Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 386 : Ngoài ý liệu

Editor:HamNguyet Giản Ngọc Diễn từ nơi xa mà đến, bóng dáng thon dài nháy mắt dừng bên cạnh hồ sen, nhìn Bạch Y ở đây, cũng không ngoài ý muốn, tuấn nhan mỉm cười, hai người cười đánh thanh chào hỏi. Nghe nói việc Bạch Y, Giản Ngọc Diễn chỉ hơi nhíu mày, sau đó nâng tay lên thân mật xoa nhẹ mái tóc Tần Lạc Y, trên mặt không có không vui: "Nàng thích là tốt rồi." Một chút ý tứ phản đối đều không có. Tần Lạc Y thấy thế, khóe mắt hung hăng co rút, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Giản Ngọc Diễn, còn tưởng rằng hắn cố tình hào phóng nói như thế, nào biết rằng trong mắt hắn trước sau như một tối đen sáng ngời, thật sự không có chút bất mãn cùng miễn cưỡng. Nhất thời có xúc động muốn vỗ trán. Hơi suy tư, trong lòng liền hiểu được, lời Bạch Y nói muốn gả cho chính mình lần trước đã truyền khắp, hơn nữa lúc trước Giản Ngọc Diễn cũng ở đó, khó trách hắn một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hơn nữa nhìn bộ dáng hắn như vậy, rõ ràng nghĩ đến chính mình thích Bạch Y, thú Bạch Y là chuyện tình rất vui lòng, nên mới sảng khoái nói chỉ cần chính mình thích là tốt rồi. Nàng âm thầm thở dài thật sâu một hơi, trong một góc sâu nhất đáy lòng trở nên mềm mại, mặc kệ lúc trước ở Thánh Long đại lục, hay sau này ở Bồng Lai tiên đảo, Giản Ngọc Diễn đối xử với nàng thật sự rất tốt. Mọi việc đều theo nàng, nhân nhượng nàng, thậm chí hiện giờ nghe nói nàng muốn thú thêm một nam nhân, chỉ cần nàng thích liền không chút phản đối. Nhưng lần này hắn hiểu sai ý chính mình, nàng rõ ràng muốn mượn lời hắn đến cự tuyệt Bạch Y. Bạch Y nghe vậy rất cao hứng. Ánh mắt dị thường sáng ngời, mang theo vui sướng không dấu được, tuấn nhan dưới ánh mặt trời chiếu xuống có vẻ càng thêm tao nhã mê người, trong mắt xinh đẹp tản ra nồng đậm ấm áp, như một cái đầm thâm tình mỉm cười nhìn nàng. Tần Lạc Y bị hắn nhìn chăm chú có chút miệng khô lưỡi khô, tim đập hơi mất tần suất. Có lẽ trước kia Bạch Y đối với nàng ôn nhu, lại chưa từng dùng ánh mắt rõ ràng như thế nhìn nàng, đừng nói nàng, chỉ sợ bất luận kẻ nào bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú như vậy, đều không thể bảo trì lạnh nhạt. Nàng âm thầm hít sâu hai khẩu khí, quyết định lúc này không mang Bạch Y đi tìm ba người kia, có chút lời nói nàng vẫn nên lộ ra trước mới tốt. Giản Ngọc Diễn cố ý đến tìm Tần Lạc Y: "Đại sư huynh hôm nay đi săn mấy con gà rừng, thỏ hoang, chuẩn bị lột da nướng ăn, còn làm gà đắp đất, nghĩ đến hiện tại đã chín không sai biệt lắm." Tần Lạc Y đang muốn tìm cớ mang Bạch Y đi, hắn vừa nói lời này, không lấy cớ được, chỉ phải đi theo Giản Ngọc Diễn. Bạch Y tự nhiên cũng đi theo. Phượng Phi Ly không ở Khai Dương thành, mà ở trên Tuyết Ngọc sơn cách Khai Dương thành gần vạn dặm, đỉnh núi nơi đó quanh năm bốn mùa tuyết đọng, ngọn núi mỹ lệ tuyệt trần,dưới chân núi bốn mùa như xuân, sinh trưởng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, có không ít hồ nước dòng suối, thác nước sơn tuyền, là một chỗ thắng dịa hưu nhàn du lãm. Không chỉ Phượng Phi Ly, Sở Dật Phong cùng Đoan Mộc Trường Thanh cũng ở đó. Phượng Phi Ly một thân cẩm bào màu đỏ diễm lệ, thập phần tùy ý ngồi trên mặt đất, hơi cúi người, hai tay không rảnh rỗi, không ngừng lật giá nướng trước mặt, một cỗ hương khí nồng đậm tràn ra, quả nhiên sắp chín. Đoan Mộc Trường Thanh xử lý mấy con cá nhỏ màu bạc, Sở Dật Phong không động thủ, mà dựa trên một thân cây đại thụ, trên tay cầm một phen chủy thủ, thập phần chuyên chú tước cây gậy trúc lớn như ngón tay cái, nhìn dáng vẻ muốn làm sáo trúc, trên cây gậy trúc đã đục vài lỗ nhỏ. Nhìn bọn họ đến, Phượng Phi Ly hướng bọn họ vẫy vẫy tay, mắt hoa đào dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang liễm diễm: "Tới vừa lúc, đợi lát nữa lập tức có thể ăn." Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh dừng trên người Tần Lạc Y, mâu quang trong trẻo lạnh lùng phút chốc nhu hoà, ngay cả đường cong trên mặt cũng nhu hòa xuống. Sở Dật Phong từ dưới tàng cây đi tới, mỉm cười cầm sáo trúc trên tay đưa tới tay nàng: "Tặng cho nàng." Cây sáo vào tay bóng loáng nhẵn nhụi, dị thường ôn nhuận, dùng ngọc trúc làm sáo, ngọc trúc là vật khó có được, hai ngày trước nàng ngẫu nhiên nhìn thấy người ta có một cây, mặc dù không hoa lệ nhưng thập phần tươi mát tao nhã, so với sáo ngọc tinh xảo điêu tạc càng có một phen ý tứ hàm xúc khác, chẳng qua nhìn nhiều hai lần mà thôi, không nghĩ tới Sở Dật Phong để tâm, thời gian ngắn ngủi vài ngày liền đi tìm ngọc trúc đến làm sáo. "Thích không?" Nhìn Tần Lạc Y cụp mắt xuống, ngón tay tinh tế như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve sáo trúc, Sở Dật Phong có chút chờ mong nhìn nàng. Tần Lạc Y nâng mắt lên, nhướng mày cười."Thích." Sau đó trực tiếp đem sáo trúc để sát vào bên môi, thổi khúc cao sơn lưu thuỷ. Khúc âm khi thì hư vô mờ mịt, khi thì kiên cố không di, xúc động lòng người. Tựa như mùi hương thơm ngát chậm rãi tẩm nhập nội tâm, đem dục niệm gột rửa sạch sẽ. Gió hơi thổi bay vạt áo tinh xảo trên người nàng, vạt áo bay bay, nhẹ nhàng phiêu dật, làn da tuyết trắng như bạch ngọc, một đầu tóc đen bóng như tơ lụa chải thành búi tóc xinh đẹp sau đầu, kim bộ diêu phức tạp tinh xảo theo động tác nàng thổi sáo lay động, phong tình vô hạn, thiên kiều bá mị. Tiếu nhan trắng nõn thiên sinh lệ chất, giống như thiên tiên, mắt sáng hữu thần, hàm kiều mang tiếu, xinh đẹp như từ trong họa bước ra. Thắt lưng màu trắng thêu đóa mẫu đơn yêu diễm, xứng với vòng cổ hoả huyễn thạch đẹp đẽ quý giá, mặc dù không nhìn thấy phong cảnh mê người bên trong cũng dẫn không ít người vô hạn mơ màng. Sở Dật Phong nhất thời nhìn xem có chút ngây ngốc. Nếu không phải còn có một chút lý trí, biết hiện tại là ban ngày ban mặt, chung quanh không chỉ có một mình hắn, hắn thật sự muốn hung hăng kéo nàng vào trong lòng, hảo hảo yêu thương một phen. Sau một lát, trong không khí đột nhiên truyền đến một cỗ hương vị tiêu hồ nồng đậm, hơn nữa hương vị kia càng ngày càng đậm. Tần Lạc Y ngửi được hương vị, hồ nghi ngừng lại, nhìn về phía Phượng Phi Ly nướng thỏ hoang, một đôi mắt hoa đào hẹp dài nhìn nàng chăm chú, tuấn nhan yêu nghiệt dưới ánh lửa chiếu rọi hiện ra vài phần tà mĩ khác thường. Nhìn Tần Lạc Y ngừng lại, hắn chớp mắt nhìn, bạc môi hoàn mỹ hiện lên ý cười: "Y nhi, nàng mới thổi một nửa, tiếp tục thổi..." Thanh âm trầm thấp cực kỳ mị hoặc. Đoan Mộc Trường Thanh nhìn hắn một cái, đột nhiên xuy một tiếng bật cười. "Đại sư huynh, con thỏ!" Tần Lạc Y có chút không biết nói gì, vị hồ tiêu trong không khí càng đậm, hắn cách gần như vậy, chẳng lẽ một chút đều không ngửi được sao? Cuối cùng Phượng Phi Ly hồi thần lại. Nhớ tới chính mình đang nướng thỏ. Thấp chú một tiếng, cúi đầu vừa thấy, thời gian một lát bị Tần Lạc Y thổi sáo cùng dáng người tuyệt mỹ mê đảo, đã quên trên tay đang nướng thỏ, con thỏ nguyên bản sắp chín trở nên cháy đen, hơn phân nửa không thể ăn. Sở Dật Phong không khách khí cười ra tiếng, trong mắt tà tứ lộ vẻ cười nhạo: "Ngươi chuẩn bị hôm nay liền cho Y nhi ăn thứ này sao?" Cũng may Đoan Mộc Trường Thanh xử lý cá còn chưa kịp đặt lên giá nướng, bằng không sợ là sẽ biến thành cá than. Phượng Phi Ly bị giễu cợt liếc Sở Dật Phong cùng Đoan Mộc Trường Thanh một cái, trực tiếp ném một con cho Sở Dật Phong, lại ném một con cho Đoan Mộc Trường Thanh vừa rồi cười nhạo hắn: "Cái này không phải cho Y nhi, là ta cố ý chuẩn bị cho hai người các ngươi." Sở Dật Phong đầu đầy hắc tuyến:"Ngươi vẫn nên lưu trữ cho chính ngươi ăn đi." Cùng Đoan Mộc Trường Thanh đem thỏ nướng ném vào một bên, Phượng Phi Ly không quan tâm bọn họ, tươi cười vẫy Tần Lạc Y đi qua, lấy hai con thỏ đã xử lý tốt một bên ra, một bên nướng một bên cùng nàng nói chuyện: "Ta làm theo phương pháp trước kia của nàng, trong chốc lát nàng nếm thử hương vị xem như thế nào." Đoan Mộc Trường Thanh đem cá đặt lên giá nướng. Bạch Y đang cùng Sở Dật Phong nói chuyện. Khoé mắt Tần Lạc Y liếc nhìn Bạch Y một cái, tim đập hơi gia tốc, Bạch Y nhận thấy ánh mắt nàng đánh giá, mâu quang chợt lóe, hướng về phía nàng mỉm cười, cho nàng một ánh mắt yên tâm, đem tất cả giao cho hắn. Trong lòng Tần Lạc Y bị kiềm hãm. Lúc này nàng cách Phượng Phi Ly gần nhất, nghĩ rằng cho Phượng Phi Ly chút ám chỉ, nhưng Bạch Y an vị đối diện nàng, chỉ sợ Bạch Y thu hết thần sắc nàng vào đáy mắt. Về phần truyền âm nhập mật. Nàng căn bản không dám thử, tu vi Bạch Y quá mức biến thái, truyền âm nhập mật tám phần không thể gạt được hắn. Nàng có chút không yên lòng giúp đỡ Phượng Phi Ly lật đồ trên giá nướng. Giản Ngọc Diễn ngồi bên người nàng, lặng lẽ ghé sát vào bên tai nàng nhỏ giọng an ủi: "Nàng không cần quá lo lắng, yên tâm, Đại sư huynh bọn họ sẽ giống ta tiếp nhận Bạch Y." "Các người nói nhỏ gì vậy? Nói gì mà chúng ta không thể nghe." Sở Dật Phong nhìn hai người dựa vào quá gần, nhíu mày nói. Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh chỉ rũ mắt không thấy một màn như vậy nghe thấy, cũng ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ, Giản Ngọc Diễn lơ đãng nhẹ nhàng nhéo cánh tay nàng, hướng về phía nàng thì thầm một câu: "Ta tới nói." Biết Bạch Y muốn gả cho Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau đó lại bất động thanh sắc cúi đầu xuống, tiếp tục lật đồ nướng trong tay. Trong lòng Tần Lạc Y buông lỏng. Nàng biết hai người này sẽ không đồng ý, xem ra hôm nay có thể hoàn toàn đánh mất ý tưởng Bạch Y muốn gả cho nàng, chính Bạch Y tự mình nói, chỉ cần trong bọn họ có một người không đồng ý, việc này liền từ bỏ. "Liền việc này, cũng đáng các người ở nơi này kề tai nói nhỏ?" Sở Dật Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Lạc Y, lại nhìn Bạch Y: "Việc này chúng ta đều biết, bất quá dùng Trung vực làm sính lễ...Trách không được ngày đó ngươi rõ ràng không muốn Trung vực, cuối cùng lại đổi ý, nguyên bản ta còn nghĩ ngươi không kiên nhẫn theo chân bọn họ, không nghĩ tới lại đánh chủ ý này." Tần Lạc Y trừng mắt hắn, giống như phát hiện đại lục mới nhìn hắn, hiện tại Sở Dật Phong có ý tứ gì? Không phải hắn nên nhảy lên phản đối sao? Như thế nào sẽ là bộ dáng hiện tại! "Chàng không phản đối ta thú Bạch Y?" Phượng mâu Tần Lạc Y không chớp nhìn Sở Dật Phong, thanh âm bởi vì khiếp sợ mà trở nên quái dị. Bạch Y cũng không phải Giản Ngọc Diễn. Nàng chưa từng tự mình theo chân bọn họ nói qua chính mình muốn thú hắn, nàng càng cùng hắn thanh thanh bạch bạch, không có da thịt chi thân...Đương nhiên, trong Băng Vực không tính, lúc ấy bị Bạch Y ôm không phải nàng, ít nhất linh hồn không phải. "Ừ, nàng thích hắn ta như vậy sao ta có thể phản đối?" Sở Dật Phong xoa cằm, liếc nhìn nàng một cái, sau đó vừa cười nói: "Yên tâm, Y nhi, có thể ở lại bên cạnh nàng ta đã thực thỏa mãn, ta sẽ không ăn dấm lung tung." Sau khi nói xong còn hướng về phía nàng cười sáng sủa. Thật sự tiếp thu, không hề khúc mắc. Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến nhìn hắn một cái, dứt khoát không nhìn hắn, tâm thu thành một đoàn, nhìn Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh...Không có việc gì, nơi này còn hai người. "Các chàng không phản đối ta thú Bạch Y sao?" Việc đã đến nước này, nàng dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi, dù sao hôm nay nàng không hỏi Bạch Y cũng hỏi. Phượng Phi Ly nhìn nàng đột nhiên nghiêng người tới, cùng hắn đối mặt, ánh mắt không ngừng nháy với hắn. Mắt đào mắt hơi híp lại, có chút lo lắng nói: "Y nhi, ánh mắt nàng làm sao vậy, sao lại chớp lợi hại như vậy?" Đoan Mộc Trường Thanh trực tiếp ném cá nướng trên tay, cá đã nướng chín, màu vàng giòn, mùi nồng đậm: "Ánh mắt không thoải mái? Ta xem xem.Có phải bụi vào hay không?" Nướng cá cũng không làm bẩn tay hắn, thời điểm nghiêng người tới, hắn vẫn dùng tẩy thân thuật đem trên người cùng trên tay xử lý sạch sẽ, đưa tay giữ khuôn mặt Tần Lạc Y tinh xảo khéo léo, làm cho nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt nàng. Tần Lạc Y hoàn toàn hết chỗ nói. Mở to mắt cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ. Vì sao Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, hôm nay hai người đều cùng nàng không ăn ý? Không chỉ hai người bọn họ, còn có Sở Dật Phong cùng Giản Ngọc Diễn. "Đại sư huynh, ngươi nhìn lầm rồi, tiểu sư muội không chớp mắt." Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, sau đó mới lưu luyến buông lỏng tay ra. Phượng Phi Ly cười khẽ ra tiếng. Trong mắt hoa đào lóe ra sáng rọi kỳ dị: "Ta không nhìn lầm, chẳng lẽ Y nhi lo lắng chúng ta phản đối sao?...Y nhi, nàng yên tâm, không phải vừa rồi Sở Dật Phong đã nói sao, nàng thích Bạch Y như vậy, nàng muốn thú Bạch Y, chúng ta khẳng định sẽ không phản đối."