Sau lời nói của hắn…hắn nằm ngửa ra và đẩy tui ngồi lên trên người hắn…canh đúng vị trí và……Không kể nữa đâu…….. !!^^……Tui chìm ngập trong niềm hạnh phúc tột cùng…. Từ đêm nay tui và chính thức là vợ chồng rồi…Hí.. hí.. hí.. thích thật!!Kể từ đêm động phòng hoa chúc ấy tụi tui đã chính thức là phu thê…Hắn thì một mực muốn tui về nhà hắn “làm dâu” nhưng tui biết ăn nói như thế nào với ông bà già tui đây…Thế là hắn tìm đến nói chuyện với nhạc phụ và nhạc mẫu với lý do là muốn tui tiện đường đi học (xạo thấy ớn)…Những tưởng pa mẹ tui đồng ý ai ngờ ổng bả quyết liệt từ chối, rồi còn nói “ngại làm phiền người khác” đã vậy còn hăm tui là không được ngủ lại nhà người ta nữa…Tiêu rồi tui đã quen mùi của hắn rồi làm sao tui ngủ mà không có hắn bên cạnh đây trời…Tui và hắn cưới nhau cũng đã được…20 ngày rồi…Hắn muốn đưa tui đi hưởng tuần trăng mật đâu bên Paris kinh đô nước Pháp lận đấy nhưng khổ nỗi tui đang bận thi kết thúc môn trên trường nên chưa đi được đành phải hoãn lại…Ba hắn thì đi công tác thường xuyên nên không có ở nhà,chỉ có mình mẹ hắn thui…Hổng hiểu sao tui luôn cảnh giác trước thái độ của bà ấy với tui…chẳng biết thật lòng hay giả tạo…Còn cái con Xuân Nhi thì “bặt vô âm tín” luôn rùi…không biết nó trốn ở xó xỉnh nào nhỉ… Thời gian vừa qua hắn luôn tỏ ra là một người chồng trên cả tuyệt vời…Luôn thương yêu và nuông chiều tui hết mực,lo cho tui từng “cái ăn miếng ngủ” .. Có bữa lên trường đón tui,tui thì lo mải mê tranh luận với tụi nó chưa chịu zề…Hắn chờ lâu hay sao mà vô tận trong trường kiếm,làm cả trường nhốn nháo cả lên như cái chợ chồm hổm…Tui sợ quá phải bịt khẩu trang lại,trùm cái áo khoác jean lên đầu để phân tán sự chú ý của đám đông vào hắn và tui…Khổ ghê cứ như là hắn muốn cho cả thế giới này bít tui và hắn là vợ chồng luôn vậy…. Sau những nỗ lực cố gắng của bản thân cuối cùng tui cũng hoàn thành xong môn thi cuối cùng… Vẫn còn nợ ba môn chưa kịp trả nữa…Hic…Nhưng nói chung thi xong là tốt rồi…Chiều nay tui có cái hẹn đặc biệt với “người chồng” quyến rũ của tui đây…Chẳng biết ảnh đem đến bất ngờ gì cho mình nhỉ,ảnh luôn là người chồng đầy bất ngờ mà…Nhưng có điều các pạn chưa biết rõ về hắn đó là hắn có một bí mật là hắn thíck con nít cực kì.. Có hôm tui và hắn đang đi dạo trong công viên có thằng ku khoảng 1,2 tuổi gì đó làm rơi bong bóng ngay hắn,hắn nhặt được và trả lại đứa bé mà khuôn mặt hắn rạng rỡ hạnh phúc lắm…sau đó cứ nhìn theo hai vợ chồng với thằng bé đó hoài làm tui thấy áy náy dễ sợ.. Biết làm sao được tui có sinh con cho hắn được đâu cơ chứ…Đang ngồi viết nhật kí trong phòng (Tui có thói quen viết nhật kí từ nhỏ mừ,truyện này là tui cũng viết từ nhật kí ra không đấy)…. thì tui nghe hình như ai bấm chuông cổng thì phải…bỏ bút xuống tui đi nhanh ra phía trước hàng ba rồi nhóng ra phía cổng, thì thấy có một cô gái trùm khẩu trang che kín cái bản mặt,chạy chiếc Attila Elizabeth màu đen đang đợi tui ra mở cửa, tui bước ra…-Ai zậy,kiếm ai?Cô gái ấy bắt đầu bóc trần sự thật và hiện nguyên hình là.. là con…Xuân Nhi…Tình địch số một của tui đây mà, chẳng hiểu sao con khốn này lại biết được nhà tui…Nó đến để làm gì.. Hay là nó hối hận và đến muốn kết bạn với tui…-Mày đến đây làm chi,tìm đến đây là mày cũng giỏi lắm rồi đó! -Anh không mở cửa cho em sao? -Chà…bữa nay bày đặt lịch sự zữ…nói mau,có gì hoK? -Ở đây nắng quá, cho em vô em ngồi một chút rồi em về liền hà.. -Ok.. muốn vô thì tao cho vô, nhưng đừng nói là tạt axít tao nha mậy, chiêu này xưa rồi Diễm!Tui mở cửa cho nó dắt xe vô…Nhanh chóng nó đi lại cái ghế đá ngồi xuống một cái phộc.. rồi mắt nhìn ngang nhìn dọc…Tui cũng không phải là đứa bất lịch sự gì, khách đến thì phải tiếp dù là kẻ thù đi chăng nữa.. Tui đi vào trong lấy nước cho nó…-Pa mẹ anh không có ở nhà hả? -Sao.. mày thất vọng lắm hả,té ra mày đến là định kể hết cho ổng bả nghe sự việc tao với Tuấn chứ gì? -Đâu có…em đến là để nói chuyện với anh thôi. -Zới tao…haha.. Tao zới mày mà có chuyện gì để nói hả?Nó từ từ bưng nước lên uống một hớp…Ừ,biết điều đó ít ra là không khinh người quá mức…Sau đó chậm rãi nhìn tui và cười tươi…nó bắt đầu mở miệng:-Dạo này anh với Tuấn sao rồi…hai người còn hạnh phúc hok? -Đơn nhiên là hạnh phúc rồi.. nay mai tụi tao đi Pháp hưởng tuần trăng mật nữa nè.. Mà từ sớm giờ mày cũng chưa có nói cái lí do mày đến đây nữa đó…nói nhanh đi! -Từ từ…anh làm gì như nước sôi đổ vô…đít zậy? -Cái gì…cái con này?Tức thiệt nó dám nói tui như vậy…Nó mà là con trai là nó chết với tui rùi…Tại tui có một bí mật là không bao giờ đánh con gái.. Tui sợ mang tiếng vũ phu hay vũ nữ gì lém…-Ưm…em đến là để thông báo với anh một tin…-Tin gì???Khuôn mặt nó rạng rỡ như mẹ con Cám khi hãm hại Tấm không cho đi dự hội vậy…. -Em có thai rùi. -Bớt giỡn nha…mày có thai kệ mày chứ…bộ tao làm mày có hả con kia? -Nhưng anh có muốn biết ai là tác giả hok? -Ai? -Tui bắt đầu hốt hoảng. -Thì anh Tuấn áh.. hí…hí.. hí.. -Nó hí như ngựa. Cái gì…lỗ tai tui có nghe lộn không vậy…con này chắc nó bị khùng rồi…-Ê…vừa vừa thôi nha…chuyện này mà mày cũng giỡn được hả? -Đâu có…em nói thiệt mà! -TAO KHÔNG TIN…TAO KHÔNG TIN! -Tui hét lên. Sau đó nó thọt tay vào cái túi xách của nó và lấy ra một tờ giấy…rồi nó đưa cho tui…Tui nhìn vào và không tin vào mắt mình…đây là giấy khám thai.. bào thai được hai tuần.. Tui như chết điếng trong lòng dù chưa biết thực hư là như thế nào…Nhanh tay tui xé một cái “roẹt” …. -Đồ láo toét…Mày ra đường rồi xxx với thằng nào rồi để cho có chửa rồi nói con của Tuấn hả mậy.. Tao không bao giờ tin cái miệng thúi của mày đâu.. Biến.. biến đi cho đẹp trời!!! -Anh không tin cũng phải thui…nhưng anh cứ chờ khi em sinh nó ra rồi đi xét nghiệm ADN rồi mọi chuyện sáng tỏ thôi.. -CÚT…CÚT RA KHỎI NHÀ TAO!!! -Mà anh có muốn biết chính xác hay không cứ đến hỏi anh Tuấn sẽ rõ…Chào anh em zề. Nó khuất bóng hẳn rồi mà tui vẫn còn đỡ đẫn cả người.. tay chân run cầm cập…tinh thần thì bấm loạn cả lên…Ôi tui nhức đầu quá xây xẩm cả mặt mày…Không…không bao giờ.. Tuấn sẽ không bao giờ phản bội tui để đi làm một cái chuyện đồi bại như vậy được.. Con khốn này nó chơi đòn tâm lí đây mà…. Không được tui phải đến hỏi hắn cho ra lẽ mới được…Tui tức tốc đón một chiếc xe bus để đến nhà hắn.. Trời ơi, sao khổ thế này tối ngày cứ đón xe bus, tại chạy xe honda chưa rành mà,bít sao được…Phù…. cuối cùng cũng đến nhà hắn rồi…Tui bấm chuông cửa,chờ cửa vừa mở,tui xông thẳng vào mặt hầm hầm cứ như là đi đánh ghen vậy…. Vừa thấy bóng dáng tui hắn tươi cười hớn hở…-Sao đến sớm vậy zợ.. nhớ chồng lắm hả?Tui ngậm chặt răng mắt trợn lên và nhìn sâu vào hắn…-Dẹp đi. -Ơ…em sao vậy? -Hỏi tui hả…Tui mới là người hỏi anh…Hồi trước tui đi thực tập Nha Trang – Đà Lạt 5 ngày.. ở nhà anh lên giường zới con Xuân Nhi rồi để cho nó có thai đúng không?Hắn kinh ngạc nhìn tui.. môi mấp máy không nói nên lời…Trời đất ơi.. tui đang mong những gì tui nói chỉ là vô lý thôi mà.. tại sao hắn lại im lặng…Im lặng có nghĩa gì…-Tại sao anh không nói…. nói đi anh…tại sao anh lại im lặng…-Tui bắt đầu mất bình tĩnh. -Em…tại sao…tại sao em lại biết.. -Hắn cà lăm. -Cái gì…hả?Tui như chết giấc khi nghe hắn hỏi tui như vậy…-Cô ta đến nhà em sao.. sao cô ta nói đang bên Mỹ mà..“Bốp” …. tui dọng thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn.. kèm theo sau đó là hai ngọn thác từ trong khóe mắt tui trào ra…Tui khóc như trối chết…-Em hãy bình tĩnh nghe anh nói…-Nói hả…anh nói đi…định nói gì nữa.. huhuhu….. Hắn nuốt nước miếng một cái ực và bắt đầu vô vấn đề…-Sự thật là một ngày sau khi em đi…mẹ anh có mời cô ta tới dùng cơm nhưng anh từ chối thẳng thừng vậy mà cô ta cũng đến…Sau đó còn khóc lóc nài nỉ van xin anh tha thứ…Và mẹ anh cũng cũng năn nỉ anh nữa…Cuối cùng anh đành ngồi dùng cơm với họ…Sau khi ăn cơm xong…anh lên phòng nghỉ.. thì thấy chóng mặt và hơi nhức đầu.. sau đó thì anh không biết gì nữa…-Hưa…anh nói làm như trong phim hổng bằng.. tỉnh lại đi cưng.. -Tin anh đi mà…anh không bao giờ phản bội em đâu.. tất cả.. tất cả là do cô ta hãm hại anh.. hic.. Nước mắt hắn cũng bắt đầu rơi vài giọt. -Hãm hại hả…. vậy nó cho anh uống cái giống gì? -Thuốc…thuốc kích dục. -Hả!!!…. Nhưng dù gì thì nói tui cũng không thể tin được một thằng đàn ông như anh mà bị một đứa con gái dụ lên giường rồi làm tình cho đến mức bụng mang dạ chửa.. nghe có vẻ hoang đường quá vậy!Đừng có nói là trong cơn mê anh tưởng nó là tui nha bởi vì.. “của tui” và “của nó” khác xa nhau lắm.. -Tin anh đi mà Hoàng.. anh chỉ yêu mình em thôi.. -Nước mắt hắn rơi lã chã. -Hic.. Đừng nói nữa tui không muốn nghe đâu…-Tui đau khổ. -Em yên tâm anh chỉ chịu trách nhiệm với đứa bé thôi…anh không hề yêu cô ta mà.. -Buông tui ra.. đừng có đụng vào tui.. huhuhu…. tại sao anh lại lừa dối tui hả? -Tui hoang mang cực độ. -Anh không có mà,hic…hic…Ông trời ơi,ông hãy ngước xuống mà xem nè,tui phải làm gì bây giờ…Xuân Nhi ơi.. tao thật sự thua mày rồi, tao chẳng có gì để níu chân của hắn, còn mày ít ra cũng sinh cho hắn một đứa con…huhuhu…. Nó làm tất cả để có được hắn ngay cả hi sinh cả trinh tiết của nó…Còn tui.. tui làm được cái gì cho hắn chứ…Cuộc chiến này đến lúc đã chấm dứt rồi sao…Tui thất bại thật rồi,Xuân Nhi ơi,tao đầu hàng đây…Tui và hắn đứng yên như tượng không nói gì nữa chỉ nghe tiếng khóc của tui và tiếng nấc của hắn…-Anh nên cưới nó làm vợ đi! -Tui nói như vô hồn. -Em nói gì vậy?Em là zợ anh mà.. -Không…Hai vợ chồng với một đứa con tui nghĩ đó mới chính là một gia đình thật sự…Tui không có diễm phúc để làm vợ anh đâu!…Tạm biệt anh!Tui lao như điên ra phía cổng…-Hoàng…đừng bỏ anh mà em…huhuhu…-Hắn lao theo. Tui định chạy đi thật xa…. chạy trốn khỏi cái thế giới khốn nạn và phũ phàng này…Nhưng sao tui không chạy được nữa…Chân tui tê cứng lại…mắt hoa cả lên.. Ôi tui thở không nổi nữa…Tui sắp chết rồi sao…Tui thở dốc dữ dội…Và rồi một màu đen u tối bao lấy không gian xung quanh…Tui không còn nhận thức được gì nữa…Thế giới xung quanh bây giờ là một màu đen đen giống như cuộc đời của tui vậy…không lối thoát!!! Tui mở mắt ra thì thấy một màu trắng xóa của bệnh viện, và hình ảnh thân thương của mẹ tui dần hiện ra…-Mẹ…con bị sao vậy? -Hạ canxi.. đâu lòi ra cái bệnh này không biết.. làm mẹ lo gần chết.. đang dạy phải quăng cả giáo án để chạy vô đây với con nè…con thấy đỡ chưa…Cũng may thằng Tuấn nó đưa con zô kịp…Nghe đến tên của hắn mà tui buồn rũ rượi,nhưng không hiểu sao tui không còn sức để khóc nữa…-Mẹ…con muốn zề. -Để tới ngày mai coi sao.. chứ cũng chưa biết chắc nữa con…Để mẹ ra lấy thuốc nha…Mẹ tui vừa bước ra thì hắn cũng bước vô…-Đi ra…anh vô đây làm gì? -Đừng xua đuổi anh nữa mà Hoàng!Nhanh chóng tui ngồi bật dậy…tông cửa chạy ra phía ban công của cái bệnh viện…-Hoàng…em làm gì zậy? -Anh đi đi…đừng để tui nhìn thấy nữa…Anh mà tiến tới là tui chết liền đó.. tui không hù như trong phim đâu. -Em đừng nhảy.. Được rồi…anh đi.. hic.. Hắn bỏ đi rồi…Tui chạy theo xem coi hắn có khuất hẳn hay chưa.. thì thấy hắn nấp ngay chân cầu thang…-Sao anh không đi đi…tui không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.. -Tui hét lên. Hắn lật đật lủi mất mà không quên nhìn tui bằng khuôn mặt đau khổ tột cùng đầy vẻ hối hận.. Tui ngồi xổm xuống tay ôm lấy khuôn mặt mà hét lên.. “Áh.. aaaaaaa!!!” …. Huhuhu…Sao tui khổ quá vậy…Vì hắn mà tui phải đau khổ hai lần rồi…Sao tui cứ bị lừa gạt thế này… Lê Minh Hoàng mày sinh ra là để bị lừa dối phải không???… Lần trước là tên Đàm Tuấn An.. nhưng mình có đủ dũng cảm để vượt qua.. nhưng lần này thì không.. tui mất hết sự mạnh mẽ thật rồi… Chết ư!…Đúng rồi tui phải chết…Có lẽ chết sẽ không còn đau khổ nữa.. và biết đâu kiếp sau tui sẽ là một con người bình thường như bao con người khác không phải lẫn quẩn để rồi đau khổ trong cái thế giới thứ 3 khốn nạn này nữa…Ba mẹ…Con xin lỗi…con không thể báo hiếu công ơn nuôi dưỡng của pa mẹ nữa rồi…Kiếp sau con nguyện làm trâu làm ngựa để đền ơn ba mẹ…Con đi đây…Vĩnh biệt tất cả mọi người…vĩnh biệt cái thế giới thứ 3 này…-Ê…em trai,định tự tử hả?Nhanh chóng tui định nhảy xuống nhưng lại bị bàn tay của một ông bác sĩ kéo lại…-Điên hả.. còn trẻ việc gì phải chết. -Ừ.. tui điên rồi…chú buông tui ra mau. -Chết…giải quyết được vấn đề sao…tui nghĩ chỉ đem lại sự đau khổ cho người thân mà thôi…Tui khuyên đừng hành động dại dột như vậy nữa. Tui lủi thủi đi vào trong phòng…ông bác sĩ nói như vậy có đúng không…Tui còn có gia đình,là niềm kì vọng rất lớn của ba mẹ tui…Bây giờ tui chết đi, họ sẽ sống ra sao…pa tui tuy thường ngày hay la mắng nhưng tui nghĩ trong thâm tâm ông ấy tui là người ông ấy yêu quý nhất trên đời…Còn mẹ tui nữa…. Không!!!tui không thể từ bỏ họ được, con yêu ba mẹ lắm…. con sẽ sống vì ba mẹ không chết vì đàn ông nữa đâu!!!Tui trốn khỏi bệnh viện…đi dọc theo vỉa hè…Tìm về kí ức xưa khi tui và hắn quen nhau…Thư viện Khoa Học Tổng Hợp chính là nơi tui bắt gặp tình yêu của mình để rồi bây giờ tui phải đau khổ để từ bỏ nó…. Rồi đây tui nghĩ hắn sẽ thật sự hạnh phúc với hai tiếng gia đình đúng nghĩa…. Còn tui, rồi đây sẽ ra sao khi không còn được gần bên hắn…Tui vẫn còn yêu hắn…yêu nhiều lắm… Cuộc đời tui sau này sẽ trôi về phương trời nào…. Mù tịt không lối thoát…. liệu sao này tui có còn yêu ai được nữa không…Về đến nhà tui liền chui vào phòng khóa cửa lại.. một mình đối diện với bốn bức tường rộng lớn…hôm nay tui có cảm giác cái phòng này sao rộng thênh thang…Tui thì sao nhỏ bé quá…một cảm giác cô đơn bao phủ lấy tui…rồi đây tui sẽ trở về kiếp sống đơn côi và trống vắng như thưở xưa sao.. Tui thật sự không muốn…Ngày qua ngày tui chẳng buồn ăn bất cứ một thứ gì và cũng không thèm đi học…. Chỉ uống một chút nước…Mẹ tui bưng thức ăn vào là tui đổ ra phía cửa sổ…Con Kiki nhà tui tha hồ mà đánh chén…Càng ngày tui càng tiều tụy như một tàu lá héo…-Tui lo quá ông ơi.. cứ cái đà này tui nghi nó trở về bản tính lầm lì như xưa nữa quá. -Là tiếng mẹ tui thủ thỉ với pa tui. Hắn đến nhà tìm gặp, nhưng tui không muốn nhìn thấy hắn nữa…Nhìn thấy hắn tui chỉ đau khổ thêm thôi…Cho đến ngày thứ ba…tui không còn chịu được nữa…tay chân tê dại…. mặt mày xanh như tàu lá.. trông tui bây giờ chẳng khác như một xác chết trên cao nguyên…Lại chứng hạ canxi của tui trỗi dậy và thế là tui nhập viện thêm một lần nữa.. vô hai chai nước biển…Tình là chi thế gian phải sầu biệt ly…Được một tuần tui khỏe hẳn và xuất viện về…. -Ba ơi…con muốn chuyển lên Quận 10 ở với chú sáu một thời gian…khoảng một hai tháng. -Ủa.. sao hồi đó mày phản đối quyết liệt lắm mà. -Thì bây giờ con đổi ý rồi…-Ừ.. chừng nào đi. -Dạ, ngày mai…À mà pa mẹ…Tuấn có đến tìm con pa mẹ cứ nói là.. là con đi du học đi, ba mẹ chọn nước nào cũng được.. Anh Pháp Mỹ Úc Singapore gì đó, nếu hắn hỏi chừng nào về.. Ba mẹ cứ nói là con đi định cư luôn nha! -Ừhm…được rùi. Ba mẹ tui chắc hẳn cũng biết tui và hắn xảy ra chuyện gì đó nên không hỏi thêm nữa. -Hoàng…Con đừng có lầm lì như hồi xưa nữa nha con. -Mẹ tui lo lắng. -Ba mẹ yên tâm…Con không sao đâu. Ngay ngày hôm sau tui thu dọn hành lí và lên đường về sống với chú thím 6 tui ở quận 10…Chú thím tui dễ mến và thương tui lắm…đòi nhận tui làm con nuôi hoài mà pa mẹ tui đâu có chịu…ổng bả cũng còn trẻ chỉ mới có đứa con gái chừng 5 tuổi thui àh…Tui phải bắt đầu thay đổi chính tui thôi…Đầu tiên là hình tượng…tui phải xóa bỏ hình tượng Cúp Bế trong lòng mọi người mới được…. Ngay hôm đi học lại, vừa bước vào trường là tui đã bị đám bạn trong trường dòm ngó như sinh vật lạ…Tui có chơi nổi gì đâu.. tui chỉ cắt đầu đinh 5 phân dựng đứng lên như chú tiểu thui mà.. Tụi này nhiều chiện thiệt…-Wow!!…Đại ca bữa nay ấn tượng thiệt. -Thằng Tiến mát sửng sốt khi nhìn thấy hình tượng mới của tui. -Trùi ui…. bữa nay dòm Hoàng “đã” thiệt.. Manly hết sức. -Con Thúy điệu nịnh theo. Từ xa tên Long đẹp trai cũng bước tới…-Trời đất.. ai đây.. Hoàng đây hả? -Ừ.. tao đây,bất ngờ lắm hả…xấu xí lắm chứ gì? -Ơ…sao Hoàng lại…-Sao…lại xưng mày tao chứ gì.. tao bây giờ khác xưa rồi nha…tao muốn xưng sao kệ m.. tao?Tên Long và nhiều tên khác trố mắt lên mà nhìn.. chắc tụi nó chưa khi nào thấy tui hung dữ và hỗn hào như vậy…-Nhưng Long không thích.. -Không thích thì làm gì được tao…chứ mày bắt tao bằng kiu mày bằng anh hả?Mày mơ cũng không có giấc mơ đó đâu. Vừa nói tui vừa trề trề môi và bỏ đi để lại khuôn mặt thảng thốt và thất vọng về tui của tên Long đẹp trai.. Xin lỗi Long nha, thật sự Hoàng cũng không muốn làm Long buồn đâu…Nhưng không làm như vậy, Long sẽ tiếp tục đeo đuổi Hoàng.. đến một lúc nào đó xui xẻo Hoàng xiêu lòng rồi sao này lập lại đường cũ…Hoàng cũng lại là người đau khổ.. Hoàng thật sự không muốn…Và kể từ dạo ấy tui luôn tỏ ra lạnh lùng với bất cứ thằng con trai nào tiếp cận tui…. Tui chẳng phải chảnh chọe gì nhưng biết đâu trong số bạn bè của tui lại có thằng như tui thì sao bởi vậy phòng bệnh hơn chữa bệnh mà…Người ta nói đúng thời gian là phương thuốc kì diệu nó chữa lành mọi vết thương cho dù không hoàn toàn…Hơn một tháng đã trôi qua tui đã nguôi ngoai đi phần nào về hình ảnh của hắn trong tâm trí…Nhưng vẫn không thể nào xóa sạch mọi kí ức đã qua…Dù đã gom hết hình hắn đốt sạch rồi nhưng đâu đó tui vẫn còn mường tượng rằng hắn vẫn còn lảng vãng quanh đây và cầu mong tui quay về với hắn…Nhưng tui chắc một điều rằng tui không thể nào làm được…Không thể nào…Tui và hắn bây giờ như hai thế giới chính xác hơn là như hai đường thẳng song song.. mãi mãi cũng không bao giờ gặp nhau…. mãi lênh đênh như con thuyền trên biển cả phút chốc bão tố nhấn chìm mọi ước mơ và hoài bão để lại trên mặt biển từng đợt bọt biển trắng xóa.. cuốn xoáy theo tận cơn sóng rồi đánh mạnh vào bờ vỡ tan…Có những buổi chiều đi học về.. buồn quá chẳng biết đi đâu thế là một mình tui âm thầm lang thang qua từng con phố nhỏ…Từng góc phố nơi đã in dấu chân tui và hắn tung hoành một thời…Hình ảnh hắn đang ngồi quán cóc trên vỉa hè lại hiện về trong tiềm thức…Từng chiều tui và hắn chở nhau qua đây bất chợt có cơn mưa trái mùa lướt qua.. tìm không kịp chỗ nấp tui và hắn quyết định tắm mưa một trận thật là vui.. Rồi công viên Tao Đàn nơi tui và hắn từng ngủ bụi, rồi Bến Bạch Đằng – chứng nhân tình yêu của tui và hắn…. giờ tất cả chỉ còn là kí ức…Nước mắt tui hòa với cơn mưa râm râm nhẹ của Sài Gòn rơi xuống lòng đường…vỡ òa!!!Chắc hẳn hắn bây giờ cũng không thể nào quên được tui đâu…Tui hi vọng rồi ngày mai đây hắn sẽ quên được tui và có trách nhiệm với gia đình bé nhỏ của hắn hơn…. Tuy bây giờ hắn chưa yêu con Xuân Nhi nhưng tui nghĩ biết đâu được đứa con lại là sợi dây vô hình gắn kết nó và hắn lại với nhau thì sao…Tui chỉ biết thầm cầu chúc cho hai người, một người tui yêu và một người yêu người tui yêu sẽ sớm tình thấy tình yêu thật sự cùng ngự trị với một khoảng thế giới gọi là gia đình ấy được bền vững theo thời gian…. Còn riêng tui, tui sẽ cố làm lại cuộc đời.. hãy là chính mình…Nhưng đôi lúc tui nghĩ hơi chủ quan là đối với cái thế giới này thì cần sống giả một tí sẽ đẹp hơn chăng?…Tự nhiên bữa nay học xong tui chẳng muốn về nhà tí nào,nhà cũng gần mà đi bộ chút xíu hà. Bây giờ thì nhà chú sáu tui không có ai cả, ổng bả đi làm còn gửi con bé Nu học bán trú, bởi vậy một mình tui cô đơn thui. Trường tui cũng về hết rồi, chẳng còn ngoe nào hết trơn. Kể từ cái ngày tui kêu tên Long bằng mày tui thấy nó có vẻ không còn thân thiện với tui như trước nữa.. Haizzzz!như thế cũng tốt. Tui lững thững bước ra phía cổng trường.