Editor: Tiểu Ly Ly. Thiên Âm bị buộc chặt cổ không thở nổi, nháy mắt không ngừng với Thiên Tuyết, nhưng trong lòng lại âm thầm bật cười. Kết quả? Sợ rằng kết quả của trái ớt nhỏ so với mình còn thảm hơn gấp trăm lần! Vì vậy ánh mắt của một người một thú cùng nhau truyền tin tức, Thiên Tuyết bi thương òa khóc, liều mạng xông về Hồng Trang, Hồng Trang tức giận đánh một chưởng về phía thân thể của Thiên Tuyết, ngay lập tức nó như lá rụng trong gió, vô lực rơi trên mặt đất, không nhúc nhích. Khóe miệng Thiên Âm co giật, thầm nghĩ biểu hiện của Thiên Tuyết quá chân thật, vẻ mặt cực kỳ bi thương, tâm tê phế liệt kêu lên: "Tuyết Tuyết!!" "Đồ khốn kiếp, ngươi làm gì ở đây?!" Giọng nói tức giận của Lưu Cẩn vang lên như sấm ở bên tai hai người, sắc mặt Hồng Trang đột nhiên thay đổi, trong lòng cực kỳ sợ hãi, kinh hoàng lúng túng thu lại cửu thiên lăng, xoay người nhìn Thiên Âm phun ngụm máu, lảo đảo chạy đến bên cạnh Thiên Tuyết, ôm thân thể gầy gò của nó, khóc đến ruột gan đứt từng khúc! Lưu Cẩn đi về phía Hồng Trang đánh bay nàng ta cách xa một trượng*, trên trán nổi đầy gân xanh: “Lúc nào vi sư  đã dạy ngươi giết hại đồng môn? Lúc nào đã dạy ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy? Lúc nào đã dạy ngươi lấy mạnh hiếp yếu?!!" *Một trượng:  3,33 m "Sư...... Sư phụ, con, người nghe con giải thích......" "Giải thích? Ngươi giải thích cho bổn tọa một chút, vừa rồi ngươi đang làm gì?!" Hồng Trang tức cười, trong nháy mắt mù quáng. Từ ngày bái sư trở đi, Lưu Cẩn chưa bao giờ tức giận với nàng, nhưng hôm nay vì Thiên Âm, hắn không chỉ nổi giận mà còn đánh mình. Khóe miệng nàng chảy máu quỳ trước mặt hắn, cảm thấy trong lòng tràn đầy uất ức, không khỏi lệ rơi đầy mặt: "Sư phụ, là Thiên Âm và con súc sinh kia trêu chọc con trước! Chỉ là con tức giận đến mất trí, mới có thể, mới có thể......" Thiên Âm nghe nàng ta nói sai sự thật, không phân biệt trắng đen phải trái, nàng liền trở nên tức giận, lập tức ho hai ngụm máu ra ngoài, ôm Thiên Tuyết khóc càng thêm bi thảm. "Ô...... Tuyết Tuyết, ngươi không cần bỏ ta một mình, bọn họ đều không thích Thiên Âm, nếu như ngươi bỏ ta đi, cuộc sống sau này của ta phải như thế nào đây, Tuyết Tuyết......" Lưu Cẩn áp chế lửa giận đang tăng lên trong lòng, nhìn Hồng Trang tức giận quát lên: "Cút về cho bổn tọa! Chờ bổn tọa trở về dạy dỗ ngươi thật tốt!!" "Sư phụ?!" Hồng Trang trợn to mắt không tin, Lưu Cẩn vung tay áo, không thèm nhìn nàng ta, vội vã đi tới, dịu dàng nói với Thiên Âm: "Thiên Âm đừng đau lòng, cho ta nhìn con thú nhỏ này một chút." "Chưởng Môn sư bá......" Ánh mắt Thiên Âm rưng rưng, ôm chặt Thiên Tuyết, nói giỡn, cho sư bá nhìn? Nếu như vậy lỡ bị phát hiện thì sao?! Nàng làm bộ đáng thương nhìn Lưu Cẩn, dáng vẻ giống như mèo con mở to mắt tràn đầy bi thương, làm cho người ta nhìn đau lòng hết sức. Lưu Cẩn vươn tay, yêu thương nói: "Không chịu cho ta xem tiểu thú cũng không sao, vậy để cho sư bá xem con có bị thương không?" Giọng nói dịu dàng của Lưu Cẩn vang lên trong tai của Hồng Trang, trái ngược với thái độ vừa rồi của sư phụ đối với mình, quả thật là khác nhau một trời một vực. Hồng Trang tức giận trở nên mù quáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ vặn vẹo. Đáng chết Thiên Âm đã có Tiên Tôn, bây giờ còn giành sư phụ với bản thân mình sao?!! Thiên Âm cố ngăn nước mắt không cho rơi, hoảng sợ nhìn Hồng Trang, nhìn thân thể nàng ta đang tức giận đến phát run, trong lòng thầm dễ chịu nhưng Lưu Cẩn đang ở trước mặt nàng, nàng không thể để lộ vẻ mặt hài lòng, nàng phải khổ sở nhịn. Vội vàng thu hồi tầm mắt, nàng uất ức nói: "Không, không cần làm phiền sư bá, con về điện Cửu Trọng chờ sư phụ trở lại." Nói xong ôm chặt Thiên Tuyết, mang theo tiếng khóc kêu trời gọi đất, lảo đảo cưỡi mây bay đi. Thật ra chỉ cần nhìn một cái, Lưu Cẩn đã biết Thiên Âm bị thương không nặng, nhưng lại bị nội thương. Cho đến khi tiếng khóc của Thiên Âm biến mất, hắn mới chậm rãi đứng dậy, con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hồng Trang. Hồng Trang bị ánh mắt của hắn nhìn, trong lòng khó hiểu hoảng sợ: "Sư phụ?"