Edtor: Tiều Ly Ly. Đối mặt với ánh mắt căm phẫn giận dữ của đám người, trong nháy mắt Thiên Âm thay đổi cứng rắn thái độ, từ sau lưng Trọng Hoa đi ra, lau giọt lệ chua cay một cái, than thở khóc lóc nói: "Chưởng môn sư huynh có điều không biết. Ban đầu ta theo Thanh Huyền gả vào Côn Luân, nữa đường gặp phải nhiều người phục kích, sư phụ niệm tình sư đồ, vì cứu tánh mạng ta mà bị Thanh Đại bức hiếp. . . . . ." Nói đến chỗ này, dáng vẻ nàng như bừng tỉnh, một đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Phù Vân, rất đáng tiếc thở dài nói: "Thanh Đại là gian tế của Ma tộc nhiều năm trước nằm vùng ở Tiên giới, Tiên Tôn Phù Vân lại có thể bị che mờ mấy ngàn, chậc chậc, trí tuệ của Tiên Tôn  Phù Vân thật có thể đáng sợ kinh người sâu không lường được!"  "Phốc. . . . . ." Bá Hĩ đột nhiên cười một tiếng, thấy vẻ mặt Phù Vân đỏ bừng ánh mắt không tốt trừng tới đây, liền hoà thuận cười một tiếng: "Lại nói, nếu không phải Thanh Đại sử dụng thủ đoạn hèn hạ, Tôn thượng Trọng Hoa cũng sẽ không mất tích, Tiên giới cũng sẽ không bị Mặc Tử Tụ chèn ép đứng không lên." Chuyện của Thanh Đại, Phù Vân ở Tiên giới rất lâu không đứng lên được, đường đường là một Tiên sơn, lại được một gian tế Ma tộc trông coi mấy ngàn, thật sự là chuyện cười lớn nhất của Tiên giới từ trước tới nay! Tiên sơn Côn Luân thậm chí bởi vì vậy mà bị người khác hoài nghi là tay sai của Ma tộc. Nếu không phải Mặc Tử Tụ dốc toàn sức lực mang binh xâm phạm, khiến Côn Luân gặp phải tình cảnh đại họa diệt môn, mấy đại tiên sơn khác chưa chắc sẽ tin tưởng Côn Luân trong sạch. Hôm nay lại không chịu nổi khi chuyện bị nhắc tới, Phù Vân chỉ muốn bóp chết gương mặt vô tội của Thiên Âm, nhẫn nhịn, nói: "Ngươi được đấy Thiên Âm, còn muốn nói sang chuyện khác!" "Người nào chuyển đổi đề tài? Người nào nói cho ngươi biết ta muốn chuyển đổi đề tài!" Âm thanh của Thiên Âm từ từ đến gần, suýt nữa bị Phù Vân giận dữ vỗ một chưởng, may mắn có Trọng Hoa luôn luôn chú ý nàng, đưa tay kéo nàng một cái. Nàng vội ho một tiếng, nói: "Chuyện xưa, đến nơi đến chốn, ta từ từ nói cho mọi người nghe!" Nàng lại nói: "Ban đầu ta theo Thanh Huyền gả vào Côn Luân, nữa đường gặp phải nhiều người phục kích. . . . . ." Lông mày của Phong Thanh Dương không ngừng giật giật: "Thiên Âm, nói điểm chính! Chúng ta chỉ cần biết, chuyện tôn thượng và ngươi thành thân Nhân giới đến cuối cùng có chân tướng như thế nào, rốt cuộc là ngươi lừa gạt Tôn thượng hay là Tôn thượng cam tâm tình nguyện thành thân với ngươi." Hắn rất tin, hôm nay cho Thiên Âm nói gì, kết cục cũng sẽ không thay đổi. Trọng Hoa sẽ bị đưa lên đài Tru Thần, Thiên Âm thậm chí không có lối thoát ra khỏi Thái A. Dưới gốc độ không nhìn thấy của mọi người, Phong Thanh Dương khẽ toét miệng, lộ ra răng trắng như tuyết, có một ánh lạnh đột nhiên xẹt qua. . . . . . "Trọng điểm đúng không?" Thiên Âm hít sâu một hơi, nói: "Ngày đó ta tỉnh lại ở Băng Vực được sư phụ cứu, sau đó biết được hắn bị mất trí nhớ vì vậy tặc tâm lập tức hiện lên, dùng các thủ đoạn hấp dẫn lừa gạt tẩy não rốt cuộc cũng quyến rũ hắn thành công cho đến Vô Nhai tìm được chúng ta." Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm mặt tràn đầy thân mật nhìn Phong Thanh Dương: "Đây chính là chân tướng. Chưởng môn sư huynh hài lòng chưa?" Trong cơ thể Phong Thanh Dương hàng loạt tiên lực rung chuyển, bàn tay lại run lên lần nữa, cuối cùng ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Trọng Hoa buông tha kích động muốn đánh bay nàng, cười ẩn nhẫn khổ sở: "Tôn thượng sao có thể dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy?" Thiên Âm rất xin lỗi cười nói: "Chưởng môn sư huynh xin thay đổi suy nghĩ một chút, nếu như ngươi mất trí nhớ, có một nữ tử đẹp tựa như tiên trên trời nói cho ngươi biết nàng là thê tử kết tóc của ngươi, hơn nữa mang thai, trong lòng ngươi có hoài nghi sao?" Phong Thanh Dương trầm mặc. Trọng Hoa mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm giống như một pho tượng bạch ngọc, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, miệng kia mơ hồ đã phác họa ra đường cong nhàn nhạt. Mộ Thần không chút để ý nói: "Ngày đó chúng ta cũng đều thấy rõ, mà các ngươi lại ôm nhau nhìn trời chiều, tình cảm nồng nàn thắm thiết. . . . . ." Lời còn chưa dứt, thấy Thiên Âm khiếp sợ vô cùng xoa xoa cánh tay ghét bỏ hắn một phen, hắn vội vàng nâng chung trà lên uống một hớp, đè xuống lửa giận trong lồng ngực. Thiếu nữ này, quá làm bộ làm tịch rồi! Vô Tư hừ lạnh: "Thiên Âm, ngươi có biết quyến rũ sư tôn sẽ có kết quả gì không?" Không đợi Thiên Âm trả lời, trên mặt của nàng nâng lên tươi cười tuyệt diễm: "Đánh rớt đài Tru Thần, hồn phách trọn đời phai mờ!" Trong lòng Thiên Âm khẽ hơi buồn phiền, trên mặt vẫn là tươi cười như hoa: "Ta chết, mà ta sẽ luôn luôn sống ở trong lòng sư phụ. Ngươi còn sống, trong lòng hắn cũng đã chết rồi." Một câu nói thẳng thắn đánh ngã Vô Tư đang tức giận. Lam Duyệt nhìn nàng tươi cười, trong lòng thở dài một tiếng. Thiếu nữ này, quá làm bộ làm tịch rồi. "Vậy thì đánh rớt Thiên Âm xuống đài Tru Thần." Trọng Hoa vẫn không lên tiếng, vào lúc này đột ngột mở miệng, giọng nói nhàn nhạt vẻ mặt lạnh nhạt. Khiến cho mọi người ở chỗ này bao gồm cả Thiên Âm, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ! Nụ cười của Vô Tư từ đuôi mắt bắt đầu tràn ra, Thiên Âm nhịn không được rốt cuộc cũng bắt đầu nhiễm ướt lông mi. . . . . . Trọng Hoa lại nói: "Đợi bổn tôn nhớ lại tới sau." Trong nháy mắt Thiên Âm giống như mệt lả, thận trọng thở hổn hển, lau nước mắt không cẩn thận rơi xuống. Nàng có thể dũng cảm quên mình mà chết đi, có thể bị bất kỳ kẻ nào giết chết, nàng có thể đối mặt với tất cả mọi người lạnh lùng thờ ơ, lại sợ bị chính miệng hắn, tự tay đẩy nàng vào chỗ chết. Phong Thanh Dương một chưởng vỗ bể tay vịn, nén giận nói: "Tôn thượng! Người sao có thể bảo vệ nàng như thế ! !" Trọng Hoa vuốt vuốt đầu Thiên Âm, xoay người đi ra ngoài điện: "Thiên Âm, đi thôi." Trong nháy mắt hắn bước ra cửa điện, thấy nàng không đuổi theo, dừng chân nghiêng người, ánh mắt thâm u ngắm nhìn nàng thật lâu. Y phục trắng như tuyết, đợi bước chân của nàng. . . . . . Để cho nàng như lâm vào mộng cảnh, ngừng tại lần đầu tiên gặp nhau trong Thái A, hắn cũng dừng chân chờ đợi như thế, nàng cũng lẳng lặng ngắm nhìn. Ngoài điện trời xanh, mây trắng, bóng cây, thậm chí ngay cả làn gió dường như chưa từng có biến hóa. Nàng từng bước từng bước đi về phía hắn, vươn tay, được như nguyện bắt lấy tay áo bị gió trêu đùa của hắn. Trong trẻo lạnh lùng như cũ, mềm nhũn, thuộc về nhiệt độ của hắn. Nàng ngước nhìn hắn, nhớ ra năm đó khi còn bé, miệng lưu luyến thật lâu cũng chưa từng gọi ra một tiếng: "Sư phụ!" Người này, không chỉ là sư phụ của nàng! Cũng chính là nam tử nàng yêu sâu đậm. "Người loạn luân! Nên trảm! !" Mỗi một tiếng quát, khiến cho sư đồ hai người liếc mắt nhìn lại. Thiên Âm lui về phía sau, có thể thấy được Hồng Trang miệng cười hả hê đắc ý, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, đón nhận ánh mắt của nàng. Cũng không biết khi nào, ngoài kết giới bảo vệ Thái A, từ giữa không trung đến chân núi, đầy người. Hồng Trang tự nhiên mà đứng, xen lẫn trong trong đám người, cho dù nàng cố ý hoặc vô ý khiến Thiên Âm nhìn thấy, nàng cười, tràn đầy khoái cảm trả thù. Bởi vì một tiếng hét này của nàng, lửa giận của tất cả mọi người giống như pháo hoa bị đốt lên, tiếng giận mắng, tiếng chỉ trích, âm thanh nguyền rủa. . . . . . Đinh tai nhức óc! Xông lên bầu trời, chìm ngập trong mây trắng, ánh mặt trời. Gió thổi không lọt. Lời người đáng sợ, Thiên Âm vẫn biết. Nhìn Trọng Hoa nhăn mày ở trong âm thanh như thủy triều này, nàng bỗng chốc buông lỏng tay áo của hắn ra. "Trọng Hoa, mặc dù chúng ta đồng ý để ngươi mang Thiên Âm đi, nhưng những người này, hôm nay bao vây Thái A đến nước chảy không lọt. Nếu ngươi cố ý không xử trí Thiên Âm, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, như vậy, Thái A có thể chịu đựng cơn giận của mọi người hay không, ai cũng không thể bảo đảm." Đám người Vô Tư đi tới ngoài điện, cũng không phải nhìn Trọng Hoa, ngược lại nhìn Phong Thanh Dương: "Phong chưởng môn, Thái A các ngươi thật muốn vì một gian tế Ma tộc, khiến các tiên nhân bị chọc giận, san bằng Thái A sao?" Sắc mặt Phong Thanh Dương khó coi đi tới bên cạnh Trọng Hoa, nhỏ giọng nói: "Tôn thượng, xin ngài nhớ, ngươi vẫn còn là Tiên Tôn Thái A. Năm đó ngài ở trước mặt sư tổ và mọi người trên dưới Tiên môn tuyên thệ rằng, cuộc đời này ngươi đều bảo hộ Tiên giới, bảo hộ Thái A!"