Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 32 : Nam tử như tiên nhân

“Nạp Lan công tử đến!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, trống nhạc hợp tấu, đem hồn Già Lam kéo về, quay đầu nhìn về phía ngoài. Thanh âm của xe ngựa từ xa vang đến, lá cờ màu đỏ bay phấp phới, trên cờ thêu hai chữ Nạp Lan, rất sống động, rất uy vũ. Bảy tám con Tuyết Lang cực phẩm được thuần chủng đi trước mở đường. Từng con Tuyết Lang đều có con ngươi màu ngọc lưu ly, bề ngoài ôn hòa thuần hậu che giấu sự hung hãn ở bên trong, đám người vây xem đều kêu lên. “Đó là Tuyết Lang Hải Vực được thuần chủng! Thú sủng (N: vật cưng, thú nuôi) cấp sáu! Không ngờ lại phải kéo xe…” Thật xa xỉ! Mọi người không khỏi ồ lên. Nhưng, rung động hơn nữa chính là chuyện ở phía sau! Mười sáu kiếm sư hộ vệ xếp thành hai màn đi hai bên, tất cả đều không có biểu cảm, khí thế hết sức kiêu ngạo. Lúc nhìn kĩ mới phát hiện, bên hông bọn họ có đeo huy chương được lau chùi đến sáng lóa, không ngờ đều là kiếm sư cấp 6! Trời! Bắt bảy, tám con Tuyết Lang cấp 6 làm vật để cưỡi, lại cho mười sáu kiếm sư cấp 6 làm hộ vệ, thân phận của người này có bao nhiêu kiêu ngạo, mới có thể xứng với nhóm hộ vệ như vậy. “Phượng Thiếu, hôm nay ngươi phô trương không bằng một góc của người ta.” Già Lam cười nhạt trong lòng, chỉ là nhìn thấy sự phô trương này, cái tên Nạp Lan công tử này có lẽ cũng là vị công tử cợt nhã có bề ngoài hào nhoáng, chút hi vọng trong lòng dần dần bị đè ép xuống. Phượng Thiên Sách nhíu mày, cười đến đảo điên chúng sinh: “Không thể nói như vậy! Ta chưa bao giờ coi trọng chuyện phô trương, chỉ có loại người nông cạn mới làm thích phô trương, từ trước tới nay nội hàm của ta chính là như vậy.” Già Lam nôn điên cuồng! “Tại hạ Mộ Dung Anh Đức, ngưỡng mộ Nạp Lan công tử đã lâu. Hôm nay nghe nói Nạp Lan công tử đến thành Tử Nguyệt. Đặc biệt đến đây tiếp đón người, hi vọng có thể gặp mặt Nạp Lan công tử một lần, thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu của tại hạ.” Mộ Dung thành chủ tiến lên, mỉm cười đứng ở giữa đường nói. Người bên trong xe rất lâu không có trả lời, một gã hộ vệ cầm đầu lên tiếng: “Nạp Lan công tử đã vào thành trước rồi, bên trong xe chỉ chở lễ vật mà công tử biếu tặng Hoa gia. Bao gồm tám con Tuyết Lang này, cũng là lễ vật mà công tử nhà ta biếu tặng cho Hoa gia.” Mộ Dung thành chủ sửng sốt rất rõ ràng, mắt hắn nhìn về phía Tuyết Lang, hai mắt bắn ra hào quang hâm mộ, tám con Tuyết Lang này có giá trị rất cao, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với đan dược thượng phẩm mà Hoa gia đưa cho bát công tử. Cuộc buôn bán này bọn họ lời to rồi! Nạp Lan không hổ danh là đại gia tộc, rat ay thật hào phóng! “Đáng tiếc, không thể nhìn thấy dung mạo của Nạp Lan công tử! Mong các vị chuyển lời với Nạp Lan công tử, tại hạ rất có thành ý, hi vọng Nạp Lan công tử có thể đến phủ thành chủ ở một thời gian.” “Tốt, chúng tôi sẽ chuyển cáo với công tử.” Nói xong, đoàn người của Nạp Lan gia tộc đi theo sau tám con Tuyết Lang, trùng trùng điệp điệp lái xe vào cửa thành. Mọi người tiếc hận chậm rãi tản đi. Già Lam đưa mắt nhìn đội ngũ của Nạp Lan gia tộc đã đi xa, trong lòng không nhịn được coi thân thế của mình có liên quan đến bọn họ. Không phải nàng muốn leo lên địa vị cao quý, nàng chỉ muốn biết rõ, tại sao cô cô lại ôm Già Lam rời khỏi Nạp Lan gia tộc? Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Hiện nay, cô cô nàng ở chỗ nào, còn sống hay chết? Trong sự nồng nhiệt chào mởi của Mộ Dung thành chủ, Già Lam đi theo Phượng Thiên Sách tiến vào phủ thành chủ. Tiểu công tử nhà thành chủ tính tình rất quái đản, có người thích nghiên cứu các loại Âm Dương Ngũ Hành, hoặc là chuyện quỷ thần. Hôm bọn họ vào phủ thành chủ, tiểu công tử nhà thành chủ đang ở trong phòng nghiên cứu cái gì đó, không cho phép bất kì ai đến quấy rầy, cũng không cho phép có người đến gần phòng hắn trong phạm vi một trăm mét. Bầu không khí trong phủ thành chủ rất quỷ dị. Đến giờ ăn cơm, trong phủ thành chủ có không ít khách, đoàn người rộn ràng, tiếng động lớn xôn xao ầm ĩ. Phượng Thiên Sách được Mộ Dung thành chủ yêu thích, đi vào dự tiệc. Già Lam liền một mình rời đi, ra khỏi phủ thành chủ, một mình đi dạo trong thành. Trong lúc vô tình, Già Lam đi đến một khu rừng trúc ở thành Tây, vào sâu trong rừng trúc có một hồ nước, dưới bóng đêm yên tĩnh, mặt hồ trầm lắng không gợn sóng. Ven hồ có một căn nhà bằng trúc, kèm theo tiếng gió đêm, đinh đinh đang đang, có tiếng chuông gió truyền vào tai. Đây không phải là tiếng chuông gió bình thường, thuần túy là âm thanh nhạc gió của trời, là âm thanh đẹp đẽ nhất thế giang. Tâm thần Già Lam rung động, trong nháy mắt liền cười vui vẻ, thoải mái. Nàng men theo tiếng chuông gió, đi về phía căn nhà bằng trúc. Đó là một chuỗi thạch anh mài nhẵn làm thành chuông gió, tinh xảo đặc sắc, vô cùng khóe léo, có tổng cộng ba mươi sáu thạch anh, mỗi một viên đều được mài nhẵn không chút tì vết, có thể nói rất hoàn mĩ! Cho dù là kim cương ở hiện đại, trang thiết bị mài nhẵn, cũng chưa chắc có thể mài nhẵn đến như vậy. Ánh trăng vừa rơi xuống, thạch anh chiết xạ ra ngũ sắc, như mộng như ảo. Già Lam khẽ nâng một viên thạch anh ở trong tay, yêu thích không muốn rời tay, thạch anh trong lòng bàn tay cũng dịu dàng nhoáng lên, nương theo ánh trăng chiếu vào, từng chút ánh sáng rực rỡ lóe ra. Bất chợt nàng nổi lên tính trẻ con, nở nụ cười khanh khách. “Thích không?” Một âm thanh ôn nhuận mà từ tính vang lên từ phía sau. Giống như thạch anh trong tay nàng, mang theo âm sắc mơ mộng. Già Lam quay đầu lại, nhìn vào một đôi con ngươi đen thùi trong sạch mênh mông. Con ngươi trống trải, dường như muốn đem tất cả bóng tối hút đi vào. Thân ảnh cao to, như ngọn núi cao lớn, ngăn chặn mọi phồn hoa bích thảo ở sau lưng. Già Lam hơi sửng sờ, trong thoáng chốc, nghĩ lầm hắn là thần tiên bị rơi xuống phàm trần. Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh thân hắn, quần áo màu lam nước, vạt áo và cổ áo đều thêu hoa văn Lưu Vân, nương theo gió đêm, chập chờn lưu động, phiêu dật xuất trần. Tóc dai mà đen hoa lệ tung bay theo gió, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời. Tầm nhìn của Già Lam rơi vào trên quần áo màu lam nước của hắn, màu lam trên người hắn cũng giống như trên người nàng, có hiệu quả rất kì diệu, đều thuộc về màu lam biển. Chỉ khác là, màu lam của nàng thuộc về cơn sóng dữ cuộn trào, mãnh liệt trên biển khơi. Còn mu lam của hắn chính là gió êm sống lặng ngoài biển khơi. Một người nhiệt liệt cuồn cuộn, nghênh đón đợt sóng đánh cao hơn. Một bình tĩnh không gợn sóng, tường hòa lại cô quạnh. “Chuông gió này của ngươi à?” Già Lam hỏi. Nam tử gật đầu, môi mỏng, thiếu huyết sắc hơn so với người thường. “Là ngươi tự làm hả?” Giọng điệu Già Lam lại tăng thêm một phần, vui thích nhảy nhót. Nam tử mỉm cười, hàm xúc uyển chuyển ôn hòa, lại thánh khiết khiến người ta không dám khinh nhờn. “Ngươi có thể dạy ta làm không?” Già Lam không chống lại dụ hoặc của chuông gió, chủ động yêu cầu. Không hiểu vì sao, nàng có cảm xúc rất mãnh liệt với những thứ có liên quan đến nước. Đặc biệt, mấy viên thạch anh trước mặt…quá mức quyến rũ. Vượt xa việc nàng tán thưởng nam tử như tiên này. Nam tử không nói gì, lặng lẽ đi vòng qua nàng. Chầm chậm đi vào căn nhà bằng trúc. Trong nhà bằng trúc không có ánh nến, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rọi vào bệ cửa sổ và cửa căn phòng. Nam tử ngồi xuống, tay cầm một khối thạch anh còn chưa thành phẩm. Tay hắn vuốt ve bề ngoài thạch anh, giống như muốn tiến hành tạo hình. “Tối như vậy, sao ngươi không thắp đèn?” Già Lam ngó nhìn xung quanh, lại phát hiện trong này không có giá nến, càng miễn bàn nhắc tới cây nến. “Xin lỗi, chẳng qua hôm nay ta có khách.” Già Lam hơi bĩu môi: “Vậy bình thường ngươi ở một mình cũng không thắp nến à?” “Ta là người mù, không cần đèn.” Nam tử thản nhiên nói, bỗng nhiên đầu ngón tay hắn toát lên ánh sáng u lam, cư nhiên cũng là linh khí thuộc tính thủy như nàng! Trong lòng Già Lam giống như bị vật gì đó nhẹ nhàng va chạm vào, sững sờ tại chỗ.