Sư Phụ Khổ Quá Rồi
Chương 14 : Đánh Nhau
Sáng hôm sau Tân Tú dậy sớm chuẩn bị đi sờ gấu trúc tiếp, nhưng nàng lội khắp suối cũng không thể gặp lại con gấu trúc nọ.
Quả nhiên, may mắn thường thường không thích đi theo cặp như vận rủi.
Nàng thất vọng lết về lầu trúc, hiếm khi thấy sư phụ không biến mất mà đang ở trong gian phòng có cái lò rất to.
Tân Tú hỏi: “Sư phụ, người định luyện khí ạ?”
Vị sư phụ kỳ lạ của Tân Tú chẳng hiểu sao vừa thấy nàng xuất hiện lại ngồi dịch sang bên một ít, xong y mới đáp: “Ừm, hôm nay có linh cảm.”
Tân Tú nhìn hành động của sư phụ bèn nghĩ thầm, mới chỉ không gặp mấy ngày mà chứng sợ xã hội của sư phụ lại nghiêm trọng hơn rồi à?
“Sư phụ, con muốn xem người luyện khí, được không ạ?” Nàng đang hơi chán, mà lại cũng tò mò rốt cuộc sư phụ luyện khí thế nào, lúc trước sư phụ luyện chế đồ làm bếp cho mình Tân Tú vẫn chưa kịp xem.
Thân Đồ Úc không trả lời nàng nhưng y giơ tay vẫy vẫy, Tân Tú nhận ra cơ thể mình chợt nhẹ bẫng, cả người bay vút về phía sư phụ, sau đó nàng và sư phụ một trước một sau hóa thành làn khói xanh, bay vào trung tâm cái lò khổng lồ dáng hình kỳ quái.
Tân Tú: …? Sư phụ à người không muốn luyện khí mà là muốn luyện con đấy hử?
Tự nhiên nàng nhớ tới chuyện Tề Thiên Đại Thánh bị Thái Thượng Lão Quân nhốt vào lò luyện đan.
Nhưng về cơ bản cảm xúc của nàng vẫn rất ổn định, bởi vì quá trình bay vào lò chỉ diễn ra trong nháy mắt, chờ tới khi Tân Tú tới nơi ấy mới biết trong đây có cả chốn bồng lai.
Không gian trong lò rất rộng, trên trần là một đóa sen vàng treo ngược tỏa ánh sáng khắp muôn nơi, dưới chân là sàn mang hoa văn trúc.
Toàn bộ không gian nơi đây tựa một cái chén úp ngược, ở chính giữa còn có một cái lò khác nữa, những bức tường xung quanh khắc họa các loại hoa văn phức tạp với dáng hình tựa vô số nụ hoa, mỗi điểm trung tâm của một “nụ hoa” lại gắn một sợi kim tuyến.
Thân Đồ Úc đã ngồi vào trước cái lò chính giữa nơi đây, y không nói gì nên Tân Tú tự hiểu rằng mình có thể làm gì tùy thích.
Không biết do sư phụ nàng quá bất cẩn hay rất tự tin vào năng lực xử lý tình huống của bản thân, mà xưa nay y chưa từng dặn dò Tân Tú phải cẩn thận cái gì, chỉ ra mặt giải quyết lúc nàng gặp chuyện.
Âu đây cũng là sự tự tin của người tu tiên, vị sư phụ này của nàng quả nhiên ngầu hệt vẻ bề ngoài.
Tân Tú tò mò với những thứ giống nụ hoa trên vách tường hơn hẳn, nàng sáp tới giơ tay kéo những sợi kim tuyến gắn với hoa ra, nhưng sợi kim tuyến rõ mềm mại nhưng nàng dùng sức kéo mãi cũng không hề nhúc nhích.
Lúc này, một sợi kim tuyến cách chỗ nàng không xa bỗng lỏng ra, nụ hoa vốn bị nó trói buộc nở rộ làm lộ phần nhụy hoa, khoảng trống bên trong nụ hoa chợt bay ra một thứ nhạc khí giống tỳ bà nhưng không có dây đàn, trên đàn cũng vắng bóng hoa văn, dường như hãy còn là bán thành phẩm.
Chiếc tỳ bà này bay vào tay Thân Đồ Úc, chợt chỉ nghe thấy tiếng ken két rất nhỏ, vô số sợi kim tuyến tràn ra, nụ hoa giật lùi về sau, bay ra rất nhiều thứ, từng cái một lơ lửng bên người Thân Đồ Úc.
Vậy là Tân Tú đã hiểu, những thứ mang hình dáng nụ hoa này đại khái đều là thứ đựng vật liệu luyện khí hoặc những bán thành phẩm.
Nàng đi tới, bắt lấy một khối tinh thạch lam lơ lửng giữa không trung.
Hình dạng tinh thạch không tuân theo một quy tắc rõ ràng nào, dường như nó được đập từ nơi nào đó ra nên vẫn còn chứa tạp chất, nhưng màu sắc ở những mặt cắt của nó đẹp tới lạ lùng, chúng trong suốt và lấp lánh, màu sắc biến ảo dưới ánh đèn.
Ngoại trừ khối tinh thạch Tân Tú đang cầm thì một tinh thạch lam khác cũng bay tới tay Thân Đồ Úc, Thân Đồ Úc chỉ dùng ngón tay trỏ vào lò đã có vô số ngọn lửa nhỏ rực lên, sau chúng tụ lại một chỗ, biến thành một ngọn lửa khổng lồ lặng yên bùng cháy, tinh thạch lam ấy vọt vào trong ngọn lửa, bị chúng nhanh chóng nuốt chửng.
Hai ngọn lửa lạc đàn bay tới chỗ Tân Tú nhảy nhót lung tung, Tân Tú vừa buông khối tinh thạch lam đang cầm ra thì hai ngọn lửa ấy đã vội vã bao trọn lấy nó, chúng lại dung hợp vào nhau.
Viên tinh thạch tan ra biến thành một quả cầu, ánh lửa cũng thoát khỏi chiếc lò mà bao bọc xung quanh quả cầu ấy, khiến nó khoác lên mình độ nóng của lửa.
Tân Tú cảm thấy những thứ này như có nhận thức riêng, đúng là đáng yêu.
Ngoại trừ viên tinh thạch thì vẫn còn những thứ khác cũng bị Thân Đồ Úc vời tới để xử lý.
Một thứ giống vỏ sò sắc bạch ngọc, nó không bị nung lên nhưng lại như bị sức mạnh vô hình nào đó dồn nén và va đập, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Một thứ vật chất màu trắng không rõ chất liệu bị cho vào một cái lò nhỏ khác, qua miệng lò có thể thấy thứ này không ngừng biến dẹp, kéo dài dưới sức nóng của lửa, mỗi giờ mỗi lúc hình dạng của nó lại một khác đi.
Một chiếc cọc gỗ trông rất bình thường, Thân Đồ Úc cầm lấy nó, tay y không khác nào một chiếc đao bén, y khắc họa rất nhiều đường cong trên thân gỗ mà Tân Tú không thể hiểu nổi.
Tân Tú nghiêm túc nhìn một lát đã bắt đầu thấy hoa mắt, nên nàng bắt đầu chú ý sang thứ khác, ví dụ như tóc của sư phụ chẳng hạn.
Mái tóc trắng của y khoác sau lưng, đuôi tóc buông xuống sàn nhà.
Tân Tú ngán ngẩm sờ thử một lần, nàng chỉ ngứa tay thôi, nhưng sờ xong cảm thấy không tệ chút nào bèn sờ thêm phát nữa.
Khi nàng chuẩn bị sờ tới lần thứ ba thì Thân Đồ Úc mở miệng nói chuyện.
Tân Tú lập tức rụt tay lại.
Thân Đồ Úc chỉ vào quả cầu lửa, “Nung.”
Chỉ vào vỏ sò bạch ngọc: “Nện.”
Chỉ vào vật chất màu trắng trong lò: “Rèn.”
Cuối cùng chỉ vào cọc gỗ trên tay mình: “Chế tạo.”
Tân Tú ngồi ngay ngắn trở lại, giả đò làm học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng.
Thân Đồ Úc nói: “Con đường luyện khí không hề đơn giản, trừ mấy phương pháp cơ bản này vẫn còn rất nhiều cách khác.
Ngay sau con cũng phải học, trước học luyện vật cứng, sau lại luyện vật mềm, rồi mới luyện vật hữu hình và vô hình.
Vạn vật trên đời không gì không thể luyện thành, trời đất muôn dân, không gì không thể tạo ra.”
Mặc dù giọng y vẫn thản nhiên chậm rãi nhưng khí phách kinh người.
Tân Tú nghe vậy bèn hỏi: “Sư phụ, có phải con cần học rất nhiều thứ không?”
Thân Đồ Úc: “Không nhiều lắm.”
Thân Đồ Úc: “Tu thân dưỡng thần, cảm ngộ vạn pháp, học tập ngự thuật*, những điều đó là căn bản.
Con đường luyện khí, phải chờ thoát phàm rồi mới bắt đầu được.”
(*) Dưỡng thần là giữ cho trạng thái cơ thể và tinh thần cân bằng, cảm ngộ vạn pháp có lẽ là ngộ được muôn thứ phương pháp/pháp thuật, ngự thuật có lẽ là kỹ thuật chế ngự lửa, sức rèn,….
Hóa ra luyện khí là phó bản nâng cấp, vậy chắc chắn còn lâu lắm mới học được, không cần vội làm gì.
Tân Tú: “Xem chừng còn lâu lắm con mới được học, nếu là chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi ạ.”
Thân Đồ Úc gật gật đầu.
Y cũng chưa muốn dạy đồ đệ luyện khí ngay, cái này với con bé hãy còn quá khó, ngay cả linh hồn kim và hỏa con bé vẫn chưa dùng thạo được, cơ thể cũng chưa hoàn toàn thoát phàm, trong cơ thể chưa có khí kim hỏa thì luyện khí là điều không thể.
Vốn dĩ y nói những điều này là vì không muốn bị đồ đệ sờ nữa thôi.
Y thò tay vào trong quả cầu lửa, cầm ra chất lỏng màu lam, ngón tay dẫn lối chúng tới chỗ chiếc đàn tỳ bà.
Tân Tú nhìn quả cầu lửa tách tạp chất ra thành một quả cầu nhỏ hơn, mặc nó lăn sang một bên, sau đó chúng tan ra thành rất nhiều ngọn lửa nhỏ rồi tự giác chui về dưới lò.
Nàng nhặt quả cầu tạp chất ấy lên, quay đầu nhìn lại thì thấy bề mặt chiếc tỳ bà chỗ sư phụ đã được dát lên một lớp màu lam mỹ lệ vô ngần.
“Sư phụ, đây là bán thành phẩm sư phụ chưa làm xong ạ? Nó dùng để làm gì vậy?” Đồ đệ như nàng nên đặt câu hỏi rồi.
Thân Đồ Úc nói: “Đây là một thứ vũ khí.”
Y cầm vật chất màu trắng ra khỏi lò, hai ngón tay vân vê chúng thành sợi mảnh dài: “Có thể mê hoặc tâm trí, là linh khí dành cho những kẻ tu hành âm luật.”
Tân Tú: “Nó có chủ nhân không ạ?”
Thân Đồ Úc: “Không.”
Tân Tú: “Vậy sư phụ làm xong cứ để đây không dùng tới ư?”
Thân Đồ Úc gật đầu.
Giờ thì Tân Tú hiểu rồi, đám mô hình trưng hết từ tầng này đến tầng nọ trong lầu trúc căn bản không phải figure sư phụ sưu tầm, mà là tập tác phẩm y chế tác.
Chiếc đàn tỳ bà này làm xong ước chừng cũng thành figure bị trưng ở ngoài kia cho xem.
Nàng không ngồi yên được bao lâu lại đứng dậy đi tản bộ khắp nơi, tiếp tục quấy rầy mấy nụ hoa bị những sợi kim tuyến khóa chặt.
Lúc này nàng thử huy động một vài điểm sáng nhỏ lơ lửng quanh đó.
Không phải lúc nào nàng cũng thấy được những điểm sáng ấy, nhưng lúc này, những điểm sáng ánh kim hồng nhiều đến khó tả, nhất là ở chỗ sư phụ.
Tân Tú quyết định lặng lẽ mò trộm một ít điểm sáng từ chỗ sư phụ ra đây dùng.
Nàng tới chỗ sư phụ lén kéo một đám những điểm sáng đang mấp máy sang bên này, thấy y không nói gì lại mò thêm một đống nữa, sau đó nàng bèn lấy những điểm sáng ấy thử xem có mở khóa được không.
Về cơ bản hướng nghĩ của nàng đã đúng, sau một hồi thử mãi thì mấy sợi kim tuyến đành phải bất đắc dĩ lỏng ra trước mặt nàng.
Tân Tú mừng rỡ thò tay vào trong nụ hoa sờ thử, nàng móc ra một thứ to bằng cái bát.
Trong này có vài thứ bơi bơi như cá.
Tân Tú cảm thấy đây có lẽ là bể cá, chắc nó cũng là bán thành phẩm sư phụ chưa làm xong, dù sao nếu làm xong rồi hẳn y sẽ đặt trong lầu trúc.
Tân Tú luồn ngón tay vào bể cá nhỏ quấy quấy, nhưng đám cá con trong bể không phản ứng chút nào, nàng cũng không cảm nhận được mình đã sờ thấy cá con.
Chẳng lẽ là cá giả? Tân Tú ném quả cầu tạp chất vào trong bể cá, lẽ ra bể cá cạn thế, quả cầu bị ném vào trong ắt phải thấy rõ, nhưng Tân Tú lại nhận ra nó rơi vào đó xong bỗng biến mất.
Tốt lắm, đây quả nhiên không phải bể cá bình thường.
Tân Tú úp nghiêng bể cá định đổ nước ra, nhưng lật một hồi trước mặt nàng đã lõng bõng nước, còn nước trong bể cá còn chẳng cạn được tới một nửa.
Lòng hiếu kì khiến Tân Tú lấy một sợi dây ra, nàng buộc miếng thịt khô mình hay mang theo để ăn vặt vào đó, rồi thử thả vào trong nước.
Điều kỳ lạ là tuy miệng bể cá và bên trong thông nhau nhưng sợi dây và miếng thịt khô của nàng thả xuống dưới lại biến mất tăm, chỉ có sợi dây nằm yên trong lòng bàn tay khiến Tân Tú cảm nhận được rằng nó vẫn đang tồn tại
Bỗng nhiên, đầu dây bên kia khẽ động đậy, Tân Tú giật mình, dùng sức kéo sợi dây lên.
Ở đầu bên kia thứ mắc câu nặng quá sức tưởng tượng của nàng.
Tân Tú kéo hồi lâu cũng không giật nó lên được, nhưng nàng cứ ngoan cố dẫm cả lên thành bể cá để giật cái dây lên.
Dây này nàng tiện tay lấy ở trong lầu trúc, cái dây đã căng cứng như có thể gãy bất kỳ lúc nào, Tân Tú dùng sức hồi lâu bỗng thấy thoát lực, nàng ngã cái bịch xuống đất, nới lỏng sợi dây đang cầm ra.
Nàng chắc mẩm mình vừa lôi được thứ gì đó ra khỏi cái bể cá nhỏ kia, hơn nữa vừa nãy lúc nàng ngã xuống còn nghe thấy tiếng thứ đó ngã lăn sang một bên.
Tân Tú vội đứng dậy ngó thì thấy bên cạnh cái bể cá nhỏ có một con… Cá nằm chỏng chơ ở đấy.
Tạm thời cứ gọi nó là cá đi, dù sao nó có đuôi cá vây cá vảy cá, tuy nó hơi bị xấu một tí.
Nhưng mà, Tân Tú nhìn kỹ mới nhận ra con cá chỉ cao bằng nửa mình lại mọc ra hai chân hai tay ngay ở chỗ bụng.
Cái khỉ gì đây?!
Cá lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, dường như lúc ngã bị choáng nên nó bèn lắc lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, con cá này như thể một vị đại ca Đông Bắc bị xúc phạm, nó bắt đầu hùng hổ chửi rủa nàng.
Mặc dù Tân Tú chẳng hiểu nó nói cái khỉ gì nhưng nàng chắc chắn thứ này đang chửi mình, hơn nữa không chỉ tiếng kêu mà cả cái bản mặt của nó còn tệ hại tới mức não bộ không thể chấp nhận được.
Chẳng dừng lại ở đó, nó mắng xong còn định xông lên dạy cho nàng một bài học.
Nhất thời Tân Tú vẫn chưa hồi hồn khỏi cái cảnh tượng khó hiểu tột độ nọ, nên mới bị con cá đấm cho hai phát.
Tận lúc này nàng mới tỉnh táo hoàn toàn, buồn cười! Nàng mà lại bị một con cá đánh, này thì nhịn kiểu *bíp* gì nữa.
Bị đánh, dù là bị cái gì đánh đi chăng nữa, nhất định nàng phải đánh trả mới được.
Tân Tú không nói hai lời xông lên đánh nhau với nó, một người một cá ngay lập tức liều chết vật nhau.
Nghe thấy tiếng vang bình bịch, Thân Đồ Úc bèn liếc về phía sau.
Hình như đồ đệ tìm được món đồ chơi mới rồi, nhìn con bé chơi với bạn vui vẻ chưa kìa.
Trạng thái của y lúc này hoàn toàn là cái cảm giác an tâm của một con sen đang nuôi mèo, sau một hồi làm việc bị mèo quấy rầy hoài, tự nhiên nhận ra mèo nhà mình đã tìm được món đồ chơi khác, sẽ không quấy rối mình làm việc nữa.
Tân Tú vật lộn một lúc lâu, cuối cùng mới thở hồng hộc nhét con cá nóng nảy bạo lực nọ vào bể cá trở lại, có trời mới biết cái bể cá nhỏ như vậy mà lúc chui ra con cá lại chẳng bị làm sao, chứ lúc nhét nó về ổ nàng cạo mất cả mảng vảy của người ta.
Tân Tú giành được thắng lợi ngồi bệt xuống đất vuốt đầu gối, mới nãy con cá kia nhảy dựng nên đá đầu gối nàng, đau gần chết.
“Sư phụ, đây là thứ gì vậy ạ? Con cảm giác nó khá giống bồn Trung Thiên con từng ở, hình như bên trong cũng có một thế giới thu nhỏ.” Nàng ôm bể cá nhỏ tới hỏi sư phụ.
Thân Đồ Úc: “Bồn Trung Thiên cũng do ta luyện chế, giống là tất nhiên.”
Tân Tú: “Bồn Trung Thiên là do sư phụ luyện chế ạ?!” Hồi tưởng lại quãng thời gian mình sống trong bồn Trung Thiên, nhớ lại thế giới vô cùng chân thực ấy, Tân Tú càng thêm ngưỡng mộ sư phụ.
Này có khác gì sáng tạo thế giới đâu! Sư phụ giỏi đến thế sao?
Giờ khắc này, sợ rằng chỉ có một tiếng cha mới tỏ rõ được nỗi lòng của nàng.
Thân Đồ Úc không nhận thấy sự thán phục của đồ đệ, y đang điềm đạm giải thích: “Trước có một vị sư đệ nhờ ta luyện chế một hồ nước cầm tay cho nhân ngư của hắn ở, nhưng ta còn chưa luyện chế xong hắn đã ra ngoài du lịch, tới giờ vẫn chưa về, thứ này ta luyện chế nhưng không hài lòng lắm nên để ở chỗ này.” Sau đấy quên béng mất, nếu không phải hôm nay đồ đệ lật thứ này ra, sợ rằng y quên nó thật.
Tân Tú nghe được một từ rất quen tai, “Chờ chút đã sư phụ, người nói trong này có cái gì cơ?”
Thân Đồ Úc: “Nhân ngư.”
Tân Tú: “…” Nhân ngư giới tu tiên thua rồi!
Thân Đồ Úc nhớ tới tư thế tay không bắt cá của đồ đệ lúc nãy, lại ngẫm về việc ngày nào con bé cũng chăm chỉ nấu cơm bèn nói: “Nếu con muốn ăn thì bắt một con mang về cũng được.”
Tân Tú nói chắc như đinh đóng cột: “Sư phụ, con có chết đói cũng không thèm ăn thứ xấu như vậy đâu.”
Lời tác giả: Hồi xưa tui trọ ở ngoài, bạn cùng phòng của tui cũng nuôi mèo, lúc tui rảnh nó sẽ tự chơi một mình chứ tuyệt đối không tới tìm tui, nhưng tui vừa bắt đầu làm việc thì chắc chắn nó sẽ tới bên tay tui kêu meo meo meo, còn dẫm lên bàn phím máy tính của tui, nghịch cốc nước của tui, cắn cả tóc tui —— giống Tân Tú bây giờ nè.
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
175 chương
56 chương
133 chương