Georgina bắt đầu cảm thấy lo lắng khi những chiếc xe ngựa dần đỗ lại bên ngoài khách sạn Albany không lâu sau khi Warren và James vào trong đó. Nhìn bên ngoài thì chẳng có vấn đề gì để mà lo lắng, ngoại trừ người gác cửa đang chào đón họ theo sự điều khiển của một người đàn ông giống như người Trung Quốc. Nhanh chóng có thêm nhiều người Đông phương nữa xuất hiện để chất những chiếc rương và hành lý vào những chiếc xe ngựa. Sự gấp rút của họ là vấn đề đáng quan tâm hơn, hay tất cả sự hoảng loạn trong tình cảnh của Georgina, khi những viễn cảnh kinh hoàng nhất bắt đầu lướt qua đầu cô. Amy không ở đó, và cũng chưa từng ở đó. Warren đã tự vướng vào sự báo thù của vị tư lệnh kia mà chẳng vì cái gì, đơn giản chỉ vì những kết luận điên rồ của em gái anh ấy. Vị vương gia người Hoa kia không thực sự muốn có chiếc bình. Tất cả những gì ông ta muốn là trả thù Warren, vì Warren không có bất kỳ thứ gì để mà mặc cả. Và người chồng yêu dấu của cô sẽ chẳng phải giơ tay ra để giúp đỡ anh ấy. Anh trai cô có thể đã bị giết và những kẻ sát nhân đó đang có ý định thoát khỏi đất nước này. Quỉ tha ma bắt, Georgina ghét bị bỏ lại trong bóng tối, vậy mà cô đã thực sự bị bỏ lại. Chỉ vì cô vừa mới sinh xong không có nghĩa rằng cô bắt buộc phải chờ đợi trong chiếc xe ngựa này. Cô đáng ra phải ở trong đó, để mà trực tiếp kiểm tra xem có phải thực sự cô đã gửi anh trai mình tới chỗ chết hoặc là vào cuộc giải cứu Amy. Những hoạt động kia chậm lại sau khi chiếc xe ngựa thứ năm đến, tất cả những người Hoa kia lại vào khách sạn. Georgina không thể đứng nhìn không lâu hơn nữa. Ba mươi phút quí báu đã trôi qua, quá đủ thời gian cho bất kỳ cuộc thương lượng, hay... bất kỳ vụ tàn sát nào. Cô rời khỏi xe ngựa, nhưng trước đó cô quay lại chỗ Albert, người đánh xe của họ, để nói cho ông ta biết cô định làm gì, những người Hoa đồng loạt xuất hiện lần nữa. Phải có ít nhất khoảng hai mươi người, nhưng thế là đủ để dễ dàng chào đón vị tư lệnh trong chiếc áo choàng lụa đầy màu sắc của ông ta. Ông ta nhìn có vẻ thật vô hại, trông không có vẻ là một con người có khả năng cử người thực hiện những vụ tàn sát, như những gì ông ta đã làm ở Canton. Nhưng loại quyền lực ông ta đang nắm trên đất nước của ông ta thì gần như là tuyệt đối, và cái loại quyền lực đó chắc chắn có thể đẻ ra sự tàn nhẫn và sự coi thường hoàn toàn những quy tắc xã hội căn bản, như, người sẽ không chấp nhất người khác chỉ vì bạn là một kẻ thua cuộc trong trò chơi may rủi. Georgina đã giữ bản thân bất động trong hồi hộp khi những kẻ kia bắt đầu bước vào trong năm chiếc xe ngựa, nhưng điều đó chẳng là gì khi so sánh với sự khiếp đảm của cô khi có vẻ như chẳng còn ai khác định rời khỏi khách sạn nữa. Nhưng khi Warren xuất hiện với hai người phương Đông hộ tống, và cô gần như đã phá lên cười với những hình ảnh ngốc nghếch mà cô đã tưởng tượng. Dường như anh ấy sẽ đi theo bon họ, nhưng ít nhất anh ấy vẫn chưa chết. Anh ấy liếc nhìn cô trước khi bước vào chiếc xe ngựa cuối cùng và kín đáo lắc đầu, cái hành động đó chẳng nói cho cô biết được bất kỳ điều gì cả. Không cần lo lắng ? Không rời khỏi xe ngựa của cô ? Không thu hút sự chú ý của người khác ? Cái gì ? Và rồi sự nhẹ nhõm của cô vì anh ấy không sao, dù chỉ trong chốc lát, lại chuyển sang kinh sợ khi cô nhận ra không phải mọi người đều có mặt. Cô nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, chờ đợi, thậm chí còn nín thở, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của Amy hay ông chồng yêu quí của cô cả, ngay cả khi chiếc xe ngựa đầu tiên bắt đầu lăn bánh và những chiếc còn lại bắt đầu nối theo. Cô quyết định, quyết định duy nhất cô có thể đưa ra, trước khi chiếc xe ngựa cuối cùng đi mất hút. "Albert" cô gọi người đánh xe của cô. "Đi theo những chiếc xe ngựa kia, nhất là chiếc cuối cùng, chiếc có anh trai của tôi ấy, cho đến khi ông bảo đảm nơi đến cuối cùng của họ. Sau đó quay lại đây ngay lập tức. Ta phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra với James." "Nhưng, phu nhân.." "Đừng cãi lại, Albert, và phải hết sức chú ý, nếu không ông sẽ mất dấu họ." Cô vội vã, chạy thẳng lên tầng hai của khách sạn. Những tiếng đập trên những bức tường dẫn cô thẳng đến phòng cũ của Warren. "Được rồi, cũng đến lúc rồi", cô nghe thấy khi cô đẩy cửa ra. Rồi sau đó : "Trời đánh thánh vật, em đang làm cái quỉ gì ở đây, George ?" Georgina dừng lại vào giây phút cô chìm trong nhẹ nhõm. Rồi nhanh chóng chuyển sang sự thích thú, dù, tìm thấy ông chồng của mình đang nằm trên sàn nhà với đôi chân giơ lên dựa vào bức tường mà anh vẫn đang đá. "Em có thể hỏi anh điều tương tự thế, James, đó là anh đang làm cái quỉ gì dưới đó thế ?" Anh tạo ra một âm thanh của sự bực mình thuần tuý. "Thử lôi kéo sự chú ý của ai đó. Anh cho rằng em định nói cho anh rằng em nghe thấy anh từ dưới phố sao ?" Cái tông giọng đó làm cô nhớ lại những lời cuối cùng của anh trước đó, "Em sẽ không rời khỏi chiếc xe ngựa này vì bất kỳ lý do nào", hay mọi thứ Albert đã cố gắng nhắc nhở cô. "Ừ thì, không" cô nói trong khi cô thả người xuống để bắt đầu cởi trói cho anh. "Nhưng em có thấy mỗi người trong bọn họ đều đã rời khỏi, với sự phản đối của anh, và với việc thay đổi tình hình như vậy, anh sẽ nói gì ?" "Không, anh sẽ chẳng nói gì cả. Đó là điều đúng đắn khi một người vợ chẳng làm theo những gì được bảo." "Bỏ qua đi, James" Cô đột ngột khịt khịt mũi. "Khi nào thì em đã từng làm vậy nhỉ ?" "Đừng có đánh trống lảng", anh càu nhàu. "Hay là anh thích em đi theo họ ? Ở yên trong chiếc xe ngựa, tất nhiên." "Trời đất, không." "Thế thì hãy vui vẻ khi em chỉ đơn thuần gửi Albert làm như vậy, hoặc là anh biết nơi họ đi ?" "Đến bến cảng, nhưng anh chẳng biết chính xác là cái nào cả. Họ sẽ nhổ neo đến Mỹ." "Tất cả bọn họ ?" "Bao gồm cả Amy." "Cái gì ?" "Anh cũng nghĩ thế", anh nói. "Tại sao anh không ngăn cản ?" "Giống như là anh không thử à ?" "Oh, nhưng chắc chắn Warren ..." "Hắn đã thử, George, anh công nhận là thế. Thực tế là, hắn đã cực kỳ hoảng sợ với suy nghĩ bị kẹt trên cùng một con thuyền với con bé. Anh phải thừa nhận rằng anh có lẽ đã đánh giá sai cái gã bất lịch sự đó, trong trường hợp này. Hắn thực sự chẳng muốn làm bất kỳ cái gì với con bé." "Anh có chắc không đấy ?" "Nhờ Chúa, sao em dám có vẻ thất vọng thế !" "Em sẽ thất vọng nếu em muốn thế", cô bướng bỉnh đáp lại. "Nhưng sự lãng mạn của họ hay việc thiếu lãng mạn không phải là vấn đề lúc này. Em cho là họ sẽ nhổ neo đi đến Bridgeport, nơi có chiếc bình. Liệu những người đó có thả họ đi một khi họ có nó ?" "Thoả thuận là như thế." Georgina cau mày. "Dường như em vừa nghe thấy một chữ nhưng trong giọng nói của anh. ?" "Oái, nhưng thính giác của em đã phát triển vượt trội đấy, George, thực tình đúng là có đấy." Lời chế nhạo ám chỉ đến lời nói đùa ban nãy của anh về việc cô nghe thấy tiếng đá chân của anh từ dưới phố. Sự lo lắng của Georgina trở nên sắc nét hơn. "Anh sẽ không thể tránh né trả lời câu hỏi đó đâu, James Malory." Anh thở dài trong khi đứng dậy, sợi dây thừng cuối cùng rơi ra. "Thỏa thuận đã được thống nhất." "Tức là Warren và Amy sẽ được thả ra khi chiếc bình được trả lại ?" "Đúng vậy." "Nhưng ?" "Anh nghi ngờ cái gã người Hoa đó sẽ giữ đúng thỏa thuận. Hắn đã rất cố gắng để đạt được việc trao đổi chiếc bình với chỉ một mình Amy. Những gì hắn muốn là cả chiếc bình và sự báo thù bằng máu." "Thì sao, hắn chẳng thể có cả hai." James cong mày trước sự khăng khăng nãy giờ của cô. "Anh chắc chắn rằng hắn sẽ bị phá hủy khi biết em không cho phép điều đó, em yêu." "Cái khiếu hài hước ương ngạnh của anh rồi sẽ bị nguyền rủa. Và em nghiêm túc đấy." Anh vòng một cánh tay quanh cô để dẫn cô rời khỏi phòng. "Anh biết là em nghiêm túc. Và anh trai của em có lẽ cũng có cùng kết luận như anh. Anh ta sẽ có thời gian tìm ra cách để bảo vệ anh ta và Amy." "Tại sao em vẫn nghe thấy một chữ nhưng nhỉ ?" "Bởi vì anh chẳng tin hắn sẽ làm gì đó đúng đắn được. Hắn có thể phá rối tất cả những gì hắn thích bằng sức mình, nhưng không phải khi có liên quan đến Amy." "Warren tình cờ lại là một người giỏi hơn những gì anh tưởng đấy." "Không cần phải công kích, George. Anh không đổ lỗi em vì đến từ một gia đình..." "Đừng nói thế" cô đột ngột cảnh cáo anh. "Em không có tâm trạng cho sự miệt thị của anh chống lại gia đình em đâu. Nói cho em kế hoạch của anh đi." "Không cho chúng rời đi, tất nhiên." Nói thì dễ hơn làm, khi họ tìm ra lúc Albert quay trở lại và cuối cùng họ cũng đến được bến cảng. Vị trí thả neo mà ông ta chỉ hoàn toàn trống rỗng. James tiếp nhận tiến triển mới này không được tốt lắm. Sau khi tất cả những lời chửi thề đã được thốt ra, anh kêu lên, "Đây không phải là lúc không có một con tàu để có thể tuỳ ý sử dụng. Mình đáng ra phải giữ chiếc Maiden Anne cho những tình huống khẩn cấp thế này." Georgina không hề trông đợi điều này. "Ý anh là anh sẽ đuổi theo họ ?" "Anh vẫn định thế, nhưng sẽ tốn một đống vận may để tìm được một thuyền trưởng sẵn sàng nhổ neo ngay lập tức, đấy là nếu tìm được một tên. Và trong trường hợp hắn biết vị trí thủy thủ đoàn của mình, dự trữ đủ mọi thứ.."Anh dừng lại cho một lượt chửi thề nữa. "Nó sẽ là điều kỳ diệu nếu anh có thể tìm một con tàu sẵn sàng để nhổ neo vào sáng mai." Georgina do dự trong một chốc trước khi đề cập, "Có tàu của Warren, chiếc Nereus. Thủy thủ đoàn sẽ sẵn lòng nhổ neo với anh nếu em kể cho họ chuyện gì đã xảy ra, nhưng em nghi ngờ việc tất cả bọn họ đều có trên tàu." Và cực kỳ nghi ngờ rằng Warren sẽ cảm kích cô vì đã chuyển giao con tàu của anh ấy cho kẻ thù tồi tệ nhất của mình. Nhưng James chắc chắn là tươi tỉnh với lời nhắc nhở đó. "Nếu hắn điều hành một con thuyền chắc chắn, ai đó sẽ biết rõ nơi tìm được thủy thủ đoàn." "Thực ra, tất cả những con tàu Skylark giữ một danh sách với những thông tin như thế." "Vậy thì chỉ còn vẫn đề những thứ cần dự trữ thôi. Thề có Chúa, George, anh nghĩ em vừa tặng cho anh điều kỳ diệu. Anh vẫn chưa thể rời cảng trước sáng mai, nhưng một khi đã ở trên biển, anh có thể đuổi theo họ chỉ trong nửa ngày." "Anh sẽ không tấn công tàu của họ chứ, phải không ?" "Với Amy ngoài đó ?" anh đáp lại, và điều đó đã đủ để trả lời. "Vậy thì anh sẽ phải bám sát bọn họ trên cả quãng đường đến Bridgeport." "Ý định là như thế, George. Với sự cho phép của thời tiết, cộng thêm một chút thủ đoạn khéo léo, và anh có thể cập cảng chiếc Nereus ngay phía sau bọn chúng và ngăn chặn chúng rời bến cảng cho đến khi chúng đồng ý với những điều khoản của anh." "Những điều khoản của anh sẽ bao gồm cả anh trai của em, phải không ?." Khi cô không có câu trả lời của mình, cô thúc vào xương sườn của anh. "James ?" "Phải làm thế sao ?" Anh có vẻ thật đáng thương, cô vỗ vỗ vào má anh. "Đừng có nghĩ nó như một cuộc giải cứu của anh ấy.." "Chúa cứu thế." "..nghĩ đến nó như thể anh đang làm một hành động đáng kính của một vị thánh, và em sẽ ngừng phàn nàn rằng anh đã đối xử với anh ấy khó chịu đến thế nào. Đồng ý chứ ?" Anh cười nhăn nhở với cô. "Thôi được, nếu em đã nói thế..." "Chẳng thể nghi ngờ vì sao em lại yêu anh. Anh thật dễ dàng bị thuyết phục." "Tự cắn lưỡi mình đi, George. Có phải em định phá hoại danh tiếng của anh không đấy ?" Cô hôn anh để chứng tỏ cô không hề có tí ý định nào như thế. "Được rồi, có thứ gì đặc biệt anh muốn em đóng gói cho anh trong khi anh chuẩn bị chiếc Nereus không ?" "Không, nhưng nếu em thấy Connie, em có thể gửi tên đó cùng với túi của anh. Gã đó sẽ rầy la anh tới chết với những lời phàn nàn nếu anh không mời hắn đi cùng trong vụ săn đuổi này." "Anh đang định hưởng thụ nó, phải không ?" cô tố cáo. "Chưa bao giờ nghĩ thế, nhất là khi anh phải dành tất cả thời gian của mình để mà ngồi nhớ em." Cái nhìn đầy nghi ngờ của cô nói hết mọi điều cô nghĩ về lời đáp lém lỉnh đó. "Vậy thì anh may mắn đấy vì em sẽ cùng đi." Anh bắt đầu định cấm điều đó, rồi phát hiện rằng như thế sẽ là vô dụng, thay vì thế anh nói. "Thế còn Jack ?" Georgina rên rỉ. "Trong giây lát em quên mất. Em đoán những ngày phiêu lưu của em đã kết thúc, cho đến khi con bé lớn hơn chút nữa. Nhưng anh sẽ luôn cẩn thận, phải không James ?" "Em có thể tin điều đó."