"Tôi muốn về nhà, anh tìm người đưa tôi trở về đi." Không phải giọng thương lượng, mà là khẳng định ra lệnh. Không sai, là ra lệnh. "Không được." Ra lệnh thế nào? Sếp không thích nghe. Hạ Sơ quay đầu lại căm tức nhìn anh, nhìn anh không chịu ảnh hưởng chút nào phát động xe. "Tôi chết cũng không ở nơi này." Chỗ tụ tập của một đám đàn ông, bảo một cô gái như cô làm sao ở được. "Không cho cô ở." Xe chậm rãi lái ra cửa hông, là cửa khác với cửa vào vừa rồi, chỉ là, cũng đều có chiến sĩ canh giữ, thủ vệ vẫn sâm nghiêm. Ra khỏi cửa chính, có một đoạn đường nhựa, ven đường cây xanh râm mát, hoa cỏ cây cối, chiều dài đại khái chỉ có 200~300m, cuối con đường, chính là nhà của đại đội đặc chủng. Bởi vì giữ bí mật công việc, mỗi nóc nhà chỉ có ba tầng, như vậy thì không thể leo cao nhìn xa vào đủ loại trang bị hoặc tình huống huấn luyện trong đại viện đặc chủng. Cái gọi là đại viện của đại đội đặc chủng, ở chính là chỗ này —— nhà của Lương Mục Trạch, nằm trong quân khu. Hạ Sơ vẫn không muốn, không xuống xe, thanh âm mềm mại thương lượng với anh: "Doanh trưởng, ngài đưa tôi về nhà đi, tôi xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, tuyệt đối không để lại bệnh căn, tuyệt đối sẽ không khiến anh không thể giao phó với cha mẹ tôi, anh thấy như thế nào?" Lương Mục Trạch đỡ cửa xe ở chỗ ngồi cạnh tài xế, tốc độ chậm rãi nhưng rất kiên định không cho thương lượng khạc ra hai chữ, "Không được." Má, trừ "Không được" còn có lời khác không? Cứng mềm không ăn, dầu muối không vào! ! ! "Tọi không xuống xe, đưa tôi về nhà." Hạ Sơ cũng dựa vào, ngồi ở trong xe giả bộ Phật gia. Trong lòng suy nghĩ, còn không phải là bởi vì anh muốn chăm sóc bà cụ trong thôn ở núi Thiên Viễn, tôi giúp ngươi làm chuyện tốt mới ngẫu nhiên giúp người trong thôn xem bệnh, nói đi nói lại chân tôi bị thương cũng có lỗi của anh, anh lại còn ngang ngược! ! "Bây giờ không phải là lúc càn quấy." "Ai. . . ." Hạ Sơ theo bản năng muốn nói mẹ nó, nhưng đến khóe miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào, "Càn quấy, tôi về nhà mình coi là càn quấy sao?" Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng cười lạnh, "Hạ Sơ, đó là nhà của tôi. Tôi quyết định." Không để ý tới sự kháng nghị của cô nữa, xoay ngang ôm cô từ trong xe ra chạy tới cửa nhà. Hạ Sơ cũng bởi vì câu nói kia của anh mà ỉu xìu, nhà mà cô nói, không phải là nhà của cô, ở chỗ này cô không có nhà, chỉ là tá túc. Trong nháy mắt cô cảm thấy bụng thật chua, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt chứa đầy hốc mắt, sĩ diện không muốn anh nhìn thấy mình rơi lệ, đưa mu bàn tay ngăn trở mặt của mình. Từ nhỏ chưa từng bị thương nặng như thế, một chút xíu rách da cũng sẽ khiến Lan Tử Ngọc khẩn trương không dứt, mà bây giờ, vừa trật khớp vừa máu thịt mơ hồ, bên cạnh không có mẹ, Hạ Sơ cảm thấy mình hết sức đáng thương. Ở thành phố xa lạ, không có bạn bè, không có người thân, không có nhà, ở tạm tại dưới mái hiên nhà người khác, dùng dáng vẻ đáng thương đối mặt chủ cho thuê nhà, thậm chí cô phát hiện mình cư nhiên không có dũng khí phản kháng. Đáng thương thì có thể đau buồn, không phải sao? Lương Mục Trạch đặt cô ở trên ghế sofa, cô thủy chung dùng mu bàn tay che mắt, không có lên tiếng, nhưng anh biết cô khóc. Anh hơi hối hận, lời nói vừa rồi tựa hồ hơi nặng. Than thở, đưa hộp giấy tới, cô không nhận. Đặt hộp giấy ở cạnh tay cô, cũng không lấy. Lúc này, nước mắt tràn ra từ trên cánh tay của cô nhỏ xuống, đã nhỏ tại trên tay của anh, cũng đã nhỏ trong lòng của anh, cảm giác nóng bỏng khiến anh trố mắt. "Đừng khóc." Hạ Sơ không để ý tới, nước mắt chảy ra càng thêm mạnh mẽ hơn, xem ra hô hấp đã hơi không thuận. Thật ra thì cô có một tật xấu, thời điểm khóc không nên để ý tới cô, chốc lát nữa là tốt rồi, phàm là có người khuyên, sẽ khóc dữ hơn. Lương Mục Trạch đặt hộp giấy ở bên cạnh cô rồi đứng dậy rời đi, Hạ Sơ bi thương từ trong lòng, lúc này làm sao cũng không thu nước mắt lại được. Mọi người luôn nói, đứa bé bị thương sẽ hết sức nhớ nhà, tựa như Hạ Sơ hiện tại. Cô nhớ nhà, nhớ cái ổ ở thành N, cô hối hận tại sao không nghe lời của cha mẹ, nhất định ra ngoài một mình. Tự cho là đúng cảm thấy đã có cuộc sống tự do tự tại, nhưng kết quả thì sao, quá không giống dự tính. Đến nay cô còn nhớ rõ, Lan Tử Ngọc nói nếu như cô ở bên ngoài bị bệnh không ai chăm sóc, đến lúc đó muốn trở về đa trê. Bây giờ chân thật khắc hoạ, cô thật sự có kích động trở về thành N, cả đời không ra, ở cạnh cha mẹ, như thế nào thì mình cũng sẽ không bị khi dễ, sẽ không chịu uất ức, hơn nữa, cũng có nhà. . . . Lương Mục Trạch đứng ở trên ban công, ngón trỏ trái và ngón giữa thon dài đang gắp một điếu thuốc, tay phải cầm điện thoại đặt ở bên tai, "Thuốc không có tác dụng." "Cái gì không có tác dụng?" "Cô ấy khóc suốt." Quân y ở bên đầu điện thoại kia dở khóc dở cười, nối xương, dùng thuốc, căn bản sẽ không đau đến khiến một người trưởng thành khóc nức nở. "Lương doanh trưởng, người ta là con gái, không chịu được sư tử rống lạnh lùng của anh." ". . . . . ." Lương Mục Trạch nhấn tắt tàn thuốc đi trở về phòng khách, bên chân của Hạ Sơ ném đầy giấy, từng cục trắng bốc. "Thật xin lỗi." Lúc này Hạ Sơ đã khóc mệt, nước mắt không còn phun trào nữa, vẫn không ngừng rút giấy ra lau lỗ mũi. Nghe được anh nói "Thật xin lỗi", tay đưa đến hộp khăn giấy của cô dừng lại ở không trung, anh lại biết nói xin lỗi? Cô còn tưởng rằng khắp thiên hạ đều thiếu nợ của anh đấy. Hạ Sơ không để ý tới anh, Lương Mục Trạch đưa một ly nước nước tới, cô nhìn thấy chất lỏng thủy tinh trong suốt trong ly nước trong suốt, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, cũng không để ý vấn đề mặt mũi gì, đã nắm cái ly uống một hơi cạn sạch. "Ở chỗ này, đây là vì tốt cho cô." Hạ Sơ chùi nước đọng trên miệng, nghẹn giọng nhiệt tình nói: "Dù sao đều là địa bàn của anh, tọi không quyền lên tiếng." Một hồi tiếng gõ cửa truyền đến, Lương Mục Trạch qua mở cửa, là cảnh vệ tham mưu của đại đội trưởng mang theo người của phòng ăn đến đưa cơm cho Hạ Sơ. Trưa nay vì bị thương và thương cảm mà khóc rống, cô đã sớm quên bụng rỗng tuếch của mình. Lại nói, thức ăn của bộ đội đặc chủng thật là tốt, bởi vì thường huấn luyện, cường độ nhiệm vụ rất lớn, nghe nói phải ăn ngon mới có thể bù lại. Hạ Sơ còn sợ họ sẽ đưa thịt cá đến cho cô, thấy được cháo trắng và chút thức ăn thanh đạm, lập tức liền muốn ăn. Tự động xem thường người đối diện, bưng lên một chén nhỏ, từ từ ăn từng muỗng từng muỗng. Ăn xong rồi ngủ, như vậy vết thương mới có thể mau lành, mới có thể sớm rời đi cái chỗ này. Cô không nghĩ tới, lần đầu tiên mình tới bộ đội đặc chủng là đi một chân tiến vào, ban đầu Tiếu Đằng Điền Dũng muốn mời cô đến đại đội đặc chủng làm khách, cô tràn đầy hướng tới đối với địa phương thần bí này, nhưng hôm nay? Khi tới tràn đầy không tình nguyện, không có sóng lòng sôi sục cảm thấy kích động hưng phấn với nơi này. . . . Nhà của Lương Mục Trạch là một căn nhà hai phòng diện tích không lớn, mặc dù có chút mộc mạc nhưng rất sạch sẽ, trong mấy ngày ở đây có thể nhìn ra, anh là một người rất thích sạch sẽ. Hôm nay anh không ăn cơm bao nhiêu, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có ý muốn ăn, chỉ ngồi ở trên ghế sa lon bên kia, nhìn chằm chằm chén dĩa trên bàn, không nhúc nhích. Cả trong phòng khách chỉ có thanh âm nhai hơi nhỏ của Hạ Sơ. Hạ Sơ đặt chén không ở trên khay trà, vuốt bụng thở ra một hơi thật dài, làm như mới vừa rồi khóc xong đã để lại di chứng, thời điểm thở còn run run. Lương Mục Trạch nhìn cô cắn răng chống ghế sa lon run run rẩy rẩy đứng lên, đi qua muốn đỡ cô, nhưng bàn tay rơi vào trước mặt cô bị cô đẩy qua, cánh tay của cô sượt qua đầu ngón tay của anh, cao ngạo ngước đầu ưỡn ngực, "Nhảy" từng bước từng bước đến phòng vệ sinh. "Vết thương không thể đụng vào nước." Lương Mục Trạch nhắc nhở. "Tôi chỉ mở nước." Hạ Sơ nhìn chằm chằm anh hận hận nói, tiếp đó dùng sức đóng cửa chính phòng vệ sinh. Lương Mục Trạch đứng ở bên sofa, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh khép chặt, gương mặt không hề tỏ vẻ gì nữa, vẻ mặt có chút phức tạp, đại khái ngay cả anh cũng không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Hạ Sơ vẫn không thể nào đấu thắng Lương Mục Trạch, xin nghỉ ở trên núi. Cũng may Lương Mục Trạch có chút lương tâm, để trống phòng cho cô ổ, còn mình thì ngủ trên giượng xếp nhỏ trong phòng làm việc. Ngày hôm sau, Lý Chính Ủy ở đại đội đến thành G họp, Lương Mục Trạch bảovăn thư tiểu Lưu đi theo đến thành G, đi gặp dì giúp việc nhà cho anh thu dọn ít trang phục của Hạ Sơ mang về, cũng mang cả Nhị Miêu của cô về. Hạ Sơ nhìn thấy Nhị Miêu, như thấy người thân, lệ nóng doanh tròng. Ôm Nhị Miêu vào trong ngực, nước mắt đã nhỏ trên lưng của Nhị Miêu, cả thân thể nhỏ của Nhị Miêu bị nước mắt đánh run một cái. Tiểu Lưu đặt hành lý của cô ở phòng khách, cũng không dám ở lâu, chào hỏi xong liền vội vàng rời đi. Hạ Sơ nhảy đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, Nhị Miêu ngồi xếp bằng ở trên đùi của cô, lông của nó mềm mềm quét qua da của cô, cảm giác hơi ngứa, khiến tâm tình xấu của cô suốt hai hôm nay tốt lên nhiều. "Có ăn cơm thật ngon hay không?" "Miêu Miêu ~" "Nhớ chị không? Tắm chưa?" "Meo meo ~" Hạ Sơ ngửi một cái, thật thơm, chắc được nhân viên ở trung tâm thú nuôi tắm cho mỗi ngày, "Tạm được, rất sạch sẽ, giữ vững không sai." Mỗi ngày Lương Mục Trạch rất bận, cả ngày ngâm mình ở trong sân huấn luyện, nhưng lúc ăn cơm tối mỗi ngày luôn rút ra một chút thời gian trở lại xem Hạ Sơ, cho cô sai khiến. Anh cho người đưa một ngày ba bữa cho cô, mỗi đến giờ cơm thì tiểu Lưu sẽ gọi điện thoại vào nhà hỏi cô muốn ăn cái gì, hoặc là trong nhà thiếu cái gì. Hạ Sơ vẫn chưa cho người ta sắc mặt tốt, nhất là sau khi biết tiểu Lưu là văn thư của Lương Mục Trạch, thì càng sâu! Cô cảm thấy bọn họ là người có cùng ý tưởng đen tối, dễ nghe thì nói là chăm sóc ba bữa cơm cho cô, thật ra thì chính là biến tướng giám thị. Tiểu Lưu không hiểu Hạ Sơ và doanh trưởng là quan hệ như thế nào, nói là một đôi, nhưng nhìn bác sĩ chưa từng cho doanh trưởng sắc mặt tốt, ngay tiếp theo mình cũng bị căm tức nhìn, lại cảm thấy không giống. Binh lính bộ đội đặc chủng tìm bạn gái không dễ dàng, nhưng phàm là tìm được bạn gái, chị dâu đối đãi bọn họ cực kỳ thân thiết, cũng không phải bộ dạng nợ tiền không trả như bây giờ. "Bác sĩ Hạ, doanh trưởng đang họp, anh ấy nói một lát sẽ trở lại gặp ngài." "Ừ." Hạ Sơ buồn buồn đáp một tiếng. Tiểu Lưu xoa xoa đầu tóc ngắn, để xuống cơm tối liền rời đi. Anh nghe Tiếu Đằng nói, bác sĩ Hạ là một người tốt, người tốt có lòng tốt, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, là ân nhân cứu mạng của Điền Dũng. Xinh đẹp thì thật xinh đẹp, cũng xác thực cứu mệnh Điền Dũng, thiện hay không lương anh không biết, dù sao đối với mình thật không thiện. Thức ăn của Hạ Sơ, theo yêu cầu của cô đều là lấy nhẹ làm chủ, chỉ là rau xanh và một phần canh xương. Quân đội là một gia đình lớn, chẳng phân biệt được ai, mọi người đều là người thân, bọn họ xem Hạ Sơ là người mình để chăm sóc. Nhưng người khác thì sao, cái gì cái gì đều do anh ta, là một tên khốn kiếp không có lòng đồng tình.