Editor: Tiểu Ly Ly. Nàng ngẩng mặt lên dịu dàng nhìn về phía hắn cười một tiếng, nàng ôm cổ của hắn, thật sâu hôn lên. Trong đất trời vắng vẻ không tiếng động, tất cả ánh mắt của mọi người, cũng biến thành trong hư không dần dần đi xa điểm sáng. Trong mắt của nàng chỉ có hắn. Nàng ôm hắn, giống như dùng hết sinh mạng lại dùng đôi môi tái nhợt sưởi ấm cô đơn của hắn.  Lục Nhiên không có đẩy ra nàng, chỉ là kiếm trong tay lại đẩy về phía trước mấy phần. "Thật xin lỗi, Hỏa Nhi." "Chàng chưa bao giờ đã cho ta bất kỳ cam kết gì, thật xin lỗi từ đâu mà đến? Tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện, không nửa phần liên quan với sư phụ. Ta yêu chàng, nguyện vì chàng mà chết, chỉ cần......" Nàng giống như cười một tiếng: "Sư phụ lo ta, dù là chỉ có một chút nhớ thương, ta liền thỏa mãn." Hắn nghiêng mặt, cúi ở bên tai nàng dịu dàng nói: "Nếu có kiếp sau, ta trả lại cho nàng một mạng." Nàng nói: "Được." Lục Nhiên đưa tay đẩy nàng ra, xiêm y của nàng đỏ ửng như cánh của Điệp nhi rơi xuống. Hắn đứng ở không trung, làn gió nhẹ trêu vạt áo của hắn, hắn đưa lưng về phía mọi người, cả người hiu quạnh. Không trung yên tĩnh, như có người nào đang cúi đầu, không muốn người biết than nhẹ một tiếng ưu thương. Xích Hỏa khép lại đôi mắt, khuôn mặt buồn bã mà xinh đẹp tươi cười mang theo mộng đẹp bể tan tành thê lương, trong lòng Thiên Âm đau xót, đang muốn vọt lên trời cao cứu nàng, suy nghĩ mới xuất hiện, trên vai bỗng dưng nhiều hơn một cánh tay. Nàng quay đầu cả kinh nói: "Sư, sư phụ!" "Ngươi muốn làm cái gì?" "Con......" Thiên Âm cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào sau lưng Trọng Hoa kêu to: "Sư phụ người xem! Mỹ nữ!!" "......" Huyền Tề hóa đá tại chỗ. Thiên Âm nói xong sẽ chuẩn bị bay lên, nhưng Trọng Hoa ngay cả lông mi cũng không rung động một cái, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng, cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, đột nhiên tầm mắt rơi vào phía sau nàng, hỏi: "Thiên Tuyết, ngươi lại đi ăn trộm sao?" Thiên Âm vội quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không có thấy, thầm hô một tiếng bị lừa, vừa quay đầu chỉ cảm thấy trước mặt sư phụ bàn tay phá lệ lớn hơn bình thường, giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn che xuống. Trong nháy mắt nàng cảm giác choáng váng truyền vào đầu, thân thể không bị khống chế té xuống đất. Huyền Tề nhìn một chút Trọng Hoa, lại nhìn Thiên Âm đang buồn ngủ một chút, cúi đầu, tích cực vươn tay muốn tiếp được thân thể Thiên Âm ngã xuống. Thiên Âm thầm than một tiếng “gừng, quả nhiên là cay”, tay Huyền Tề vẫn còn ở không trung. Trong đầu nàng đột nhiên xẹt qua ánh sáng, đánh vào chú Hôn Thụy* của Trọng Hoa bắn ra ngoài cơ thể. Chú Hôn Thụy*: bùa ngủ mê man. Đây là lần thứ hai, chú Hôn Thụy của Trọng Hoa lại mất hiệu lực với nàng. Nếu là thường ngày, nàng nhất định vui mừng hớn hở hô lên khoe khoang một chút, nhưng đột nhiên vừa mở mắt lại phát hiện Trọng Hoa chăm chú nhìn mình, ánh mắt kia sâu kín, lạnh lẽo không giống thường ngày. Lòng của nàng lập tức tan nát dưới đất, giống như bạch tuộc nhào tới dưới chân Trọng Hoa, nắm tay áo của hắn khóc rống: "Sư phụ, người đừng đau lòng, đồ nhi không có ngủ mê man cũng không phải là bởi vì pháp thuật của ngài không nhạy, ngàn vạn lần người không được thật vọng buồn bã mà tự mình rơi lệ......"  Ấn Tiên Tôn giữa lông mày của Trọng Hoa đột nhiên biến thành màu đỏ, hắn bình tĩnh đưa một tay ra, bình tĩnh nhắc tới sau cổ nàng, bình tĩnh vứt nàng đi ra ngoài! Huyền Tề đồng thời đón lấy Thiên Âm, giữa không trung, Mặc Tử Tụ mặc một bộ hồng bào cũng xuất hiện tại không trung, tiếp Xích Hỏa vào trong tay. Chu sa giữa lông mày của hắn hình như càng thêm đỏ, ngay sau đó hơi thở quanh thân cũng giống như dính vào lửa. "Cái tên Lục Nhiên phụ lòng người này, hôm nay lão tử chém chết tươi ngươi, cái cháu con rùa này!" Một tiếng sấm hô vang vọng đất trời, hẳn là Tru Tiên bước từ trên mây mà đến, trong tay Cự Phủ mang theo khí thế của đất phá không mà đến, bổ nhào về phía Lục Nhiên! Lục Nhiên tựa như hóa đá đứng ngây người bất động, lẳng lặng nhìn Xích Hỏa rơi vào trong ngực Mặc Tử Tụ, an tĩnh giống như đã chết. Thiên Âm nhìn thấy Mặc Tử Tụ, mừng thầm, vội vàng lôi kéo Huyền Tề yên lặng lui sang một bên ngắm nhìn. Mắt thấy Lục Nhiên sẽ phải hóa thành tro bụi dưới một búa của Tru Tiên, hắn lại không phản ứng chút nào. Trọng Hoa nhướng mày, trong phút chốc liền đến trước mặt hắn, vung tay áo lên, một luồng kết giới cản công kích Tru Tiên trở về. Tru Tiên thối lui đến bên cạnh Mặc Tử Tụ, nhìn thấy thảm trạng của Xích Hỏa, sắc mặt không khỏi liếc về phía Xích Hỏa không biết sống chết rống giận: "Đều nói không cho ngươi đến rồi, ngươi, nữ tử ngu xuẩn này! Ngươi...... Chết là tốt nhất!" Thiên Âm cách không xa nên nhìn thấy trong mắt phượng của Tru Tiên chứa sương, kinh ngạc nhướng mày, âm thầm nói với Huyền Tề: "Hình như Tru Tiên này có lẽ là thích Xích Hỏa tỷ tỷ!" Huyền Tề xì một tiếng: "Nhìn dáng vẻ đau lòng tức giận không kềm chế được, kẻ ngu cũng nhìn ra được hắn có ý với Xích Hỏa?" Đang kỳ quái bên cạnh làm sao không có âm thanh, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thiên Âm u oán đang nhìn mình, Huyền Tề lập tức nói: "Dĩ nhiên, ta cũng nghe được lời nói của muội mới nhìn ra được, bằng không với Hỏa Nhãn Kim Tình của Thiên Thiên muội, phát hiện gian tình từ trong trứng nước, ta sao lại có thể một câu đã nói toạc ra huyền cơ trong này! Cho nên nói, Thiên Thiên tình cảm và năng lực hiểu biết của muội vẫn là tương đối cao cấp." Lúc này mặt mày của Thiên Âm mới giản ra chuyển oán vì vui. Hồng Trang miệt thị hai người, rất là khinh thường hừ lạnh một tiếng quay mặt đi. Tru Tiên còn muốn ra tay lần hai, bị Mặc Tử Tụ ngăn lại xuống: "Trước cứu Xích Hỏa quan trọng hơn." Hai người đang muốn thối lui, Nguyên Ly Nặc phẫn nộ quát: "Mặc Tử Tụ, ngươi chạy đi đâu!" "Bổn tôn muốn đi, chỉ là một mình ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?" Mặc Tử Tụ không chút nào coi trọng hắn, liếc mắt lạnh lùng nhìn Lục Nhiên nói: "Ba ngàn năm trước ngươi cứu Xích Hỏa, nàng mù tâm cả đời yêu ngươi. Hôm nay nàng trả ngươi một mạng, từ đó, nàng chỉ sẽ là Nhị hộ pháp của Ma tộc ta." Hắn làm như nổi giận, hồng bào tung bay, tóc đen dài phất phơi trong gió: "Trước khi nàng chết có thể nhìn rõ bộ mặt thực sự của ngươi, cũng có thể an tâm. Một nam nhân hèn nhát ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, căn bản không xứng sống tạm bợ ở trên đời này." Dứt lời, Mặc Phát như gió đánh tới, một luồng ánh sáng bay về phía Lục Nhiên. May mắn có Trọng Hoa ngăn cản phía trước, hóa đi một kích này, nếu không một kích nén giận này Mặc Tử Tụ, ít nhiều gì cũng có thể làm cho hắn gảy tay chân gảy. Trong mắt Lục Nhiên hoàn toàn tĩnh mịch, thất hồn lạc phách giống như là mất đi tất cả sinh lực: "Là nàng quá ngu." Một câu quá ngu, chôn đi tất cả với nhau. Nhưng mà, sẽ thật sự có thể không nhớ chuyện xưa từ đó trở thành người lạ, người quen thuộc nhất thành người xa lạ sao? Một giọt lệ trong suốt, nóng bỏng đốt người, rơi vào trên lưng của Mặc Tử Tụ, hắn cúi đầu nhìn Xích Hỏa, nữ tử tái nhợt yếu ớt, dùng chân khí che chở thân thể bể tan tành của nàng. Vừa nhấc mắt, sát ý tung hoành trong đất trời, chỉ vì giết chết người nam tử giống như rửa nát giống như con rối trôi lơ lửng trên không trung, Lục Nhiên! Trọng Hoa bảo hộ hắn ở sau lưng, thấy Mặc Tử Tụ nhất quyết không tha, cũng thực sự tức giận, che chở Lục Nhiên thối lui cự ly khá hơn chút, nhìn chằm chằm Mặc Tử Tụ, bốn phương tám hướng dòng nước lạnh cũng giống như như hội tụ đến quanh thân hắn, trong ánh mắt kia là lạnh lẽo bình tĩnh. Trong nháy mắt lấy kiếm Thái A ra, Thiên Âm đột nhiên đến sau lưng, đôi tay cầm thanh kiếm Thái A, lập tức bàn tay chảy ra máu tươi. Trọng Hoa kinh hãi, sạch sẽ trong đáy mắt đều mất hết, vẻ mặt tái nhợt, hắn trầm giọng quát lạnh, bén nhọn trước nay chưa có: " Thiên Âm, buông tay!"