Lại bốn năm nữa trôi qua trong thoáng chốc. Ánh nắng của buổi bình minh chiếu nhẹ vào trong phòng. Duy Duy lúc này đã mưi ba tuổi lười biếng, mơ màng tỉnh giấc. Cô mở to hai mắt, thấy mình thức dậy trong căn phòng tràn ngập ánh sáng. Căn phòng rất rộng lớn, khắp nơi đều có thể đón ánh nắng rọi vào, sạch sẽ và tươi mát. Nếu so với căn phòng cũ nát ở chỗ của cha, thì nơi này quả thật như một thiên đường. Đây là ‘nhà’ của cô. Bây giờ cô không còn ở tại trong căn phòng nhỏ nữa, mà đã ở trong một căn phòng to hơn với đầy đủ tiện nghi. Vào một ngày của bốn năm trước, Tiêu Đồ nắm lấy tay cô dắt vào đây và nói rằng nơi này là nhà cô. Cho tới nay cô cũng chưa thích ứng được, vẫn luôn tự hỏi tại sao mình lại có những ưu ái này? Rõ ràng mẹ vẫn chưa đạt thành ý nguyện có tên trong hộ khẩu gia đình với hai chữ ‘Bà Tiêu’. Nhưng cô được nâng niu, sống trong nhung gấm lụa là còn hơn so với các công chúa nhà giàu khác. “Chị ơi! Chị à! Thức dậy đi.” Mới sáng sớm đã có một quả bóng nhỏ đi vào trong phòng, nghịch ngợm leo lên bụng cô, nhảy nhót không ngừng. Mắt tròn, mặt tròn, mũi tròn, miệng tròn… cái gì cũng tròn tròn làm cô suýt chút nữa bị ép đến hộc máu. “Hi Hi!” Cô bất lực nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy thật hạnh phúc ôm em gái vào lòng. Bây giờ cô đã học sinh cấp hai, không còn là một đứa trẻ hay khóc nhè nữa. Sự đau buồn vì cha qua đời phai nhạt dần từ khi Hi Hi được sinh ra. Ngay lúc ban đầu, ngôi nhà này không cho cô một chút cảm giác của gia đình, nhưng khi có Hi Hi đã trở nên khác hẳn. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô bị Hi Hi vừa tròn ba tuổi nắm tay kéo đi xuống lầu. Xa xa đã nhìn thấy ở bàn cơm hình chữ nhật, có một thiếu niên tuấn tú đang chậm rãi ăn bữa sáng. Wow, hiếm khi nha! Hôm nay ngày đẹp trời nên anh đến phòng ăn dùng điểm tâm sáng? Cũng không hẳn là ngạc nhiên lắm, vì từ khi Hi Hi sinh ra đến nay, Tiêu Đồ xuất hiện tại đây ngày càng nhiều. Có điều nghe nói, gần đây anh bị bệnh cảm lạnh, sơ sơ thôi cũng mất hai tuần liền không rời giường được. “Anh! Anh trai!” Nhìn thấy rõ người ngồi trên bàn cơm, Hi Hi ‘có mới nới cũ’ buông tay cô ra, hào hứng chạy đến. Hi Hi còn chưa kịp lại gần, đã bị anh lấy tay ngăn cản, cảnh cáo em gái áp lại đây. “Chào buổi sáng, Heo con!” Thân thể anh đang suy yếu, nhưng anh cố đè nó xuống, vì không muốn mất mặt trước ai đó. Rõ ràng đang nói chuyện với Hi Hi, nhưng ánh mắt của anh không hiểu sao lại liếc qua cô một cái. Vì sao cô nghe chữ ‘heo’ này lại đáng ghét như thế? Bình thường anh rất dịu dàng nên Hi Hi không biết sợ, muốn nhảy lên ngồi trên chân anh. “Hi Hi! Không được leo lên chân anh.” Cô vội vàng ngăn lại, kéo em gái ngồi trên đùi mình. Anh nở nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, Heo con!” Giọng nói của anh y như người cùng một nhà. Quả nhiên thật sự lúc nãy người này gọi cô! Cô ngước gương mặt đáng yêu lên, chớp chớp đôi mắt đẹp, miệng nở một nụ cười tươi rói, nói: “Anh Thỏ Thỏ à! Không cần phải khách sáo đâu.” Đồ cà chớn, ai cho phép anh được gọi cô là ‘Heo’ chứ? Bốn năm trước đây, khi cô làm hại anh phát bệnh té xỉu trước mặt mình, cô sợ tới mức hồn siêu phách tán. Cũng từ đó cô mới biết, anh mắc bệnh tim. Vì vậy mà cô mới miễn cưỡng đối xử tốt với anh. Sau đó mẹ sinh Hi Hi, dần dần bọn họ cũng giống như người một nhà. Anh nhíu mày giả điếc không nghe thấy cũng chẳng thèm tức giận, chỉ chuyển tầm mắt nhìn vào bộ đồng phục học sinh trắng tinh của cô. Anh và cô học chung một trường, chỉ khác là một người học cấp hai còn một người học cấp ba. Tại sao anh không biết đồng phục học sinh khối cấp hai lại ‘hở hang’ như vậy? Cô nghịch ngợm lè lưỡi ra. Cô và các bạn gái học trong trường chê đồng phục học sinh quá cổ hủ, nên tụ họp cùng nhau lén lút sửa lại váy áo ngắn lên, trông sẽ đẹp hơn. “Nghe nói gần đây em tham gia vào đội bóng rổ của trường hả? Có đôi khi đến nửa đêm mới về đến nhà, đúng không?” Anh từ từ cất giọng hỏi, ngữ khí rất giống vai cha chú. Các bài tập của cô đem về nhà nhiều hơn mức bình thường, nên anh nghĩ cô không đủ thời gian để tham gia các hoạt động đoàn thể. Anh luôn nhớ lại những ngày trước đây, anh muốn bắt cô trêu đùa như thế nào cũng được. Bây giờ đã khác trước rồi, mỗi ngày anh đều cô đơn, không có ai cùng học chung. Anh còn thường xuyên không nắm bắt được cô nữa. Anh nhắc đến điều đó làm hai má của cô đỏ lên một cách rất khả nghi. Cô… cô… cô đương nhiên là có lí do chính đáng rồi. Cô đã mười ba tuổi, đã đến tuổi dậy thì thành một cô gái xinh đẹp và trái tim cũng bắt đầu biết rung động nhẹ. “Không cần anh quan tâm!” Cô tranh luận với anh. Hừ! Cô sẽ không bao giờ sợ anh nữa. Anh lặng lẽ thu hình bóng cô vào mắt, trên nét mặt rõ ràng hiện lên vẻ không hài lòng. “Gì cơ chứ? Anh làm sao có tư cách quản lý em? Anh không phải anh trai cũng chẳng phải cha em, làm sao dám lên tiếng phản đối việc em mặc váy ngắn vừa đi học, vừa đi qua lại trước mặt đám con trai háo sắc kia hả?” Anh thủng thỉnh trả lời. “Hừ!” Cô bất quá biết anh cảm thấy cô đơn không có ai theo chơi cùng, nên mới biến thái thêm như thế! “…” Ánh mắt hai người ngầm đấu đá nhau đến nảy lửa văng ra khắp nơi. Hi Hi tò mò nhìn qua anh trai, rồi lại nhìn sang chị gái. “Duy Duy à!” Bà Mỹ Lệ vừa xuống lầu, nhìn thấy cảnh trước mắt, không cần hỏi lí do đã kéo lấy tay con gái lớn tiếng ra lệnh. “Con mau xin lỗi anh đi.” Trong tích tắc, Duy Duy cắn môi lại. Đây không phải lần đầu tiên cô và Tiêu Đồ thoải mái khiêu chiến với nhau. Mỗi lần như vậy mẹ luôn lo lắng, sợ cô xúc phạm đến anh. Trên thực tế, cô với Tiêu Đồ có quan hệ gì mà không thể tranh cãi chứ? Ở bên ngoài chú Tiêu đã có người phụ nữ khác, ông cũng có hai đứa con gái mà mỗi đứa con đều có riêng một người mẹ. Tại sao đến bây giờ mẹ vẫn còn hy vọng xa xôi? Thật ra nếu không phải vì Hi Hi, có lẽ chú Tiêu đã mời hai mẹ con cô rời đi ngôi nhà lớn này rồi. “Em xin lỗi anh.” Cô cúi đầu xuống thấp nói. Không phải anh đang ở trong lợi thế mà vì cô sợ mình hét to lên sẽ làm cho Hi Hi hoảng sợ khóc nhè… Cô không phải chưa từng thử qua cách này. Anh bỏ mặc chẳng hé răng nói gì, tiếp tục lấy bánh mì ăn, không lên tiếng nhận câu xin lỗi, cũng chưa nói là từ chối. “Em đi học đây.” Chịu không nổi bầu không khí căng thẳng này, cô hôn nhẹ lên mặt Hi Hi, rồi cầm lấy túi sách đi ra ngoài. Người tài xế theo thói quen đã lái xe đến trước cửa, anh cau mày suy nghĩ một chút… Anh thật vất vả mới đứng dậy rời khỏi giường… Khi cúi đầu đi ra cửa, bước chân cô dừng lại rồi sau đó đột nhiên quay đầu. Thấy mẹ không chú ý đến mình, cô lấy ngón tay cái kéo môi, đặt ngón tay trỏ lên miệng, lè lưỡi ra nhìn thẳng vào anh lêu lêu một cái rồi ‘quẹt mông’ nhanh chân chạy trốn. Hứ! Mẹ sợ anh, chứ cô thì xin miễn bàn đi. Trò hù dọa vừa rồi cũng chẳng thấm thía gì, sắc mặt anh cũng không thay đổi. Anh nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn. “Tiểu Đồ à! Cháu cũng đi đến trường hả?” Bà Mỹ Lệ khiếp sợ hỏi. Mới vài ngày trước bệnh tim của anh lại tái phát, nhanh như vậy đã vội vàng đi học rồi sao? Bây giờ cũng chưa đến lúc thi cuối kì mà! “Vâng.” Anh thản thiên nhẹ gật đầu. Anh phải đi tới trường, bởi vì anh rất muốn ‘vô tình hỏi thăm’ ban giám hiệu, có phải vì lâu nay anh ít đi học nên đồng phục học sinh đã thay đổi kiểu dáng? À, đúng rồi! Anh còn muốn đứng trước mặt hiệu trưởng khen tặng các nữ sinh mặc đồng phục ngắn như vậy, nhìn rất mát mắt và nữa!