Editor: Tiểu Ly Ly. Bên cạnh chỉ có tiếng gió hơi lướt nhẹ qua, Thiên Âm tựa như đang ngủ say, không có chút phản ứng nào. Huyền Tề muốn đưa tay chạm tới nàng thì quanh thân nàng đột nhiên xông ra một linh khí cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả Lưu Quang nhìn qua cũng biến sắc, trong nháy mắt đến bên cạnh Huyền Tề, mang hắn cách xa nàng. "Đó là……." Trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi đồng thời nhìn lại Thiên Âm, chỉ thấy tử quang* quanh thân nàng bắt đầu lưu chuyển, giữa mi tâm như có một đóa hoa lục giác như ẩn như hiện. Mặt mũi của nàng, vào giờ khắc này, lại lộ ra từng đợt từng đợt thần quang. Tử quang*: ánh sáng màu tím. Ngay một khắc này, Thiên Âm mở mắt ra. Đỏ bừng như máu. Thần quang quanh thân nàng đột nhiên có nhiều hơn vài luồng hắc khí, cơ hồ là trong nháy mắt, toàn thân hỗn tạp mà hơi thở cường đại như thủy triều dâng lên, tan ra tiến vào thân thể nàng. Thiên Âm bỗng dưng thấy Huyền Tề Lưu Quang khiếp sợ đứng ở cách đó không xa, ngớ ngẩn, mừng rỡ: "Ôi ôi, các người phạm vào chuyện gì nên bị nhốt vào đây sao?" ". . . . . ." ". . . . . ." Lưu Quang nheo lại mắt: "Thiên Âm, ngươi mới vừa làm gì?" Thiên Âm đáp: "Chữa thương." Lưu Quang và Huyền Tề liếc mắt nhìn nhau, lát sau trầm mặc. Chữa thương có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là liền Trọng Hoa cũng không có làm lại. Nhưng rõ rành là, chính nàng cũng giống như không biết trạng thái của mình  . . . . . . Hai người nhất trí không hỏi tới nữa, Huyền Tề nói: "Thiên Âm, ta đón muội đi ra ngoài." Thiên Âm nhìn bốn bề ngắm, tựa như đang tìm cái gì, Huyền Tề không nhịn được hỏi: "Muội đang tìm cái gì?" "Muội tìm sư phụ." Thiên Âm thuận miệng mà đáp, không có trông thấy trong ánh mắt Huyền Tề cất giấu đau đớn. Hắn tiến lên bắt tay của nàng đi về phía lối ra: "Ta dẫn muội rời khỏi Thái A!" Thiên Âm vừa nghe, cả kinh nói: "Nhưng sư phụ muốn muội ở chỗ này trăm năm. . . . . ." Bước chân Huyền Tề dừng lại, bỗng giận dữ: "Sư phụ sư phụ! Chẳng lẽ trong mắt ngươi trừ Tôn thượng cũng chưa từng có những người khác sao? !" Thiên Âm bị rống đến sững sờ, bối rối. Kinh ngạc nhìn Huyền Tề lần đầu nổi giận với nàng, trong lòng có chút buồn phiền. Có vài người, mặc dù dùng hết sức lực, hết thủ đoạn tổn thương nàng, lòng của nàng như cũ vững như thạch, như Hồng Trang. Lại có một số người, chỉ là một ánh mắt, đã có thể để lại tổn thương trong lòng của nàng, như Huyền Tề lúc này. Huyền Tề vừa hô xong liền hối hận, nhìn nàng mím chặc môi, khi đó nụ cười thường treo ở khóe môi đã không còn thấy bóng dáng, trong lóng đột nhiên rất đau. Mặc dù có lúc hắn cực kỳ ghét nàng cười không chịu để ý, nhưng so với lúc này, hắn cũng tình nguyện nàng cười một cái đi. Hắn ra vẻ thoải mái, gõ trán nàng một cái: "Lại bắt đầu cho ca ca ta thấy dáng vẻ giả đáng thương của muội sao? Ta chính là không thích muội luôn miệng gọi nhiều tiếng sư phụ sư phụ, không chút nào để thanh mai trúc mã là ca ca ta đây để trong lòng!" Thiên Âm trừng mắt nhìn, thu nước mắt về: "Huyền Tề ca ca, muội nhớ được huynh thật giống như đã hơn một trăm tuổi đi? Sao lại có thể là thanh mai trúc mã với muội?" "Khụ. . . . . ." Huyền Tề trừng nàng: "Ở Tiên giới, ta còn coi như là thiếu niên." Lưu Quang cười nồng đậm, nhưng vẻ mặt lại lạnh xuống. Nhìn Huyền Tề cố chấp như vậy, không tiếng động thở dài một hơi. Thiên Âm quyết tâm không chịu đi với Huyền Tề, nói thẳng nếu không có sư phụ ra lệnh, nàng kiên quyết không rời nửa bước. Huyền Tề nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia nói không được là cô đơn tịch mịch bao nhiêu. Còn có nản lòng thoái chí. Hai người giằng co hồi lâu, Lưu Quang thủy chung ở một bên không nói được lời nào, đôi môi tựa như cánh hoa xinh đẹp cơ hồ mân thành một đường.  Huyền Tề bỗng đem ôm Thiên Âm vào trong ngực, xem nhẹ cứng ngắc của nàng, nhẹ lời muốn hỏi: "Thiên Thiên, ta không tốt sao?" Thiên Âm buông lỏng chút, buồn bực đáp: "Tốt. Trên thế giới này, Huyền Tề ca ca là người tốt nhất đối với muội." Ánh mắt Huyền Tề chán nản, cũng là cười: "Không ai tốt hơn?" " Không ai tốt hơn." "Như vậy, nếu như ta kiên trì dẫn muội đi thì sao?" Thiên Âm cười: "Nếu không phải sợ sư phụ muội cũng ném huynh tới nơi này một trăm năm, huynh đại khả thử một chút!" Huyền Tề đáp một cách lưu loát: "Được, ta thử!" Không đợi Thiên Âm phản ứng Huyền Tề liền dẫn theo nàng chạy như bay ra khỏi kết giới Huyễn Hải, Thiên Âm đang kêu lên, hắn quay đầu lại cười nhạt: "Nếu như muội không muốn ta bị người có dụng tâm khác phát hiện cứu muội, đệ tử phạm tội này, cứ việc kêu lớn." Thiên Âm nữa lo lắng nữa nôn nóng, vừa tránh không được sự kiềm chế của hắn, lại không thể kêu lên, chỉ đành phải mang theo một đôi mắt che sương nhìn Lưu Quang ở phía sau, lại phát hiện chẳng biết lúc nào, Lưu Quang đứng thẳng nơi đó đã sớm không có một bóng người. Gió lướt qua bên tai, từng đợt lạnh lẽo xuyên thấu qua da thấm vào đáy lòng. Thiên Âm kinh ngạc nhìn Huyền Tề nắm tay của mình, tái nhợt mà cố chấp như vậy. Nàng nhẹ giọng nói: "Huyền Tề ca ca, đời của muội, đều chỉ thích sư phụ." Đây là lần đầu tiên, nàng nghiêm túc như vậy, nói ra bí mật trong lòng, nói cho hắn nghe. Hô hấp của Huyền Tề cứng lại, vốn là thân thể bị thương tựa như trở nên không chịu nổi một kích này, ở nơi này nghe được một câu nói nhẹ nhàng, đau đớn vô cùng. Trong gió đêm, âm thanh của nàng giống như ma âm, chặt lượn quanh ghé vào lỗ tai hắn: "Cho nên huynh là Huyền Tề ca ca của muội." Âm thầm nuốt xuống máu đã vọt tới răng, làm như ngại hắn nuốt máu vào quá sớm, nàng lại tăng thêm câu: "Muội không thể đi theo huynh." Khóe môi Huyền Tề rốt cuộc không nhịn được máu đã tràn ra ngoài, hắn rên lên một tiếng, cũng không quay đầu lại giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy hài hước: "Thiên Thiên chẳng lẽ là muội đã đọc quá nhiều thoại bản, học được cách tự mình đa tình chứ? Nghe ý này của muội, giống như là ta muốn theo đuổi muội." Không đợi Thiên Âm đáp lời, mấy bóng người bỗng nhiên cản trở đường đi hai người. Giữa không trung, không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm. Trước một người, là sắc mặt lạnh lùng của Phục Nguyên. Ánh mắt của hắn từ trên người Huyền Tề dời về phía Thiên Âm, lại chậm rãi nhìn chăm chú vào Huyền Tề: "Ngươi tự phóng tội phạm đệ tử Thiên Âm, xúc phạm môn quy, phải phạt!" Sắc mặt Thiên Âm đột nhiên thay đổi! Huyền Tề cũng rất bình tĩnh, ánh mắt ở bốn phía liếc một vòng, khàn giọng hỏi: "Lưu Quang đâu?" Rơi xuống theo tiếng nói của hắn, Lưu Quang đâu xuất hiện bên cạnh Phục Nguyên. Nụ cười vẫn như cũ, dung nhan như hoa. Có chút chân tướng, không cần ngôn ngữ nói rõ, đã hiển nhiên dễ thấy. Tất cả tin tưởng, giống như một mảnh thủy tinh thật mỏng rơi xuống đất, bể đầy đất, Huyền Tề mắt đỏ gầm nhẹ: "Ngươi đồng ý giúp ta đấy!" Lưu Quang cười cười, không có nữa phần áy náy lúng túng khi bán đứng người khác: "Nhưng ta cũng đã nói có chuyện không thể để cho ngươi như nguyện." Hắn nhìn Thiên Âm: "Huống chi Thiên Âm nàng cũng không muốn đi theo ngươi." Huyền Tề quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiên Âm, ánh mắt ẩn nhẫn bi thương, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng. Thiên Âm tiếp thu được ánh mắt Lưu Quang, đột nhiên đã hiểu ra cái gì, cắn răng nói: "Đúng." Huyền Tề nghe được đáy lòng như có vật gì đó, lẳng lặng bể. Nếu nàng chịu nói lời “nguyện ý”, cho dù hắn liều mạng, cũng muốn mang nàng đi, mà giờ khắc này, thế nhưng hắn lại cảm thấy cả người cũng mệt mỏi. Hắn nhìn chằm chằm Lưu Quang, hết sức áp chế cơn đau luôn đánh vào trong cơ thể không ngừng, âm thanh giống như mang theo chút lửa giận: "Lưu Quang, vì sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi cố ý thuận lòng ta tới cứu Thiên Âm, rồi lại dẫn Phục trưởng lão đến, tại sao? Ngươi cho ta hi vọng, lại cho ta loại kết quả này, ngươi biết rõ. . . . . ." "Ta hiểu biết rõ." Như có âm thanh than nhẹ theo gió đi xa, vẻ mặt Lưu Quang, mang theo chút thâm trầm: "Ta hiểu biết rõ ngươi muốn dẫn Thiên Âm cách xa nơi thị phi này, ta hiểu biết rõ ngươi sẽ vì bảo vệ nàng không tiếc hy sinh tánh mạng, nhưng ta rõ ràng hơn, trong muôn nghìn tiên giới này, chẳng qua ngươi chỉ là một hạt muối bỏ biển, bờ vai của ngươi đảm đương không nổi tất cả mọi chuyện, cánh chim của ngươi không bảo vệ được mọi người. Lấy tu vi hiện tại của ngươi, nếu ở lại bên cạnh Thiên Âm, sớm muộn cũng là anh hùng mất sớm, ta cũng chỉ giúp ngươi giữ lại tánh mạng thôi. Ngươi oán trách ta hận ta, vậy cũng là chuyện của ngươi. Ta cũng chỉ là làm chuyện ta muốn làm. Huyền Tề, ngươi là ta nhìn lớn lên."   Một câu cuối cùng, nói ra bất đắc dĩ của hắn. "Ta tận mắt nhìn thấy Cách Cách vì người khác mà chết, ta không muốn, ngươi cũng như nàng ." Không cho Huyền Tề cơ hội nói chuyện, hắn bỗng nhiên bước ra một bước, trong lòng bàn tay một dòng nước màu xanh dương đánh úp tới Huyền Tề. Huyền Tề kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, nhưng thủy chung không thoát khỏi được Lưu Quang: "Ngươi không thể. . . . . ." Tiếng kinh hô còn sót lại, cũng bị chôn ở trong đôi mắt dần dần khép lại của hắn. Lưu Qang cố định thân thể của hắn ở giữa không trung, trong nháy mắt cảm xúc nơi đáy mắt phức tạp khó hiểu, một lát sau, hắn lại treo nụ cười cợt nhã trước sau như một, dí dỏm nháy mắt mấy cái với Thiên Âm: "Tiểu Thiên Âm, ta để cho hắn ngủ một giấc đến mấy chục năm, cuộc sống về sau của người cung coi như là yên tĩnh rồi." Nhìn Huyền Tề ngủ say, Thiên Âm không kìm lòng được xoa chân mày vẫn nhíu chặt như cũ của hắn, nức nở nói: "Huynh để cho hắn ngủ lâu một chút thôi, nhiều năm này hắn với ta, chắc hẳn cũng vô cùng mệt." "Được."