Chập tối, ánh nắng chiều giăng đầy bầu trời. Tia sáng bị cây cối bên dòng suối nhỏ che khuất đã trở nên ảm đạm đi. Thiên Âm vẫn canh giữ bên người nam tử hôn mê như cũ, ở trong tiếng suối chảy róc rách mà ngủ gà ngủ gật. Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu nhỏ từng chút từng chút chậm rãi gục xuống trước ngực, chỉ chốc lát, hô hấp liền trở nên đều đều. Đúng vào lúc này, nam tử trên mặt đất bỗng mở mắt ra, cẩn thận quan sát nàng. Tựa hồ cảm thấy cái tư thế gục đầu trước ngực ngủ của nàng rất buồn cười, khóe môi y hơi nâng lên một độ cong nhỏ. Một nét cười nhạt, vạn vật thất sắc! Dĩ nhiên y không biết nụ cười này chứa phong tình cỡ nào, chập chạp ngồi dậy, cúi đầu nhìn vết ngoại thương đã hồi phục như trước, lại nhìn Thiên Âm một cái, trong nháy mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa. Do dự một chút, y vươn ngón tay trắng như ngọc trơn nhẹ nhàng chọc chọc mặt Thiên Âm. Ừ, thật mềm mại. “A Hoa, đừng ồn ào.......” Trong mơ hồ Thiên Âm cảm giác có người chọc mặt mình, liền tưởng là A Hoa, tức giận vung tay, thuận thế ngã nhào trên mặt đất. Ầm một tiếng, đầu va chạm với mặt đất, nhất thời đẩy cơn bù ngủ của nàng ra chín tầng mây. “Hử! Tiên nhân, tiên nhân,.....” Nàng hé miệng, trợn mắt nhìn người đang cười mà như không cười trước mặt, trong ánh trăng mờ nhạt, dường như nàng nhìn thấy khóe miệng y nhếch lên thành độ cong. Thật đẹp quá ~~ “Nước miếng chảy ra kìa.” “Hả?” Thiên Âm khó hiểu nhìn y. Y buồn cười chỉ chỉ miệng nàng: “Nước miếng.” “Ơ? Hả?” Thiên Âm xấu hổ lau khóe miệng vài lần, ngay lập tức tránh xa mấy thước: “Việc này, không phải ta cố ý ngủ đâu. Thật ra........ Thật ra........” Đối phương nhìn nàng cười, hình như đang đợi câu trả lời của nàng. Mặt Thiên Âm đỏ lên, ho khan, nói: “Ngươi là tiên nhân à?” “Tại sao lại hỏi như vậy?” “Ờ, ngươi từ trên trời rơi xuống....... Tuy rằng lúc ngã xuống bị thương.....” Nửa câu sau nàng nói rất nhỏ, nhưng y lại nghe rõ ràng, khóe môi không khỏi giật giật. Nếu có kẻ khác nghe được lời này của nàng, nhất định y sẽ không do dự mà lựa chọn diệt khẩu. Té bị thương hả? Đường đường là Ma Tôn đại nhân, lại bị nàng nói thành ngã xuống bị thương ư? Nàng có thể nói ra được! “Ngươi là người phàm, vì sao lại ở Thái A tiên sơn?” “Thái A...... Tiên sơn hử?” Thiên Âm nói không nên lời, Thái A tiên sơn, đó là nơi tiên nhân sống trong truyền thuyết, một trong Lục đại tiên sơn, hơn nữa đứng đầu trong hàng ngũ tiên sơn. Lục đại tiên sơn chia ra làm: Thái A, Côn Luân, Trường Lưu, Phù Dịch, Đại Hàm, Hiên Viên. Nhân gian chỉ biết kỳ danh, lại không biết cụ thể ở đâu, có bộ dạng như thế nào. Có rất nhiều người trần muốn thành tiên, theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng đến cuối cuộc đời, cũng không có cách nào nhìn thấy. Nhưng mà người này vừa nói, nơi đây là Thái A tiên sơn sao?!! Nàng dè dặt nhìn hắn, nuốt nước miếng: “Nếu ta nói ta không biết, ngươi sẽ lấy ta luyện đan sao?” Nghe nói tiên nhân đều thích luyện đan, bảo vật, thảo dược hay dị thú quý hiếm gì đó đều có thể đem đi luyện đan, vậy một ‘kỳ nhân’ như mình cũng có thể lấy đi luyện đan được phải không? Nàng có chút lo lắng..... Bị bộ dạng của nàng chọc cười, y không khỏi cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp mang theo chút khàn khàn, từng tiếng cười tựa như có thể đi vào lòng người, khiến trái tim đáp lại. Ngay tức thời, Thiên Âm ôm ngực, mặt đỏ lên lườm y. Yêu nhiệt ôi yêu nghiệt! Chẳng lẽ ngươi không biết nụ cười này của ngươi câu hồn đoạt tâm* bao nhiêu sao?!! (*chỗ này Hy nghĩ là đoạt phách chớ, nhưng mà edit thì nó ra tâm nên ghi luôn. Thỉnh chỉ giáo:3) Chỉ nghe y nói: “Ta không phải tiên nhân, hơn nữa không bắt ngươi luyện đan, huống hồ ngươi lại còn cứu ta, nếu ta thật sự bắt ngươi luyện đan, người khác sẽ nói ta lấy oán báo ân.” “Ngươi không phải tiên nhân à?” Thiên Âm kinh ngạc: “Vậy ngươi là ai?” “Ta là.....” Y dừng một chút, nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, cười nói: “Mặc kệ ta là ai, chỉ cần ngươi biết ta sẽ không tổn thương ngươi là được.” “Ô.” Thiên Âm suy nghĩ một chút: “Vậy tên của ngươi là gì? Tên của ta là Thiên Âm, ngươi có thể gọi ta là Thiên Thiên, mấy tên đồng bọn của ta đều kêu ta như vậy.” “Thiên thiên........” Y nghiền ngẫm cái tên này, gương mặt đầy ý cười, như trăm hoa đua nở: “Tên của ta là Mặc Tử Tụ.”