Sự Im Lặng Của Bầy Cừu
Chương 5
Clarice đột nhiên cảm thấy trong người trống rỗng, như vừa cho máu vậy. Cô bỏ nhiều thời giờ hơn cần thiết để cất mớ giấy tờ của mình vào trong cặp, lo sợ đôi chân không còn đỡ nổi thân hình của mình. Cô vừa thất bại và rất ghét chúng. Cô xếp cái ghế lại và để nó tựa vào cánh cửa tủ. Vậy là lần nữa cô phải đi ngang qua Miggs. Ở đằng xa, có vẻ như Barney đang đọc sách.
- Cô có thể gọi anh ta đến đưa cô đi. Mặc kệ thằng Miggs đi. Cũng không có gì tệ hại hơn mỗi ngày khi đi ngang qua những người giao hàng hoặc công nhân của một công trường đâu.
Cô liền tiến bước.
Giọng của Miggs rít lên, sát bên tai cô.
- Tôi đã cắn vào cổ tay để được ch-ê-ê-ế-t đây, cô nhìn xem, máu chảy nhiều ghê chưa?
Đáng lý cô phải gọi Barney, nhưng vì ngạc nhiên, cô lại xoay đầu qua phía phòng giam, đúng ngay lúc Miggs búng một cái gì đó, và trước khi cô có thể tránh được, cô cảm thấy một chất gì đó nhớt và âm ấm trúng vào má và vai cô.
Cô rời xa nơi này và biết đó là tinh dịch chứ không phải máu. Cô nghe bác sĩ Lecter gọi cô. Giọng của bác sĩ Lecter ở sau lưng cô, có vẻ trong hơn.
- Nhân viên Starling!
Ông ta đã đứng lên để gọi nhưng cô vẫn bước tới trước. Cô lục trong túi xách để kiếm gói khăn giấy.
- “Nhân viên Starling”! Lecter gào lên.
Cô tìm lại được sự tự chủ và tiến tới bằng một bước đi vững chắc đến chấn song.
- “Nhân viên Starling”! Có một giọng điệu khác trong tiếng gọi của Lecter.
Cô đứng lại. Trời ơi, tôi thèm khát đến mức đó hay sao. Miggs thì thầm cái gì đó cô không buồn nghe.
Một lần nữa, trước căn phòng giam, cô nhìn thấy cảnh tượng hiếm hoi của ông Lecter đang rối loạn. Cô hiểu ngay là ông đã ngửi thấy cái mùi đó trên người cô. Ông ta ngửi thấy đủ mọi thứ.
- Tôi không bao giờ muốn việc đó xảy ra với cô bằng bất cứ giá nào. Tôi kinh hãi sự thô tục.
Giống như thể các án mạng ông thực hiện đã tẩy sạch được hết mọi sự thô tục vậy. Chắc có thể ông ta cảm thấy hưng phấn khi thấy cô bị đánh dấu như thế? Cô không thể nào biết được. Ở trong cùng các con ngươi sẫm màu kia, các tia chớp bay như những con đom đóm trong một cái hang.
Bằng bất cứ giá nào, mày cũng phải thoát ra khỏi đây! Cô chìa cái túi xách ra.
- Tôi van ông, xin ông hãy làm việc đó cho tôi đi.
- Không. Nhưng cô không phải hối hận khi đã đến đây. Tôi sẽ tặng cô một thứ khác. Tôi sẽ cho cô cái mà cô thích nhất trên đời, Clarice Starling.
- Cái gì thế, bác sĩ Lecter?
- Đương nhiên là sự thăng cấp. Điều đó bắt buộc phải được thôi. Chính ngày Lễ Tình Nhân đã gợi ý cho tôi. - Nụ cười duyên dáng để lộ ra hàng răng trắng nhỏ. Ông nói nhỏ đến mức cô gần như không nghe được gì.
- Cô hãy tìm món quà Lễ Tình Nhân của cô trong chiếc xe của Raspail, cô nghe không? Hãy tìm món quà của cô trong chiếc xe của Raspail. Bây giờ cô hãy đi ngay đi: tôi không nghĩ thằng Miggs có thể giở lại cái trò đó trong một thời gian ngắn như thế, dù cho hắn có điên đi nữa, có phải không?
Clarice Starling bực mình, kiệt sức, đứng vững được chỉ nhờ vào ý chí. Những điều Lecter nói về cô đều không sai. Trong một khoảnh khắc, cô có cảm tưởng một linh hồn nào khác được thả vào trong đầu cô, và giống như con gấu trong một chiếc xe cắm trại, nó dùng chân mình để đập phá lung tung.
Cô rất ghét những gì ông ta nói về mẹ cô, nhưng cô không được tức giận, mà điều này không phải là chuyện nhỏ.
Ngồi trong chiếc Pinto cũ kỹ đậu trước cửa bệnh viện, cô hít thở thật sâu nhiều lần. Khi các cửa kính phủ đầy hơi nước thì cô mới cảm thấy khỏe hơn.
Raspail. Cái tên này gợi cho cô một điều gì đó. Hắn là một trong các bệnh nhân của bác sĩ Lecter và cũng là một trong số các nạn nhân. Cô chỉ bỏ ra có một buổi tối để đọc qua tập hồ sơ dày cộp của Lecter. Phải nghiên cứu thật chi tiết những gì liên quan đến hắn ta mới được.
Clarice muốn phóng cho thật nhanh, nhưng chỉ mình cô mới gán cho vụ này một chút gì đó khẩn cấp. Vụ án của Raspail đã được xếp lại từ nhiều năm rồi. Không một ai gặp nguy hiểm nữa. Không có gì gấp hết. Trước khi tiếp tục, tốt hơn cô nên thu thập thêm thông tin và hỏi ý kiến người khác.
Crawford có thể rút vụ điều tra này lại và giao cho người khác. Đây là một bất trắc cô phải gánh chịu.
Cô định gọi điện cho Crawford từ một phòng điện thoại công cộng, nhưng cô lại biết được ông ta đang xin thêm ngân sách cho Bộ Tư Pháp trước một tiểu ban của hạ viện.
Cô có thể xin thêm chi tiết của vụ án này từ Ban Trọng Án ở Baltimore, nhưng án mạng không phải là một tội phạm liên bang, và cô biết bọn họ sẽ chụp ngay vụ này, vì thế mà không được.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
16 chương
29 chương
24 chương
55 chương
137 chương
5 chương
21 chương