Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối
Chương 15 : Tiếp Xúc Thân Mật
Mây đen trăng sáng, mây mù mờ mịt.
Vẻ mặt Tuyết Nhan hoảng hốt, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một con vật nho nhỏ màu trắng.
Nàng nheo ánh mắt lại, cẩn thận nhìn rõ , mắt thấy một đoàn màu trắng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Trong bóng đêm, dường như nàng thấy rõ lông xù trên hai cái lỗ tai, dài nhỏ rồi dần đi xuống cái đuôi, trong lòng ẩn ẩn xuất hiện cảm giác không ổn, mà thời điểm nàng phát hiện ra đó là thứ gì, thì con vật nhỏ màu trắng đã hoàn toàn bò lổm ngổm ở dưới đuôi váy của nàng.
"A..." Bỗng nhiên Tuyết Nhan xanh mặt, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nàng nhấc làn váy lên, hai chân luân phiên nhảy lên , vừa kêu vừa lùi, bỗng nhiên dưới chân có khoảng không, nháy mắt mất đi cân bằng.
Cái gì gọi là tuyệt thế võ công, cái gì gọi là bộ pháp Tật Phong... Toàn bộ đều bị nàng vứt sau đầu!
Chật vật, giờ phút này nàng có bao nhiêu chật vật, bộ dáng nàng chưa có người nào thấy, ai có thể nghĩ rằng thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, trầm ổn bình tĩnh, tính khí nữ thần y luôn biết cách kiềm chế, cái gì cũng không sợ, duy nhất sợ hãi một vật, trên thế gian này rất ít người sợ chúng, ngay cả sủng vật đáng yêu của đương kim hoàng thượng luôn giữ bên mình cũng làm nàng sợ hãi.
Đó chính là con chuột, mệnh khắc tinh của nàng , là ác mộng trong những cơn ác mộng của nàng.
Đêm khuya ra ngoài, nàng không sợ sơn tiêu quỷ mị, không sợ độc xà mãnh thú, nhưng nàng lại không ngờ ,trên ngọn núi này lại xuất hiện con chuột đáng sợ đó .
Ngay lúc chân tay nàng nàng luống cuống,thời điểm khóc rống lưu nước mắt, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng.
"Nhan nhi, ngươi không sao chứ?"Giọng nói hắn tràn đầy sự khẩn trương khác thường.
Trong khi bối rối, nàng cũng bất chấp là thanh âm của ai, trong lòng buộc chặt đã thả lỏng không ít, thật sự là cứu tinh từ trên trời rớt xuống, Tuyết Nhan không chút nghĩ ngợi, một đầu nhào vào trên người nọ, dùng cả tay chân, tựa như một con bạch tuộc , tứ chi gắt gao quấn quanh thân hình hắn, đầu cũng dính sát vào đầu vai hắn, tức khắc da thịt truyền đến xúc cảm mềm mại mà cứng rắn .
Ai là ân nhân cứu mạng vậy? Lúc này nàng đã hoàn toàn cảm nhận được !
Hai người dính sát nhau cùng một chỗ, cả người Tuyết Nhan run run , thẳng đến khi con chuột màu trắng biến mất ở trong bóng đêm, nàng vẫn không dám xuống dưới như trước.
Gió đêm đánh úp lại, mang theo một tia thanh bần, mây đen dần dần tán đi, ánh trăng sáng tỏ như nước, trong thiên địa hào quang sáng lượng.
Thần chí của nàng dần dần khôi phục như thường, lại phát hiện đập vào mắt là ngực của nam tử cường tráng khêu gợi, lại nhìn lên trên là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đúng là ca ca Duẫn Ngọc của nàng, mà chính mình đang quấn quít lấy khối thân thể này đã trở nên cứng ngắc, hô hấp cũng trở nên thô hoãn, ngây dại một lúc, ánh mắt của nàng đi xuống, xuống chút nữa , đầu "Ông" một tiếng, suýt nữa nổ tung, không ngờ rằng, hắn trần như nhộng xuất hiện.
Kinh hồn , nàng lại ôm một gã nam khỏa thân, chuyện này thật sự là... Thật sự là rất kích thích !
Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nàng thà rằng ôm nam nhân khỏa thân, cũng không nguyện tiếp xúc thân mật với con chuột.
Hai má đỏ lừng, cảm giác ôm nhau này , thật sự... Thật sự... Không tính là quá xấu!
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể của nam nhân , nhưng không thể không thừa nhận, đây là một khối thân hình hoàn mỹ vô cùng, không khác như một nghệ nhân điêu khắc. Không thể không nói, Duẫn Ngọc có một bộ thân hình mạnh mẽ như báo , thậm chí thân thể của nàng có thể cảm nhận được bộ ngực rắn chắc của hắn,bụng bằng phẳng, cái mông rắn chắc .
Còn nữa... Dường như... Giữa hai chân, có một dị vật đụng vào nàng, hừng hực mà nóng bỏng.
Đột nhiên bừng tỉnh, Duẫn Ngọc nhớ tới trên người mình là một nữ tử còn thanh xuân, hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ, hắn cảm nhận xúc cảm trước ngực nàng, nhìn cổ nàng trơn bóng , đầu vai mượt mà, cánh tay như ngọc khoát lên trên ngực của hắn , da thịt sáng tỏ không rảnh, bên mắt phượng còn lưu lại thủy quang (ý là nước mắt đó), quyến rũ lưu loát kinh người, thế nhưng dưới thân thể hắn lại có phản ứng, sắc mặt hắn đỏ lựng, đột nhiên đẩy Tuyết Nhan ra một phen, nhanh như chớp, biến mất ngay trước mặt nàng.
Đáng thương Tuyết Nhan bị hắn ném xuống đất, trời đất quay cuồng, cái mông ngồi ở trên tảng đá cứng rắn, gần như sắp vỡ ra mấy cánh hoa!
Hít một hơi thật sâu, hắn có lầm không, mặt đỏ hẳn là nàng phải không? Chạy trối chết cũng là nàng có phải không?
"Thật sự là không hiểu thương hương tiếc ngọc, cũng không nói một tiếng liền ném ta xuống dưới." Tuyết Nhan nhe răng nhếch miệng nói.
Tuy rằng mông rất đau, nhưng ánh mắt vẫn không có chịu tội, mặc dù Duẫn Ngọc chạy nhanh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn thấy được thân thể cao ngất của hắn , hai chân thon dài, mông vểnh lên, mà mới vừa rồi nàng quấn lên eo hắn, dường như giữa hai chân có một cảm giác rất chân thật !
"Dáng người không tồi!" Bốn phía vắng vẻ không tiếng động, nàng một mình lầm bầm lầu bầu, trong đầu bóng dáng thon dài của Duẫn Ngọc vẫn chưa phơi đi !
Duẫn Ngọc phù phù nhảy vào trong nước, tim hắn dần đập nhanh hơn, dưới ánh trăng, ở trong nước bóng của hắn bị kéo rất dài.
Cách đó không xa bỗng nhiên có tiếng người: "Đáng tiếc! Đáng tiếc! Xem ra ta bỏ lỡ cái gì?"
Ngoái đầu nhìn lại vừa thấy, lại thấy nam tử mặc quần áo xanh lơ ngồi trên tảng đá, da thịt như tuyết, cánh môi mỏng, dung nhan phong tình vạn chủng, quần áo không chỉnh chu, xương quai xanh lúc lộ lúc không lộ, thân hình lại như ngọc được khắc tinh xảo.
Hắn tươi cười giảo hoạt, một bộ dáng đang chờ xem kịch.
"Thấy đáng tiếc, vì sao ngươi không đến?"
Tuy nói như vậy, Duẫn Ngọc cũng là khẩu thị tâm phi[1], may mắn Mộ Dung Thanh Li chưa cùng đi, nếu để cho hắn đụng tới một màn kia, ngày sau mặt mũi của hắn vứt đi chỗ nào ?
[1]miệng nói 1 đường, tâm nghĩ 1 nẻo
Mộ Dung Thanh Li nghiêng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt xẹt qua ý cười nhàn nhạt, lý do không đi rất đơn giản, chưa đến thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không dễ dàng ra tay, nếu để mình trần như nhộng chạy tới , như vậy sao hắn không chậm rãi mặc quần áo, chuẩn bị vạn toàn cho tốt , hắn làm việc trầm ổn, bối rối là vu sự vô bổ.
Nhưng thật ra Duẫn Ngọc, thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bỗng nhiên, hắn liếc mắt nhìn giữa khố (ý là háng đó) Duẫn Ngọc một cái, cười như không cười nói: " quả nhiên tắm ôn tuyền không tệ, có thể làm cho người ta nhất trụ kình thiên[2], kim thương bất đảo[3], xem ra ta nên thường tới đây tắm."
[2] 1 gậy chống trời.
[3] thuật thương không gãy
*roseila: “ Hai từ chú thích trên của anh Li hình như đang ám chỉ cái í của anh Ngọc, giống như anh Li đã biết tất cả…”
Duẫn Ngọc nóng lên , mặt bỗng dưng hồng ửng.
Thân mình dần dần lắng xuống, thẳng đến khi cổ đã hoàn toàn nhập vào trong nước, chỉ hận nước suối này vì sao không lạnh thấu xương như băng.
Mộ Dung Thanh Li cười, nhìn về phía rừng cây cách đó không xa, thản nhiên nói: "Đáng tiếc cơ hội không nhiều lắm, ngày mai... Chúng ta cũng nên quay về Vô Cực Môn !"
Hắn nói đúng, làm đệ tử trong mười vị trên bài danh, mỗi tháng bọn họ đều phải trở lại Vô Cực Môn một lần, nhưng mà trong Vô Cực Môn rất tôn trọng thực lực , đối với người không có năng lực mà nói, ngay cả sau lưng có bối cảnh khổng lồ duy trì, ở trong Vô Cực Môn cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
"Sau khi trở về, muội muội của ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng, chúng ta lực bất tòng tâm."bên môi Mộ Dung Thanh Li nhếch lên một chút xuân sắc, hoa quang liễm diễm.
Duẫn Ngọc gật đầu, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình, sau khi trở lại Vô Cực Môn, do thực lực Tuyết Nhan cách xa với hắn, chỉ sợ rất khó gặp lại, mà kiếp sống hộ vệ của hắn cũng dừng tại đây.
Suy nghĩ đến tận đây, ánh mắt của hắn phiêu xa, mà mảnh rừng cây kia đã không có bóng dáng của nàng.
Không biết tương lai, không có hắn bảo hộ, nàng sẽ như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
33 chương
80 chương
12 chương
345 chương