Editor: Tiểu Ly Ly Lưu Quang không những không giận mà còn lấy làm vui mừng: "Nếu như ta không có mặt dày, thì làm sao sánh được với vẻ mặt không biết xấu hổ của ngươi?" Thiên Âm suy nghĩ chốc lát, hết sức chấp nhận: "Nói có lý." Nhìn Lưu Quang, nàng cười mang theo giảo hoạt: "Lưu Quang, hay là huynh nhận ta làm con gái nuôi chứ?" Vẻ mặt Lưu Quang cứng đờ, liền cười: "Không lợi mà mưu, vì sao ta phải làm như vậy?" "Có lợi đối với ta là được." Thiên Âm đương nhiên đáp: "Huynh chiêu cáo Tiên giới, thu ta làm nữ nhi, ngày sau người khác còn muốn đánh chủ ý lên ta, cũng phảu nể huynh mấy phần mặt mũi, vậy chẳng phải là ta đã bớt nhiều phiền toái sao." Nàng tính toán thuận lợi lưu loát, Lưu Quang tưới một chậu nước lạnh lên đầu nàng: "Lấy thân phận của ngươi là “đệ tử Trọng Hoa” cũng không đủ uy hiếp được người khác, Lưu Quang ta lại có bao nhiêu uy hiếp?" Thiên Âm ngượng ngùng thu tay lại: "Ha, cũng đúng." Lưu Quang nhìn nàng mấy lần, hỏi: "Ngươi tới chỗ của ta, cũng không phải là tới ba hoa với ta? Nói đi, chuyện gì muốn cầu cạnh ta?" Giống như do dự thật lâu, Thiên Âm vò đầu bứt tai một hồi lâu mới mở miệng: "Lưu Quang, huynh cũng cảm thấy ta sống không lâu sao?"  Thân thể Lưu Quang chấn động mạnh một cái, không nói. Nàng từ từ nói: "Hôm nay ta tới thật ra là muốn gặp các huynh. Mấy ngày nữa, ta đã rời khỏi Thái A rồi, ta sợ ngày sau không còn cơ hội thấy các huynh." Mấp máy môi, lại nói: "Nếu như huynh muốn Huyền Tề ca ca bình yên vô sự, hay là chờ ta biến mất khỏi Tiên giới, thì kêu hắn tỉnh lại." Trong lòng Lưu Quang ngũ vị tạp trần, trên mặt lại như cũ cười yếu ớt như hoa, có điều ngụ ý nói: "Có lẽ, cuối cùng người chết cũng không phải là ngươi. Thiên Âm, không nên coi thường mình, ngươi đừng quên, ngươi là chủ nhân của Thần Thú Thiên Tuyết, cung Nguyệt Thần cũng do người cầm giữ." Ngụ ý, ngươi là thần. Sao Thiên Âm lại không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là đối với lần này nàng cũng không ôm hi vọng. Mặc dù nàng thật là thần, vậy cũng chỉ là một vị thần chán nãn. Lưu Quang phất tay xua đuổi nàng lui vài dặm, vẻ mặt ghét bỏ: "Đi mau đi mau, không cần ở chỗ này của ta khóc sướt mướt trình diễn thảm kịch ly biệt. Ngươi cũng không cần lo lắng cho Huyền Tề, ta đã nhốt hắn vào Huyễn Hải, bày ra kết giới, người có tu vi không bằng ta thì không cách nào thả hắn ra ngoài. Ta để cho hắn ở bên trong tu hành thật tốt. Có lẽ có một ngày, hắn có thể tự tay mình phá hủy kết giới của ta, đến lúc đó, ta tin tưởng hắn có đầy đủ bản lãnh tới bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ."  Thời điểm nói câu nói sau cùng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn truyền lại cái gì. Thiên Âm dừng chân lại, lỗ mũi chua xót, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng cười nói: "Ừ, vậy thật tốt." Nhưng nàng biết, muốn vượt qua Lưu Quang, sao mà khó khăn. Huyền Tề sợ là ít nhất một ngàn năm cũng không ra khỏi Huyễn Hải. Thiên Âm từng bước một rời khỏi điện Lưu Vân, nàng nghĩ, như vậy cũng tốt. Ít nhất có thể bảo vệ Huyền Tề không việc gì. "Thiên Âm." Lưu Quang đột nhiên gọi nàng lại, nàng quay đầu lại, nhìn hắn đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, tay áo tung bay tuyệt thế vô song. Thế nhưng hắn lại nhìn chằm chằm hồ hoa sen trước mặt, nói một câu: "Cẩn thận Mặc Tử Tụ, không nên thân cận với hắn quá nhiều."  Gò má của hắn bị ánh mặt trời chiếu lên một tầng ánh sáng, mắt đen như mực cụp xuống, ở trên mặt quăng xuống một bóng ma. Trước đó ánh mắt của hắn chưa từng có nặng nề như vậy. Thiên Âm chỉ coi là hắn căm hận Ma tộc ngày đó Thái A bị bao vậy, lợi dụng bỏ đá xuống giếng, thế cho nên hận Mặc Tử Tụ. Âm thầm lắc đầu một cái, bước lên trên mây. Một mình Lưu Quang đứng ở trong gió, hồi lâu, hắn đột nhiên cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Mặc Tử Tụ, lại để cho ngươi đoán đúng rồi. Thiên Âm nàng là thần. . . . . ." Giống như nghĩ đến đôi mắt đỏ máu kia của Thiên Âm, lại một cười: "Rồi lại không phải là thần." Trên không trung mấy con bướm nhẹ nhàng tung bay, vòng quanh hắn một vòng lại một vòng. "Ngươi trăm phương ngàn kế muốn mưu hại tánh mạng của nàng, vậy hãy để cho ngươi xem một chút, bổn tọa có được bảo vệ nàng chu toàn hay không." ** Ma Đô, trong điện Cửu U, Mặc Tử Tụ giả vờ ngủ say bỗng mở mắt ra, bị sợ đến Mặc Vô Song chờ đợi ở một bên lui lại mấy bước. Nàng vẫn là dáng vẻ sợ hãi, ổn định tinh thần, hỏi: "Chủ Thượng gặp ác mộng sao?" Bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh khiến Mặc Tử Tụ hồi hồn, liếc nàng một cái, giống như nghĩ tới điều gì, khẽ mỉm cười: "Vô Song, chúng ta mang Thiên Âm tới Ma tộc được không?" Vị tỷ tỷ xinh đẹp đó? Vô Song cắn môi, bị hắn nhìn chằm chằm không khỏi đỏ mặt, gật một cái đầu nhỏ: "Chỉ cần Chủ Thượng thích là được rồi." "Chỉ cần bổn tôn thích là được rồi sao?" Mặc Tử Tụ nhếch môi, ánh mắt chớp động: "Vậy thì đón nàng đến đây đi." "Chủ Thượng." Lúc này Bạch Hà vội vã đi tới, hình dáng có chút tiều tụy. Mặc Tử Tụ nhướng mày, ý bảo hắn có lời nói thẳng. Bạch Hà nói: "Có tin tức truyền đến, Trọng Hoa đi Yêu Giới, Thiên Âm được Phong Thanh Dương thả ra rồi, mấy ngày nữa, chính là ngày Thanh Huyền và Thiên Âm thành thân. Lúc Thanh Đại trở về Trường Lưu, chính là thời cơ tốt mà chúng ta động thủ." "Không." Mặc Tử Tụ lại giơ tay lên phủ quyết: "Chờ Trọng Hoa trở về." Bạch Hà không có dị nghị, đang muốn rút đi, giọng nói của Mặc Tử Tụ truyền đến từ sau lưng hắn: "Cuối cùng sẽ có một ngày, bổn tôn sẽ san bằng Thái A, báo thù cho Bạch Dao." Cả người Bạch Hà run lên, nói giọng khàn khàn: "Đa tạ Chủ Thượng." "Bạch Dao thích người kia, chết rồi sao?" "Không có, thành người phàm." Ngón tay trơn bóng như ngọc của Mặc Tử Tụ vuốt cẳm, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Như vậy ngươi phái người che chở hắn, thời điểm thích hợp, mang hắn đến Ma giới, vì bản tôn dốc sức." Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt không hiểu của Bạch Hà, chậm rãi nói: "Để cho cả đời của hắn bầu bạn với." Nghĩ đến Bạch Dao cô đơn nằm ở dưới đáy biển Vô Vong, trong mắt Bạch Hà đều là hận ý: "Thuộc hạ hiểu." *** Ngày Thiên Âm thành thân, trên dưới Thái A im ắng yên tĩnh . Tiên giới thành thân, không nến đỏ đài cao, không hoa đỏ mười dặm. Trong Trường Diễn Võ, Phong Thanh Dương chủ trì đọc Tế Tự một phen, trong sự chú ý của mọi người, Thiên Âm dập đầu thật sâu, lạy ba cái về phía điện Cửu Trọng, một bên Thanh Huyền ôn hòa đỡ nàng đứng dậy. Nhìn kỹ lại, trong đáy mắt hắn, có vẻ áy náy.  Thiên Âm ra vẻ không thấy, ánh mắt theo từ trên người Đông Phương, nhìn qua từng người, ghi nhớ kỹ những người đối xử tốt với mình trong vài chục năm qua vào đáy lòng. Khi thấy Hồng Trang sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng đứng yên bên cạnh Phong Thanh Dương thì nàng nhẫn nhịn, không có xông lên.  Bên này nàng ẩn nhẫn không phát, bên kia Hồng Trang cũng là âm thầm phẫn hận. Nàng đã dùng hết thủ đoạn, không tiếc đẩy chính mình tới trên đầu sóng ngọn gió, chỉ vì trừ đi Thiên Âm. Không ngờ quanh đi quẩn lại, nàng bị trọng thương, Thiên Âm lại vui mừng rạo rực lập gia đình. Trong một khắc, tầm mắt đụng nhau với Thiên Âm, nhìn đáy mắt nàng yên tĩnh, Hồng Trang không khỏi cảm thấy khủng hoảng. Không được! Nàng phải chết! Nàng phải chết! Thân thể nàng phát run hai quả đấm nắm chặt, móng tay rơi vào lòng bàn tay, chỉ có đau nhói mới có thể làm cho nàng giữ vững tỉnh táo, không sợ hãi ánh mắt của Thiên Âm, không bị ánh mắt nhàn nhạt của nàng ta đánh bại. Một cái tay bỗng khoác lên trên vai nàng, nàng hoảng sợ cả người run lên, quay đầu mà nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt dịu dàng của Phong Thanh Dương. Hắn dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Lần này nàng đi Trường Lưu, không cơ hội trở lại nữa. Ta sẽ không để cho một người như vậy còn sống, tương lai uy hiếp được Thái A."  Ý trong lời nói, chính là Thiên Âm hẳn phải chết. Hồng Trang run rẩy hít một hơi thật sâu, chậm rãi lộ ra nụ cười thư thái.