Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 389 : Thêm phiền

Editor:HamNguyet Sáng sớm, ánh sáng trắng nhạt không có độ ấm chiếu vào trong phòng.Gió thổi qua, lá cây ngoài cửa sổ chạm vào nhau tạo lên thanh âm rào rạt. Ánh sáng trắng nhạt mỏng như cánh ve phủ lên cành lá tạo thành bóng đen, dưới ánh mặt trời trở nên trong sáng như hắc bảo thành. Bạch Y từ ngoài cửa sổ vô thanh vô tức lặng yên phóng vào, mâu quang tối đen thâm thúy nhìn tiểu nhân nhi nằm trên nhuyễn tháp. Tần Lạc Y nhắm mắt, mái tóc đen nhánh rối tung trên gối đầu màu trắng, khuôn mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp mê người. Trên má có ráng màu hồng nhàn nhạt, mi mắt cong cong, phượng mâu tinh xảo, cái mũi khéo léo, môi đỏ mọng phấn nộn...Trong kiều mị lộ ra một tia hồn nhiên, một đôi cánh tay tuyết trắng lộ ngoài chăn huyền sắc, chăn trên người rất hỗn độn, dáng người lả lướt lộ ra ngoài chăn phân nửa. Nhẹ nhàng nhếch môi một cái, con ngươi tối đen có quang mang cực nóng xẹt qua, Bạch Y nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt nàng, khẽ cười nói: "Vị rượu nặng như vậy, xem ra đêm qua uống không ít rượu a." Nhanh chóng thu tay về, nhìn thoáng qua tiếng người xa xa ngoài cửa sổ, lại thu hồi ánh mắt. "Ngô." Tuy rằng Tần Lạc Y ngủ rất sâu, nhưng dù sao tu vi hiện tại cao thâm, qua vài canh giờ, ẩn ẩn cảm giác được có gì đó phất qua trên mặt, còn có một chút hơi thở quen thuộc quay chung quanh chính mình, nhẹ ngâm một tiếng, nàng chậm rãi mở to mắt ra. Đập vào mắt là ánh sáng ngoài cửa sổ nghiêng vào, đầu hỗn loạn, dùng sức trừng mắt nhìn, lúc này mới thấy rõ ràng đây là gian phòng của ca ca Tần Thiên, mình đêm qua uống rượu, liền trực tiếp ngủ ở nơi này. Nàng ôm chăn ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình nàng, y phục hỗn độn phân tán trên nhuyễn tháp, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ tiến vào, quét qua cánh tay, nàng cúi đầu rũ mắt nhìn trên người, lúc này mới phát hiện trên người chính mình mặc cái yếm, nhịn không được xoa đầu còn mê mang, cẩn thận hồi tưởng, đêm qua nàng cảm thấy thực nóng, hẳn là uống rượu gây ra, sau đó mơ hồ đem ngoại sam cởi ra, cũng may vẫn còn tiết khố. Nơi này không phải phòng chính mình, nếu tỉnh, nàng liền không ở lại, trực tiếp từ trên giường nhảy lên, cầm lấy quần áo, mặc vào rất nhanh, mở cửa đi ra ngoài.Từ xa nghe được trong đình có tiếng người, thanh âm kia rất quen tai, là thanh âm Tần Thiên cùng phụ thân. Nàng hướng trong đình đi đến, đi một nửa, lại lui trở về, thở nhẹ một hơi, vị rượu trong miệng còn đậm, nghĩ đến cứ qua đi như vậy, khẳng định phụ thân biết nàng đêm qua uống rượu, đến lúc đó hỏi nàng uống ở nơi nào, uống với ai, có lẽ phải cố sức giải thích một phen. Ý niệm vừa động, nàng lấy từ trong trữ vật giới ra một viên thanh tâm ngưng thần đan dược nuốt xuống, lại điều động linh lực toàn thân, vận hành hai chu thiên, ý nghĩ thanh tỉnh lại, miệng không có vị rượu gì. Một tiếng đẩy cửa vang lên, cùng với tiếng đẩy cửa vang lên, là thanh âm nữ tử nói chuyện, nàng quay đầu vừa thấy, là nương cùng đại bá mẫu Đào Hương Ngưng cùng nhau đi vào trong viện. Đào Hương Ngưng vừa nói chuyện một bên cười khẽ. Thanh âm ép rất thấp, nhưng lấy tu vi Tần Lạc Y, cho dù đè thấp thanh âm, nàng vẫn có thể nghe rõ. "Hai người kia a...Ai, giấu thật kĩ, nếu không phải ta cùng Mặc Nhi đột nhiên đến đây, thật đúng là không biết bọn họ cư nhiên...Ha ha, lần trước ngươi còn nói Trấn Nam Vương lo lắng nhi tử tình đậu chưa khai, chỉ lo tu luyện, hiện tại tốt lắm, phu thê hai người liền đem tâm đặt trong bụng đi thôi." Nói tới đây, làm như nghĩ đến chuyện tình vô cùng buồn cười gì, Đào Hương Ngưng cười rộ lên. Tạ Như Yên khẽ thở dài một hơi gật gật đầu, mâu quang có chút phức tạp: "Thật không nghĩ tới người Thiên nhi thích dĩ nhiên là Y nhi...Chúng ta đều thực ngoài ý muốn." Mâu quang Đào Hương Ngưng chợt lóe, mở miệng nói lần nữa: "Ngươi nói với ta như vậy, có phải ngươi đã sớm nhìn ra...Tần Vương gia...Có phải không hy vọng bọn họ ở bên nhau hay không?" "Sao có thể? Tuy rằng bọn họ là huynh muội, dù sao không có quan hệ huyết thống, hiện tại thân thế Y nhi thiên hạ đều biết, nếu bọn họ yêu thích lẫn nhau, sao Vương gia có khả năng phản đối? Không phải ta sớm biết rõ, thời điểm ngày hôm qua ta đi xem Y nhi vừa lúc thấy được ngọc bội gia truyền nguyên bản cấp Thiên nhi ở trên tay Y nhi, ta mới ẩn ẩn nhận ra, lúc trước Vương gia cấp ngọc bội, chính miệng nói qua cho hắn, ngọc bội kia lưu lại cho tức phụ tương lai của Tần gia." Tần Lạc Y ngẩn ra. Lập tức dở khóc dở cười. Nguyên lai ngọc bội kia truyền cho tức phụ tương lai của Tần gia, nương nàng nhìn đến trên tay nàng, hiểu lầm Tần Thiên thích nàng...Xem ra nàng vẫn nên chọn thời gian, đem bí mật ngọc bội lộ ra mới được. "Nguyên lai là như vậy, mấy ngày nay ta xem Y nhi tâm thần không yên, có chút khác thường, xem ra hôn kỳ càng gần, hai người này ngượng ngùng nói ra, nên mới như vậy, dù sao cũng làm huynh muội hai mươi mấy năm, hoàn hảo chúng ta phát hiện sớm, không biết hai người này còn rối rắm không được tự nhiên tới khi nào." Đào Hương Ngưng cười lên tiếng, nhưng thanh âm vẫn ép tới rất nhỏ. Tạ Như Yên lắc lắc đầu, cũng cười, hai người tiếp tục đi về phía trước, đi phương hướng, đúng là sân viện Tần Lạc Y vừa đi ra. Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút. Hai người này thật sự vô cùng khai sáng, đối với độ tiếp tu ngụy huynh muội luyến cao như thế cao. Muốn nhảy ra giải thích một phen, trong tai nghe được thanh âm trong đình phía trước, nàng hơi trầm ngâm, xoay người hướng tới trong đình phóng qua. "Cũng may còn chưa phát thiệp mời kết hôn, việc này dễ làm, liền đem tên ngươi thêm lên là được." Là thanh âm phụ thân nàng: "Về sau nhớ kỹ, đừng uống rượu như vậy nữa, tiểu tử ngươi, không chỉ chính mình uống, còn không khuyên muội muội ngươi, việc này cần mượn rượu giải sầu sao, ta và nương ngươi chính là người không nói đạo lý như vậy sao? Cũng may đêm qua người vào là Tần Mặc cùng bá mẫu Y nhi, bằng không nếu bị những người khác biết, lan truyền ra ngoài..." Nói tới đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái. "Phụ thân ngài hiểu lầm, đêm qua chúng con chỉ uống rượu, muội muội uống rượu say lưu lại nghỉ ngơi cả đêm mà thôi." Tần Thiên giải thích nói, có lẽ vì nguyên nhân uống rượu, trong thanh âm mang theo một cỗ khàn khàn khác thường. Nghe được Tần Thiên giải thích, Tần Lạc Y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tần Lăng Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Thiên một cái: "Phải, đêm qua không có chuyện gì." Lời tuy nói như thế, nhưng thần sắc trên mặt rõ ràng không tin. Trên mặt Tần Thiên hiện lên một chút thất bại. "Phụ thân..." "Thiên nhi, nếu ngươi đã đưa ngọc bội gia truyền cho Y nhi, chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm, kỳ thật ngươi không thích nàng, hoàn toàn không muốn hôn lễ này?" Thanh âm Tần Lăng Vân trêu tức truyền đến lần nữa. Trong đình một trận im lặng. Tần Lăng Vân nhanh chóng rời đi. Chờ phụ thân rời khỏi đình, Tần Lạc Y từ một bên đi ra, nàng hơi mím chặt môi, nhìn Tần Thiên đứng trong đình. Lúc này mặt trời đã biến thành màu vàng, nghiêng nghiêng từ trên đình chiếu xuống, ánh nắng màu vàng xuyên qua tàng cây, trên mặt đất hiện ra dấu vết loang lổ. Nghe được tiếng bước chân, Tần Thiên nhìn lại đây. Liếc mắt một cái liền thấy được Tần Lạc Y. "Muội...Đều nghe được?" Tần Thiên nhìn nàng mở miệng, thanh âm càng thêm khàn khàn, mâu quang dị thường thâm thúy, thậm chí mang theo một chút sáng quắc hiếm thấy. Gió thu thổi qua, cành liễu ngoài đình lay động, từng đoá hoa trắng hương thơm ngào ngạt rơi đầy đất, che kín đá cuội trải thành đường mòn. Hắn đi tới chỗ Tần Lạc Y, một thân y phục màu trắng, không nhiễm bụi trần, tuấn mỹ vô trù. "Đến tột cùng đêm qua xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc Y nhìn hắn trực tiếp mở miệng hỏi, rõ ràng đầu không đau hiện tại lại cảm thấy co rút đau đớn, bất quá một buổi tối mà thôi, vì sao tất cả mọi người đều cho rằng nàng cùng Tần Thiên là một đôi? Càng làm cho nàng cảm thấy bất khả tư nghị là, lời phụ thân nói vừa rồi, vì sao Tần Thiên không phủ nhận...Chẳng lẽ hắn thật sự thích chính mình sao? Ý nghĩ như vậy chỉ chợt lóe mà qua, nàng nhanh chóng đem ý tưởng này quăng ra ngoài. Tần Thiên thích nàng? Sao có thể! Bọn họ là huynh muội. Trong mắt Tần Thiên hiện lên một chút u quang, sau đó mở miệng nói: "Đêm qua muội say đau đầu, vừa lúc Tần Mặc cùng đại bá mẫu muội cùng nhau lại đây, nghe được một ít thanh âm, sau đó liền hiểu lầm." Tần Lạc Y xoa đầu. Cố gắng hồi tưởng. Đêm qua nàng không dùng linh lực bức rượu ra, lại uống rất nhiều rượu tác dụng chậm nhưng lớn, hỗn loạn, không chỉ cảm thấy thân mình nóng rực, còn cảm thấy đau đầu, sau đó nàng nhớ rõ Tần Thiên giúp nàng xoa thái dương. Nàng lại giơ tay lên.bTrên ngón tay nàng có một ngọc giới xanh ngọc thập phần xinh đẹp, nàng còn ẩn ẩn nhớ rõ, đêm qua Tần Thiên nói mới được đến, muốn tặng cho nương nàng, khi lấy ra, nàng tò mò đùa nghịch một phen, sau đó muốn tháo xuống, lại phát hiện đeo lên thực dễ dàng, lấy xuống không dễ.....Kỳ thật đeo vào thực thoải mái, không khó chịu, sau đó dứt khoát không tháo xuống, lúc trước hai người luôn luôn nói chuyện, uống rượu, ăn đồ ăn, sau đó không còn cái gì nữa. Đưa tay muốn tháo ngọc giới xuống. Rất dễ dàng lấy xuống dưới...Xem ra quả nhiên đêm qua say quá, chỉ sợ Tần Thiên cũng say, nên tay chân vụng về không tháo ra được. Nàng đem ngọc giới gỡ xuống đưa cho Tần Thiên, cười nói: "Ngọc giới thoạt nhìn xinh đẹp, đeo lên thoải mái, đưa cho nương, nương nhất định sẽ thích." Tần Thiên đưa tay nhận lấy. Không chỉ tiếp được ngọc giới, còn thuận tay giữ tay nàng lại. Trong lòng Tần Lạc Y mạnh mẽ chấn động. Chỉ cảm thấy Tần Thiên giữ chặt tay chính mình vô cùng nóng rực. Dĩ vãng cũng liền thôi, hai người không phải chưa từng chạm tay, lúc này cảm thấy rất khác thường, hơn nữa lời nói giữa nàng cùng Tần Thiên đêm qua đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Nhớ lại tất cả nàng có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng...Lời nói ái muội như vậy, trách không được sẽ bị người hiểu lầm! Nàng cố tình lơ đãng tránh khỏi tay Tần Thiên, sau đó cười nói: "Muội đi theo bọn họ giải thích." Xoay người hướng trong viện đi đến. Mâu quang Tần Thiên tối sầm lại, nhưng vẫn nhấc chân đi theo nàng cùng nhau hướng trong viện, nhìn bóng dáng Tần Lạc Y mềm mại bên người. Mới vừa đi vào trong viện, đám người Phượng Phi Ly đến đây, đi theo bọn họ cùng nhau đến, còn có Đoan Mộc Trường Anh vài ngày khôn gặp. Trên mặt Phượng Phi Ly mỉm cười, nhưng ý cười kia hiển nhiên không đạt tới trong mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Tần Lạc Y, sau đó nhìn về phía Tần Thiên. Ánh mắt những người khác đều dừng trên người Tần Thiên, nhưng không ai nói chuyện, trong lúc nhất thời không khí trong viện có chút quỷ dị. Tần Lạc Y nhìn về phía Tần Mặc. Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh xẹt qua trên mặt mọi người, đột nhiên đi đến bên người Tần Thiên, vỗ thật mạnh lên vai hắn một chút, cười khẽ ra tiếng: "Trách không được lúc trước ngươi cùng Lạc Y trúng nhiếp hồn thuật của Kim Đông Nhan, hắn ta muốn các ngươi ở bên nhau về sau cả đời đều không thoát khỏi tâm ma, mấy ngày nay thấy ngươi tuyệt không lo lắng, nguyên lai...Ha ha, có phải ngươi đã sớm biết Y nhi không phải muội muội ngươi đúng không? Mau nói cho chúng ta nghe, ngươi thích nàng khi nào?" Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại, ánh mắt từ trên người Tần Mặc rời đi, có chút giật mình trừng mắt Đoan Mộc Trường Anh. Lúc trước trúng nhiếp hồn thuật không chỉ có nàng cùng Tần Thiên, còn có Đoan Mộc Trường Anh, không nghĩ tới hắn vào lúc này nói ra việc này, tiếu nhan nháy mắt biến sắc, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ. "Trúng nhiếp hồn thuật...Cho các ngươi vĩnh viễn có tâm ma?" Ánh mắt Sở Dật Phong tối đen hơi nheo lại, ánh mắt dao động trên mặt Tần Lạc Y cùng Tần Thiên. Trong mắt Tần Lạc Y có tia xấu hổ không tránh được ánh mắt hắn, trong lòng nhất thời minh bạch, chỉ sợ Đoan Mộc Trường Anh nói thật. Tần Lạc Y nhịn không được âm thầm thở dài một hơi, hiện tại chỉ sợ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Sự thật chứng minh nàng không phải buồn lo vô cớ. Có câu nói kia của Đoan Mộc Trường Anh, không có người tin tưởng chân tướng nàng cùng Tần Thiên thanh bạch, cho dù nàng lén giải thích cho Đào Hương Ngưng, Đào Hương Ngưng chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lôi kéo tay nàng nói một hồi phải phụ trách, còn nói hai người không có quan hệ huyết thống, bọn họ căn bản không cần cố kỵ cái khác, tất cả chuyện tình đã xử lý tốt, về sau bọn họ chỉ cần vui vẻ ở bên nhau là được, làm cho Tần Lạc Y thập phần vô lực. "Chuyện tình nhiếp hồn thuật, ngươi đi giải thích rõ ràng cho ta." Mắt thấy hôn kỳ còn gần hai tháng, Tần phủ bắt đầu viết thiệp mời, qua vài ngày sẽ gửi thiệp mời ra ngoài, Tần Lạc Y tìm Đoan Mộc Trường Anh, tức giận nói với hắn. Thật sự được việc không đủ, bại sự có thừa, người này còn chưa biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã đem chuyện tình lúc trước nói ra, hơn nữa nói như thật như giả, làm cho người ta không hiểu lầm cũng khó, có đôi khi nàng thực hoài nghi hắn cố ý. Đoan Mộc Trường Anh nhíu mày: "Giải thích? Nàng kêu ta giải thích cái gì, chẳng lẽ nàng muốn ta nói cho bọn họ nàng không trúng nhiếp hồn thuật? Đây không phải nói dối sao...... Lạc Y, rõ ràng hai người đã ở bên nhau, mọi người đều biết, bá phụ bá mẫu không phản đối, Tần lão gia tử bọn họ không phản đối, đến tột cùng nàng còn muốn phủ nhận cái gì?Chẳng lẽ...Là Phượng Phi Ly bọn họ không đồng ý?" Nói xong hắn xoa cằm hoàn mỹ, ánh mắt hơi híp lại.