Jeremy đã không nói đùa về chuyện bỏ đi. Cậu ta nhét hai chiếc xúc xích vào trong một cái bánh rồi lao về phía cửa để ra khỏi nhà. Warren nhìn chằm chằm theo sau cậu ấy. Amy nhìn chằm chằm vào Warren, tâm trí cô quay cuồng với sự thực đáng ăn mừng rằng họ ngẫu nhiên, một cách bất ngờ, được ở một mình. Nhưng không hẳn, là hoàn toàn một mình, cô phải nhớ tới trái tim loạn nhịp của mình. Không, vẫn có vài người giúp việc đang ở trong nhà. Henri là người đã để Warren vào, vì thế chắn hẳn chú ấy đang ở đâu đó xung quanh đây. Tuy thế, ngay bây giờ, họ vẫn đang ở một mình, và cô không thể tin được Jeremy đã bỏ cô lại như thế này. Đương nhiên, nếu đây là một người nào khác, Jeremy sẽ không bao giờ xử sự như vậy. Nhưng cô và Warren có quan hệ thông gia mà. Thím của cô là em gái của anh ấy. Chính bởi thế, Jeremy sẽ không thấy có gì là sai trái khi để họ lại với nhau mà không có người trông nom. Nhưng thêm vào đó, Jeremy không hề biết cảm xúc của cô đối với Warren là thế nào. Đôi mắt anh quay lại phía cô, giờ cô mới dám tin đây hoàn toàn là sự thật. Anh hơi mỉm cười làm lộ hai lúm đồng tiền, nụ cười từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được thấy. Mũi anh thẳng và xương gò má hơi nghiêng. Quai hàm bạnh ra đầy bướng bỉnh. Đôi mắt anh mang màu sắc của tiết trời mùa xuân lẫn mùa hè, nhưng lại toát lên ánh nhìn nghiêm khắc, bởi thế trông chúng thật lạnh lùng. Mái tóc vàng sẫm màu của anh quăn lại một cách bướng bỉnh đúng mốt, nhưng có vẻ quá dài, mặc dù vậy cô nghĩ là mái tóc quá dài đó còn làm cho những lọn tóc quăn lại có vẻ hoang dã hơn. Cả thân hình của anh không có chút mỡ thừa, giống như chú Tony, dù vậy không ai có thể nói người đàn ông này hơi gầy được. Anh cao hơn Anthony, đôi vai rộng hơn một chút, hai cánh tay mạnh mẽ. Đôi chân dài của anh đứng theo hình chữ v một cách vững chãi - cô nhận ra tất cả những người con trai nhà Anderson đều đứng như vậy, như thể họ đang giữ thăng bằng trên boong tàu. Chú James thỉnh thoảng cũng đứng như vậy. Warren giản dị mặc một cái áo khoác đen cùng quần màu xám, không có áo gilê, và chiếc áo sơmi trắng đơn giản không kèm caravat - một điều khác biệt nữa cô nhận ra ở anh cũng như các anh em trai của anh, đó là không ai trong số bọn họ thắt caravat. Đó không phải là những gì một người thợ may muốn thấy ở anh, nhưng nó trông rất khỏe mạnh, và cô nghĩ như vậy rất phù hợp với một vị thuyền trưởng người Mỹ. Cô cần phải nói điều gì đó, nhưng cô chẳng thể nghĩ ra được bất cứ cái gì, không một chút nào khi cô hoàn toàn đang ở trung tâm sự chú ý của anh. Mỉa mai ở chỗ, cô đã hy vọng có được một cơ hội như thế này. Cô đã nghĩ rất nhiều điều mà cô sẽ nói, những điều tinh tế làm cho anh nhận ra sự quan tâm dịu dàng của cô. Nhưng chẳng có gì hiện ra trong tâm trí cô lúc này. "Bữa sáng," cô bất ngờ buột miệng. "Anh có muốn dùng một chút không?" "Vào giờ này à?" Lúc đó khoảng hơn năm giờ sáng khi anh cùng các anh em của anh rời khỏi đây. Cô nghe nói họ đang ở khách sạn Albany trên đường Piccadilly, nó không xa, dù thế cũng phải gần sáu giờ họ mới tới được khách sạn trước khi anh cuối cùng cũng được lên giường đi ngủ. Suy cho cùng chỉ mới tám tiếng trôi qua, giọng châm biếm của anh là không cần thiết. Nhưng, đương nhiên, vì đây là Warren, một kẻ thích giễu cợt, một kẻ ghét phụ nữ, một kẻ ghét người Anh, một kẻ ghét người nhà Malory và là ông anh trai dễ cáu kỉnh nhất. Cô sẽ chẳng bao giờ hòa hợp được với anh trừ khi cô có thể giữ quyết tâm kiên định của mình cũng như lờ đi thái độ lạnh lùng và những lời xúc phạm không thường xuyên của anh. Amy đứng dậy để rời bàn ăn. "Tôi đoán anh đến để gặp George?" "Chết tiệt, sao hắn dám để cả gia đình hắn gọi con bé như thế chứ?" anh hỏi. Cô giả vờ không để ý đến giọng điệu của anh, mặc dù cô vẫn trả lời, "Tôi rất lấy làm tiếc. Từ lần đầu tiên chú James giới thiệu thím với cái tên George, thím không hề sửa lại. Đó là khoảng thời gian trước khi tôi phát hiện ra đó không phải là tên của thím ấy, và sau đó..." cô nhún vai tỏ vẻ điều đó giờ đã trở thành thói quen mất rồi. "Nhưng anh cũng không hề gọi cái tên Georgina của thím ấy, phải không?" Anh trông có vẻ chán nản sau lời nhắc nhở đó. Hoặc đó là biểu hiện của anh khi bối rối. Anh ấy nên bối rối. "Georgie" cũng đâu có yểu điệu hơn tí nào so với cái tên "George" đâu. Nhưng cô không muốn làm anh phải ngượng. Khỉ thật, đó không phải sự tiến triển mà cô muốn có. Phải thận trọng, cô nên tránh xa cái tên mà anh căm ghét, và bởi thế cô đã nói, "Chú thím tôi vẫn còn đang ngủ. Họ đã thức dậy vào lúc sớm khi Jack muốn bữa ăn đầu tiên của con bé, nhưng chú thím đã đi ngủ lại sau khi con bé ăn xong." "Xin vui lòng đừng gọi cháu gái tôi bằng cái tên tệ hại đó." Lúc này còn tệ hơn giọng cáu gắt. Đó chính xác là sự nổi giận, và đúng là rất đáng sợ, nếm mùi sự tức giận của Warren một cách trực tiếp thế này, đích thân, và trước mặt anh nữa, đặc biệt là sau khi chú cô lưu ý ngày hôm qua về chiếc thắt lưng của anh ấy. Đôi mắt cô hạ thấp xuống chiếc đai lưng đó tự lúc nào không biết. Nó rất rộng và làm từ da dày. Cô hình dung hẳn nó phải gây đau đớn lắm, chắc chỉ có quỷ mới chịu đựng được... "Cô đang nhìn chằm chằm vào cái quái gì thế?" Sắc hồng nở rộ trên khuôn mặt cô. Cô muốn chui xuống gầm bàn trốn quách cho rồi. Nhưng thay vì làm chuyện đó cô đã giải quyết bằng cách nói sự thật. "Chiếc thắt lưng của anh. Có phải anh thực sự sẽ sử dụng nó để bẻ gãy tính cứng đầu của em gái anh không?" Anh cau mày tợn hơn. "Chú cô hẳn là người nhắc đến chuyện này, tôi biết mà." Amy nắm chặt sự can đảm của cô trong tay và khăng khăng, hỏi lại lần nữa, "Đúng như vậy à?" "Chuyện đó, cô bé, không phải phận sự của cô," anh nói một cách dứt khoát lạnh lùng. Cô thở dài. Cô đáng lẽ không bao giờ nên đề cập đến chuyện này, nhưng chắc chắn anh sẽ luôn luôn khó chịu dù cho cô có nói đến bất cứ chuyện gì. Nhưng lúc này, cô chọn giải pháp thay đổi chủ đề. "Anh có vấn về với những cái tên, tôi hiểu rồi. Chú Tony của tôi cũng vậy - thực ra thì tất cả các ông chú của tôi đều thế. Bắt đầu với tên của chị Regina. Tất cả mọi người trong nhà đều gọi chị ấy là Reggie, nhưng chú James rất khác biệt nên đã gọi chị ấy là Regan. Bọn họ không ở gần nên không gặp rắc rối về chuyện đó trong những ngày gần đây, nhưng nó luôn khiến những người anh của chú ấy phát điên bất cứ khi nào chú James dùng cái tên đó. Thật ngạc nhiên là trong vấn đề này anh có điểm tương đồng với những ông chú của tôi đấy." Sự tinh quái của cô đã thể hiện thông qua đó. Và vẻ mặt phẫn nộ của anh, khi bị so sánh với những người nhà Malory trong bất kỳ trường hợp nào, quả thực là rất tức cười. Cô không cười, thậm chí cũng không tủm tỉm. Thay vào đó ô chỉ biểu lộ vẻ tĩnh lặng. "Nếu đây là chút gì đó an ủi đối với anh, thì em gái anh đã ngất xỉu vào sáng nay khi thím ấy nghe được những gì chú James đã nói và làm. Thím ấy nói rằng thím sẽ gọi em bé là Jacqueline, hay ít nhất là Jackie, và chú ấy có thể gọi chơi nếu chú ấy không thích chuyện đó." "Hắn ta nên rữa ra..." "Hay thật! Warren - có phiền không nếu tôi gọi anh như vậy?" "Không, đừng gọi thế," anh trả lời kiên quyết, có lẽ bởi cô đã cả gan mắng anh và anh không thích điều đó một chút nào. "Cô có thể gọi tôi là ông Anderson, hoặc là thuyền trưởng Anderson." "Không, tôi không nghĩ thế. Nó quá kiểu cách, và chúng ta sẽ không trở nên khách sáo với nhau đâu, tôi và anh. Vì thế tôi sẽ nghĩ một cái gì khác để gọi anh, nếu không được gọi anh là "Warren" Cô trao cho anh một nụ cười tinh quái ngay khi cô kết thúc, và đi vượt qua anh, thừa biết cô đã làm anh đờ người trong im lặng. Người đàn ông khốn khổ này nghĩ rằng anh ta có thể đặt "hình thức" vào mối quan hệ của họ - không phải cho cái họ có từ trước đến giờ, mà là sau này. Cô đơn giản phải cho anh thấy sự khác biệt đó. Cô dừng vài bước trước khi lên hết cầu thang và quay lại để thấy rằng anh đang quay trở lại khung cửa nên anh có thể vẫn nhìn thấy cô. Cô đủ phật ý để nói "Anh có thể lên đây gặp Jack trong phòng trẻ nếu anh muốn. Hoặc là tự phục vụ bản thân cho đến khi George thức dậy." Cô không đợi câu trả lời của anh, nên cô đã ở rất gần đỉnh cầu thang trước khi cô nghe thấy lời đáp miễn cưỡng từ anh. "Tôi muốn gặp đứa bé." "Vậy thì đến đây và tôi sẽ đưa anh đến chỗ cô bé." Cô đợi cho đến khi anh đuổi kịp cô. Khi anh đến nơi, cô bắt đầu đổi hướng, nhưng bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô đã khiến cô dừng lại và kéo theo cả một hơi thở hổn hển yếu đuối của cô. Anh đã không nghe thấy. Anh bắt đầu cất tiếng hỏi, "Dù sao đi nữa thì cô đang làm gì ở đây thế?" "Tôi đang ở đây để giúp em gái anh cho đến khi bác sĩ nói rằng thím đủ bình phục để quay lại với bổn phận của thím ấy." "Tại sao lại là cô?" "Tôi rất yêu mến em gái anh. Thím ấy và tôi đã trở thành những người bạn tốt. Giờ anh không cảm thấy tự xấu hổ vì cái cách cư xử tồi tệ của anh đối với tôi chứ?" "Không," anh nói, nhưng có một chút giãn ra xung quanh miệng anh, và đôi mắt anh dường như ấm thêm vài độ, mặc dù anh đã thêm vào, "Và cô láo xược một cách chết tiệt so với những cô bé cùng tuổi đấy." "Lạy Chúa, đừng có cười!" cô nói bằng giọng cảnh cáo vờ vịt. "Má lúm đồng tiền của anh bị trông thấy rồi." Anh phá lên cười ngay sau đó. Có vẻ như anh đã rất ngạc nhiên, bởi anh đã đi đến giới hạn của sự bất ngờ và cả xúc động nữa. Amy quay đi để không cản trở anh đi lên thêm nữa và dẫn đường vào trong một căn phòng sáng lờ mờ. Thành viên đáng yêu mới nhất của gia đình đang say ngủ. Cô bé nằm nghiêng một bên bụng, khuôn mặt bé cũng quay về phía đó, và một nắm tay bé xíu đang ở sát miệng bé. Một vài búi tóc lưa thưa của bé như những tia nắng màu vàng hoe. Sẽ là một điều thú vị đáng tò mò không biết rằng cuối cùng mắt bé sẽ có màu nâu hay xanh lá, nhưng hiện tại chúng đều mang màu xanh thường có ở trẻ em. Warren trở nên yên lặng khi đứng bên cạnh Amy và nhìn chằm chằm xuống bé. Nhận thức được ngay lúc này anh hoàn toàn là của cô - sự hiện diện của Jack không hẳn là một người thứ ba - đang tấn công cô. Xét đến sự đông đảo của gia đình của mỗi người và sự thật là Warren sẽ không ở nước Anh quá lâu, cô nhận ra rằng có lẽ đây là thời điểm duy nhất cô được ở một mình với anh. Biết chắc về điều đó đã làm tăng thêm cảm giác tuyệt vọng trong cô rằng cô không thể chắc chắn làm thế nào để cô thực hiện được mục tiêu của mình. Khi cô thoáng nhìn về phía bên kia và một lần nữa thấy ánh mắt dịu dàng anh chỉ dành riêng cho một số ít người, cô đã hỏi, "Anh thích trẻ con phải không?" "Tôi yêu chúng," anh trả lời mà không nhìn về phía cô, và chắc chắn không hề có ý định đó, bởi anh nói thêm, "Chúng không làm cô thất vọng hay làm trái tim cô đau đớn - cho đến khi chúng trưởng thành." Cô không biết anh đang ám chỉ đến em gái mình hay người phụ nữ anh đã từng một lần yêu, hay cả hai, bởi vậy cô im lặng và chỉ tận hưởng khoảnh khắc được đứng đây bên cạnh anh. Anh và Drew theo một cách nào đó quá giống nhau, mặc dù mười tám năm đã làm nên sự khác biệt tuổi tác của họ, nhưng tính cách của họ đúng là rất trái ngược. Một trong những bàn thắng của Amy đã làm mẻ đôi chút lớp vỏ bọc băng giá bên ngoài trái tim Warren, để thấy rằng chẳng có một tí bùa mê quyến rũ nào của Drew ẩn chứa bên trong nó. Trong chuyện này, cô cũng hy vọng sẽ tìm được một người đàn ông dịu dàng, người quan tâm sâu sắc đến cô em gái duy nhất của mình, và ngay lúc này đây không thể chống đỡ nổi tình yêu với con của Geogina. Nhưng cô cũng biết những chuyện khác về anh, biết rằng anh đã phải chịu đau đớn. Trái tim anh mang đầy thương tích. Nó đã khiến anh trở nên lạnh lùng, cay nghiệt, và hồ nghi mọi thứ. Làm cách nào cô có thể hàn gắn tất cả những điều đó, cô không biết, nhưng cô sẽ khiến anh muốn cho tình yêu một cơ hội nữa. Đột nhiên cô nghe thấy chính cô nói lời thì thầm thật nhẹ, "Em muốn anh, Warren Anderson." Cô dứt khoát đã làm anh sửng sốt, và trước khi cô chết vì xấu hổ theo đúng nghĩa đen - Amy đã trở nên liều lĩnh, nhưng không phải thường xuyên liều lĩnh kiểu này - cô sửa lại, "Hãy để em giải thích. Trước tiên em muốn cưới anh; sau đó em vui lòng chờ đón tất cả những gì diễn ra sau đó." Đầu tiên anh im lặng. Cô thực sự đã đập cho anh một cú vào lúc này. Nhưng sau đó sự cay nghiệt của anh đã quay trở lại như thác lũ. "Qúa tệ," anh nói. "Ý tưởng thứ nhất rất thú vị, nhưng cái thứ hai không hay một chút nào. Tôi không muốn cưới vợ, mãi mãi là như thế." "Em biết," cô thở dài. Chắc chắn một cách trực tiếp rằng nó không hiệu quả vào hôm nay. "Nhưng em hy vọng sẽ làm anh thay đổi ý định." "Thực vậy à? Và thực hiện nó bằng cách nào, cô bé?" "Bằng việc khiến anh thôi nhìn em như một con nhóc. Em không còn bé nữa, anh biết đấy. Em đã đủ tuổi để kết hôn và bắt đầu có một gia đình của riêng mình." "Vậy cô bao nhiêu tuổi?" "Mười tám." Đây chỉ là một lời nói dối vô hại tí xíu thôi, bởi ngày sinh nhật của cô ít nhất hai tuần nữa mới tới. "Ối chà, quả là một độ tuổi đủ lớn đấy," anh nói bằng giọng chế nhạo độc ác. "Nhưng khi cô lớn hơn, cô sẽ học được rằng những quý cô quá trơ trẽn sẽ không bao giờ được thiết đãi như những quý cô được lâu đâu. Hoặc đấy là những gì cô đang hy vọng? Cô không phải mẫu người của tôi, nhưng tôi đã lênh đênh trên biển 1 tháng rồi, vì thế giờ tôi cũng không quá câu nệ. Dẫn tôi đến giường của cô." ( ) Anh đang cố gắng gây tổn thương trở lại cô. May mắn thay, cô biết điều ấy, vì thế cô không bực mình, căm phẫn, hoặc ngay cả cảm thấy bị đe dọa bởi chủ đề đó. Và miễn là họ đang thảo luận về chuyện này... "Em sẽ, ngay sau khi chúng ta đính hôn." "Câu thành ngữ giải vây." Anh khịt mũi, ngụ ý anh đáng nhẽ nên biết trước mới phải, sau đó cười chế nhạo, "Ở đất nước này bọn họ dạy những cô gái như cô chuyện này sớm nhỉ?" "Đó không phải sự giải vây," Amy dịu dàng trả lời. "Đó là một lời hứa." "Vậy thử lấy một ví dụ những gì cô đang hứa hẹn xem nào." Tay anh trượt quanh cổ cô kéo cô về phía trước. Anh đã không ôm cô theo cách nào khác. Anh không cần phải làm như thế. Cô muốn nụ hôn của anh chết đi được, hơn cả anh muốn dạy cho cô một bài học - và cô chắc chắn đó là những gì anh đang thử làm - thế nên cô cũng vòng tay quanh cổ ôm anh thật chặt. Và khi miệng họ chạm vào và đắm chìm trong nhau, đó chính xác là những gì cô đã đoán trước, một nụ hôn có ý xúc phạm đến cô, vô cùng gợi tình và tràn đầy khoái cảm. Nhưng cô có một sự sẵn sàng đáng ngạc nhiên dành cho Warren. Ôm hôn là thứ cô khá thân thuộc, bởi, gia đình cô không hề hay biết, cô đã tập tành đáng kể với nó vài năm trước đây. Cô không hoàn toàn bị loại ra khỏi những bữa tiệc và những cuộc vui; cô đã dần trút bỏ vỏ bọc của một đứa trẻ cho đến lễ ra mắt của cô, bất cứ khi nào có những đứa trẻ khác tham gia. Đó suy cho cùng cũng chỉ là một kinh nghiệm cần học hỏi, sau tất cả, một cơ hội dành cho những đứa bé lớn hơn trực tiếp nhận ra cách xử sự mà chúng được mong mỏi khi chúng đến tuổi trưởng thành. Và ở đó luôn có những cô gái và chàng trai khác cùng tuổi với cô, rồi thi thoảng cô có thể chọn một cậu con trai mà cô đột nhiên ưa thích và kết thúc chuyện đó trong một góc tách biệt nào đó, hoặc ở ngoài vườn trong một nơi phải nói là còn riêng tư hơn. Riêng một cậu bé, nhỏ hơn Amy một tuổi, đã có nhiều kinh nghiệm hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng sau đó, cậu ta đã được một người phụ nữ lớn tuổi chỉ dẫn, người đã cố quyến rũ cậu ta, hoặc cậu ta đã khoác lác về chuyện đó. Song cậu ta hoàn toàn đã chuẩn bị cho cô với kịch bản đang có trong đầu Warren, mặc dù không giống với những xúc cảm anh để lại trong cô lúc này. Đó đơn giản là những cảm xúc không gì sánh được. Cô đã biết rằng cô khao khát Warren, rằng anh chính là người đàn ông, người duy nhất, cô muốn chia sẻ ái ân. Nhưng ngay lúc này cô có thể ép cơ thể cô sát vào anh, để nếm hương vị nụ hôn của anh - ồ, cô có thể khiến chuyện này đi xa hơn một chút. Cô không thể có lối thoát nữa rồi. Cô đã mơ về nó, muốn nó đến tệ hại, muốn anh cũng muốn cô, và giờ dường như anh có lẽ... Khi lưỡi anh ấn mạnh vào trong miệng cô, lưỡi cô đã ở đó để đón nhận nó, để mơn trớn lại lưỡi anh, để khám phá sâu hơn nữa. Với một tiếng rên cô ép cơ thể cô sát vào anh hơn, khi đó cô nghĩ là cô có có thể chết đi với sự sung sướng khi cánh tay anh vòng quanh người cô để ép cơ thể họ sát vào nhau hơn nữa. Cô nhận ra là lúc đầu anh đã ngạc nhiên, sau đó chấp nhận những gì cô dâng tặng, rồi cuối cùng, sau đó một lúc lâu, anh nhận ra những gì anh đang làm và đột ngột dừng lại. "Chúa ơi," anh nói, rồi đẩy cô ra cho đến khi anh ôm trọn cô trong vòng tay. Hơi thở của anh gay gắt một cách khó nhọc y như của cô vậy, và giờ không còn chút giá lạnh nào trong đôi mắt anh. Chúng nóng bỏng, cô hy vọng là có cả ham muốn nữa, nhưng cô cũng chẳng thể chắc chắn, bởi vẻ mặt của anh đã nói lên rằng không phải là anh đang hài lòng với cô, hoặc với anh đó chính là vấn đề, và sự không thích thú của anh đã nhanh chóng trở lại như trước đây. "Xin hỏi cô đã học cách hôn như vậy ở chỗ nào thế?" Warren hỏi cô một cách cay nghiệt. "Em mới chỉ thực hành thôi." "Thế cô còn thực hành cái gì khác không ?" Thế là đã đủ bóng gió trong giọng điệu của anh khiến cô có chút căm phẫn. "Không phải cái anh đang nghĩ đâu," cô vặn lại. "Em rất giỏi trừng phạt nếu có anh chàng nào cố thử điều gì đó vượt quá một nụ hôn." "Tôi không khuyên cô thử điều đó với tôi," anh cảnh cáo, dù đã bớt khắc nghiệt đi một chút, giờ một vài sự điềm tĩnh đã quay trở lại trong anh. "Em không nghĩ là em đã làm chuyện đó," cô nói, nhớ đến chiếc thắt lưng rộng của anh. "Không có nghĩa là tôi sẽ làm chuyện gì khác với cô," anh nhanh chóng thêm vào, trong trường hợp này cô đã để lại ấn tượng đó. "Tóm lại, tôi cảnh cáo cô từ giờ hãy giữ khoảng cách với tôi." "Tại sao?" Anh không hề hiểu lầm sự thất vọng của cô, chính bởi vậy anh hầm hè, "Qủy tha ma bắt, cô vẫn là một đứa trẻ!" Đôi mắt cô thu hẹp lại ngay sau đó. Anh cuối cùng cũng khiến cô nổi giận, đủ để hỏi anh thật mỉa mai, "Anh có sở thích hôn bọn trẻ con theo cái cách anh vừa làm với tôi à?" Màu đỏ lan rộng đến cả phần tóc mai che phủ của anh có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả trong ánh sáng yếu ớt của phòng trẻ. Amy không hề nấn ná thêm để có thể hả hê khi nhìn thấy điều đó. Cô đã quay đi và, với thái độ đường hoàng đáng ngưỡng mộ, bước ra khỏi căn phòng.