Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 26 : Độc Tính Phát Tác

Roi đánh úp về phía Tuyết Nhan, mang theo khí thế mãnh liệt. Ánh mắt Tuyết nhan như rượu trong, mùi rượu mát lạnh, ảnh ngược ra một linh xà màu đen. Nàng sống nhiều đời như vậy, thân phận tôn quý, vẫn là lần đầu tiên có người dám dùng roi quất chết nàng, khóe miệng không khỏi rút , có lẽ là mấy ngày nay nàng không xem hoàng lịch[1], ra ngoài gặp chuyện ko đâu, mỹ nam kéo đến, tiểu nhân chó má, cho nên Chư Hành không thuận, vốn định yên lặng ở lại đan trạch, không đi gây chuyện thị phi, nào có thể đoán được như cũ sẽ gặp phải kẻ điên không mặc quần áo cầm roi [1] sách nói về thời tiết ngày tháng Thấy roi như rắn quấn tới, thân pháp của nàng biến đổi, bay lên trời, thi triển ra Bộ pháp Tật Phong bước. Thiếu niên lành lạnh cười một tiếng, Hắc Tiên run lên, đầu roi bén nhọn quất vào trên người Tuyết Nhan, một kích mà trúng. Nào biết bóng dáng kia giống như bể nát, trống rỗng xuất hiện mấy đạo tàn ảnh, chốc lát, Tuyết Nhan đã xuất hiện ở một chỗ khác trong phòng . Đồng quang chợt lóe, tức khắc trong tim thiếu niên mấy phần sinh ra kinh ngạc, hắn biết trong chốn giang hồ có thể né nhanh Tiên pháp của hắn, trẻ tuổi trong cao thủ có lẽ sẽ không vượt qua mười người. Hắn nhìn chăm chú gã sai vặt trước mắt, rõ ràng là chừng mười lăm tuổi, sao có bản lĩnh cao như vậy? Nhất định là may mắn, đúng, nhất định là thế. Nhíu mày lại, sinh lòng gợn sóng, trong tay roi múa nhanh hơn, tốc độ cực nhanh, biến hóa rất nhiều, chiêu số vô thường, nhưng thấy hắc quang trong phòng nhanh chóng, giống như một con rồng đen ra biển, lao nhanh vẫy đuôi, quay lượn vòng, mang theo sức mạnh dời non lấp biển, trên không trung biến ảo nhiều phương hướng, thủ pháp vừa hung ác vừa chuẩn. Tuyết Nhan thở một hơi lãnh khí, né tránh tiên pháp của hắn gây sự , thân thể quay lại, dưới bàn chân như gió, tránh thoát chiêu số hắn đang có. Đối với thân pháp của nàng cảm thấy chấn động không gì sánh nổi , thiếu niên nghĩ ngợi, cảm thấy thân thủ quỷ dị chưa từng thấy trước đây, ngay cả Tứ Sư Huynh"Thanh Phong kiếm khách" Nam Cung Vũ. . . . . . Chỉ sợ cũng không có động tác nhanh như tia chớp giống nàng, nhưng hắn chợt nghĩ đến gần đây có chuyện thích khách bên trong gia tộc, trái tim rét, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng là. . . . . ."Tiểu tử, ngươi có phải là thích khách hay không?" Mặt thiếu niên nâng lên, vung ra một roi. Tuyết nhan vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của hắn, lập tức khinh bỉ nhìn hắn một cái, nếu nàng là thích khách, hắn cũng sớm đã chết rồi ! Hạ độc, điểm huyệt, mê hương, bẫy rập. Cái nào không phải đánh nhanh thắng nhanh? Phải biết so chiêu cùng với roi của hắn mệt chết đi được, vừa mệt, vừa buồn bực. . . . . . Rốt cuộc hắn có biết hay không, có biết hay không hả? Phát giác Tuyết Nhan thế nhưng dùng ánh mắt trách móc nhìn hắn, sắc mặt thiếu niên trầm xuống, đôi mắt đẹp trong nháy mắt thay đổi, lửa giận trong lòng nổi lên, ra tay thủ đoạn càng trở nên nhanh nhẹn, đánh, chém, quét, quấn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, gần như đều là sát chiêu. "Ngươi có bệnh à?" rốt cuộc Tuyết nhan cũng bị hắn bức không thể nhịn.. "nhẫn", nhỏ giọng mắng. "Người nào có bệnh? Có gan ngươi lặp lại lần nữa?" Thiếu niên dựng thẳng lông mày, người này lại mắng hắn có bệnh, thật sự là không muốn sống! "Ngươi có bệnh, ngươi có bệnh, ngươi có bệnh. . . . . . Ngươi có bệnh." Tuyết nhan nói một hơi bảy, tám lần ngươi có bệnh, mặc dù nàng không có"khí phách" , nhưng lại rất có gan, thậm chí còn ở trong đáy lòng thăm hỏi mười mấy lần tổ tông mười tám đời nhà hắn, sau cùng lại nói cho hắn biết mình bị mắc chứng cuồng loạn, thất tâm phong[2], không còn thuốc chữa được. [2] phong ở đây ko phải là gió mà là điên, thành ra thất tâm phong có nghĩa là người có bệnh điên bảy loại. "Khốn kiếp, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết." Thiếu niên giận không kềm được, không nhịn được sử xuất sát chiêu, thậm chí quên trên người mình thật sự có bệnh, căn bản không phát huy được uy lực quá lớn. (roseila: he, he..thậm chí còn quên rằng mình chưa mặc quần áo *cười gian*) Mặc dù Tuyết Nhan bước xuống như gió, nhưng cuối cùng dùng nội lực cũng ko ăn thua gì, mà bên không gian trong nhà né tránh cũng rất hẹp hòi. Vô ý bị hắn quất vào đầu vai, máu tràn ra, tuy không đáng ngại, nhưng mà cổ thân thể này cực kỳ nhạy cảm, rốt cuộc thì đau đã vậy nước mắt còn chảy đầy mặt. Chợt, thiếu niên cười lạnh đi tới trước mặt của Tuyết Nhan, hai chân mở rộng ra, hết sức thiếu lễ độ. Tóc còn ướt dính vào bên tai thiếu niên, vành tai trái rủ xuống theo một quả bông tai, đang lóe ra ánh sáng xanh u, mắt hắn híp lại, lạnh lùng uy hiếp nói: "Nói mau, rốt cuộc ngươi là nhà nào phái tới hả? Có tin ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết hay không." Ngồi xổm người xuống, đưa tay phải ra, nắm ở trên cổ của nàng, như muốn bóp đứt cổ họng nàng ra, Tuyết Nhan giương mắt trừng hắn, cũng không để ý tới hắn lộ thể trần truồng, không nên nhìn, thật bất lịch sự, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn. . . . . . Mà thiếu niên thấy rõ dung nhan của nàng, nhíu mày, thầm nghĩ gã sai vặt này hẳn là xinh đẹp như vậy! Xem ra dưới mắt tư cách sát thủ hẳn cũng khác đi rồi ! Ít nhất so với kẻ ám sát phụ thân của hắn còn lợi hại hơn nhiều, thậm chí cũng đẹp hơn nhiều. "Ngươi động kinh à! Ta không biết ngươi đang nói cái gì?" "Ngươi thật là vịt chết còn cứng mỏ." sắc mặt Thiếu niên tím bầm, cắn răng, ra tay ráng sức, hận không thể một bả bóp chết nàng. Tuyết Nhan trợn trắng mắt, không biết rốt cuộc mình làm gì mà trêu chọc tên sát tinh này, lúc nãy may may mà trốn thật mau, nếu không sẽ đau càng nặng nề ở trong tay thiếu niên tuấn lãng cuồng ngạo. Nào có thể đoán được hắn thế nhưng ra tay rất nặng, bỗng nhiên đang muốn nói, cảm thấy trong cơ thể sôi trào ra một cỗ lực nóng, nhiệt lưu kỳ quái từ trong đan điền mãnh liệt mà ra, sắc mặt nàng biến đổi, cũng không kịp bị người khác khống chế, vội vàng mò mò xem mạch, mạch di động, mạch đập chậm, mạch trỗng rỗng, không ngờ, mạch tượng rối loạn, dĩ nhiên là. . . . . ."Ngươi. . . . . . trên roi của ngươi có độc?" Tuyết Nhan hung hăng nhìn hắn chằm chằm, đối với hắn hành động cảm thấy trơ trẽn. "Hạ độc? Sao?" Thiếu niên cho là nàng dùng kế hoãn binh, cũng không buông ra tay phải, nhẹ nhàng tiến tới trước mặt nàng tra xét, hơi thở phái nam tức khắc đập vào mặt. Giờ phút này, thông qua thân hình hai người, đã tạo thành một khí thế áp bức. Mà trên người nam tử truyền đến một hương dễ ngửi , hơi thở y hệt mùi thuốc lan xạ, tràn đầy sức quyến rũ vô hạn, trên da thịt mơ hồ giống như ngọc sáng bóng lưu động, trong mắt chớp động ánh sáng ngàn vạn Lưu Ly , vẻ mặt ngạo khí làm dung nhan hắn càng thêm tuấn mỹ, tài năng bức người, đôi môi giống như thoa thêm son hồng, đầu óc Tuyết Nhan cảm thấy choáng váng, nàng không phải điên rồi hay sao? Thế nhưng đối với người đàn ông này có loại cảm giác khát vọng, không nhịn được muốn đến gần hắn hơn một chút. . . . . . Dần dần, hô hấp của nàng dồn dập, mắt ướt nhẹp từ từ trở nên mê loạn động người. Vậy mà, tuyết nhan phát giác có một chút kỳ hoặc, cố nhịn đau khổ, trấn định tâm trạng, lần nữa bắt mạch, đồng thời đem nội lực đưa vào các vị trí bộ phận cơ thể. Làm nàng không có nghĩ tới , độc tính đã phát tác, lại bắt đầu thúc giục nội lực trong cơ thể nàng , nội lực mãnh liệt tựa như nước lũ, giống như muốn tìm miệng cống khơi thông dòng nước ra ngoài. Chợt trong lỗ mũi toát ra một dòng nước ấm, nàng duỗi tay lần mò, lại là máu! Chết tiệt, độc của mai lan hương thế nhưng lẳng lặng không tiếng động phát tác! Mặc dù. . . . . . Nàng cũng không phải vì thấy lỏa nam mà chảy máu mũi, nhưng sắc đẹp trước mặt, tội lỗi rơi xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thiếu niên thấy nàng thủ pháp bắt mạch tinh xảo, thầm nghĩ chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi, chẳng lẽ nàng không phải thích khách gì, mà là Dược Đồng tới? Nghe nói, bên cạnh Phượng U Trần có đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ một Dược Đồng cũng có thể cao siêu đến như vậy? Mặc dù trời sanh tính hắn cuồng ngạo, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện, thấy Dược Đồng này là có bộ dáng khổ sở không chịu nổi , bộ dáng khóc thầm như thiếu nữ, hoa lê đẫm mưa, làm người thương yêu , đột nhiên máu mũi vừa giàn giụa, chật vật không chịu nổi, tự nói mình bị trúng độc, khí thế sát thủ là vậy sao? Có lẽ là gia tộc gặp chuyện , trông gà hoá cuốc, trong lòng thiếu niên có chút buồn cười, tiếp theo nhạo báng nàng nói: "Chảy chảy máu mũi mà thôi, nhịn một chút cũng sẽ qua, một đấng mày râu lại khóc lóc rối rít, làm sao mà được?" Trong mắt Tuyết nhan rưng rưng, cố gắng áp chế dược tính, không để ý tới hắn. "Thôi, không chịu nổi ngươi!" Hình như Thiếu niên có chút đau lòng, trời sanh cứ một mực nóng tính, cũng không trải qua sự đồng ý của Tuyết Nhan, lập tức đưa tay sờ về phía ngực của nàng, chuẩn bị cởi váy của nàng ra, xem một chút thương thế ra sao, nào có thể đoán được đụng phải hai luồng mềm mại. "Hạ lưu." lập tức Tuyết nhan lấy tay nhanh như chớp, quăng một cái tát trên mặt hắn. "Ngươi. . . . . . Ngươi là nữ nhân?" Trên mặt thiếu niên bị đau, lui về phía sau mấy bước liên tiếp, sau khi đứng vững, lại ghét bỏ tay vẩy ra, thật giống như đã sờ đồ gì đó bẩn thỉu.