“Trời….. anh anh đang ở đâu vậy,về đi anh em lo cho anh lắm,huhuhu….” “Em đừng khóc…. anh đang ở Quận 4,dưới một cây cầu..” “Cầu gì…anh biết đường về không?” “Anh…không muốn về ngôi nhà ấy nữa…” “Anh phải mạnh mẽ lên chứ.. vậy mà đòi bảo vệ em cả đời,em thất vọng quá…” Tui không nghe hắn nói gì nữa.. chắc đang tự ái…“Anh đang ở đường nào vậy?” “Tôn Đản…Em đến liền được không,xe anh đem cầm rồi..” “Trời ơi…sao mà hư đốn quá vậy!.. được rồi em sẽ đến liền..” Bởi vậy trên đời này không ai là hoàn hảo cả…đây chắc có lẽ tính xấu của hắn đây…thiếu suy nghĩ.. Nhanh như sóc tui nhảy tót lên một ông xe ôm gần đó vút thẳng theo hướng Quận 4…. Vừa thấy bóng dáng hắn tui như điên dại chạy lại ôm chặt lấy hắn như sợ hắn vụt mất…mặc cho người đi đường nhòm ngó,hiếu kì,…….. Sau đó tui cùng hắn lên xe ôm để trở về…Tui và hắn đang đứng trước cổng…. Vừa nhấn chuông ba mẹ hắn chạy xồng xộc ra, mừng rối rít…. -Trời ơi con trai…con làm ba mẹ lo gần chết!Hắn không nói không rằng nắm chặt tay tay tui bước vào trong…Hắn đưa tờ giấy gì đó cho ba hắn và nói như ra lệnh:-Đây là giấy cầm đồ,đi lấy xe về cho con.