Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 320 : Đại sư huynh yêu nghiệt

Editor:HamNguyet Phượng Phi Ly xoay người ngồi dậy, hướng nàng đi tới. Trong mắt hoa đào yêu nghiệt, tình thâm lưu chuyển, ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ tiến vào, thoáng nhìn con ngươi hắn hiện lên tia lưu tinh gợn sóng, đúng là tao nhã vô hạn. "Y nhi, nàng đã trở lại." Phượng Phi Ly nhìn nàng cười khẽ, thanh âm trầm thấp mang theo mị hoặc. "Đây là phòng của ta." Nghe hắn cười khẽ gọi tên chính mình, đáy lòng Tần Lạc Y mạnh mẽ run rẩy, có một cỗ cảm giác khác thường như lông chim gãi nhẹ lòng nàng, trên mặt cố giữ vững trấn định, không để Phượng Phi Ly nhìn ra tia khác thường: "Về sau Đại sư huynh có chuyện muốn nói, vẫn nên chờ bên ngoài." Phượng Phi Ly chạy tới bên người nàng, tươi cười trên mặt không thay đổi, lúc này hai người cách xa nhau nửa thước, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn khuôn mặt tiểu nhân nhi trước mắt khiến hắn tưởng niệm không thôi. Da thịt nhẵn nhụi nõn nà, trắng nõn như ngọc, tuy rằng lúc này trên mặt không tươi cười, nhưng vẫn như đóa u lan trân quý nở rộ dưới thâm cốc, khiến cho hắn muốn hái.Một thân váy dài sa mỏng, ôm dáng người nàng lung linh càng thêm thướt tha, sau đầu cắm hai trâm ngọc phi điểu cực tinh xảo, trên lỗ tai khéo léo mang khuyên tai màu lam, ánh lên khuôn mặt nàng minh diễm như Lăng Ba tiên tử. Cùng nàng một chỗ càng lâu, càng phát hiện trên người nàng có rất nhiều sắc thái phong tình, khi cao hứng sáng lạn minh diễm, khi động tình quyến rũ hoặc nhân, khi sinh khí ngây thơ giận dữ...Còn giống như hiện tại lạnh lùng cao quý, mỗi một loại hắn đều cực yêu thích, mỗi lần phát hiện, chân tâm rung động vì nàng luân hãm thật sâu, càng nhìn càng yêu, càng yêu càng nhìn không đủ. "Phòng của nàng không phải phòng của ta sao, hai người chúng ta...Đã sớm trong nàng có ta, trong ta có nành, còn phân chia lẫn nhau?" Hắn cười khẽ, mắt hoa đào tràn quang hoa, như phượng hoàng liễm diễm. Yêu nghiệt! Tần Lạc Y vẫn thản nhiên nhìn hắn, đầu quả tim rung động càng thêm lợi hại, nhịn không được oán thầm.Nam nhân này, trước nay biết ưu thế chính mình, còn giỏi lợi dụng ưu thế làm cho nàng vì hắn trầm luân. "Lời này của Đại sư huynh sai rồi, của ngươi chính là của ngươi, của ta chính là của ta...Sao có thể kêu tuy hai mà một? Sư huynh muội chúng ta nói giỡn như vậy không có việc gì, đi ra ngoài thỉnh sư huynh nói chuyện cẩn thận, không để người hiểu lầm." Trong lòng Phượng Phi Ly bị kiềm hãm. Hiểu lầm? Nàng sợ ai hiểu lầm.Không khỏi nghĩ đến buổi chiều hôm nay nhìn thấy nàng cùng Giản Ngọc Diễn ôm nhau, hắn không bỏ qua trong mắt Giản Ngọc Diễn che dấu nóng rực. Trước kia hắn cảm thấy nam nhân này tâm cơ thâm trầm, đối với Y nhi mưu đồ không nhỏ, không nghĩ tới hắn cùng sư đệ còn có Sở Dật Phong chọc Y nhi sinh khí, thời gian mấy tháng, để cho hắn ta chui chỗ trống. "Y nhi, ta biết nàng sinh khí sư huynh mới nói lời này." Hắn nâng tay muốn chạm vào mặt nàng, còn chưa chạm đến lại chủ động thả xuống, một cỗ linh lực nhu hòa hướng trên nhuyễn tháp, đem ngọc giao thiên tàm ti trên nhuyễn tháp cuốn lại đây, nhét vào tay Tần Lạc Y, nói: "Muốn đánh muốn phạt, Đại sư huynh mặc nàng xử trí." Đánh phạt, khí cũng tiêu. Hắn muốn nàng nhanh chóng hồi tâm chuyển ý. Ánh mắt Giản Ngọc Diễn, cùng Thác Bạt Nguyên Hủ nhìn Y nhi đều làm cho hắn có dự cảm thập phần bất hảo. Ngọc giao thiên tàm ti vào tay mềm nhẹ ôn nhuận, Tần Lạc Y không quên từng bị nó trói chặt, trong mắt hiện lên chút tinh quang, nàng nhìn Phượng Phi Ly, không biết hắn muốn làm chuyện gì. Phượng Phi Ly như tráng sĩ đoạn cổ tay, hắn tháo ngọc đái trên thắt lưng, trong chớp mắt đem áo khoác ngoài rút đi, chỉ còn lại y phục trong vô cùng đơn bạc, mỏng đến mức có thể nhìn đến vòm ngực gợi cảm của hắn, nửa che nửa lộ, đúng là so với cởi hết còn yêu nghiệt mị hoặc hơn vài phần. Tần Lạc Y âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt tận lực không nhìn trên người hắn, chỉ theo dõi mặt hắn, lại nhìn nhìn ngọc giao thiên tàm ti trong tay, không hiểu được đến tột cùng hắn muốn làm gì? "Y nhi, buổi tối hôm nay, Đại sư huynh là của nàng, mặc nàng xử trí." Phượng Phi Ly cúi người lại, ghé sát vào bên tai nàng, hơi thở nóng rực ái muội quét qua lỗ tai, làm cho tâm Tần Lạc Y vốn nhộn nhạo càng thêm nhộn nhạo. Nhìn bộ dáng hắn tà tứ yêu nghiệt, lại nhìn ngọc giao thiên tàm ti trong tay, trong lòng nàng vừa động, nhớ đến chuyện lúc trước ở Thông Cẩm thành hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh trói chính mình lại, có chút giật mình. Càng nhiều là không thể tin. "Thật sự làm như thế nào cũng được?" Nàng kéo kéo ngọc giao thiên tàm ti trong tay, híp mắt lại cố tình hồ nghi nhìn hắn. "Đương nhiên, ta nói rồi mặc nàng xử trí." Phượng Phi Ly nhìn tay nàng cầm ngọc giao thiên tàm ti, ánh mắt hiện lên chút tia sáng kỳ dị, nhưng tốc độ rất nhanh, nháy mắt biến mất không thấy, cũng không làm cho Tần Lạc Y nhận thấy được. Cầm ngọc giao thiên tàm ti kia, trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên dâng lên cỗ xúc động khác thường, máu cả người tựa hồ nóng rực sôi trào, nàng nhìn Phượng Phi Ly, giống như nhìn đến bộ dáng Phượng Phi Ly bị trói mặc nàng tra tấn. "Nghĩ đến sư huynh có ngọc giao thiên tàm ti, nhất định còn chưa hưởng qua tư vị của nó đi." Nàng nhìn Phượng Phi Ly có chút không hảo ý nói. Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, sau đó lắc đầu nói: "Ta được đến thứ này không lâu, lần trước đi Bồng Lai tiên đảo mới luyện thành." Chính mình trở thành người đầu tiên nếm thử tư vị. Tần Lạc Y hừ nhẹ một tiếng."Một khi đã như vậy, sư huynh cũng nếm thử tư vị nó đi." Nhanh chóng đem ngọc giao thiên tàm ti trói lên tay hắn, chính mình ăn mệt một lần, nàng trói thập phần kỹ xảo, không lỏng không chặt, hắn muốn tự mình tránh thoát cũng không có khả năng, nhưng không xiết chặt vào da thịt, trừ phi hắn không ngừng giãy dụa. Phượng Phi Ly không rên một tiếng mặc nàng trói, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, chẳng qua Tần Lạc Y trói xong, liền tự mình đi vào nội thất, không quản hắn. Sau một lát, trong nội thất không có động tĩnh. Phượng Phi Ly nhìn cổ tay bị trói, lại nhìn cửa nội thất đóng chặt, giật mình không thôi. Lần trước ở Thông Cẩm thành Tần Lạc Y bị hắn cùng Nhị sư đệ trói lại, một đoạn thời gian rất dài trong mắt nàng đều che dấu tính kế, rõ ràng muốn trả thù, hắn còn tưởng hôm nay chính mình để nàng trói lại, nàng sẽ hảo hảo ép buộc chính mình một phen, không nghĩ tới nàng chỉ trói lại như vậy liền thôi? Hắn nhìn bóng cây ngoài cửa sổ được ánh trăng thanh lãnh che phủ, trong mắt xẹt qua chút tinh quang. Tần Lạc Y cách Phượng Phi Ly một bức tường cũng không có ngủ, nàng ngồi xếp bằng trên giường, trên tay nắm hạt bồ đề, tu luyện đến buổi sáng ngày hôm sau, rời khỏi tu luyện, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu rên ẩn nhẫn, sau đó ba một tiếng, giống như thứ gì đó rơi trên mặt đất. Hơi hơi nhíu mày, một buổi tối hắn còn không rời đi? Kỳ thật Phượng Phi Ly đánh cái chủ ý gì, trong lòng nàng biết rõ ràng. Từ trên giường nhảy xuống, sửa sang lại y phục một phen, nàng mở cửa đi ra ngoài. Đánh nát một cái bình hoa, đặt trên án kỷ cạnh nhuyễn tháp, vị trí vừa lúc gần bên chân Phượng Phi Ly, hẳn là bị hắn dùng chân đá rơi. Phượng Phi Ly nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp, áo trên người bởi vì trên nhuyễn tháp nằm một buổi tối, hơi hơi rối loạn, lộ ra vòm ngực gợi cảm hoàn mỹ, bởi vì tư thế hắn lười biếng càng thêm yêu nghiệt mê người, đẩy cửa ra liền nhìn đến mỹ nam đẹp mắt như thế, Tần Lạc Y âm thầm hít một ngụm khí lạnh, cũng may lúc trước nàng cùng hắn ở chung không ngắn, đối với hắn yêu nghiệt thoáng có sức chống cự, bằng không sẽ phải nhìn đến ngây người. Nam nhân này nhất định cố ý. "Y nhi, chào buổi sáng." Phượng Phi Ly nằm trên nhuyễn tháp, cười hướng nàng chào hỏi, tựa như không cảm giác được bộ dáng chính mình lúc này y quan không chỉnh. Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên cổ tay hắn. Thời điểm hắn nằm nghiêng người, đặt tay lên ngực, ống tay áo đơn bạc trượt xuống, không che cổ tay bị trói, có thể nhìn thấy rõ ràng, sợi dây so với đêm qua, xiết chặt hơn rất nhiều, đã xiết vào da thịt, thậm chí nàng nhìn đến cổ tay hắn sưng lên, còn có một vòng rõ tím đen. Trong lòng nàng căng thẳng. Nhìn ánh mắt Phượng Phi Ly nổi lên ánh lửa...Yêu nghiệt chết tiệt, dám dùng khổ nhục kế với nàng, chẳng lẽ hắn cho rằng chính mình sẽ không đành lòng sau? Một tu sĩ ngọc phủ cao giai, nằm một buổi tối, sẽ bị ngọc giao thiên tàm ti xiết thành như vậy? Muốn nói hắn không giở trò quỷ, nàng mới không tin. Hung hăng liếc mắt nhìn chằm chằm cổ tay hắn một cái, Phượng Phi Ly theo ánh mắt nàng nhìn lại, thấy được cổ tay chính mình lộ ra hoàn toàn, trên mặt hắn tươi cười trong nháy mắt ảo não, nhanh chóng chống người dậy, theo tư thế hắn thay đổi, ống tay áo rũ xuống che dấu cổ tay. Sắc trời mới hơi sáng mà thôi. "Đánh thức nàng sao?." Nhìn bình hoa rơi trên mặt đất, trong mắt hắn hiện lên áy náy: "Thời gian còn sớm, nếu không nàng tiếp tục trở về ngủ đi, ta sẽ không đánh thức nàng." Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên mặt hắn. Trải qua một đêm, mệt mỏi trong mắt hắn giảm bớt không ít, chân mày giãn ra, dấu vết màu xanh nhàn nhạt dưới mí mắt đã biến mất. Lửa giận trong lòng đột nhiên tiêu xuống. "Một đêm ngươi chưa về, cũng nên trở về đi." Nàng bước nhanh qua, rót một đạo linh lực vào ngọc giao thiên tàm ti trói cổ tay hắn, trong nháy mắt, ngọc giao thiên tàm ti buông lỏng, từ cổ tay hắn trượt xuống. Nhìn vết thương vừa xanh vừa đỏ trên cổ tay hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, càng hỗn loạn một tia hối hận.Đem ngọc giao thiên tàm ti ném vào lòng hắn, Tần Lạc Y mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt Phượng Phi Ly sáng quắc nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, lúc này mới đứng dậy, đem áo ngoài mặc lên người, thắt đai lưng xong, không nhìn vết thương trên cổ tay, tao nhã tiêu sái đi ra ngoài. Tần Lạc Y ẩn ở một góc, chờ sau khi hắn rời khỏi, mới đi vào phòng lần nữa, ngồi trên nhuyễn tháp Phượng Phi Ly nằm một đêm, bên trên còn dư ấm áp, mang theo cỗ hương thơm thanh nhã quen thuộc. Phượng Phi Ly đi ra khỏi sân Tần Lạc Y không xa, Giản Ngọc Diễn từ một bên đi ra, mâu quang sâu thẳm khó lường.Hắn biết Đại sư huynh Phượng Phi Ly lưu lại trong phòng Y nhi, cả đêm chưa từng rời đi. Một đạo bóng dáng huyền sắc từ ngoài viện tật bắn mà đến, nhìn thấy Phượng Phi Ly, hắn dừng lại cùng Phượng Phi Ly chào hỏi, hai người thoạt nhìn thập phần hoà thuận, mà nam tử thân huyền y kia không phải người khác, đúng là Thái tử Sở quốc Thánh Long đại lục-Sở Dật Phong. "Y nhi." Sở Dật Phong cùng Phượng Phi Ly chưa nói hai câu, liền vào phòng Tần Lạc Y, tuấn nhan mỉm cười, mang theo ngọn gió mát lạnh. Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn. Không nói gì. "Y phục trên người nên thay đổi, y  phục đặt trong trữ vật giới của ta." Sở Dật Phong đi đến bên người Tần Lạc Y. Tần Lạc Y đem trữ vật giới đưa cho hắn. Sở Dật Phong lấy từ bên trong ra bộ y phục, cười hướng nàng bỏ lại một câu: "Trấn Nam Vương phi có phong thư để ta chuyển cho nàng, cũng đặt trong trữ vật giới, nhưng bên trong có quá nhiều đồ, ta đi đổi y phuc trước, trong chốc lát sẽ đến tìm nàng." Đem trữ vật giới để vào tay nàng lần nữa, sau đó đi vào trong phòng một bên, đúng là gian phòng Tần Lạc Y ở. Tần Lạc Y có chút chán nản. Có thư cho nàng...Vì cái gì đêm qua không nói? Trong phòng vang lên thanh âm ma sát y phục, Tần Lạc Y cầm trữ vật giới của hắn trên tay, buông thần thức ra, tìm kiếm bên trong, dù nàng tìm như thế nào, cũng không tìm được. Sở Dật Phong đổi xong y phục từ trong phòng đi ra. Tần Lạc Y tìm không thấy thư bên trong quay đầu nhìn hắn, đang muốn mở miệng hỏi hắn đến tột cùng đặt chỗ nào, nhìn đến bộ dáng Sở Dật Phong, không khỏi đem lời đến bên miệng nuốt xuống.