"Sao lại là Judith?" James hỏi em trai, ám chỉ đến cái tên vừa được đặt cho đứa cháu mới nhất của mình. "Sao không phải một cái gì đó mang giai điệu như Jacqueline?" Cả hai người đang ở trong phòng trẻ, căn phòng mà Anthony ở thường xuyên hơn bất cứ nơi nào khác trong nhà khi cậu ta ở nhà. Hôm nay cậu ta đã có cơ hội được chăm con, bởi vợ cậu ấy, Roslynn, đã đi thăm quý bà Frances bạn của cô ấy. Nettie, bà già Scots hom hem đó đã trở thành một phần khăng khít của Roslynn, và là người chuyên chăm sóc Judith bé nhỏ, sẽ chỉ bỏ trống căn phòng khi nào bị đe dọa là sẽ bị trừng phạt nặng nề. Anthony lúc này có hơi vụng trước công việc nội trợ của mình, hoặc là vợ cậu ta muốn cậu ấy quen dần với nó. James nghiêng về giả thuyết Roslynn sẽ làm thế bằng cách này hay cách khác. "Nhường cho anh đấy," là tiếng trả lời của Anthony cho câu hỏi của James. "Như thế anh có thể ương bướng và gọi con bé là Jack? Sao anh không đặt tên cho con gái của anh là Jacqueline, rồi sau đó gọi bé là Jack?" "Trong trường hợp ấy, anh sẽ đơn giản bằng cách gọi luôn con bé là Jack, dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để mà thay đổi cả" Anthony khịt mũi. "Anh không nghĩ là George sẽ đánh giá cao điều đó à." James thở dài, từ bỏ ý tưởng đó trước khi nó bắt đầu ăn sâu. "Đừng vội nghĩ rằng cô ấy sẽ chấp nhận." "Hoặc các anh trai của chị ấy," Anthony nói thêm một cách xấu tính. "Trong trường hợp ấy..." "Anh sẽ làm thế, phải không?" "Bất cứ cái gì để chọc tức cái đám quê mùa thô lỗ đó," James trả lời với sự thành thật tuyệt đối. Anthony bật cười, làm Judith giật mình, mái tóc quăn của bé ngọ ngoậy trên tay anh. Cô bé không khóc, chỉ đơn thuần là vẫy vẫy đôi tay để biểu lộ cảm xúc. Cha bé vội nắm lấy nhứng ngón tay nhỏ xíu ấy đưa lên môi mình, trước khi liếc James một lần nữa. Họ rất khác biệt, như đêm và ngày ấy, cả hai anh em. Anthony cao hơn và mảnh khảnh hơn, với mái tóc đen và đôi mắt xanh, trong khi đó James, lại giống hai người anh trai kia, to lớn, vàng hoe, và đôi mắt xanh dịu ngọt ngào. Judith, giờ đây, mang đặc điểm của cả cha và mẹ. Cô bé sẽ sớm thừa hưởng mái tóc màu đỏ đồng đáng tự hào của mẹ, nhưng đôi mắt lại hệt y màu xanh thẫm sâu thẳm của cha. "Anh nghĩ những tên Mỹ đó sẽ ở lại trong bao lâu?" Anthony hỏi. "Rất lâu cho mà coi," James cáu kỉnh trả lời. "Không nhiều hơn hai tuần đâu, em chắc chắn đấy." "Một người có thể hy vọng." Anthony có thể chọc ghẹo James bây giờ khi đề cập đến chuyến viếng thăm sắp tới của những ông anh vợ không được chào đón - sẽ có điều gì đó không ổn nếu anh không tỏ ra như thế - nhưng để công khai chống lại những kẻ thù đó, anh cần phải sát cánh bên cạnh anh trai mình. Nhưng bây giờ mấy tên Mỹ đã đến đâu... Anthony vẫn tiếp tục cười nhăn nhở khi tình cờ đưa ra ý kiến, "Em nghĩ là họ sẽ muốn ở cùng anh, giờ thì anh đã có nhà riêng rồi mà." "Ngậm miệng chú lại. Đã quá đủ tệ khi anh để bọn họ vào nhà rồi. Anh sẽ làm máu chảy lênh láng khi đánh vỡ vài cái sọ nếu ngày nào cũng phải trông thấy mặt chúng. Không gì có thể giúp anh đâu." "Ồ, thôi mà, đâu phải tất cả mấy kẻ đó đều xấu. Có hai tên trong số họ em thấy rất là cừ đấy, và anh sẽ làm khá tốt, nếu anh chịu thừa nhận chuyện đó. Jason sẽ thích Clinton ngay lập tức. Jeremy và Derek cùng lúc đó sẽ khuấy động một khoảng thời gian thú vị với hai người trẻ nhất." James nhướn một bên lông mày hứa hẹn sẽ dần cho Anthony một trận nếu cậu ta không mau chóng hạ màn. "Thế ai sẽ xử lý Warren?" "Không thể nói rằng đó là hai chúng ta." "Không bao giờ là hai chúng ta." Điều đó nghĩa là nên dừng chủ đề này tại đây, nhưng Anthony sẽ không nằm sóng soài trên đất khi mới nhận được những cảnh báo mờ nhạt cỡ này. "Họ đã làm chính xác những gì anh muốn, ông già, ép anh kết hôn với cô em gái bé bỏng của họ - khăng khăng đến khi nào thực hiện được thì thôi. Và giờ là lúc anh nên tha thứ cho trận đòn họ đã tặng anh phải không?" "Trận đòn đã được dự tính từ trước. Nhưng Warren đã vượt quá giới hạn khi làm liên lụy đến tất cả thủy thủ của anh, và sẽ treo cổ rất nhiều người trong bọn anh nếu hắn ta cứ theo cái đà đó." "Phản ứng mẫu mực khi đối mặt với những tên cướp biển đê tiện," Anthony trả lời rất tự nhiên. James tiến thêm một trước về phía thằng em thích châm chọc của anh trước khi anh nhớ ra cô bé đang nằm trên tay Anthony. Cái cười nhăn nhở của Anthony rộng hơn trước cái nhìn bất lực của ông anh trai, Anthony nhận ra một cách rõ ràng rằng liên hoàn cước của mình không cần phải đợi thêm nữa. Và Anthony vẫn chưa xong đâu. "Theo cách mà em nghe được," anh nói, "anh đã có thêm hai ông em trai và George rất biết ơn rằng Warren đã không thực hiện việc đó." "Bên cạnh điều tốt lành đó... và chúng ta đã quá lâu rồi chưa tới thăm sảnh lớn của Knighton, cả anh và chú," James thêm vào đầy ý nghĩa. "Cả hai chúng ta cần sử dụng một vài bài tập nhỉ." Anthony gửi lại một nụ cười chế giễu. "Khi mà anh đã có sẵn một bộ xương để lóc thịt à? Đừng nghĩ thế chứ. Rồi em sẽ dính vào mấy cái cọc nhà mất thôi, những hội viên ở Knighton sẽ thay thế em, cảm ơn nha." "Nhưng bọn họ không được yêu cầu, chú em thân yêu ạ." "Tuy nhiên, vợ em rất thích khuôn mặt em hiện giờ. Cô ấy sẽ không đánh giá cao việc anh chỉnh lại vị trí mũi em bằng những nắm đấm như búa tạ của anh đâu. Bên cạnh đó, em cũng không muốn anh loại bỏ được sự chống đối đó trước khi mấy tên Mỹ đến nữa. Em sẽ đợi cho đến khi cơn giận của anh bùng nổ, em sẽ chờ bằng được cho mà coi." "Chú không được chào đón đâu," James trả lời đầy bực bội. "George sẽ để em vào," Anthony trả lời rất tự tin. "Chị ấy thích em." "Cô ấy chịu đựng chú chẳng qua chú là em anh thôi." Anthony nhướn mày giễu cợt ông anh mình vì câu nói đó. "Và anh sẽ không đáp trả lại bằng thiện ý bất cứ chỗ nào các anh trai của chị ấy có mặt phải không?" "Mọi chuyện đã rồi. Bọn họ vẫn còn sống mà, không phải sao?" Khi James quay về nhà vào lúc muộn, anh rất ngạc nhiên khi thấy cánh cửa được mở bởi Amy. Anh đã không gặp cô cháu từ buổi vũ hội đầu tiên của cô bé vào tuần trước - người duy nhất anh đã mong có mặt lúc này, tạ ơn Chúa - nhưng George đã kể anh nghe Amy đã đến thăm cô ấy chỉ vài ngày trước đây cơ mà. Và bởi anh vào mà không gõ cửa, cô bé rõ ràng là đang đợi anh, một tình huống không bình thường đủ để anh bật cái chuông báo động trong đầu anh lên. Nhưng bởi vì anh không phải một gã đàn ông phản ứng mạnh mẽ trước những khó khăn hay vội đi đến kết luận, anh chỉ hỏi đơn giản, "Henri đâu rồi? Hay hôm nay đến phiên của Artie? Đâu có ai thông báo gì khi chú rời nhà đâu." Henri và Artie đều là những thành viên của thủy thủ đoàn trong suốt những ngày anh làm cướp biển. Nhưng cả hai đã ở với anh rất lâu rồi, họ thân thiết như người trong nhà vậy, và khi anh quyết định bán Maiden Anne, họ đã được anh thuê để làm việc trong nhà anh thay vì làm thủy thủ trên những con tàu xa lạ khác. Hai người này chẳng giống bất cứ một người quản gia nào mà anh có thể hình dung, dù họ đã san sẻ công việc và đá bay sự sửng sốt của một vài vị khách hoài nghi bởi bản tính thô lỗ của họ. "Hôm nay đến phiên của Artie," Amy trả lời ngay khi khép cánh cửa đằng sau anh. "Nhưng chú ấy đã đi đến chỗ bác sĩ rồi." Cô nhìn thấy lưng chú mình cứng đờ trong một khoảnh khắc trước khi chú ấy bắt đầu chạy về phía cầu thang, nên cô đã nhanh chóng gọi với theo, "Cô đang ở trong phòng khách." Anh đột ngột dừng lại. "Phòng khách ư?" "Dùng trà," cô bé nói thêm. "Dùng trà!" anh nổi cáu ngay khi kịp thay đổi thái độ trên khuôn mặt cũng như điều khiển được cái đầu mình, lập tức dừng trước cánh cửa mà anh biết chắc vợ mình ở trong đó. "Anh sẽ đánh vào mông em, George, Em nghĩ là em đang làm cái quái quỷ gì thế hả? Em nên đi ngủ." "Em không muốn về lại giường, và em đang dùng trà." Amy nghe thấy Georgina trả lời bằng sự điềm tĩnh rất đáng khen ngợi. Câu trả lời làm James ngẩn người ra một lần nữa, tuy vậy. "Vậy thì hình như không phải là em đang mang thai đúng không?" "Phải, em mang thai, nhưng em cũng đang dùng trà. Anh có muốn dùng trà với em không?" James im lặng một lúc, suy nghĩ kĩ càng về điều đó. "Anh sẽ đánh em, George, em đang làm một việc không đúng đâu." Và sau đó anh bước vào phòng khách. "Em sẽ về giường." "Qủy tha ma mắt, James, bỏ em xuống," Amy nghe tiếp. "Em sẽ đi ngủ sớm, và đừng có bắt đầu la hét với em. Rồi anh sẽ có sự đúng đắn của anh, nhưng chỉ đến khi nào em sẵn sàng. Giờ thì để em..." Đột nhiên trở nên im lặng. Amy, lưỡng lự không biết có nên xông vào không bởi cô chưa bao giờ thấy chú James hành động kiểu này, lấy hết sức bình sinh để mở cánh cửa ra. Đúng lúc đó cô thấy Georgina co rúm lại trong một dáng vẻ khác lạ, và chú James hầu như đã từ bỏ ý định của mình. Chú ấy ngồi xuống, mặc dù chẳng thể làm Georgina bớt đau đớn, nhưng vẫn ôm cô thật chặt, và chú trở nên nhợt nhạt như cái ghế bọc lụa màu ngà nơi chú ngồi. "Từ lúc nào những cơn đau xuất hiện?" anh bắt đầu nhận ra khi hơi thở cô dần bình thường trở lại. "Sáng nay..." "Sáng nay!" "Nếu anh chuẩn bị hỏi sao em không nói điều đó trước khi anh ra khỏi nhà, hãy thử lắng nghe bản thân anh một chút và anh sẽ có câu trả lời. Giờ thì bỏ em xuống, James, để em có thể uống hết tách trà của em. Amy dường như vừa rót thêm một chút." "Amy!" anh gầm lên về phía một hướng mới. "Cái quái quỷ gì cháu đang nghĩ khi làm chuyện này thế hả, phục vụ vợ chú..." "Tôi cấm anh trút sự lo lắng của anh lên đầu Amy." Georgina nguyền rủa bằng một cú đấm vào vai anh. "Tôi muốn dọn dẹp nhà cửa, nếu anh muốn biết, nhưng cô bé thuyết phục tôi dùng trà thay vào đó. Nếu anh không có hứng thú tham gia với chúng tôi, anh có thể uống rượu, nhưng dừng cái việc la hét của anh lại đi." James thả cô ấy ra đủ lâu để có thể lùa tay vào mái tóc mình. Georgina đã lấy được lợi thế từ sai lầm của anh để trốn khỏi lòng anh và với tay đến tách trà của cô, như thể đó không phải là ngày mà cô sắp sửa sinh đứa con đầu lòng của cô. Một lát sau khi anh nói, không biết là nói với người nào, "Anh xin lỗi. Anh đã không trải qua điều này khi có Jeremy. Anh nghĩ anh thà là để cho chúng lớn phổng lên và nói với anh rằng anh đã sinh ra chúng sau đó. Nhất định là anh thích cách đó hơn." Amy thấy thương chú mình liền giải thích. "cháu chỉ có thể ở bên cạnh cô để vượt qua tất cả chuyện này, cháu biết bất cứ ai muốn khôn lớn cũng phải trải qua - không hại gì cả, chú biết mà - nên cháu cũng vừa gửi tin đến mẹ cháu, cô Roslynn và cả chị Reggie nữa. Ở giữa tất cả những người đó, họ sẽ đảm bảo rằng bất cứ cái gì cô ấy muốn làm đều là những gì cô ấy cho là đúng." Georgina cũng dịu lại và thêm vào, "Đây thực ra lại là một phần đơn giản, James à. Sự thực là em đã gợi ý anh dùng chút rượu và giở vài trò xảo quyệt trước khi phần khó khăn bắt đầu - hoặc việc tìm kiếm anh sẽ trở nên khó khăn. Em sẽ thông cảm cho anh nếu anh muốn chờ đợi điều này ở câu lạc bộ quen thuộc của anh." "Chú chắc chắn là cháu sẽ làm thế. Anh cũng chắc chắn là em sẽ làm thế, nhưng anh sẽ ở ngay bên cạnh em nếu em cần anh." Amy đã đoán rằng chú ấy sẽ nói thế. Cô Georgina chắc hẳn cũng đoán được điều đó, bởi cô mỉm cười và nghiêng người để hôn chú ấy. Sau đó một tiếng gõ cửa vang lên. "Mọi người đã bắt đầu đến rồi," Amy nói. "Hah!" James trả lời với phần nào nhẹ nhõm. "Charlotte sẽ bắt em nằm im trên giường đấy George, đợi mà xem nếu chị ấy không làm thế." "Charlotte đã có hai cậu con trai và ba cô con gái, James, vì thế chị ấy sẽ hiểu chính xác những cảm nghĩ của em - và nếu anh không thôi lảm nhảm về cái giường, em sẽ sinh con ngay trong phòng khách đấy, đợi mà xem nếu em không làm thế." Amy rời phòng với một nụ cười toe toét trên môi. Chú James giờ đã tiến một bước dài trong việc hiểu được tầm quan trọng của việc mang thai, theo cô Georgina, thế nên ai mà nghĩ được cuối cùng chú ấy đã trở nên hoàn toàn thông suốt ? Đáng lý ra cô nên gửi tin nhắn cho cả chú Anthony, mặc dù chú ấy chắc chắn sẽ đến cùng với cô Roslynn bằng bất cứ giá nào. Nhưng chú ấy đã nhận được một vài lời chọc ghẹo đáng ghét từ chú James vào ngày Judith ra đời, khi chú Anthony hết đứng lên lại ngồi xuống trong tình trạng bần thần cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Chú ấy nên ở đây để thấy anh trai mình đã mạnh mẽ thế nào trong cùng một hoàn cảnh. Nhưng khi cô mở cửa, chẳng có thành viên nào trong gia đình cô đứng ở hiên nhà cả. Mà là năm người anh trai của cô Georgina, và không thể tưởng tượng được, Amy một lần nữa lại không thể thốt nên lời.