Địa bàn Thục Lăng Sơn là những dãy núi kéo dài vô tận, tổng số đệ tử thuộc môn phái này chỉ tầm trăm người. Thủy tổ khai phá ngọn núi, Linh Chiếu tiên nhân là người duy nhất tu thành chân tiên trong giới Tu Tiên, ngài có tổng cộng ba mươi sáu vị đồ đệ, hiện giờ một nửa trong số đó đang ra ngoài du lịch tu luyện, số người vẫn còn ở lại trong núi cứ ngày một ít hơn. Lần này, chuyện Linh Chiếu tiên nhân chọn ra chín phàm nhân, các vị đồ đệ đồ tôn đều biết tin này từ trước, nhóm vãn bối nhỏ tuổi đã sôi nổi đi hóng chuyện, nhóm trưởng bối thì thận trọng hơn chút, hãy còn đang ngóng xem thế nào. Thân Đồ Úc là vị được ưu ái nhất trong số đông đồ đệ của Linh Chiếu tiên nhân, cũng là một trong số ít những người chưa từng thu đồ đệ, vì thân phận của y không giống những vị đồng môn khác, tướng mạo lại khác hẳn người thường nên chưa từng nghĩ đến chuyện thu đồ, y chỉ ở U Hoàng Sơn một mình, mê mệt luyện khí, bình thường không hay xuất hiện trước mặt mọi người. Đừng nói là hơn mười vị sư điệt xếp chót, ngay cả nhóm sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội cùng thế hệ cũng rất hiếm khi nhìn thấy y. Lúc này đây, sở dĩ y xuất hiện ở Vân Trung Đình hoàn toàn do sư phụ Linh Chiếu tiên nhân. Từ mấy trăm năm trước Linh Chiếu tiên nhân đã chỉ ở yên trong Thượng Thiên Đài lặng quan sát thiên địa, lâu rồi Thân Đồ Úc chưa được gặp ngài, người tu tiên không chú tâm tới năm tháng, nháy mắt trăm năm trôi qua cũng chẳng phải chuyện lạ, đột nhiên lại nhận được tin sư phụ truyền tới bằng linh âm, Thân Đồ Úc mới thoáng giật mình. “Lần này trong chín người tới Thục Lăng Sơn, một người đã có mối nhân duyên với con từ trước.” Cũng vì câu này của Linh Chiếu tiên nhân mà Thân Đồ Úc mới tới đó một chuyến. Linh Chiếu tiên nhân đã là chân tiên, có thể ngắm trời mà suy ra nhân quả, nhắc riêng y một câu như vậy ắt hẳn là có thâm ý nào đó, Thân Đồ Úc cảm thấy, có lẽ sư phụ đang nhắc y đến lúc phải thu đồ đệ rồi. Mỗi đồ đệ trong Thục Lăng Sơn đều có sở trường riêng, về phần Thân Đồ Úc, y am hiểu nhất việc luyện khí, bởi vậy chuyến này tới Vân Trung Đình xem mặt đệ tử mới, y đã tùy tay cầm theo một món quà gặp mặt rất giản dị. Y nói xem mặt, thì quả là chỉ nhìn lướt qua một lần, sau khi trông rõ mặt mũi chín đứa trẻ bèn đi ngay, cũng không cố chấp phải biết ai là người có duyên với mình. Cho dù là có mối nhân duyên gì thì ngày sau gặp nhau là biết, bây giờ không phải vội vã làm chi. Y chỉ hứng lên tới xem qua, nhưng lại gây ra dư chấn không nhỏ cho đám đồng môn, Thân Đồ Úc mới rời khỏi đó chẳng được bao lâu đã có mấy vị sư đệ sư muội của Thân Đồ Úc cùng chạy tới Vân Trung Đình xem xét tình hình. Sư phụ của Thải Tinh và Dư Phong đều tới đông đủ, họ đành phải tránh chỗ ra cho mấy vị trưởng bối ngồi cạnh bồn ngọc nói chuyện phiếm. “Thân Đồ sư huynh của chúng ta tới đây đúng là chuyện lạ, lần cuối ta thấy huynh ấy đã tận ba mươi năm trước, để nhờ huynh ấy luyện chế pháp bảo cho ta.” Sư phụ Ly Minh chân nhân của Thải Tinh cũng là tuýp người hay híp mắt, dù nói chuyện gì cũng luôn nở nụ cười đầy ẩn ý. Vị đạo cô mỹ mạo búi tóc cài trâm nọ nhìn đám trẻ con trong bồn Trung Thiên, “Chưa biết chừng Thân Đồ sư huynh cũng muốn thu đồ đệ đấy, chưa kể tới huynh ấy, ngay cả ta cũng muốn thu nhận đồ nhi, dạo này tu vi không tăng lên được, tu hành khổ hạnh cũng vô dụng, chẳng bằng dạy dỗ đồ đệ giết thời gian cho xong.” “Ồ? Thế không biết Hồi Hương sư muội vừa mắt đứa nào trong đây?” “Ta thấy tên nhóc cụt tay kia quả là thú vị… Nhưng thôi, cứ để Thân Đồ sư huynh chọn xong ta lại xem xét sau vậy.” Mấy đứa trẻ ở thế giới trong bồn còn không biết rằng bên ngoài có một đám các vị sư bá sư phụ của mấy sư huynh sư tỷ tương lai đã ít nhất trăm tuổi đang quan sát mình, vất vả lắm họ mới xuôi gió xuôi nước cập bến, còn đang bận reo hò ầm ĩ. “Cuối cùng cũng cập bờ rồi!” “Tiếp theo mình phải làm gì?” Cả đám bất giác quay ra nhìn Tân Tú, Tân Tú nhìn mấy cục đá bóng loáng to như những tòa núi, còn cả cây đại thụ cao không thấy ngọn, suy nghĩ: “Chắc sẽ có nhắc nhở đấy, tìm thử xem.” “Ở kia! Trên tảng đá bên kia có viết chữ kìa, nhưng mà đấy là chữ gì vậy, ta không biết chữ.” Tân Tú liếc sang bên đó. Này không ổn rồi, nàng cũng có biết chữ của thế giới này đâu. Cũng may có người biết chữ, tiểu thiếu gia và thiếu nữ cao ngạo nói cùng lúc: “Bên trên viết chúng ta phải tự mình xây nhà.” “Tự mình tạo chỗ để ở.” Tân Tú: “Tạo chỗ ở?” Hóa ra họ không tới đây để tu tiên mà chơi trò sinh tồn nơi hoang dã à, đừng bảo xây nhà xong còn phải làm ruộng tự cung tự cầu nhé? Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy một chấm đen như sao băng sa xuống, lơ lửng trước mặt Tân Tú, trông y như hạt giống khổng lồ. Mấy người họ hoảng hốt tựa đám gà con gặp diều hâu, ai nấy đều trốn sau lưng Tân Tú, chỉ có lão nhị không trốn còn định giơ tay sờ hạt đen đen đó, lại bị Tân Tú kéo ra sau. Nàng tự tiến về trước, giơ tay sờ sờ hạt giống đang lơ lửng trên không trung, ngay sau đó, cái hạt đó bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng êm ái, chợt nở rộ ra, nó không ngừng mở rộng từ dưới lòng bàn chân Tân Tú, chừng mấy chục giây sau, “hạt giống” ấy đã biến thành một tòa nhà đẹp đẽ có tới tận mấy chục gian phòng và những hành lang uốn khúc. Mấy người họ đứng trên sàn nhà bóng loáng, vẫn không tin lắm mà di di đế giày. “Đây… Đây là tiên thuật ư, tòa nhà rộng thế này thoát cái đã hiện ra!” “Tòa nhà này đẹp thực, trên cột còn có hoa văn nữa kia, xem chỗ kia còn có sân nữa! Ghế dựa với bàn đều có tất!” Tân Tú nhìn lòng bàn tay trống không của mình, vỗ đầu, trời má, đúng là tu tiên mà, một phát xây thành nhà ngầu quá rồi đấy! “Lão đại làm được kiểu gì thế? Là thứ mới nãy biến thành tòa nhà ư?” Mấy người họ chạy loạn khắp tòa nhà, sau khi hết phấn khích, thiếu nữ cao ngạo – cũng chính là lão tam mới tỏ ra nghi ngờ: “Trên tảng đá kia rõ ràng bảo chúng ta tự xây chỗ ở mà, sao đột nhiên lại có tòa nhà này chứ?” Họ cũng không biết rằng đó là do Thân Đồ Úc tới đây xem xét, tiện tay tặng họ món quà nhỏ, đối với đại sư luyện khí nổi tiếng khắp giới Tu Tiên mà nói, tòa nhà này chỉ là muỗi thôi. Tân Tú: “Kệ nó đi, nếu giờ đã có chỗ ở rồi thì chúng ta không cần tự làm nữa, các con của ta, đi tìm phòng mình thích đi.” Ngoài bồn Trung Thiên, một đám người đang vỗ tay ầm ầm: “Đây là đồ chơi Thân Đồ sư huynh luyện chế đúng không, dùng nó làm đồ chơi đặt trong bồn Trung Thiên cũng được nhỉ. Vốn ta đang muốn xem xem đám trẻ này có thể xây được chỗ ở thế nào cơ đấy, ta còn nhớ rõ đồ nhi của ta năm ấy căn bản chả thèm tìm chỗ ở, ăn ngủ ngoài trời nguyên một năm.” “Ha ha, Mục sư huynh không quan tâm tới vật ngoài thân đấy mà, lúc trước con cũng chỉ dựng mái nhà tranh qua quýt thôi.” “Tuy vấn đề chỗ ở đã được giải quyết rồi, nhưng còn nhiều vấn đề lắm, chúng ta hãy cứ quan sát đã.” Một vị nam tử hơi đậm người lấy một chồng sách ra từ ống tay áo, quăng chúng vào trong bồn ngọc: “Tiếp theo, hãy xem những đứa trẻ này thuộc nhóm nào trong ngũ hành đi.” …… Tân Tú chọn phòng xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên lại thấy trên trời có đồ rơi xuống, “Mọi người mau ra đây.” Luồng ánh sáng ấy bay không nhanh lắm, Tân Tú giơ tay định bắt lấy nó, nhưng điểm sáng màu xanh như có linh hồn mà vòng qua tay nàng, phi vào trong tay nhóc ăn mày, biến thành một quyển sách hơi mỏng. Mấy người còn lại cũng lần lượt bắt lấy những luồng sáng khác nhau, thay vì nói là họ bắt được thì có vẻ nói là những điểm sáng ấy chọn họ mới đúng. Cũng có luồng sáng rơi vào tay Tân Tú, một cái màu vàng, một cái màu đỏ, chúng biến thành hai quyển sách. Những người khác cũng giống nàng, người nhận được một quyển, người lại nhận được hai quyển ba quyển. Tân Tú nheo mắt, nàng không vội nhìn vào quyển sách trong tay mà như suy tư gì ngẩng lên nhìn trời. Lúc trước Thải Tinh bay vút lên trời rồi không thấy đâu nữa, mới nãy hạt giống khổng lồ biến thành nhà cũng rơi xuống từ bầu trời, rồi cả những cuốn sách này nữa, chúng cũng tới từ bầu trời. Trước nàng cho rằng nơi này chính là Thục Lăng Sơn mà vị Thải Tinh sư huynh nọ kể, hiện tại xem chừng nơi này không phải thực sự là xứ sở thần tiên của Alice, mà chỉ là cảnh được thu nhỏ lại, hẳn là có người ở “bên trên” đang quan sát họ. Thải Tinh sư huynh nói ở đây một năm là một thứ thử thách, vậy bọn họ liệu có cơ hội “lên trời” trước thời hạn không? Tự ngẫm một lát, nàng cúi đầu đọc sách, mở ra mới biết đây là một cuốn thiên thư trắng tinh, cẩn thận sờ soạng một hồi, trong sách bỗng vang lên tiếng nói: “Đây là thuật pháp hệ kim, để tu luyện thuật pháp hệ kim, trước tiên học nghề rèn.” Quyển sách màu đỏ còn lại vang lên giọng khác: “Đây là thuật pháp hệ hỏa, để tu luyện thuật pháp hệ hỏa, trước tiên học nấu ăn.” Tân Tú: “???” Nhầm sạch rồi, hóa ra không phải làm ruộng mà muốn nàng làm nghề đánh thép hoặc làm đầu bếp sao?? Nhìn sang những người khác, ai cũng tỏ ra mù mờ, thiếu gia kiêu căng ôm quyển sách: “Quyển sách này bảo, ta phải… Đi nặn bùn chơi?” “Ta phải đi trồng cây.” Nhóc khất cái nói nhỏ. Mặt thiếu nữ cao ngạo đã tái tới xám ngắt, “Mỗi ngày ta phải bơi lội mấy vòng quanh hồ nước.” Tổng cộng có năm nhiệm vụ, từ những quyển sách họ bắt được, nhiệm vụ của mỗi người đều giao nhau, ví dụ như hai người Kim Đồng Ngọc Nữ đều nhận được quyển sách màu vàng giống Tân Tú, nàng thôn cô nhận được quyển sách màu xanh lục giống nhóc ăn mày. Thảm nhất chắc chắn là lão nhị, mình hắn ôm năm quyển, nhiệm vụ nào hắn cũng có phần. “Chúng ta có phải làm thật không?” Tân Tú nói rất dứt khoát: “Làm!” “Vậy mình nên đi đâu làm những việc này đây?” Tân Tú: “Đi tìm thôi, nơi này chắc chắn không chỉ có mình chúng ta từng tới, những nhiệm vụ này chắc chắn không phải chỉ mình chúng ta từng làm, tìm nhiều thì sẽ thấy manh mối thôi.” Nàng cảm giác như giờ mình đang chơi game up level cộng giải đố cộng kiến thiết, so với những đứa trẻ thực thụ không hiểu gì thì nàng phản ứng nhanh nhạy hơn nhiều. Ưu điểm của trẻ con là chúng có thể tiếp nhận những thứ mới mẻ nhanh hơn người lớn rất nhiều, mà chỉ cần có người hướng dẫn, có người làm cùng chúng thì cũng cũng sẽ lập tức làm theo. Tuy Tân Tú đã là người lớn rồi, nhưng là một nàng thiếu nữ lớn tuổi nghiện internet nàng cũng tiếp thu cái mới rất nhanh. Tu tiên thôi mà, trước kia nàng cũng hay “tu tiên” lắm, thức đêm tu tiên í, thời hiện đại mười thanh niên thì đến chín người tu tiên rồi, nàng rất là ngờ vực chuyện có khi do mình tu tiên nhiều quá nên mới xuyên không sang đây để biết tu tiên thật là gì. Bọn họ rời khỏi tòa nhà, đi loanh quanh bên hồ sen, quả nhiên mới đi một vòng đã phát hiện cả rừng cây ăn quả, trong thế giới mà tất cả mọi thứ đều được phóng đại này, mấy cây ăn quả ấy chỉ to tầm cỡ thường với họ. Ở nơi này, bình thường là bất thường. “Chắc là trồng cây ở đây rồi.” Họ lại phát hiện một gian nhà tranh gần đó, bên trái có bệ bếp, bên phải có cái bếp lò đã bị rỉ. “Này chẳng lẽ là để rèn sắt với nấu ăn?” Tân Tú mới sờ một cái đã bị rỉ sắt bám đầy tay. Nàng thôn cô hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Không có nồi, mình phải nấu ăn thế nào ạ?” Tân Tú: “Chắc là muốn chúng ta tự làm nồi trước rồi mới nấu ăn chăng.” “Phụt.” Lão nhị cười thành tiếng, hình như quên béng mình cũng phải đi học rèn. “Bên kia chẳng lẽ là chỗ để ta nghịch bùn?” Tiểu thiếu gia run run chỉ về phía núi đống bùn, xem chừng hơi tuyệt vọng, “Nhiều thế! Đừng bảo là phải nghịch hết bằng đó nhé!” Lão nhị ôm ghì lấy cổ hắn: “Nhiều không được à, có ta chơi chung với đệ kia mà.” Chín người ai nấy mò mẫm một hồi, hoàn toàn không biết phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào đành về nhà nghỉ ngơi. Trước khi quay về, họ hái một đống trái cây trong rừng cây nọ. Tuy rằng Tân Tú không biết đấy là quả gì nhưng chắc mẩm là ăn được, hơn nữa nhìn thì có vẻ ăn cũng ngon đấy. “Cái này gọi là người xưa trồng cây, người nay hái quả.” “Không đúng, phải là người xưa trồng cây, người nay ăn quả chứ.” Mỗi người ôm một đống trái cây trở về, hay dở gì thì cũng chắc bụng. Tòa nhà có thể che mưa chắn gió lại còn sạch sẽ, nếu so với cái ổ nửa tháng trước Tân Tú ở thì đúng là cái trên trời cái dưới đất, nên nàng thoải mái nằm trên giường chẳng mấy chốc đã ngủ. Sau khi nàng vào giấc ngủ, hai quyển sách đặt bên mép giường bỗng biến thành hai điểm sáng, chui vào trán nàng. Trong lúc ngủ mơ, Tân Tú thấy hai bóng người mờ mờ một đỏ một vàng, một trái một phải, họ giảng cho nàng nghe mấy từ ngữ khá huyền diệu, giọng này vào tai trái tiếng kia chui tai phải, choán đầy cả đầu nàng. Sáng sớm bò dậy khỏi giường, Tân Tú lắc lắc đầu, bất giác lẩm bẩm linh tinh gì đó, sau khi hồi thần lại thì che kín miệng. Từ từ, ta vừa mới lải nhải cái chi đấy? Mấy người gặp nhau mới biết tối qua họ đều cùng trải qua một cảnh tượng, dường như đã phải nghe giảng hết cả đêm dài trong lúc ngủ mơ. Tiểu thiếu gia thẫn thờ bóp đầu: “Ta hoàn toàn chẳng nhớ tối qua nghe được cái khỉ gì.” Nhóc ăn mày nói nhỏ: “Ta nhớ được một nửa.” Tất cả mọi người quay sang nhìn hắn, Tân Tú khá là thích thú: “Vậy đệ đọc ta nghe thử xem?” Nhóc ăn mày nghe lời bắt đầu đọc lại, tuy lắp ba lắp bắp nhưng đúng là hắn đã nói ra miệng được những từ ngữ phức tạp dài dòng nọ. Lẩm nhẩm lẩm nhẩm, mọi người bèn thấy có ánh sáng nhạt bay vào cơ thể hắn. “Oa! Nãy là gì vậy?” Hai đứa bé mập mạp hô lên. Nhóc khất cái bị giật mình, dừng đọc, “Gì thế?” Những người khác vội vã giục giã: “Ngươi đọc tiếp đi đọc tiếp đi!” Nhưng lần này lại không thấy có gì khác thường, nhóc khất cái bị cả đám sờ mó khắp người, mặt đã đỏ như gấc, xong rồi chẳng nói nổi gì nữa. Tân Tú hồi ức lại những gì mình nghe thấy đêm qua, bắt đầu lẩm nhẩm đọc vài câu mình còn nhớ rõ lại mấy lần nhưng cũng chẳng cảm thấy gì. “Tối nằm mơ nhớ nghiêm túc nghe giảng, sáng dậy còn nhớ gì mình dạy cho nhau, vậy là có thể học xong nhanh thôi.” Tân Tú chỉ đạo đám trẻ. …… “Ghê thật, đứa trẻ hệ mộc này chỉ mất một ngày đã tụ được linh khí, có tư chất đấy.” Vị trung niên râu dài nọ nhìn vào bồn ngọc, cảm thán, “Đáng tiếc, có tư chất như thế nhưng lại không phải hệ thổ, nếu không nhất định ta sẽ thu nó làm đồ đệ.” Đạo cô mỹ mạo trầm ngâm, “Không ngờ tên nhóc cụt tay lại ngũ hành có hết, ngũ hành có hết như thế, hoặc mờ nhạt trong biển người hoặc cực kỳ xuất chúng, chẳng biết hắn thuộc vế nào.” Một vị khác không muốn nhận đồ đệ thấy hứng thú với Tân Tú hơn cả, “Tiểu cô nương này có linh căn Kim Hỏa, thích hợp làm đồ đệ của Thân Đồ sư huynh đấy. Không bằng chúng ta đoán thử xem, liệu có phải Thân Đồ sư huynh ưng con bé không?”