Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần
Chương 67
Tô Ngọc đi rồi, Đặng phu nhân đến bên cạnh Đặng lão gia, rót cho hắn một chén trà, hỏi: "Lão gia, Tô công tử tự mình đến thăm hỏi, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì muốn thương lượng với ông?"
Đặng lão gia cầm chén trà, uống hai hớp rồi mới mở miệng trả lời: "Ta cũng không ngờ Tô công tử sẽ đích thân tới tìm ta. Hơn nữa còn đề nghị đến một khoản làm ăn lớn như vậy!"
"Là việc làm ăn gì mà có thể khiến Tô công tử tự mình đến tìm lão gia để bàn bạc?" Đặng phu nhân tò mò hỏi.
"Tô công tử nói nguyên liệu nhà chúng ta không tệ, muốn hợp tác với Đặng gia, Đặng gia cung cấp nguyên liệu, Tô gia có tay nghề, sau đó những thành phẩm đều đưa vào cung, cung cấp cho người trong cung dùng." Đây chính là một vụ làm ăn lớn, Đặng lão gia đè nén tâm trạng kích động, cố gắng bình thản nói với Đặng phu nhân.
"Cái gì! Muốn dùng nguyên liệu của nhà ta để đưa tiến cung! Ông trời ơi! Lão gia, đây chính là vụ làm ăn mà bao nhiêu người cầu còn không được, sao Tô công tử lại chọn trúng nhà của ta?" Đặng phu nhân không thể tin kinh sợ nói.
"Đúng vậy, thật sự là một vụ mua bán lớn! Ta cũng không biết vì sao Tô công tử lại chọn nhà chúng ta, có lẽ đúng như Tô công tử nói, là vì nguyên liệu Đặng gia chúng ta tốt mà thôi. Hoặc có lẽ là Tô lão gia đã nói tốt về Đặng gia chúng ta cho Tô công tử biết. Dù sao, chúng ta có gai dịch với Tô lão gia, chỉ cần có thể hợp tác với Tô gia thì mỗi một hóa đơn, Tô lão gia sẽ được chia ba phần hoa hồng." Đặng lão gia cảm thấy Tô Ngọc chịu hợp tác với Đặng gia, nhất định là hai nguyên nhân này. Đối với hàng hóa của mình, Đặng lão gia vẫn có lòng tin.
"Lão gia nói không sai, nhất định là như thế. Đúng rồi, lão gia, lúc ông chưa về ta có chiêu đãi Tô công tử. Ông cũng biết Tô công tử nổi danh là cái ấm thuốc, nhưng hôm nay trông không giống như lời đồn, Tô công không hề trông giống người bệnh lâu năm! Cho nên ta hiếu kỳ hỏi Tô công tử một chút xem hắn có biết thần y nào không. Kết quả thật đúng là hỏi được một người tên là "Mạnh lão". Năm ngoái lúc thân thể Tô công tử chịu không nổi sắp bước vào quan tài thì đã được vị thần y này chữa khỏi trong vòng nửa năm ngắn ngủi! Quả thật tử hồi sinh!" Đặng phu nhân nói đến đây thì dừng một chút, quan sát sắc mặt Đặng lão gia.
Thấy phu nhân không nói nữa, mặc dù Đặng lão gia đã mơ hồ đoán được lời bà muốn nói nhưng vẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ta hỏi Tô công tử xem có thể giúp chúng ta gặp mặt vị Mạnh thần y kia không. Lão gia, ông cũng biết Mỹ Mỹ nhà chúng ta, nói dễ nghe là ngây thơ, nói khó nghe thì là ngu xuẩn... Cho nên ta muốn nhờ Mạnh thần y xem bệnh cho Mỹ Mỹ của chúng ta." Đặng phu nhân nói cẩn thận.
Đặng lão gia thở dài, vẻ mặt áy náy nói: "Nói cho cùng đều là lỗi của. Nếu lúc trước ta dẫn các ngươi theo bên cạnh thì mẹ con hai người sẽ không bị bắt nạt. Cũng không bị người khác cướp tiền, bị người ta đuổi ra ngoài. Mỹ Mỹ cũng sẽ không biến thành bộ dạng như hiện tại chỉ vì không có tiền chữa bệnh."
"Lão gia, đều đã qua rồi. Bây giờ việc cấp bách của chúng ta là nhờ Mạnh thần y giúp chẩn bệnh cho Mỹ Mỹ, xem thử coi có thể giúp Mỹ Mỹ không." Đặng phu nhân vỗ nhẹ bả vai Đặng lão gia, ôn nhu nói.
"Ừ, đúng vậy. Vậy Tô công tử có đồng ý dẫn chúng ta đến gặp Mạnh thần y không?" Đặng lão gia quan tâm hỏi.
"Hắn đồng ý! Nhưng tính tình vị Mạnh thần y kia cổ quái, hắn có giúp chúng ta xem bệnh cho Mỹ Mỹ, chữa trị cho Mỹ Mỹ hay không thì vẫn rất khó nói." Nói đến đây, Đặng phu nhân có chút lo lắng. Mi khẽ nhăn lên, vẻ mặt u sầu.
"Tô công tử giúp chúng ta gặp mặt đã là đại ơn rồi, đến lúc đó gặp thần y thì nói sau. Có chịu xem bệnh hay không thì còn phải xem duyên phận. Có thể chữa thì rất tốt, không thể chữa cũng không sao. Dù không gặp được người thích hợp chăm sóc nàng thì ta cũng vậy có thể nuôi khuê nữ cả đời!" Đặng lão gia ôm lấy Đặng phu nhân, an ủi.
"Ừ." Đặng phu nhân gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, dùng xong đồ ăn sáng thì Đặng phu nhân kêu A Sửu ở lại. Xoa đầu A Sửu, Đặng phu nhân dịu dàng như nước, yêu thương nhìn A Sửu. Nhẹ giọng nói: "Mỹ Mỹ, không phải hôm qua con nói muốn ra ngoài chơi sao? Hôm qua nương không rảnh nhưng hôm nay lại rảnh, dẫn con ra ngoài đi dạo được không?"
Vừa nghe có thể đi chơi thì A Sửu liền cao hứng. Hôm qua nàng vụng trộm chuồn ra ngoài đi dạo một chút thì đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa nên mới trở lại, hiện tại tốt rồi, có người đi cùng thì nhất định sẽ rất thú vị. A Sửu cười tủm tỉm gật đầu: "Được! Nương, chúng ta mau đi ra ngoài đi!"
"Bé ngoan gấp làm gì, đến đây, nương kêu Cúc Tâm dẫn con đi thay y phục, mặc bộ đồ khác rồi đi ra ngoài." Mặt Đặng phu nhân nhu hòa kéo vA Sửu.
Ăn mặc tỉ mỉ xong xuôi, Đặng phu nhân hài lòng dắt tay A Sửu, chậm rãi đi đến chỗ Tô Ngọc ở. Dọc theo đường đi, thấy cái gì không hiểu thì A Sửu cũng đều hiếu kỳ mở miệng hỏi Đặng phu nhân. Đặng phu nhân cũng kiên nhẫn trả lời từng cái cho nàng. Trên đường A Sửu thấy vài món ăn chưa từng thấy qua, nhìn thấy là đã thèm, Đặng phu nhân còn mua cho A Sửu ăn, chiều khuê nữ lên đến tận trời.
Khi đến nơi Tô Ngọc ở thì A Sửu đã ăn uống thỏa thuê.
"Nương, đây là đâu?" Quan sát cánh cửa che trước mặt mình, A Sửu không hiểu hỏi.
"Mỹ Mỹ, đợi tí nữa nương dẫn con đi gặp một vài người, con ngoan ngoãn nghe lời được không?" Đặng phu nhân có chút sợ hãi, bởi vì khuê nữ mà khẩn trương thì sẽ nổi điên. Điều này ngoại trừ tỳ nữ và lão ma ma chăm sóc bên cạnh A Sửu ra thì không có ai biết cả.
"Gặp ai?" A Sửu có chút khẩn trương. Sư phụ đã dặn dò nàng, không thể tiếp xúc với quá nhiều người phàm. Có vài người phàm rất tinh ý, nếu mà bị phát hiện thì sẽ không tốt, sẽ bị mọi người thiêu cháy!
Nhìn ra khuê nữ đang căng thẳng, Đặng phu nhân vội vàng trấn an: "Đừng sợ! Có nương ở đây! Mỹ Mỹ đừng sợ!"
A Sửu gật đầu, trong lòng suy nghĩ về lời Đoạn Thần đã nói. Sư phụ nói là nếu phát hiện tình huống không thích hợp, có người phàm muốn bắt nàng, khống chế nàng thì nhất định phải chạy trốn trước. Cho dù là hiện tại cha mẹ đối xử với nàng rất tốt nhưng cũng phải đề phòng bọn họ. Ừ, nếu lát nữa có người muốn xuống tay với nàng thì nàng sẽ lập tức đánh ngã bọn họ rồi bỏ chạy.
Đặng phu nhân không biết rõ A Sửu đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy sắc mặt khuê nữ khá hơn nhiều thì cho rằng nàng đã được mình trấn an. Cầm tay A Sửu, nói với đứa bé giữ cửa một tiếng rồi để hắn dẫn vào Tô gia.
Nhìn thấy Tô Ngọc, A Sửu bị kinh hãi, cúi đầu xuống theo bản năng không dám nhìn bất cứ ai.
Đặng phu nhân cũng phát hiện khuê nữ không thích hợp, cho rằng A Sửu đang khẩn trương nên lập tức nắm chặt tay A Sửu. Cười chào hỏi với Tô Ngọc: "Tô công tử, thiếp thân không biết ngươi ở lại quận Thanh Hà bao lâu cho nên mới nắm lấy thời gian, hôm nay không mời mà tới, dẫn cô nương nhà ta đến thăm hỏi Tô công tử một chút. Xin Tô công tử đừng trách thiếp thân thất lễ."
"Không sao, nếu Đặng phu nhân đã dẫn Đặng cô nương đến, chọn ngày không bằng đụng ngày, Tô mỗ dẫn Đặng cô nương đi gặp Mạnh lão cũng rất tốt." Nhìn A Sửu chột dạ, Tô Ngọc nheo mắt lại. Trong lòng càng chắc chắn cô nương này biết mình! Chỉ sợ còn từng tiếp xúc với hắn rồi!
"Ai da! Vậy thì thật cám ơn Tô công tử!" Đặng phu nhân cao hứng cười nói.
"Đặng phu nhân, tính tình Mạnh lão cổ quái, không thích gặp người lạ, nhất là cha mẹ dẫn hài tử đến cầu y. Nếu gặp người hợp mắt thì hắn sẽ chữa trị. Tô mỗ sẽ dẫn Đặng cô nương qua đó, xin Đặng phu nhân về Đặng gia trước, có kết quả Tô mỗ sẽ phái người thông báo cho Đặng phu nhân." Tô Ngọc không nhanh không chậm nói xong, bình tĩnh nhìn Đặng phu nhân. Nụ cười trên mặt Đặng phu nhân cứng đờ, hơi khó chấp nhận. Nhưng đây là của quy củ người ta, nếu làm trái với quy định thì sẽ khiến người ta chán ghét, không xem bệnh cho khuê nữ thì sẽ mất nhiều hơn được. Đặng phu nhân lúng túng cười nói: "Như thế thì làm phiền Tô công tử."
Nói với Tô Ngọc xong, Đặng phu nhân vươn tay sang bên cạnh sờ trán A Sửu, từ ái nói: "Mỹ Mỹ, vị công tử này dẫn con đi ăn ngon, con ngoan ngoãn nghe lời có được không?"
"Nương, đi ăn cái gì ngon vậy?" A Sửu giả bộ như không biết, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi Đặng phu nhân.
"Tô mỗ dẫn Đặng cô nương đi ăn giò ngâm tương, gà lá sen, thịt viên, thịt xào khô... đủ các loại đồ ăn, các loại mỹ vị, tùy ý để Đặng cô nương chọn lựa." Tô Ngọc cười nhẹ trả lời A Sửu, nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ mà lại có chút lạnh lẽo bình tĩnh.
"A, nghe qua thì thấy rất ngon, nhưng ta không thể ăn mặn." A Sửu cúi đầu.
"Vậy thì càng đơn giản. Đậu phụ thập cẩm, cà tím hầm, dưa chuột trộn mát lạnh... Nhiều không kể xiết." Tô Ngọc nói toàn bộ, rõ ràng không ngờ A Sửu trốn tránh lý do.
"Ta, vừa rồi ta đã ăn no ở bên ngoài rồi... Nương, ta không muốn rời khỏi người..." A Sửu đột nhiên sợ, sợ Tô Ngọc chính là người mà sư phụ nói đến, hắn sẽ nhận ra thân phận của nàng. Có thể sẽ gây bất lợi cho nàng, xuống tay với nàng. Lần trước nàng có thể uy hiếp Tô Ngọc à khống chế Mạnh lão là vì nàng còn là A Sửu, nàng sẽ không bị pháp thuật tổn thương, mà bây giờ nàng có thân thể người phàm, sư phụ đã từng nhấn mạnh nếu gặp phải người kỳ lạ thì nhất định phải né tránh, nếu không lỡ bị thương thì sẽ không gánh nổi hậu quả!
"Mỹ Mỹ ngoan, không phải sợ, vị công tử này chỉ dẫn con đi ăn ngon, không phải là người xấu." Đặng phu nhân ôm lấy A Sửu, trấn an. "Nương..." A Sửu níu Đặng phu lại, sít sao níu lấy.
"Đặng phu nhân, sau một phút đồng hồ, Mạnh lão sẽ đến dùng cơm trưa, sau đó sẽ nghỉ trưa. Sau khi nghỉ trưa sẽ không tiếp khách, bởi vì sau khi Mạnh lão nghỉ trưa tỉnh lại thì tính tình rất khó chịu." Tô Ngọc ôn hòa cười nói.
Đặng phu nhân cắn răng một cái rồi hạ quyết tâm, đẩy A Sửu ra, nói với Tô Ngọc: "Làm phiền Tô công tử, thiếp thân có chuyện phải đi trước, xin giúp chăm sóc cô nương nhà ta một chút!" Dứt lời Đặng phu nhân liền lướt qua Tô Ngọc, đi ra khỏi cửa.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
55 chương
25 chương
64 chương
161 chương
192 chương
151 chương