho Từ Bắc, tuần này hai người chung ca, có Tiểu Chí ở đây, Từ Bắc rất yên tâm, chuyện anh ta làm được đều làm hết. “Ông bùn(1) đi chưa, anh ta thấy lại cằn nhằn.” Từ Bắc nhận lấy nước trái cây. “Bùn?” Tiểu Chí vui vẻ, “Không sao, bình thường buổi tối anh ta đều ở trong phòng bao.” “Phụ nữ lái xe kia đến rồi.” lúc Từ Bắc đặt nước trái cây trước mặt Lang Cửu, cậu nhíu mày nói một câu, vẻ mặt ghét bỏ. Từ Bắc thấy mà buồn cười, liếc liếc xung quanh: “Đâu nào? Sao bố không nhìn thấy.” “Ngửi thấy, ở bên ngoài,” Lang Cửu rất lo lắng kéo kéo cánh tay hắn, “Đến tìm bố sao? Đừng để ý cô ta.” “Người ta còn không được đến quán bar à,” Từ Bắc chống bàn nhịn cười chọc cậu, “Vậy lát nữa cô ta lại muốn đưa bố về, mày nói có nên đồng ý không?” “Không được!” Lang Cửu sốt ruột, lập tức đứng dậy, đi anh ngoài, “Không cho cô ta vào.” “Đệt mợ, mày tưởng thật à, bố ghẹo mày thôi,” Từ Bắc vội vàng cản cậu, “Nghiêm túc vậy, mày ngồi ngoan đi.” Hôm nay mỹ nữ vẫn kêu Baileys với sữa, cũng vẫn ngồi trước quầy bar nhìn Từ Bắc, nhưng ánh mắt rõ ràng không dịu dàng như nước như lần trước, nhìn đến Từ Bắc lạnh cả sống lưng, cứ muốn hắt xì. “Anh tên gì?” một tiếng sau mỹ nữ đột nhiên mở miệng hỏi một câu. “Từ Bắc.” Từ Bắc dọn ly không trước mặt cô ta đi, cũng không nhìn cô ta, hắn không biết rốt cuộc cô em này muốn làm gì. “Tên hay.” “Cảm ơn.” Sau đó lại không nói gì thêm, Từ Bắc cũng không rảnh để ý nhiều đến cô ta, ánh mắt hắn nhiều lúc dừng lại trên người Lang Cửu, thằng bé này lần đầu đến quán bar, môi trường lạ lẫm hỗn loạn thế này đối với cậu mà nói chắc không tốt đẹp lắm, Từ Bắc nhờ ánh đèn đảo qua nhìn thấy đầu mày cậu bắt đầu nhíu lại. “Đi làm cũng dẫn theo cậu đẹp trai kia sao.” hơn 12 giờ mỹ nữ cuối cùng cũng mở miệng lần hai, ngoái đầu nhìn nhìn Lang Cửu vẫn luôn ngồi bên quầy sau lưng cô ta. “Ừm, em tôi.” Từ Bắc trả lời ngắn gọn, trong lòng mong cô ta mau chạy lấy người, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra suy nghĩ như vậy đối với một cô em tướng mạo vóc dáng đều tuyệt. 20 phút trước khi Từ Bắc tan làm, cô em này rốt cuộc cũng uống xong ly Baileys sau cùng, chầm chậm xoay người rời khỏi quầy bar, lúc ngang qua cạnh Lang Cửu cười cười với cậu. Lang Cửu mặt không biểu cảm nhìn lướt qua cô ta, ánh mắt rất nhanh đã trở lại trên người Từ Bắc. Cô ta cười lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi cửa chính. Không dễ gì chịu được đến tan tầm, Từ Bắc kéo cổ áo cùng Lang Cửu ra khỏi cửa sau quán bar, trên đường như thường lệ không còn ai: “Chán không, mấy tiếng cứ ngồi như thế.” “Không chán, nhìn bố.” Lang Cửu cười cười, bộ dạng rất thỏa mãn, trạng thái lúc Từ Bắc làm việc không giống lắm với bình thường ở với cậu, bộ dạng cà lơ phất phơ bình thường cậu nhìn đã nhìn quen, lúc này nhìn thấy hắn mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm chỉnh làm việc sau quầy bar, cậu cảm thấy rất mới mẻ. “Ngồi xe bus đi,” Từ Bắc vỗ vỗ vai Lang Cửu, “Lão tử mệt muốn chết.” Từ cửa sau đến trạm xe bus cách một khoảng nhỏ, trên đường không có ai, chỉ nghe thấy tiếng soàn soạt khe khẽ phát ra khi giày hai người đạp lên tuyết sạch chưa tan. Đi chưa được bao xa, Lang Cửu đột nhiên dừng lại. “Sao thế?” Từ Bắc lập tức khẩn trương, từ sau khi Thẩm Đồ kể những chuyện kia với hắn, hắn luôn có chút căng thẳng, như ôm bao thuốc nổ sẽ gặp lửa bất cứ lúc nào vậy. “Có người.” Lang Cửu quay đầu lại nhìn phía sau. “Đệt mợ, không phải chứ…” “Là người bình thường,” Lang Cửu kéo Từ Bắc đang định co giò bỏ chạy, “Nhưng đến mấy người.” Từ Bắc thở phào, có thể là khách mới ra khỏi quán bar, cho dù đến gây hấn, nếu là người bình thường, đến hai chục tên, hắn cũng không lo, Lang Cửu đối phó người bình thường vẫn rất ngầu. “Đi thôi, có thể là khách.” Từ Bắc tiếp tục đi về phía trạm xe bus. “Có dao.” “Ada, là hai người đó sao?” người đàn ông cầm gậy sắt quay đầu lại. Ada không phải tên Ada, Ada chỉ là tên cô ta dùng khi ra ngoài chơi, trong nhà quản rất nghiêm, lúc cô ta ra ngoài không thể để người khác biết chuyện trong nhà cô ta. “Ừm, dạy dỗ một chút là được,” Ada kẹp điếu thuốc dài mảnh, nhìn Từ Bắc trước mặt, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Người cao cao kia, xuống tay nặng chút, tôi xem ngày mai nó còn đi theo không.” “Yên tâm đi.” Lúc tiếng bước chân loạn xạ vang lên phía sau truyền tới tai Từ Bắc, hắn lập tức hiểu ra là chuyện gì, tiếng va chạm của thứ kim loại này đối với hắn mà nói rất quen thuộc, có điều thật sự hắn lâu lắm rồi không vì một người phụ nữ mà bị người ta gây sự. “Đừng đả thương người.” Từ Bắc nén giọng nói một câu. Lang Cửu không trả lời, quay người xông đến mấy người đuổi tới đằng sau, gậy sắt trong tay tên cầm đầu vung lên, hung hăng nện xuống đầu Lang Cửu. Gậy sắt chỉ kịp xẹt ra nửa đường tròn trên không đã dừng lại, Lang Cửu giơ tay đón lấy gậy sắt, tiếp đó rút lấy gậy sắt, cây gậy quấn băng bị rút ra khỏi tay người đó một cách nhẹ nhàng. Từ Bắc nói không được đả thương người, Lang Cửu vứt gậy sắt xuống đất, gậy rơi xuống đất vang một tiếng trầm trầm, mấy kẻ sau lưng theo đó đều chưa kịp phản ứng, dao và gậy trong tay đã rời hết khỏi tay, hơn nữa cùng lúc bị người ta húc văng ra mấy mét, ngã dưới đất. Lang Cửu vứt hết hung khí trong tay xuống chân, còn chẳng thở dốc, chầm chậm giơ ngón tay về phía Ada đang đứng tựa đèn đường ở góc phố: “Cô muốn làm gì?” Ada tựa cột đèn bất động, cô ta không ngờ cậu nam sinh thoạt nhìn tuổi không lớn này lại bản lĩnh như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy mấy người bao vây chỉ trong vài giây đã toàn bộ ngã xuống đất bại lui. “Không nhìn ra nha,” Ada nhếch khóe miệng cười cười, nhìn Từ Bắc, cao giọng, “Không ngờ em trai vệ sĩ của anh cũng có bản lĩnh vậy.” Thực ra Từ Bắc không sao nhìn rõ được Lang Cửu đã giải quyết thế nào, chỉ thấy người nằm la liệt, hắn xoa xoa mũi: “Mỹ nữ mau về đi, nửa đêm lạnh lắm.” Người dưới đất bò dậy, Lang Cửu chỉ húc ngã bọn họ, không dùng sức, nhưng mấy người bò dậy rồi lại không dám xông tới nữa. “Anh đẹp trai, anh thích đàn ông thì nói sớm đi.” Ada nhìn thấy người đã đứng dậy hết, lại nói một câu, giọng điệu tràn đầy khinh thường, cô ta cũng không biết Từ Bắc có phải thích đàn ông thật không, cô ta chỉ là vô cùng khó chịu, “Kinh tởm thật…” Lang Cửu nghe câu này thì ngây ra, sắc mặt có hơi biến đổi, cậu vẫn luôn cảm thấy thích Từ Bắc không có gì sai, nhưng cậu có ngốc hơn nữa cũng nghe ra vẻ chán ghét trong giọng điệu người phụ nữ này cùng ý tứ của câu “Kinh tởm thật” kia. Đây là một chuyện rất kinh tởm sao? Cậu quay đầu nhìn Từ Bắc, sao lại rất kinh tởm? “Cô cũng có hỏi đâu,” Từ Bắc nhìn thấy thắc mắc và khó chịu rõ ràng trong mắt Lang Cửu, lửa giận bốc lên, hắn nghiến nghiến răng, cười đi đến bên cạnh Lang Cửu, “Thật ngại quá, lần trước quên giới thiệu, đây là bạn trai tôi.” Hai người trầm mặc ngồi xe bus đi một mạch về nhà, Lang Cửu vẫn luôn cúi đầu nhìn tay mình, Từ Bắc mấy lần muốn nói gì đó, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu lại không mở miệng được. Về đến này Lang Cửu vẫn là dáng vẻ rất ủ dột, ôm chân cằm gác lên đầu gối, cụp mi mắt không nói lời nào. Từ Bắc thay áo ngủ bước ra nhìn thấy cậu vẫn trong trạng thái bại trận này, thở dài, rót cốc nước, duỗi chân chọt vào lưng cậu một cái: “Sao đấy?” “Không vui.” Lang Cửu trở tay nắm lấy chân Từ Bắc, ngón tay gãi gãi lòng bàn chân hắn. “Đệt mợ,” Từ Bắc ngã xuống sô pha rụt chân lại, nước nóng suýt nữa vẩy ra, “Mày không vui cái gì?” “Bố cảm thấy kinh tởm không,” Lang Cửu quay đầu lại, “Tôi thích bố… bố kinh tởm?” Từ Bắc không thể nhìn nhất chính là một vùng mờ mịt mang theo cảm xúc đau buồn trong mắt Lang Cửu, ánh mắt như thú con này luôn có thể khiến trong lòng hắn như bị kim châm, hắn đặt cốc xuống, vỗ vỗ sô pha: “Ngồi đây.” Lang Cửu lúc này mới cởi áo khoác vứt xuống đất, ngồi xuống cạnh hắn. “Thích ai, thích đàn ông hay phụ nữ, là chuyện của bản thân mày, không liên quan đến người khác,” Từ Bắc sờ sờ mặt cậu, khiến giọng điệu của mình dịu dàng hết mức, “Hơn nữa bố cũng không cảm thấy kinh tởm.” “Vậy vừa nãy bố nói tôi là bạn trai bố…” Lang Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, “Là ý gì? Là thích tôi sao?” “… cái này là thế này,” da đầu Từ Bắc có chút tê rần rần, vừa nãy hắn là nổi giận trước giọng điệu của cô em kia, lại thêm Lang Cửu vì câu nói đó mà mặt trắng bệch khiến hắn đau lòng, giận quá mới nói như vậy, hắn đẩy mặt Lang Cửu ra, “Là thế này…” “Là thế nào?” Lang Cửu truy hỏi. Là thế nào… con mẹ nó là thế nào! Từ Bắc tránh ánh mắt Lang Cửu, trong đầu nghĩ nên giải thích thế nào, hắn không muốn lúc này ảnh hưởng đến tâm trạng Lang Cửu… “Hửm?” Lang Cửu thấy hắn nửa ngày không trả lời, dứt khoát duỗi tay, ngón tay nắm cằm Từ Bắc xoay mặt hắn đối diện mình, “Là thích tôi sao?” Mắt Lang Cửu rất đẹp, Từ Bắc vẫn luôn không tìm được từ hình dung thích hợp để miêu tả mắt cậu, đặc biệt là trong không khí thế này, đồng tử cậu lóe lên vầng sáng dưới ánh đèn, trong thoáng chốc khiến Từ Bắc hơi hoảng hốt, hắn lùi lùi về sau, nhưng lưng lại đụng vào tay vịn sô pha. Thấy mặt Lang Cửu từng chút áp sát, lòng bàn tay Từ Bắc cũng rịn mồ hôi, hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, còn không đợi hắn lên tiếng ngắt ngang, môi của Lang Cửu đã áp tới. Môi Lang Cửu nóng rẫy, trước đó uống nước chanh ở quán bar, còn mang theo hương chanh nhàn nhạt. Cánh tay Từ Bắc hơi mềm nhũng, Lang Cửu đè vai hắn, hắn liền mất đà ngã xuống sô pha. Lang Cửu theo đó đè tới, đầu lưỡi thuận thế thúc vào miệng Từ Bắc. Từ Bắc như thường lệ trong đầu hết sức hỗn loạn còn có thể nghe thấy những âm thanh khó hiểu, nện như trống, hắn biết đây là tiếng tim mình, không hiểu sao toàn thân hắn nhũng ra, tim đập nhanh hơn. Lần này Từ Bắc không nổi giận đẩy Lang Cửu ra như trước, chỉ là lưỡi hơi rụt lại muốn né tránh, phản ứng này khiến Lang Cửu mừng như điên, nụ hôn thăm dò vốn dĩ dần dần trở nên càng lúc càng thâm nhập. Điên rồi! Tuyệt đối không có giải thích thứ hai. Từ Bắc có phần tức giận cơ thể mình vô thức không nghe đại não kiểm soát phối hợp động tác của Lang Cửu, càng khiến hắn tức giận hơn là hắn cảm thấy nụ hôn của Lang Cửu khiến mình rất thoải mái, tay Lang Cửu vói vào áo hắn đang nhẹ nhàng đùa nghịch thắt lưng hắn, khiến hắn có phần hưng phấn. “Tôi thích bố.” Lang Cửu kề bên tai hắn nhẹ giọng nói. “Bố biết.” Từ Bắc nhắm mắt lại, mẹ nó đây gọi là chuyện gì… Tác giả: Hầy, mỗi lần thế này, tôi lại rất ưu sầu, ngày mai mà không viết thịt, tôi sợ các cô đánh tôi, mà viết, lại cảm thấy nhiệm vụ thật gian khổ! Giai đoạn rụng tóc lại tới rồi… Chú thích: (1) Bani đọc ngược lại là Ni ba, đồng âm với Nê ba = bùn