Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 40 : Hôn môi một cái!
Hai cao thủ Linh Tôn đánh giá hay người, tràn đầy nghi hoặc, trong mắt đầy nghi hoặc, một người nói: “Hai người các ngươi thật sự là đôi tình nhân mạng khổ cùng nhau bỏ trốn sao? Ta nhìn mãi vẫn không thấy giống.”
Hai người này đứng chung một chỗ, một xấu một đẹp, khác xa như vậy, nhìn thế nào cũng không giống một đôi.
Già Lam khẽ giật giật ống tay áo của Phượng Thiên Dục, lắc eo nhỏ, làm bộ như cáo trạng: “Nhị Thiếu, hắn không tin chúng ta là một đôi, tại sao lại như vậy chứ? Chàng mau nói cho bọn họ biết, thiếp là người đẹp nhất trong mắt chàng, thiếp là mạng sống của chàng, phải không?” (N: chị Lam, em muốn bi xà….)
Phượng Thiên Dục nhìn gương mặt xấu xí làm nũng của nàng, gò má hắn co quắp, đột nhiên thấy bụng dạ nhộn nhạo, suýt chút nữa phun ra ngoài. Ta xin nàng, vì trái tim nhỏ bé của ta, nàng đừng có nói chuyện buồn nôn như vậy có được không?
Thấy Phượng Thiên Dục chậm chạp không có trả lời, mặt của hai vị cao thủ linh tôn âm u: “Các ngươi đừng hòng lừa gạt ta! Nói! Các ngươi có quan hệ gì với người nọ? Nếu không nói, ta lập tức giết các ngươi! Phàm là người có dính líu đến người nọ, ta thà giết lầm còn hơn bỏ xót, tuyệt đối không tha!”
Hắn hét lớn tạo uy hiếp rất lớn với Già Lam và Phượng Thiên Dục, Phượng Thiên Dục mím môi, mở miệng nói: “Tiền bối, ngươi không thể giết chúng ta! Bọn ta căn bản không có quan hệ gì với người các ngươi muốn tìm! Vất vả lắm bọn ta mới trốn đến nơi này, không bị người nhà bắt được lại chết trong tay các ngươi, bọn ta không cam lòng!”
“Các ngươi thật sự trốn đến nơi này?” Một người khác gật đầu, hết sức hứng thú, nhìn hai người nói: “Thằng nhóc, mắt thẩm mĩ của ngươi đúng là đặc biệt! Khẩu vị thật nặng…” =]
“Phải, mọi người đều bảo với vãn bối là nhánh cỏ cắm bãi phân trâu, đáng tiếc!” Phượng Thiên Dục rất tán thành mà gật đầu, giọng điệu vừa chuyển, nói: “Nếu không phải do một lần uống say làm bậy, vãn bối sẽ không… Sẽ không lên nhầm thuyền giặc, phải phụ trách nàng. Aiz, ai kêu vãn bối nặng tình nghĩa, dồi dào trách nhiệm làm chi.”
Hắn khẽ thở dài, toàn thân chợt hiện ánh sáng, phảng phất giống như hắn cực kì cao thượng.
“Hèn chi! Hèn chi! Thằng nhóc, đúng là ủy khuất cho ngươi, cho ngươi cưới một… thật không dễ dàng!” Không ngờ gã linh tôn này lại đồng tình Phượng Thiên Dục, vẻ mặt ‘ta hiểu cảm nhận của ngươi.’
Già Lam thở phì phò, cố gắng nhẫn nhịn, âm thầm bạo hoa cúc Phượng Thiên Dục n lần. Phượng Thiên Dục chết tiệt, ngươi chờ đó, chờ ta có thời gian rồi xử ngươi sau!
“Lão nhị, đừng tin bọn họ. Ta không tin bọn họ thật sự là người yêu! Muốn ta tin các ngươi là người yêu, các ngươi hôn miệng đối phương trước mặt bọn ta đi!” Gã cao thủ linh tôn khác cười âm trầm. (N: cười thế này hử….Muahaha…)
Sặc, cái tên kì quái này? Muốn xem bọn họ hôn môi ư?
Già Lam và Phượng Thiên Dục sợ hãi liếc nhìn đối phương.
Phi! Đánh chết ta cũng không hắn/ nàng!
Hai người đồng thành nói trong bụng.
Vừa thấy là đã ghét nhau rồi!
Nhưng, nếu bọn họ không nghe theo, giây tiếp theo hai người này nhất định tiêu diệt bọn họ…
“Sao? Mắc cỡ hay là các ngươi đang lừa gạt bọn ta nên không dám làm?” Sắc mặt cao thủ linh tôn càng thêm âm trầm, linh khí thuộc tính thủy dần dần hình thành trong lòng bàn tay phải của gã, màu lam lập lòe.
Con ngươi Già Lam siết chặt, biết hắn chuẩn bị sử dụng chiến kỹ thủy linh thuật cấp cao, so với chiến kỹ băng nhũ lúc nãy, có hơn chứ không kém!
Phượng Thiên Dục cũng nhận ra, nếu như gã sử dụng chiến kỹ này, cộng thêm khoảng cách gần như vậy, hai người bọn hắn thua là cái chắc, không có cách chạy trốn.
Vì mạng nhỏ, hai người đồng loạt bước lên, mặt đối mặt, nhích một chút, mũi đối mũi, trong lòng cả hai đều ngọ nguậy, không ngừng dùng ánh mắt giao chiến.
‘Đồ xấu xí, đây chỉ là kế tạm thời thích ứng, nàng ngàn lần vạn lần đừng có si tâm vọng tưởng, ta thực sự hôn nàng! Ta thà hôn…cái đầu heo, cũng không muốn hôn nàng!’ Mặt Phượng Thiên Dục cứng ngắc, bộ dạng nghiêm túc chuẩn bị liều chết!
Tâm tình của Già Lam cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Nghĩ lại cô vốn là vua của đoàn lính đánh thuê, không ngờ lại có ngày lưu lạc rơi vào hoàn cảnh bị người ta ép buộc, nàng đúng là càng lăn lộn càng tụt lùi.
‘Ngươi cũng đừng có tự tình đa tình! Có bản lĩnh ngươi đi hôn… cái đầu heo thử xem, nếu ngươi có thể hôn nó, ta liền phục ngươi!’ Ánh mắt sắc bén, trừng lại hắn.
“Hai người các ngươi có hôn hay không?” Linh khí trong tay cao thủ linh tôn lớn gấp đôi, uy áp đập vào mặt.
“Hôn.” Già Lam và Phượng Thiên Dục trăm miệng một lời, trong lòng đều nảy sinh ý nghĩ quyết tâm, không phải chỉ là môi chạm môi thôi sao, có gì phải sợ?
Già Lam vươn hai tay, ôm gò má Phượng Thiên Dục, muốn cho hắn một ‘nụ hôn’ khó quên; còn Phượng Thiên Dục thì sao? Hắn cũng không tỏ vẻ yếu thế, hai tay cũng ôm mặt Già Lam, muốn giành vị trí chủ đạo.
Kết quả, hai người đều muốn nắm vị trí chủ đạo để hôn đối phương, ai cũng không chịu bị đối phương hôn. Bởi vì trong mắt hai người họ, kẻ bị hôn rất mất mặt. Vì thế cả hai dây dưa với nhau, ngươi đưa ta đẩy, ngươi tới ta đi, đem gò má của đối phương bóp vặn vẹo, miệng lưỡi không có đụng vào nhau.
Nhưng mà, đứng ở góc độ của hai cao thủ linh tôn, thấy bọn họ hôn rất mãnh liệt, cái nhiệt tình này khiến hai cao thủ linh tôn nóng người, thật kích thích!
“Đại ca, xem ra bọn họ đúng là một đôi! Có lẽ cũng không hỏi được tin tức gì, chúng ta đi thôi.”
Nghe tiếng bước chân dần xa của hai người kia, Già Lam và Phượng Thiên Dục mới buông gương mặt méo mó của đối phương ra, nhìn về phía bóng lưng của hai người kia, cuối cùng cũng qua cửa!
Khi bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết có phải do ông trời trêu ngươi hay định mệnh tặng thêm một kiếp nạn. Đột nhiên bên ngoài rừng trúc thổi một trận cuồng phong, đem khăn che mặt của một cao thủ linh tôn thổi bay, hắn quay đầu nhặt cái khăn che mặt lên, lại thấy hai người nào đó đang dòm ngó bong lưng của bọn họ…
“Đại ca, không xong rồi, bọn họ nhìn thấy mặt của đệ!”
Già Lam và Phượng Thiên Dục nhìn nhau ngẩn tò te, hai ngươi thật hận mắt mình không mù ngay lập tức, như vậy có thể nói không nhìn thấy gì hết… Đúng là xui xẻo mà! Thật vất vả mới qua cửa, kết quả khăn che mặt của thằng cha kia bị gió thổi rớt xuống, bọn họ lại không cẩn thận thấy mặt của đối phương, đương nhiên người ta sẽ không để bọn họ sống.
“Còn nghĩ cái gì nữa, chạy mau!” Già Lam hô lên, dẫn đầu bỏ chạy, trốn khỏi phòng trúc.
Phượng Thiên Dục cũng nhanh chóng hồi hồn, sử dụng khinh công, từ bên người Già Lam vượt qua, dẫn đầu!
Già Lam nhìn bóng dáng phía trước dần dần kéo dãn khoảng cách với mình, trong lòng cảm thẩy rất nhục! Không có khinh công đúng là không được chuyện. Nếu hôm nay, nàng còn mạng rời khỏi nơi này, chuyện đầu tiên nàng làm chính là học khinh công!
Thời đại này, muốn trở thành cường giả (N:kẻ mạnh), việc đầu tiên cần làm chính là bảo vệ mạng nhỏ, không để cho cường giả khác bóp chết mình đang trong thời kì nảy mầm!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
24 chương
37 chương