Thấy vậy hai tên kia không sợ mà còn cười nhạo, thích thú nhìn con mồi của chúng vùng vẫy, cố tìm cách thoát thân: - Cô em ngây thơ quá, bọn anh làm sao có thể tha cho em được? Cho dù có bị chết vì người đẹp cũng đáng. Trước khi chết mà được một đêm vui vẻ với người đẹp thì có chết cũng thành quỷ phong lưu không phải sao? Nói xong bọn chúng cười thích chí, đưa mắt nhìn nhau rồi định ra tay, nào ngờ NT lại cười khiêu khích, đánh vào tâm lý của chúng: - Được sự bảo trợ chắc chắn của BN cho nên hai người không sợ? Nhưng chẳng lẽ cô ta có thể bảo hộ hai người khỏi sức mạnh của Trần MV sao? Hãy yêu mạng sống của mình trước khi hành động. Các người nên biết tôi chính là người Trần MV yêu cho nên BN mới căm ghét và lo sợ tôi cướp mất anh ta, mới gấp rút sai các người làm hại tôi. Nếu tôi có chuyện gì, đảm bảo đến lúc đó ngay cả cô ta còn phải lo giữ mạng của mình chứ chẳng có thời gian đâu mà tính toán cho mấy cái mạng rẻ tiền của hai người đâu. - NT đe dọa, cố gắng nói mình là người quan trọng nhất của hắn ta, mặc dù cô không dám xác định nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chỉ đành nhắm mắt nói bừa. Tên BN và MV được NT thốt ra khỏi miệng dễ dàng khiến hai kẻ trước mặt sợ hãi, trừng mắt nhìn cô hóa đá trong giây lát. Không ngờ cô gái này lại biết rõ hai người đó. Hai kẻ đó liền đưa mắt nhìn nhau, xem xét nên tin lời cô hay không. Và NT chỉ cần có vậy, cô vội vàng đạp một phát vào háng tên to béo rồi giằng mạnh khỏi tay tên gầy hơn. Nhanh chóng đưa tay vào trong chiếc cặp chéo rút dao ra, nhanh như chớp đâm một nhát dứt khoát, mạnh mẽ vào cánh tay của tên gầy. Mọi hành động của cô diễn ra nhanh chóng, không đến vài giây làm cho hai tên kia không kịp phản ứng, lãnh đủ. Tên gầy ôm cánh tay kêu oai oái, máu chảy lênh láng trên mặt đất, còn tên to con cũng đang nằm trên mặt đất ôm háng. NT chỉ dao vào mặt chúng quát: - Về nói lại với BN rằng nếu cô ta còn dám làm như vậy thêm một lần nữa thì đừng trách tôi cướp tất cả mọi thứ của cô ta, cho cô ta sống không bằng chết. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. - Ngừng lại một chút sau đó NT lấy hết sức bình sinh hét lên - CÚT KHỎI MẮT TÔI NGAY LẬP TỨC. Hai tên du côn nghe vậy cộng thêm vẻ mặt đằng đằng sát khí đang cầm trên tay con dao đầy máu của NT mà sợ hãi suýt tè ra quần. Nhanh chóng đỡ nhau dậy chạy thẳng không dám quay đầu lại một lần nào. Không khí lại tĩnh lặng như chưa hề xảy ra chuyện gì, dường như hai tên vừa nãy chỉ là sự tưởng tượng của NT, nhưng cảm giác đau nhói trên tay nói cho cô biết mình vừa thoát khỏi một vụ cưỡng bức. NT buông dao xuống, ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, không còn cảm nhận được cái lạnh giá của đất, khuôn mặt không chút huyết sắc. Từng giọt máu đang từ trên tay cô nhỏ tí tách xuống nền đất lạnh. Vừa rồi khi cho tay vào túi lấy dao ra NT đã nắm phải lưỡi dao nhưng vẫn cố rút mạnh ra đâm tên kia cho nên tay cô cũng bị rạch một vết lớn và sâu, máu đang chảy không ngừng. Nhưng bây giờ NT không có tâm trạng nghĩ đến điều đó, trong mắt cô là sự khiếp sợ thực sự, nó làm khơi dậy những kí ức đáng sợ nhất của cô. Mặc dù cảm giác của ngày hôm nay còn ghê tởm gấp ngàn vạn lần trước đó. NT chỉ có thể cố gắng hít thở, sờ tay lên ngực cảm nhận trái tim đang đập điên cuồng mới biết bản thân mình vẫn còn sống. Mãi một lúc sau, khi nhịp tim bình ổn hơn một chút NT mới bỏ khăn trên cổ ra cuốn vào bàn tay phải của mình rồi nhanh chóng đứng dậy, đi về nhà, lo sợ bọn chúng quay lại. Trong mắt cô ánh lên sự phẫn nộ thực sự. Về đến nhà, NT vừa mở cửa liền nhìn thấy mẹ ngồi đó đợi mình, chưa kịp che lại cánh tay đầy máu đã bị mẹ phát hiện vội chạy lên đỡ tay cô, hốt hoảng hỏi: - Trời ơi, sao thế này? Có chuyện gì rồi, bố nó ơi. Thấy mẹ định gọi cả nhà dậy NT cuống cuồng ngăn lại: - Mẹ, con không sao, chỉ là bị thương một chút. Mẹ đừng đánh thức mọi người dậy, còn có AD nữa, đừng để cho con bé sợ. Bà Hoa nghe con bảo, nhìn ánh mắt trấn an, kiên định của con mà đau lòng, không gọi ai nữa, dìu con đến ghế ngồi, nước mắt lăn dài trên khuông mặt, dỡ chiếc khăn choàng dính máu ra khỏi tay con xem vết thương, đau xót lấy bông và nước khử trùng xử lý vết thương cho NT, vừa làm bà vừa khóc, đau lòng nói: - Con làm sao mà bị thế này? Đau lắm hả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trời ạ, sao con gái tôi khổ thế này? - Mẹ, con xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng, khóc vì con. Con không sao thật mà, mẹ đừng khóc nữa, được không? Trái tim NT như bị dao đâm khi nhìn những giọt nước lóng lánh trên khuôn mặt mẹ. Cô đau lòng giơ cánh tay không bị thương lên lau nước mắt cho mẹ, dỗ dành. Nghe con gái nói vậy bà Hoa không khóc nữa, nhưng nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy nhất quyết hỏi: - Được rồi, mẹ không khóc nữa. Vậy nói cho mẹ biết có chuyện gì? - Con...Con bị hai kẻ xấu tấn công, nhưng không sao. May mà con đem dao trong người cho nên đã tránh được kiếp nạn này. - NT ấp úng nói, sau đó nhanh chóng khẳng định mình không bị gì ngoài vết thương trên tay. - Có liên quan đến chuyện của con và hắn ta sao? Là người đàn bà đó làm? - Bà Hoa hoảng sợ hỏi con gái. Chuyện về người phụ nữ thâm hiểm, độc ác tên BN đó bà cũng có nghe hai cô bạn của NT đến chơi nhắc tới. - Chắc là do cô ta ghen tuông ạ. - NT nhẹ nhàng đáp. Nghe vậy bà Hoa liền trừng mắt nhìn cô, không ngờ người đàn bà đó lại độc ác đến vậy, chỉ vì ghen tuông mà dám làm cả chuyện phạm pháp? Càng nghĩ bà Hoa càng thương cho con mình và bực tức với người đàn bà điên đó. Bà tức giận quát: - Sao lại có chuyện phi lý như vậy? Dám ngang nhiên làm việc xấu, chỉ cần có tiền là muốn làm gì cũng được sao? Thật là không còn phép trời nữa mà. Bà Hoa thở hổn hển vì giận, NT vội vàng vổ ngực cho bà, nhẹ nhàng nói: - Mẹ à, con không sao rồi, mẹ đừng xúc động quá, chỉ hại người thôi. Con nhất định có cách giải quyết mà. Mẹ đừng lo. - Không lo sao được? Cô ta ác độc lại đáng sợ như vậy....Kể cũng lạ, sao cô ta không đi mà quản tên đàn ông đó, suốt ngày quấn lấy con chẳng được tích sự gì chỉ mang lại toàn bất hạnh cho con. Chuyện của bọn họ đâu mắc mớ gì đến con? Thật quá đáng, thậm chí chính hắn ta đã cưỡng bức con cơ mà. Tại sao người xấu lại không bị trừng trị mà chỉ có người tốt bị hại? Như vậy là sao hả ông trời? Bà Hoa tức giận ngẩng mặt lên trời quát. Thấy vậy NT vội vàng an ủi: - Mẹ à, nói những lời đó thì có tác dụng gì? Đúng là con không liên quan đến chuyện của họ nhưng cô ta cứ khăng khăng cho rằng con là kẻ thứ ba thì biết làm sao được? Chuyện hắn ta cưỡng bức con rồi có AD mẹ đừng nhắc lại nữa. Đã là quá khứ rồi, con không muốn AD biết được, như vậy con bé sẽ sốc nặng mất. Với lại, dù sao hắn ta cũng là cha ruột của AD, con không muốn con bé biết nó là kết quả của một vụ cưỡng bức. Con yêu thương bé thật lòng, hắn ta cũng rất yêu thương AD, điều đó là hoàn toàn không thể phủ nhận. Đúng là hắn ta rất yêu thương AD, mỗi lần hắn ta nhìn AD đều có thể cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt của người cha dành cho con gái. Bà Hoa cũng biết vậy cho nên mới không phản đối AD gần gũi hắn. Bà cũng xuôi xuôi, nhưng rồi nghĩ đến người đàn bà rắn rết đó lại khẩn trương, sợ hãi, cầm tay NT gấp gáp hỏi: - Vậy nếu như cô ta *** hại con không được rồi chuyển sang AD thì sao? Hoặc cô ta tức giận đến mất lý trí mà làm hại cả hai mẹ con con thì sao? - Mẹ à, tuy rằng BN là người tâm kế, mưu mô nhưng con nhìn ra được cô ta có yêu Trần MV, vì vậy nhất định không làm hại AD vì cô ta hiểu con bé quan trọng như thế nào với hắn ta. Mà dù cô ta có muốn hại cũng không có cơ hội, bởi hắn ta lúc nào cũng bảo vệ AD tốt mà. Mẹ không cần lo điều đó. NT vừa nói, vừa vỗ nhẹ tay mẹ an ủi, bà Hoa nghe vậy cũng an tâm hơn, gật đầu không nói. Sau đó NT nhớ ra mẹ vẫn chưa ngủ liền hỏi: - Mẹ à, sao hôm nay mẹ lại chưa ngủ mà ngồi đây đợi con? - Mẹ cứ thấy trong người sốt ruột, lo lắng vì vậy không ngủ được đợi con về. Quả đúng là có chuyện. May mà mẹ thức đợi mày, không thì nhất định mày sẽ giấu mẹ cho mà xem. Mẹ còn lạ gì tính mày. - Bà Hoa tức giận khiển trách con gái. NT không nói gì được nữa, chỉ có thể lè lưỡi, nhăn mày. Mẹ đúng là hiểu cô nhất, quả thật cô đã có ý định như vậy từ trên đường về. Hai mẹ con trầm lặng ôm nhau, nghĩ lại chuyện vừa rồi mà sợ hãi và đau lòng. Bà Hoa cũng thấy hạnh phúc và bủn rủn cả người khi vẫn còn có thể ôm con gái trong lòng. NT cũng xúc động không kém, may mắn cô thoát được, vẫn có thể chạy về nhà xà vào vòng tay ấm áp của mẹ. Chỉ có lúc này, con người ta mới thấu hiểu và trân trọng từng giây phút quý giá của cuộc đời nhất. Hai đôi mắt đau buồn, sợ hãi và hạnh phúc bên nhau không biết đến còn một đôi mắt to tròn, đau đớn hơn ở đằng xa xa nhìn họ.... Cứ như vậy kết thúc những giây phút kinh hoàng kia, nhưng đâu biết rằng giây phút kinh hoàng nhất mới bắt đầu đến với một linh hồn bé nhỏ, ngây thơ.