Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 29 : Phản ứng sinh lý của Hồ Hồ…

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi <img alt=Soi29 src="https://static./chapter-image/su-quyen-ru-cua-soi/soi29.jpg" data-pagespeed-url-hash=3162159631 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lúc Từ Bắc tỉnh dậy, trong đầu một mớ hỗn loạn, hắn vẫn nhớ cảnh Ban Đại Đồng một hai ba bốn năm cước đạp lên tay hắn cùng cơn đau giày xé tâm can khiến ý thức hắn sụp đổ. Nhưng đôi đồng tử màu nâu khói trước mắt chỉ cách mũi hắn một hai phân này lại khiến hắn cảm thấy tất cả có thể chỉ là một giấc mơ. Bây giờ tỉnh mộng rồi? “Bố nói bao nhiêu lần rồi, mẹ nó đừng sáp vào bố như thế, dễ bị lác mắt…” Từ Bắc nhíu nhíu mày, muốn duỗi tay đẩy mặt Lang Cửu ra, phát hiện tay không hề có sức. Hắn liếc mắt nhìn quét qua tay phải mình một cái, băng gạc quấn dầy cộm trên tay lập tức lôi hắn về hiện thực, hắn quay phắt đầu sang nhìn Lang Cửu, giọng cũng có phần biến điệu: “Trời đất! Con trai, mày không sao chứ!” Lang Cửu vẫn đang tay chống giường nhìn Từ Bắc, đến khi Từ Bắc kêu lên câu này, cậu mới nhào tới, ôm cứng Từ Bắc, vùi mặt vào vai hắn, lặp đi lặp lại bên tai hắn hai chữ: “Không chết… không chết…” Từ Bắc cảm thấy xương cốt mình sắp rúm thành một cục, nếu là ngày thường, hắn sớm đã tán cho một phát. Nhưng hiện tại thì khác, nom bộ dạng Lang Cửu hẳn là không sao, chuyện này khiến tâm tình hắn tốt lạ, đối với hành động dính người này của Lang Cửu, hắn không nổi cáu, lại nói trên người không có chút sức nào, cũng lười đôi co với cậu. “Chưa chết chưa chết chưa chết,” Từ Bắc dùng tay trái vỗ vỗ lưng Lang Cửu, “Đạp tay mấy cái mà chết được, bố sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi…” “Bố đau.” Lang Cửu tiếp tục dùng sức ôm hắn. Lần này Từ Bắc chịu không nổi nữa, chọc một cái vào sườn Lang Cửu: “Không đau… đệt mợ buông ra, nếu bố chết thật, tuyệt đối là do bị mày ghì chết.” Lang Cửu rất không tình nguyện thả hắn ra, ngồi bên mép giường nhìn hắn. Từ Bắc kiểm tra kỹ trên mặt Lang Cửu một lúc, không bị thương, lại ngoắc ngoắc ngón tay: “Cởi áo ra cho bố mày xem thử có bị thương không.” Lang Cửu vốn đã không thích mặc quần áo, vừa nghe câu này, lập tức xé hết quần áo trên người, ném ra đất, như thể để Từ Bắc nhìn rõ hơn, cậu trực tiếp xoải chân lên người Từ Bắc: “Không có.” “Ừ ừ ừ, không có…” tầm mắt Từ Bắc liếc qua cơ bụng xinh đẹp của Lang Cửu, tư thế này khiến hắn có hơi xấu hổ, “Được rồi được rồi, xuống đi.” Lang Cửu không sao, có vẻ không sứt mẻ thật, trong lòng Từ Bắc cuối cùng hoàn toàn thả lỏng, lúc này mới cảm thấy cơn đau buốt thấu tim từ tay phải truyền tới. Cơn đau này khiến hắn sực nhớ đến một việc, lập tức ngồi dậy khỏi giường, hô lên một tiếng: “Tên khốn Thẩm Đồ đâu rồi!” “Ở đây này.” tiếng Thẩm Đồ từ trong góc phòng truyền tới, y ngồi trên sàn nhà ở góc phòng, khóe miệng mang nụ cười. Nét cười của y khiến lửa giận Từ Bắc bốc lên ba trượng, chỉ vào Thẩm Đồ mắng: “Đệt mợ! Đồ con rùa chiên giòn! Mẹ nó anh gài bẫy chơi tôi, ngay từ đâu anh đã không hề nghĩ đến lão tử thoát ra thế nào! Mẹ nó anh đã tính toán lão tử bị Ban Đại Đồng bắt thì sao bị gã đánh chết thì sao chứ gì!” “Ừ, phải có người lôi kéo sự chú ý của Lâm Duệ đi,” Thẩm Đồ rất bình tĩnh, cũng không tìm lý do, trực tiếp thẳng thắn, “Thế mà suýt chạy không thoát…” Thẩm Đồ thẳng thắn khiến Từ Bắc giận đến không nổi gân xanh nổi, chỉ vào y mấy cái mới nghẹn ra được một câu: “Không ngờ anh đúng là định để tôi đi chết?” “Tôi chỉ quan tâm sói tuyết không sao, chuyện khác không quản,” trên mặt Thẩm Đồ trước sau vẫn treo nụ cười, trong mắt Từ Bắc trông đáng ghét vô cùng, “Nhưng tôi biết bọn họ sẽ không giết anh, sự thực chứng minh anh quả thật không chết.” “Tiên sư anh,” Từ Bắc mắng xong một lần đã hả giận, lời Thẩm Đồ hắn không muốn tốn công phản bác nữa, dù sao ngay từ đầu hắn cũng không suy nghĩ cho mình, chỉ nghĩ sói con không được xảy ra chuyện, chống người xuống giường, lúc chân giẫm lên sàn nhà hắn mới phát hiện không ổn, “Mẹ nó đây là đâu?” “Nhà tôi,” Thẩm Đồ chầm chậm đứng lên, bật đèn trong phòng lên, “Hoan nghênh ghé thăm hàn xá.” Từ Bắc đảo mắt quanh phòng, không lớn, nhưng trang trí tương đối khéo léo, là phòng ở của một người đàn ông độc thân, không chỉ tuyệt đối không lạnh lẽo, mà còn dọn dẹp rất chỉnh tề. “Thế quần nào đưa lão tử đến nhà anh,” Từ Bắc tức giận hỏi, quay đầu nhìn Lang Cửu đứng sau lưng mình đi đâu dán sát theo đó, “Bố mày không sao, mày không cần đi theo như vậy…” “Tay.” Lang Cửu cau mày cẩn thận nhấc tay hắn lên, bộ dạng muốn sờ lại không dám động vào khiến trong lòng Từ Bắc mềm nhũng. “Không sao thật mà… bố nói bây giờ không có cảm giác gì.” Từ Bắc vỗ vỗ mặt cậu. “Nhà tôi có thuốc, tay đó của anh,” Thẩm Đồ ôm cánh tay chỉ chỉ tay Từ Bắc, “Tình hình không tốt lắm.” “Tôi biết.” Từ Bắc cắn cắn môi, ngoài miệng hắn nói không sao, trong lòng rất rõ, không biết bị thương chỗ nào rồi, tay đau cũng thôi đi, bây giờ đến cánh tay cũng không có sức, nhấc cũng nhấc không lên. “E là anh phải đổi nghề rồi.” Thẩm Đồ rót cốc nước đưa cho Từ Bắc. Từ Bắc nhận nước, nhìn chằm chằm cái ly nửa ngày, tựa vào sô pha, ý cười từ đáy mắt chầm chậm dâng lên: “Anh Thẹo, nói anh biết một bí mật.” “Ừ?” “Lão tử móc túi trước giờ đều dùng tay phải, lăn lộn nghề này không thành vấn đề, có điều…” Từ Bắc uống hớp nước, nhấc tay trái lên, “Thực ra lão tử là người thuận tay trái.” Chuyện Từ Bắc là người thuận tay trái, sau khi hắn lên cấp hai trừ người nhà thì không còn ai khác biết. Từ Bắc luôn có thể dùng cả tay phải trái, chỉ là tay trái quen hơn chút. Hồi cấp hai nhìn thấy trong tiểu thuyết Cổ Long có người sau khi bị phế tay phải, rất bình tĩnh nói một câu, thực ra, tay trái của ta càng mạnh hơn các kiểu, khiến Từ Bắc cảm thấy rất ngầu, từ đó quyết định không dùng tay trái trước mặt người khác nữa. Đáng tiếc là cuối cùng hắn không thể trở thành một sát thủ như sói, đương nhiên cũng không thể trở thành một cao thủ võ lâm, mà là trở thành một tên móc túi giấu tay trái. “… bí mật lớn ghê.” Thẩm Đồ cười, “Nói với tôi không sợ tôi đi nói với Ban Đại Đồng sao?” “Anh đâu có ngốc vậy,” Từ Bắc vặn vẹo, nằm ngang trên sô pha, nhìn Lang Cửu lại theo hắn ngồi trên sàn cạnh sô pha, “Có điều về chuyện con trai tôi, cảm ơn, nợ anh một nhân tình.” “Muốn báo ân không?” “Anh có chỗ nào cần tôi báo sao,” Từ Bắc nằm một lát cảm thấy không có sức, lại ngồi dậy, “Chúng tôi phải về rồi.” “Các người không thể về,” Thẩm Đồ nhìn hắn một cái, “Sáng mai các người phải rời khỏi thành phố này, vé xe tôi đã mua xong rồi.” Từ Bắc liền ngây ra, duy trì tư thế nằm ngửa ngồi dậy được một nửa, mẹ nó đây gọi là chuyện gì? Kiểu chi mạnh tay này của Thẩm Đồ khiến hắn vô cùng không thoải mái, còn mua cả vé xe rồi? “Lão tử sống ở đây 26 năm rồi, anh một câu đã muốn sắp xếp cho tôi đi?” “Nơi này không an toàn, đi đi, qua một thời gian lại quay về,” giọng Thẩm Đồ trầm xuống, “Chuyện này tôi sẽ không lừa anh.” “Bản thân con người anh mẹ nó đã không đáng tin.” “Tùy anh thôi,” Thẩm Đồ chỉ chỉ Lang Cửu, “Cậu ta gặp chuyện nữa tôi không chắc còn có cơ hội cứu được cậu ta.” Sói con là tử huyệt của Từ Bắc, Thẩm Đồ bắt chẹt rất chuẩn, một câu đã khiến hắn không nói nên lời. Hắn quả thực không thể mạo hiểm như vậy, Ban Đại Đồng còn dễ nói, Lâm Duệ rốt cuộc có tính toán gì, bây giờ hắn hoàn toàn không có manh mối, nếu sói con lại gặp phải chuyện gì… “Ngày mai đi cũng quá nhanh, tuy tôi không có chuyện gì cần xử lý, nhưng…” nhưng còn Kiều Khiêm, còn Diệp Mẫn Mẫn, còn Từ Lĩnh, nhưng người này hắn không thể không nói tiếng nào đã biến mất. “Xe đỗ về bãi đậu xe rồi, anh nói cho tôi địa chỉ, chìa khóa tôi giúp anh gửi chuyển phát nhanh cho, việc khác không cần lo, cũng không phải không trở về nữa.” Thẩm Đồ cắt lời hắn. “Được được được, đệt mợ.” Từ Bắc bất lực xua xua tay. “Ngoài ra nhắc nhở anh một chút,” ánh mắt Thẩm Đồ rơi trên người Lang Cửu, “Chú ý cậu ta chút, cậu ta đã hé miệng rồi.” Từ Bắc theo ánh mắt Thẩm Đồ nhìn về phía Lang Cửu, Lang Cửu đang nhìn Thẩm Đồ, Từ Bắc đột nhiên phát hiện ánh mắt cậu có hơi lạnh, đây là thứ trước giờ chưa từng có. “Hé miệng gì?” “Đã ăn đồ sống, nhìn thấy máu rồi.” Trong lòng Từ Bắc co rút lại, tuy hắn không hiểu lắm ăn đồ sống có ý nghĩa gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có chút bất an, loại ánh mắt lạnh lùng lơ đễnh toát ra này của Lang Cửu hẳn không phải chuyện tốt gì. “Ý anh là sao?” “Chỉ là nhắc nhở anh, bây giờ cậu ta nghe lời anh, không có vấn đề gì lớn.” Trước đó lúc Từ Bắc tỉnh lại trời đã tối, cùng Thẩm Đồ đối chiếu rõ từng chuyện xảy ra trong lúc hắn hôn mê xong, đã sắp nửa đêm, Thẩm Đồ nói câu các người ngủ đi, liền đứng dậy ra ngoài. Từ Bắc theo đến cửa sổ nhìn nhìn, phát hiện y ngồi xổm trên bồn hoa cạnh tiểu khu. Người này có chút kỳ quái, như thể không thích ở cùng người khác trong một phòng cho lắm. “Bảo an tiểu khu này cũng không ổn, hành vi khả nghi như vậy cũng không ai quản,” Từ Bắc nằm lên giường, nhìn thấy đầu giường có lọ thuốc giảm đau, cầm lên lắc lắc, ném cho Lang Cửu, “Lấy mấy viên ra giúp bố.” Thấy Lang Cửu cầm cái lọ trong tay có hơi do dự, hắn lại bồi thêm một câu: “Vặn ra.” Uống xong bốn viên thuốc, Từ Bắc cảm thấy hình như cơn đau không dữ dội thế nữa, liếc Lang Cửu một cái, cậu tay trần đứng bên giường, xem ý tứ là định lên giường. Từ Bắc thở ra một hơi, bình thường ở nhà, buổi tối Lang Cửu đều là một quả cầu lông, cho nên đều ngủ trên giường, bây giờ rành rành một thằng đàn ông nôn nóng chuẩn bị nhảy lên giường, khiến hắn có hơi đau đầu. Nhưng chỗ này của Thẩm Đồ chỉ có một cái giường, nếu bảo Lang Cửu ngủ sô pha, hắn lại không nhẫn tâm, đứa trẻ này trên người tuy rằng không thấy bị thương, nhưng thời gian vẻn vẹn hai ba ngày cậu lại có ánh mắt khiến mình cảm thấy xa la, nếu nói không chịu khổ thì không thể nào. “Lên đây đi, đừng đè tay bố.” Từ Bắc nhường nhường giường. Lang Cửu chỉ đợi câu này, rất hí hửng nhảy lên giường, nhanh gọn lột quần, nhấc chăn lên chui vào trong. Từ Bắc quét mắt nhìn cậu, sặc chút nước bọt: “Ông nội mày… sao lại không mặc quần lót…” “Bố bảo không mặc.” Lang Cửu chui vào chăn không ngừng dán sát vào người Từ Bắc, cằm cọ cọ trên vai Từ Bắc, hơi thở ấm áp trên người tràn sang. “Bố cho mày không mặc hồi nào, bố bảo mày nếu thật sự không muốn mặc… đệt, bỏ đi,” Từ Bắc nép nép vào trong, Lang Cửu lại rất nhanh sáp lại, Từ Bắc dùng khuỷu tay chống trước ngực cậu, “Bố nói mày này, không được lưu manh đùa bỡn nhân sĩ thương tật như vậy!” Lang Cửu không hiểu lắm ý trong lời Từ Bắc, có điều ý của khuỷu tay Từ Bắc thì cậu hiểu, vì vậy có hơi thất vọng không tiếp tục chen tới nữa. “Ngủ đi.” Từ Bắc nhắm mắt lại. “Không ngủ.” Lang Cửu nghiêng người đối diện hắn, lúc nói chuyện hơi phả ra quét qua cổ hắn, khiến hắn có phần ngứa ngáy khắp người. “Vậy giả ngủ.” “Ừm.” Chợp mắt còn chưa được năm phút, tay Lang Cửu chầm chậm duỗi sang. Từ Bắc vốn muốn mặt kệ cậu xem cậu định làm gì, nhưng cái tay này có ý lướt qua bụng hắn tiến tới, qua tiếp nữa cơ bản chính là tư thế ôm bên hông. Hắn nhanh chóng quay mặt nhìn Lang Cửu, mắt thằng nhóc này lại vẫn nhắm, hắn có chút dở khóc dở cười, tóm lấy tay Lang Cửu: “Mày làm gì đó?” “Tay.” Lang Cửu nhắm mắt. “Bố biết đây là tay,” Từ Bắc véo véo tay cậu, “Lão tử hỏi tay này của mày muốn làm gì.” “Đau không?” Lang Cửu vẫn nhắm mắt, lời này nói ra lại khiến trong lòng Từ Bắc mềm nhũng, tay vốn dĩ không đau mấy giờ đau rút lại: “Đệt mợ, không đau, không đau chút nào…” Lang Cửu thở dài, rút tay ra đặt trên bụng Từ Bắc, nhè nhẹ vuốt ve qua lại, giống như mình bình thường không có gì làm sẽ vuốt ve lớp lông dày của sói con. “Bụng bố không có lông.” “Ừm.” tay Lang Cửu trượt đến eo hắn, kéo kéo hắn vào người mình. “Đừng rộn, chợp mắt cho ra dáng chợp mắt được không…” lúc Từ Bắc nói câu này có hơi phân tâm, vì hắn cảm nhận được thân nhiệt Lang Cửu dường như cao hơn bình thường chút đỉnh, đang ngẫm nghĩ có phải mình nghĩ nhiều rồi không, tay đột nhiên chạm phải gì đó. Từ Bắc ngây một hồi, thứ này hắn rất quen thuộc, có điều… hai người đàn ông nằm trên giường lại có phản ứng như vậy sao? “Mẹ nó mày đang nghĩ gì vậy!” lỗ chân lông Từ Bắc dựng đứng, quay đầu nhìn Lang Cửu, “Mẹ nó còn giả ngủ, mở mắt!” Lang Cửu mở mắt ra, ánh mắt dưới ánh trăng mang chút mê muội, không, là mơ hồ, tựa hồ cậu không rõ Từ Bắc vì sao chợt kinh hoảng như vậy. “Mày có ý gì đây?” Từ Bắc đẩy đẩy Lang Cửu, trông cậu giống như không biết trên người mình xảy ra cái gì, “Mày ôm đàn ông đàn ang ngủ mẹ nó có thể ôm ra phản ứng sinh lý, mày cũng giỏi quá đấy con trai…”