Editor: Tiểu Ly Ly. "Ngươi trì hoãn thời gian cũng vô dụng." Một câu của mam tử đã nói toạc ra mong đợi nhỏ bé của nàng, từng bước từng bước đi lên thềm đá, đi lên mỗi một bước, đều giống như chịu đựng áp lực cực kỳ lớn, khi đến trước mặt Thiên Âm thì sắc mặt của hắn đã hiện lên màu xám trắng, tóc mai hai bên đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khi thấy Thiên Âm bình thản ung dung sắc mặt không thay đổi nhìn mình thì tinh thần hắn suýt nữa không có ổn định được, bị lực lượng vô hình này ở giữa không trung xay nghiền thành phấn. Thiếu nữ này, quả nhiên có gì đó rất quái lạ! Ngay cả tu hành mấy ngàn năm của mình có chút cũng không chống cự nổi trên bậc Hủy Diệt Chi Lực này, nàng lại khoan thai tự đắc hoàn toàn có thái độ thảnh thơi như cá gặp nước, chim bay lên không. Thiên Âm cười một tiếng, ngây thơ mà không mất vẻ khôi hài hỏi: "“Khiến cho dáng vẻ của một hồ ly tốt làm thành mệt mỏi đến như vậy, ta nhìn thật là đau lòng đâu, ừm.........Ngươi đi lên là muốn quan sát những con kiến hôi dưới bậc thềm chung với ta sao?" Cả đám hồ ly tinh anh bị nói thành con kiến hôi dưới bậc thềm, da mặt hồ nam trước mặt căng lên, vì vậy ngây thơ và không mất vẻ thú vị trả lời: "Ngươi đau lòng cho ta, ta cũng tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, việc này là cố ý đi lên tiễn ngươi một đoạn đường." Sau một khắc, Thiên Âm trơ mắt nhìn hắn một kiếm đâm thủng lồng ngực của mình, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy nửa phần, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, ý thức phân tán. Nàng mơ hồ đoán ra người này đã bước không lên bậc thứ ba mươi bảy, đang muốn âm thầm cho gọi cung Tịch Diệt dự định muốn đánh lén người này, chỉ than đối phương là hồ ly, trời sanh xảo trá, trong lúc này, nàng mới sinh sát tâm, liền chết non rồi. Hắn còn hung ác hơn nàng, hắn dẫn đầu vươn tay. Nàng nghĩ, lần sau cũng không do dự một lần! Đối phương nâng cằm của nàng lên, hai mắt nhìn thẳng vào mắt, nàng đột nhiên có một loại cảm giác mênh mông như đang ở trong đại dương, trong lòng không tự chủ được như nước chảy bèo trôi*, có một âm thanh giống như từ sâu trong linh hồn mà đến, tràn đầy mê hoặc: "Không nên phản kháng, không nên phản kháng...... Ngoan ngoãn, rải đầy máu tươi vào tầng này của bậc thang......" Nước chảy bèo trôi*: trôi nổi dập dờn. Nàng vô lực phản kháng loại âm thanh này, thật thà chớp chớp đôi mắt, mặc cho máu tươi bắn ra. Thiên Tuyết từ tay nàng lăn xuống, rơi vào bậc thềm thứ ba mươi bảy, hồ ly tinh dưới cửa bậc kinh ngạc vô cùng nhìn Thiên Tuyết, tựa hồ đang chờ cảnh tượng nó bị xé nát thành tro. Lúc này Thiên Âm lại bởi vì chảy máu quá nhiều, bắp chân một lúc như nhũn ra, nghiêng người che ở trên người Thiên Tuyết, chặn lại tầm mắt của mọi người. Máu tươi từ bậc ba mươi bảy quanh co mà chảy xuống, hồ nam xinh đẹp này rút kiếm với năm người khác cùng nhau rơi trên mặt đất, nhìn chằm chằm máu tươi của Thiên Âm từ trên cao trời lan tràn như thác nước. Máu này, cực ngon, trong cốc Thần Âm như được tụng lại, lại chỉ một mình Thiên Âm nghe thấy. Phạn xướng* này, quen thuộc đến mỗi một tấc trong mạch máu, tựa như một con thú dữ tợn, ở trong dòng máu lao nhanh gầm thét, rồi lại để cho nàng đặc biệt an lòng. Phạn xướng*: là kinh phật (các bạn có thể lên youtobe search bài Phạn xướng). Đám mây trên bầu trời đột nhiên tầng tầng hội tụ, mơ hồ như có tia chớp xuyên qua trong mây. Thông Thiên Tháp khổng lồ ở trên thềm đá, Thiên Âm ngã trong vũng máu, máu tươi lẳng lặng tuôn trào như dòng chảy nhỏ, nửa khắc sau đã như mạng nhện che lấp bậc thang, chảy tới trước mắt mấy Yêu Tinh. Nhưng thân của Thông Thiên Tháp lại như cũ được sơn một màu đen như mực, ánh sáng chiếu xuống người, giống như một vị thần đứng lặng trong đất trời, mắt lạnh lùng nhìn xuống những sinh vật nhỏ bé ở dưới chân. Giờ khắc này, nhóm Hồ ly tinh không khỏi sinh lòng thất vọng, lại đồng thời, nhìn thấy chín tầng mây dao động trong Thông Thiên Tháp, từ trong linh hồn cảm nhận được thần uy đang dâng trào. Đó là một loại, kính sợ và run rẩy sâu tận trong xương tủy! Lúc trước nam tử  này đâm thủng Thiên Âm nhìn thấy vẻ mặt mọi người kỳ quái, sinh ra dáng vẻ thần phục, hét một tiếng, những người còn lại lập tức tỉnh mộng, nhưng mà trên mặt lại là kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy xuống, cũng không dám đi nhìn thẳng tháp lạnh lẽo này. "Xem ra cung Thần Nguyệt cũng không có xuất hiện?" Hắn đè ép âm thanh, cũng không biết có phải là thất vọng hay không. Tiếng động trong lòng ngực của Thiên Âm theo máu tươi trong cơ thể dần dần đi xa, cảm thấy Thiên Tuyết trong ngực đang từng chút từng chút biến mất, mạnh mẽ chống mí mắt lên vừa muốn nhìn xuống, ngực bỗng dưng đau nhói, lượng máu thoáng chốc xông ra. Nàng chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều không có một chút sức lực nào, tiếng gió ở bên tai uyển chuyển than nhẹ, làm như có giọng nói của người nào đó truyền theo tiếng gió mà đến: "Thiên Thiên, phụ thân ngươi xây khu vườn cho ngươi, làm quà sanh thần cho ngươi......" Âm thanh này...... Rất quen thuộc...... Nhưng mà, đây là ai? Âm thanh quen thuộc đến tận xương, là giọng của nữ nhân...... Một khắc cuối cùng trước kia hôn mê, âm thanh này bị nàng ném ném đến tận Cửu Tiêu Vân Ngoại*. Cửu Tiêu Vân Ngoại* (九霄云外): là một thành ngữ bắt nguồn từ tạp kịch dân gian thời nhà Nguyên《金水桥陈琳抱妆盒》hình dung một nơi xa vô cùng tận, không thể nhìn thấy được nữa. Trong một số ghi chép, ý nghĩa của câu thành ngữ này gần như 烟消云散(Yên tiêu vân tán) nghĩa là tiêu tan thành mây khói và 无影无踪(Vô ảnh vô tung) không thấy tung tích. Nàng vẫn còn nghĩ sư phụ. Nàng nghĩ, thời điểm ở Trường Lưu, nếu nàng đi đến Tiên điện kia với sư phụ, cho dù là khô khan, cũng tốt hơn hôm nay đã mất đi mạng. Suy nghĩ uyển chuyển, trong đầu đều là bóng dáng sư phụ. Ai, cũng không biết sư phụ có biết đồ đệ mà hắn yêu thương sẽ chết hay không. Lại nghĩ một chút, vũ khí Nhất Tuyến Khiên* kia thật là không thể xem trọng, sư phụ còn nói đợi sinh mạng của nàng bị đe dọa, lúc đó hắn có thể chạy tới...... Nhất tuyến khiên*: đây là loại vũ khí mà Ly đã giải nghĩa ở chương 88. Chương này Ly chỉ nói nôn na là sợi dây đỏ mà Trọng Hoa đã buộc vào tay của Thiên Âm. Nàng miễn cường mở mắt ra, phun ra hơn nữa sức lực. Ai, sư phụ người, nếu là hiện tại xuất hiện có thể để cho con thấy một lần cuối, đồ nhi con cũng có thể chết mà không hối tiếc rồi. Mặc dù nhiều Kim Thạch còn chưa có xài hết, bảo bối của Tru Tiên còn chưa tịch thu được, vẫn chưa xem kết quả của Xích Hỏa và Lục Nhiên, còn chưa có đi tìm Hồng Trang tính món nợ cho A Hoa...... Thật ra thì cũng là có rất nhiều việc đáng tiếc. Chuyện đáng tiếc nhất, chính là mối tình vô cùng oanh liệt trong lòng của nàng đã hư mất, thổ lộ, tình yêu, trước mắt chết đi, đều là mây trôi. Một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi vào trong máu, chậm rãi hòa vào nhau. Nàng thật ra thì, còn rất sợ chết. Nghĩ đi nghĩ lại, truyền tới âm thanh của Trong Hoa ở bên tai, khủng hoảng, vội vàng, tức giận, thương tiếc...... Tình cảm không nói rõ được đều thể hiện ở trong một tiếng kêu gọi kia: "Thiên Âm!!" Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức đó, nàng hạnh phúc nghĩ, cả đời này cũng sẽ không quên sư phụ bị mất khống chế kêu lên một tiếng. Chỉ có vào lúc này, nàng mới phát giác được không thể đến gần với Sư Phụ, cũng là có tình cảm. Chúng hồ ly tinh khiếp sợ nhìn Trọng Hoa dừng chân ở  trên bậc thứ ba mươi tám ôm lấy Thiên Âm, con thú nhỏ kia đã chẳng biết đi đâu. Vốn tưởng rằng ba mươi sáu bậc là một ma chú đối với tất cả mọi người, lại không nghĩ rằng, người này có thể bình yên đứng trên bậc ba mươi tám. Chúng Hồ ly tinh còn ở trong khiếp sợ, Trọng Hoa chém ra một kiếm, kết quả là, tử vong hơn phân nửa. Nhóm hồ ly may mắn còn sống sót bị sát trận không biết tên đoạt đi tính mạng ở trong cốc, còn dư lại bốn người lẻ loi, mỗi bên khó đứng vững hoảng sợ khó chống chọi sức tàn phá của thân thể, nhìn hắn và Thiên Âm biến mất.  Trong đất trời, chỉ có một giọng nói u lãnh, giọng điệu không cao, ngay cả có thể nói là thong thả, giống như thần khói, từng chút một xông vào trong da của bốn người còn lại, làm vỡ nát nội tạng: "Chuyện hôm nay, bổn tôn nhớ kỹ." "Người nọ là......" Giọng nói cao thấp khó phân biệt, từ trong miệng của hồ nam đột nhiên phun ra máu tươi, hắn nâng tay lên đi, ngay cả động tác lau cũng có vẻ cực kỳ ưu nhã. Hắn nheo lại mắt nhìn máu tươi trên thềm đá, trong hoảng hốt tựa như cười cười: "Tiên Tôn, Trọng Hoa." Cùng lúc đó, Thông Thiên Tháp đột nhiên có ánh sáng mãnh liệt, mấy người không còn kịp vui mừng, đã bị cường quang* hung hăng đánh văng ra, đợi hồi hồn, mấy người mới giật mình đã đến miệng cốc. Cường quang*: ánh sáng mãnh liệt. Đối diện một người, hống bào như máu, dung nhan mị hoặc, chậm rãi từ giữa không trung xuất hiện thân hình, bước trên mây mà đến, đi đến đâu sen nở đến đó. Trong không khí dưới chân hắn, lại trồi lên một đóa huyết hoa. Giọng trầm thấp hấp dẫn lạnh lùng sát khí bức người: "Đám hồ ly Thanh Khâu, lần này rời núi, liền ở lại nơi đây không thể trở về đi."