"Cô bé Amy đó," Warren nói rất tự nhiên. "Anh biết là em đã trở thành bạn tốt với cô ấy," Georgina không hề chú ý đến một thoáng ửng đỏ xuất hiện cùng với lời lưu ý của Warren. Cô đang ôm Jacqueline trong lòng, bởi vậy hoàn toàn có thể hiểu được cô chỉ có thể thi thoảng liếc nhẹ về phía anh trai mình. "Thật ra hình như còn có nhiều chuyện khác diễn ra quanh đây," Georgina trả lời. "Và em là người ngoài cuộc, anh nhớ không? Nhưng tại sao anh lại hỏi thế?" "Anh rất ngạc nhiên khi một lần nữa lại trông thấy cô ấy ở đây," "Cô bé không nói với anh là cô ấy sẽ ở đây với em cho đến khi bác sĩ và James cho rằng mọi thứ đều ổn để em có thể quay lại với sinh họat thường ngày à ?" "Dù sao đi nữa thì giờ em cảm thấy thế nào?" Cô bật cười. "Cái khỉ gì khiến anh nghĩ em cảm thấy thế nào thế ? Tương tự cảm giác em vừa sinh em bé." "Chết tiệt, Georgie, em không cần phải có giọng điệu như bọn họ chỉ vì em phải sống cùng bọn họ chứ." "Vì Chúa, Warren, em sẽ phải để ý mọi điều em nói với anh à? Anh không thể hài lòng vì em hạnh phúc, vì em vừa sinh một đứa con gái xinh đẹp, khỏe mạnh, vì em rất may mắn mới yêu được người như chồng của em à? Bởi rất nhiều người phụ nữ không hề có cái phúc đó, anh biết không. Họ kết hôn chỉ để làm vừa ý gia đình họ, nhưng chẳng phải gia đình họ sẽ gánh lấy sự đáng thương sau này của chính họ sao." Anh hiểu ý của cô chứ, công bằng mà nói anh không thể nào hiểu được làm sao mà một người đàn ông như James Malory có thể khiến em gái anh hạnh phúc. Anh không tài nào tha thứ được cho kẻ đó, hoặc tính cách kì lạ của anh ta. Mà anh cũng không thể hình dung nổi Georgina thấy cái quái gì ở anh ta. Malory không đủ tốt cho con bé, trên bất cứ phương diện nào. Nhưng miễn là anh ta khiến con bé hạnh phúc, và chẳng có chút nghi ngờ nào về chuyện ấy khi quan sát con bé lúc này, Warren có thể duy trì hòa bình. Tuy thế, một chút dấu hiệu đầu tiên của sự bất đồng mà xuất hiện giữa họ, anh sẽ rất vui mừng thổi bùng nó lên để anh có thể mang em gái mình trở về nước Mỹ, nơi con bé thuộc về. "Anh xin lỗi," Warren nói, vì anh không hề có ý định khiến cô buồn. Và bởi dường như là một chủ đề đủ an toàn để khiến cô vui lòng chuyện trò, anh lại đề cập đến Amy một lần nữa. "Không phải cô bé đó quá trẻ để tiếp quản trọng trách của em sao?" Lúc này cô trao cho anh một cái nhìn hoài nghi. "Anh hẳn đang đùa. Chắc anh đã quên mất tiêu rằng em chỉ mới mười hai tuổi khi em tiếp quản việc trông nom gia đình mình chứ?" Anh có nhớ, nhưng vẫn cố khăng khăng, "Em là một cô bé mười hai tuổi chín chắn." Cô khịt mũi, bởi anh đang quay lại với bản tính bướng bỉnh của anh. "Và Amy rất chín chắn ở tuổi mười bảy, điều đó..." "Mười bảy á?" "Ồ, chẳng có gì đáng báo động về chuyện đó," cô trả lời, cau mày với phản ứng kỳ lạ của anh. "Cô bé sẽ tròn mười tám khoảng một tuần nữa. Cô bé đã có buổi ra mắt của mình, đương nhiên, đó là một thành công rực rỡ." Sau đó cô bật cười. "Anh nên trông thấy vẻ mặt cáu kỉnh của James, bởi anh ấy đã không hề chú ý đến sự trưởng thành của cô bé cho đến tối hôm ấy." "Tại sao anh ta nên chú ý ? Cô ấy đâu phải con gái của anh ta, cũng không thể nói là cô ấy không thể" Georgina nhướn mày lên với anh, một thói quen trời đánh khác anh để ý thấy con bé đã học từ chồng mình. "Có phải anh đang ngụ ý anh ấy quá già đối với em không?" cô hỏi với vài sự thích thú dễ nhận ra lúc này. "Em cam đoan với anh là anh ấy không như vậy đâu." Warren một lần nữa lại phải nhớ đến sự trẻ trung nhường nào của Amy, nhưng anh cho rằng tốt hơn là nên dừng lại chuyện này trước khi Georgina bắt đầu tự hỏi về nó. "Anh chỉ đơn thuần đưa ra một lời bình phẩm thôi mà." Họ trở nên im lặng trong một lát trong khi cô cẩn thận đặt Jacqueline xuống giường nằm bên cạnh cô. Anh như bị mê hoặc, khi quan sát những ngón tay của cô lang thang với sự uyển chuyển nhẹ nhàng hết từ mặt cho đến cánh tay của bé, dường như cô chẳng thể thấy đủ khi chạm vào người bé cả. Cô thở dài trước khi cô cất giọng nói, "Em tin rằng cô bé sẽ lấy chồng sớm thôi." "Em bé á?" anh hỏi rất hoài nghi. Georgina toét miệng cười. "Không, đồ ngốc, ý em là Amy kìa. Em sẽ nhớ cô bé nếu cô bé đi khỏi nơi này như những chị gái của cô bé khi họ lấy chồng." "Nếu em lo lắng về chuyện sẽ trở nên cô đơn, em có thể về nhà mà," anh gợi ý. Cô ngước lên đầy ngạc nhiên. "Em còn cô đơn hơn khi ở nhà, Warren, hơn cả lúc em ở đây. Hoặc là anh lần nữa lại quên rằng anh cùng các anh của chúng ta rất hiếm khi ở nhà?" "Nhưng sẽ có thay đổi từ bây giờ khi chúng ta đã từ bỏ tuyến giao thương với Trung Quốc." "Nhưng chẳng ai trong các anh ở nhà đủ lâu giữa những chuyến tàu, không phải là vấn đề với những cái cảng các anh đi tới. Ngay cả Boyd cũng ra khơi với con tàu của anh ấy, mặc dù giờ anh ấy vẫn chưa phải là thuyền trưởng. Bên cạnh đó, em không hề lo lắng về sự cô đơn. Đó là một thứ em sẽ không bao giờ phải trải qua khi chồng em dành quá nhiều thời gian bên em tất cả mọi ngày hơn là đi xa." Cái nhìn căm phẫn của anh đã minh chứng hùng hồn cho cảm xúc của anh lúc này, mặc dù anh vẫn nói, "Bởi vì anh ta chẳng mang một trọng trách nào cả, không một nghề ngỗng tử tế, không..." "Dừng mọi chuyện ở đây, Warren. Giờ anh lại buộc tội anh ấy chỉ vì anh ấy giàu có và không cần phải làm việc ư? Bởi vì anh đã được chứng kiến những hoàn cảnh mà mọi người Mỹ đều cố gắng vượt qua, và đó là những gì tổ tiên của chúng ta đã làm được. Cứ tiếp tục đi. Em thách anh đấy." Anh trừng mắt với cô. "Đó không phải là những gì anh định đề cập đến, chết tiệt. Anh có nhiều tiền hơn cả việc anh biết phải làm gì với nó, nhưng em có thấy anh ngồi không một chỗ bao giờ không?" "James cũng vậy. Anh ấy đang điều hành một trang trại làm ăn phát đạt ở Tây Ấn trước khi anh ấy quay trở lại Anh. Trước khi anh ấy làm thuyền trưởng trên chính con tàu của anh ấy - đó là..." "Có phải em đang gợi ý làm cướp biển là một công việc nặng nhọc phải không?" "Anh ấy không phải lúc nào cũng làm cướp biển," cô cáu kỉnh. "Và chúng ta sẽ không đề cập đến những ngày ngông cuồng của anh ấy khi chúng ta chưa hiểu anh ấy và không thể ngay cả việc bắt đầu suy đoán cái gì đã thúc đẩy anh ấy. Vì Chúa, anh đã đánh cuộc con tàu của anh, sự kiêu hãnh và cả niềm hân hoan, cho một cái bình chết tiệt và suýt chút nữa phải mất mạng vì nó khi vị tổng tư lệnh người Trung Quốc đó muốn nó trở về với ông ta!" "Một cái bình vô giá chết tiệt!" "Đó vẫn là một chuyện điên rồ..." "Không đến mức điên rồ..." Cả hai chợt dừng lại, nhận ra cùng một lúc họ đang làm cái gì - có lẽ bởi Jacqueline đã bắt đầu khóc ầm ĩ vì chuyện đó. Họ đều đỏ mặt xấu hổ, và nói, "Xin lỗi cưng," cùng một lúc. James, đang chạy thình thịch lên cầu thang vì tiếng ồn, xuất hiện ngay khi nghe thấy lời xin lỗi cụt lủn đó, và rõ ràng đã phát biểu cảm tưởng của anh về cuộc to tiếng của hai người họ. "Thử làm cô ấy lên giọng một lần nữa xem, Yank, và tôi sẽ lau cái sàn chết tiệt này bằng người anh..." "Không cần thiết phải tả chi tiết như thế đâu, James." Georgina nhanh chóng ngắt lời. "Chúng em đơn thuần chỉ có một cuộc cãi vã nhỏ thôi mà. Warren chưa bao giờ thủ đứng vào vị trí của em. Em cũng chưa bao giờ làm chuyện ấy trước đây, anh thấy đấy." Một thói quen xấu khác Malory đã dạy cô, nhưng Warren chẳng thèm nói gì vào lúc này. Và bởi anh không có ý định tiến tới một cú đấm thô bạo với ông em rể lần nữa - ít nhất là không cho đến khi anh có thể địch được những kĩ năng quyền anh của James, cái mà anh dự tính sẽ thử học trong thời gian anh ở London - nó rất cần thiết để chống lại các yêu sách của Georgina. "Con bé nói đúng đấy, Malory, và tôi đã xin lỗi rồi. Chuyện này sẽ không xảy ra thêm nữa." Một bên lông mày của James nhướn lên trong điệu bộ đáng ghê tởm của anh ta rõ ràng nói với Warren rằng anh ta chẳng tin những lời anh vừa nói. Nhưng Warren cũng cảm thấy bớt căng thẳng khi nhận ra anh ta không làm gì hơn việc đi qua chiếc giường và bế con gái của mình lên. "Đến đây nào, Jack, rồi bố và con sẽ tìm một nơi yên bình và tĩnh lặng nhé," James nói trên đường rời khỏi phòng. Georgina chờ cho đến khi cánh cửa được khép lại sau lưng chồng mình trước khi cô rít lên với anh trai, "Không có một từ đẫm máu nào trong cái cách anh ấy gọi con bé, anh có nghe thấy không?" "Anh đã không định đề cập đến chuyện này, nhưng bởi em đã khơi mào, anh tình cờ biết rằng em chẳng thích gì nó hơn anh, cái tên mà anh ta đặt cho con gái em ấy." "Không, nhưng em biết làm thế nào để đối phó với chuyện đó, và với sự khôn ngoan quỷ quái trong tính cách của anh ấy." "Cách nào?" "Bằng cách lờ nó đi. Anh nên thử, Warren," cô lưu ý một cách khô khốc. "Một chút nhẫn nhịn sẽ có hiệu quả tuyệt vời cho tâm tính của anh." "Em đã trở nên tệ giống anh ta rồi đấy." "Anh ấy sẽ rất vui mừng khi nghe thấy điều ấy." Nét mặt anh trở nên tối hơn. "Trả lời anh đi, Georgie. Ngay cả khi em biết tại sao anh ta luôn luôn khiêu khích một cách đáng nguyền rủa - và ngoan cố thế à?" "Vâng, nhưng em sẽ không cố gắng giải thích cho anh hoàn cảnh nào trong quá khứ đã khiến anh ấy trở nên như vậy đâu, hơn cả việc em đã cố gắng giải thích với anh ấy cái gì đã khiến anh nhẫn tâm và đồng bóng như lúc này. Sao anh không đi hỏi anh ấy ấy, nếu anh thật sự muốn biết?" "Anh sẽ làm điều đó," anh càu nhàu. "Tốt, và tiện đây, điều mà em đang chuẩn bị nói khi chúng ta - bị sao nhãng - là James không vô công rồi nghề như anh ám chỉ. Bây giờ khi anh ấy đã quay lại Anh để sinh sống, anh ấy đã sa thải những người quản lý tài sản của anh ấy và tự đảm đương việc cai quản của cải của mình. Anh ấy gần như đã để hết tâm trí vào những dự án đầu tư mà anh Edward đã thực hiện thay anh ấy nhiều năm trước. Anh ấy còn xem xét cả lợi nhuận mà đội thuyền buôn đã mang lại nữa." "Làm vậy để làm gì?" Warren hỏi với điệu bộ khiếp sợ có vẻ hoài nghi "Ồ, em không biết." cô nhăn răng cười. "Có thể là để ganh đua với những ông anh vợ. Có thể bởi đó là những gì em có thể bị thu hút, cho anh ấy một lời khuyên có ích. Đương nhiên, nếu có ai đó hỏi anh ấy có liên quan gì với tuyến giao thương của Skylark thay vì..." Giờ thì Warren quắc mắt thật sự, không chắc cô có đang chọc ghẹo anh hay cô thực sự muốn chồng cô dính líu vào hãng tàu Skylark. Nhưng anh chợt nhận ra rằng để cho một người Anh, bất kì một người đàn ông Anh nào, tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình đã là một điều cực kì kinh khủng, đấy là chưa kể đến đó là kẻ anh không thể tha thứ. "Ý tưởng đó có thể có giá trị nếu em cưới một người nào đó ở Mỹ thay cho việc cách cả một cái đại dương chết tiệt này." Cô lúc này chẳng còn cảm thấy bối rối nữa, cô chỉ đơn thuần nói, "Anh lại định quay lại chủ đề đó nữa à?" Sau đó cô chỉ buông một tiếng thở dài, "Mọi chuyện đã rồi, Warren. Làm ơn hãy chấp nhận nó đi." Anh vùng ra khỏi chiếc ghế anh đã chiếm giữ suốt một giờ qua và di chuyển đến gần cửa sổ để nhìn ra ngoài. Với chiếc lưng xoay về phía cô, anh nói, "Tin hay không cũng được, anh thực sự đang cố gắng Georgie. Nếu anh ta không kích động anh một cách chết tiệt như thế - và anh nghĩ anh oán giận sự thật rằng giờ anh sẽ ở nhà thường xuyên hơn thì em đã không còn ở đó, hoặc ở bất cứ nơi nào gần đó nữa." "Ôi, Warren, em rất yêu anh, ngay cả với tính khí không thể tin được của anh," cô trả lời, giọng cô thật dịu dàng. "Nhưng nó đã không xảy đến với anh khi các anh đến đây thường xuyên hơn, giờ có phải anh Clinton đã đặt lại mối giao thương với nước Anh một lần nữa không? Rất có thể em sẽ trông thấy anh nhiều như trước đây, hoặc còn hơn thế nữa." Nhưng khi đến gặp cô, đồng nghĩa với việc anh phải chiến đấu với James Malory. Hai chuyện đó không giống nhau. "Dù sao đi nữa, mọi chuyện rồi sẽ thế nào?" cô hỏi để thay đổi chủ đề. Warren nhún vai, không hăng hái lắm trong việc mạo hiểm mới này. "Clint và những người khác đã bất đồng quan điểm vào sáng nay trong việc tìm một nơi thích hợp để đặt văn phòng. Anh nghĩ việc tìm kiếm sẽ ổn thôi, nhưng anh muốn có cơ hội gặp em một mình trước, bởi tất cả bọn anh sẽ xuất hiện ở đây tối nay." "Ý anh là Skylark sẽ có một chi nhánh ở London à?" cô hỏi đầy xúc động. Anh quay lại để trông thấy vẻ vui mừng trên khuôn mặt y như giọng nói của cô. "Đó là ý tưởng của Drew. Ngay khi bọn anh đặt lại quan hệ với nước Anh một lần nữa, bọn anh có lẽ sẽ nắm lấy thời cơ và đặt toàn bộ đoàn thuyền Skylark lên một hải trình mới." "Và để thực hiện nó, đương nhiên, các anh phải cần một văn phòng," cô đồng ý. "Nhưng ai sẽ điều hành nó?" "Anh," anh trả lời, việc này đã được quyết định ngay sau đó, nhưng chắc chắn không rõ vì sao. "Ít nhất cho đến khi bọn anh có thể mang ai đó từ Mỹ sang," anh sửa lại. "Anh có thể thuê một người Anh - chuyện đó..." "Nó là một công ty Mỹ - nó..." "Với một chi nhánh đặt tại London - thì..." Anh bắt đầu phá lên cười. Họ lại lặp lại chuyện ấy thêm một lần nữa. Và cô cũng mỉm cười với anh, cũng nhận ra điều đó. Sau đó một tiếng gõ cửa vang lên, và Regina Eden thò đầu cô ấy vào. "Vậy là mợ đã tỉnh, mợ George," Regina nói. "Cháu mang đến vài cái tên mà cháu đã hứa với mợ đây. Cháu chưa bao giờ có cơ hội gặp riêng những người phụ nữ này, bởi vì bác Meg cứ khăng khăng chỉ mình bác ấy sẽ chăm sóc Thomas. Nhưng cả hai người bọn họ đều được đánh giá khá cao, mặc dù cháu không đảm bảo họ đều rảnh vào lúc này." "Mợ sẽ đưa những cái tên cho James," Georgina trả lời, hình như biết chính xác những gì Regina đang định đề cập đến. "Anh ấy đã đặt ra quy định và quả quyết sẽ trực tiếp gặp bọn họ. Chỉ cái tốt nhất giành cho Jack của anh, như anh ấy đã nói, như thể mợ không thể diễn tả được cái gì là tốt nhất ấy." "Một người cha mới mẫu mực, nhưng mợ thật sự nghĩ là mợ nên để cho cậu ấy trực tiếp hỏi chuyện họ à? Cuối cùng sự vất vả mà cậu ấy bỏ ra sẽ chỉ thu lại được sự ra đi của các cô vú em thôi, rồi sau đó chỗ nào mà mợ sẽ..." Reggie đã dừng lại, ngay khi nhận ra Warren đang đứng gần cửa sổ. "Ôi, cháu xin lỗi. Amy không hề nói mợ đang có khách." "Đừng băn khuăn về chuyện đó, quý bà Eden," Warren nói ngay khi anh tiến về phía trước. "Tôi có vài công chuyện, bởi vậy tôi sẽ đi bây giờ." Anh nghiêng người qua giường để hôn tạm biệt em gái mình, và nói với cô, "Anh sẽ gặp lại em vào tối nay - George."