Sư Huynh, Rất Vô Lương
Chương 310 : Thăng hoa chi lực
Editor:HamNguyet
Thiên hoả màu vàng trong bình đen Tần Lạc Y cầm trên tay cuồn cuộn không dứt, lấy thế che trời lấp đất hướng tới Kim Đông Nhan mà đi, hắc vụ toàn thân Kim Đông Nhan lượn lờ, thân thể nhanh chóng hướng tới nàng nhào lại đây, ánh mắt yêu dị lóe quang mang nhất định phải có.
Đó là Hỗn Độn Chi Nguyên trong Hoả Vực! Nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên như vậy, đủ cho tu vi hắn tấn giai đến một độ cao khủng bố, Huyền Thiên đại lục duy hắn độc tôn.
Lúc trước tu vi hắn không đủ, không thể tới gần tầng thứ mười Hỏa Vực, dù biết trong Hỏa Vực có Hỗn Độn Chi Nguyên, nhưng không cách nào thu hồi, thật vất vả đợi hắn bế quan đem tu vi tăng lên mảng lớn, suy đoán có thể tiến vào tầng thứ mười Hỏa Vực một chuyến, lại biết được tin tức Hỗn Độn Chi Nguyên mất tích, tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết.
Hắn hướng tới Tần Lạc Y xông đến, toàn thân cao thấp đều bị hắc vụ bao phủ, hắc vụ hình thành một tầng phòng ngự cực kiên cố, đáng tiếc phòng ngự kiên cố gặp phải thiên hoả trong tầng thứ mười Hỏa Vực, sẽ bị cắn nuốt, không chờ hắn vọt tới bên người Tần Lạc Y, trong nháy mắt, hắc vụ khủng bố trên người đã bị thiên hỏa cắn nuốt không ít, biến mỏng rất nhiều.
Trong lòng cả kinh, vội vàng vận khởi tâm pháp, tiếp tục đem ma khí trong cơ thể phóng thích ra, ngăn cản thiên hỏa màu vàng.
Tần Lạc Y cũng phát hiện tuy rằng ma khí trên người hắn có thể ngăn cản thiên hỏa, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, hơn nữa ma khí kia hiển nhiên cực kỳ hao tổn linh lực, thời gian một lát, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt rất nhiều. Chỉ cần chính mình không bị hắn bắt, luôn dùng thiên hỏa màu vàng thiêu đốt, hao tổn nhiều cũng phải giết chết hắn!
Ánh mắt hiện lên giảo hoạt, trong lòng Tần Lạc Y hạ quyết tâm, một bên phóng thích hoả diễm màu vàng, một bên không ngừng di động vị trí, làm cho Kim Đông Nhan không thể thành công tới gần bên người chính mình.
Kim Đông Nhan giận dữ. Không nghĩ tới Tần Lạc Y khó chơi như thế. Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng trên đám người Tần Thiên, Đoan Mộc Trường Anh ngoài cửa đá, gầm lên một tiếng muốn phóng qua đem những người đó bắt lại đây, đến lúc đó xem nàng còn dám tứ vô cố kỵ phóng hỏa như vậy hay không.
Chỉ tiếc tròng mắt hắn vừa chuyển, Tần Lạc Y liền biết hắn đang tính kế, sao có khả năng để hắn như nguyện?Tuy rằng đang không ngừng di động, nhưng mỗi lần đều lấy thân thể che trước cửa đá, làm cho hắn không thể lướt qua chính mình tiến lên.
Một mình Kim Đông Nhan có thể đối chiến với tám gã tu sĩ tử phủ, thậm chí bên trong có ba gã tu sĩ tử phủ đỉnh, một thân tu vi khủng bố, lúc này bị hoả diễm màu vàng của Tần Lạc Y bức thành trứng chọi với đá, ưu thế lực lượng hoàn toàn không thể phát huy, linh lực trong cơ thể háo cực nhanh, không khỏi càng ngày càng giận, có tâm tư muốn ăn sống nữ nhân trước mặt này.
Còn có bình đen trên tay nàng, hắn tự nhận kiến thức rộng rãi, trên đời này có đồ vật gì hắn không gặp qua? Nhưng nhìn hồi lâu, vẫn không nghĩ ra đến tột cùng là thứ gì, chứa được thiên hoả khủng bố ở tầng thứ mười Hỏa Vực.
Theo hai người kịch chiến, nhiệt độ bên trong càng ngày càng cao, đám người Tông Vô Ảnh đã sớm mồ hôi ướt đẫm, bị thiêu đốt dị thường khó chịu, vì không bị hoả diễm màu vàng lan đến, ở trước cửa đá, tám gã tu sĩ tử phủ liên thủ dùng tử phủ kết thành tấm lưới phòng ngự, ngăn chặn không cho hoả diễm bên trong lan ra, cũng có thể ngăn cách một bộ phận hơi thở cực nóng, bằng không cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu bọn họ sẽ bị hoả diễm khủng bố kia đốt thành tro tàn.
"Chết tiệt." Thần sắc Kim Đông Nhan dữ tợn thấp chú, trong chốc lát hướng Tần Lạc Y đánh tới, trong chốc lát lại muốn đánh tới chỗ Đoan Mộc Trường Anh, không ngừng thi triển quỷ kế dương đông kích tây.
Khoé mắt Tần Lạc Y thoáng nhìn đám người Đoan Mộc Trường Anh đứng bên ngoài, thà rằng phí tu vi kết xuất tấm lưới phòng ngự tử phủ lớn cũng không thối lui, không khỏi cảm thấy thập phần buồn bực. Những người này đều thành tinh, chẳng lẽ không nhìn ra Kim Đông Nhan muốn bắt bọn họ?
"Các ngươi nhanh rời khỏi nơi này."
Nàng dứt khoát mở miệng thúc giục.
Kim Đông Nhan hắc hắc nhe răng cười: "Đừng có nằm mộng, bọn họ không ra được."
"Tiểu đảo này đã bị chúng ta phong bế hoàn toàn." Đoan Mộc Trường Anh mở miệng nói, ở thời điểm hắn bóp nát ngọc giản, Tông Vô Ảnh đã biết nơi này xảy ra dị biến.
An bài tốt tất cả, sau khi bọn họ tiến vào nơi này, liền đem tiểu đảo phong bế, mà phương pháp duy nhất đưa cho bọn họ rời đi là không gian thuật của Tông Vô Ảnh...Chỉ là không gian cũng bị ma đầu Kim Đông Nhan làm pháp, bị cấm cố.
Tần Lạc Y nhịn xúc động trợn mắt trắng xuống. Trên tay công kích càng hung hiểm hơn, cũng may nàng lấy được rất nhiều hoả diễm trong Hỏa Vực, còn có Vô Tướng Đại Pháp, nàng có thể tùy ý khống chế ném hoả cầu ra, lao thẳng đến vây quanh Kim Đông Nhan, hao tổn lực lượng trong cơ thể hắn, nếu không ngoài ý muốn, muốn thiêu cháy hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Lại giằng co một lát, hắc vụ ngoài cơ thể Kim Đông Nhan càng mỏng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngay cả gân xanh dưới làn da đều nhìn thấy rõ ràng, trong mắt hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Nguyên bản trong gian mật thất ngầm có cơ quan cực lợi hại, nhưng hắn âm thầm mở ra vài cái đều không có phản ứng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết cơ quan bị Đoan Mộc Trường Anh phá đi, hừ, không nghĩ tới trong khoảng thời gian chính mình bế quan, hắn ta làm được rất nhiều chuyện.
Lực lượng trong cơ thể đã sắp cạn kiệt.Hắn biết chính mình không thể tiếp tục kiên trì, ánh mắt liếc nhìn thuỷ tinh quan màu lam một cái...Vì luyện chế linh thuỷ trong thủy tinh quan, hắn hao mất mấy ngàn năm, muốn từ bỏ, thật sự là thịt đau luyến tiếc.
Nếu không từ bỏ, chính mình hôm nay thực có khả năng bị lửa thiêu chết ở chỗ này, trải qua cân nhắc, Kim Đông Nhan cắn chặt răng, không hề ham chiến, giải trừ không gian cấm chế, muốn xé rách hư không phá vây ra ngoài, hơi thở trên người xoay chuyển tăng lên.
Mắt thấy sắp thắng lợi, Tần Lạc Y làm sao có khả năng thả hắn rời đi? Khác gì thả hổ về rừng, không biết khi nào sẽ chạy đến cắn chính mình một ngụm. Dùng hoả diễn màu vàng gắt gao vây khốn hắn, không cho hắn thoát thân, dần dần hắc vụ trên người hắn mắt thấy biến mất hoàn toàn, toàn bộ thân thể sắp bị thiên hỏa cắn nuốt.
"Ma đầu! Ngươi cũng có hôm nay." Tông Vô Ảnh kích động đứng lên, hai mắt sáng kinh người, có thể sống sót nhìn đến ma đầu bị mất mạng, cảm giác kia thật sự rất tốt.
Tâm Đoan Mộc Trường Anh nhấc lên tới cổ họng cũng hơi hơi hạ xuống, khóe môi hiện lên chút tươi cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y vô cùng nóng rực. Con ngươi Tần Thiên tối đen loé sáng khác thường.
Kim Đông Nhan không thể tin ngẩng đầu nhìn hư không, rõ ràng đã giải trừ không gian cấm chế, vì cái gì hắn không thể xé rách hư không? Hoả diễm màu vàng che trời lấp đất hướng tới hắn vọt tới, bị buộc đến sơn cùng thủy tận, Kim Đông Nhan ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng: "Xú nha đầu, có gan tới giết bản Tông chủ, ngươi liền mơ tưởng còn sống đi ra ngoài, chỉ là thiên hỏa mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ ngươi? Đợi ta thăng hoa chi lực, ta sẽ giết toàn bộ các ngươi, diệt mười tộc các ngươi!"
(Thăng hoa: Khi sử dụng từ "thăng hoa" trong những hoàn cảnh khác nhau, có thể hiểu đó là một sự đột phá, một sự thăng tiến hay thay đổi mạnh mẽ.)
Trong mắt hắn lộ lửa giận ngập trời, nếu không phải bị buộc đến mức tận cùng, sao hắn phải dùng thăng hoa chi lực? Bí pháp thăng hoa đem toàn bộ năng lực trong cơ thể còn chưa thức tỉnh, tu vi trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, không nói khôi phục trạng thái cao nhất ngày xưa, nhưng vẫn có khả năng khôi phục hơn phân nửa, nhưng sau trận chiến này, linh hồn hắn không biết sẽ ngủ say bao nhiêu năm.
Càng nghĩ càng giận, ánh mắt yêu dị màu đỏ, nhìn chằm chằm Tần Lạc Y, lộ ra ý cười tàn nhẫn, răng nanh tuyết trắng kinh người, hơi thở khủng bố trên người phát ra, thân hình hắn sáng lên, khí cơ kinh thế, từ trên người hắn phát ra, như muốn hủy thiên diệt địa.
Ánh sáng kia chiếu Tần Lạc Y thiếu chút nữa không mở được mắt ra, trong lòng mạnh mẽ chấn động, càng nhiều thiên hỏa hướng tới Kim Đông Nhan mạnh mẽ mà đi.
"Ha ha, ta nói cho ngươi, hiện tại thiên hoả này đối phó ta vô dụng..." Hắn hé miệng, thân thể phát sáng, sợi tóc bay lên, thiên hoả màu vàng bay thẳng đến trong miệng hắn, thời gian một lát, thiên hoả bên trong đã bị hắn hút sạch sẽ.
Không chỉ Tần Lạc Y bị hắn biến thái như thế kinh sợ, đám người Đoan Mộc Trường Anh, Tần Thiên, Tông Vô Ảnh cũng hoàn toàn kinh sợ.
"Ma đầu này đến tột cùng dùng thứ gì, thăng hoa chi lực là bí thuật gì, cư nhiên lợi hại như vậy." Có người thì thào nói nhỏ.
Hấp thu hết thiên hoả màu vàng bên trong, độ ấm trong mật thất giảm xuống không ít, cả người Kim Đông Nhan tản ra quang mang chói mắt, mâu quang yêu dị lạnh băng, nhìn Tần Lạc Y như đang nhìn một con kiến bình thường.
Bàn chân nhẹ nhàng đạp xuống, cỗ lực lượng dị thường âm lãnh cuồn cuộn, từ trên người hắn mạnh mẽ tràn ra, như sóng to vạn trượng, uy thế hỗn loạn khủng bố, hung hăng đối với Tần Lạc Y thổi quét mà đi, muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
"Ngươi đi tìm chết đi!" Cư nhiên khiến cho hắn dùng thăng hoa chi lực, trong lòng Kim Đông Nhan giận dữ, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Đồng tử Tần Lạc Y mạnh mẽ co rụt lại, nhìn lực lượng cường đại hỗn loạn ầm ầm ầm thổi quét mà đến, khuôn mặt minh diễm lạnh lùng như sương. Khẽ quát một tiếng, đạo phòng ngự tử phủ nhanh chóng xuất hiện trước người nàng, Bảo Lam chiến thuyền cũng bị nàng triệu ra, nàng chui vào trong chiến thuyền, đối với Kim Đông Nhan lúc này khủng bố đến cực điểm, nàng không dám lơi lỏng, cỗ lực lượng kia quá cường đại, nàng không muốn thật sự bị hắn giết chết.
Nhìn cỗ lực lượng khủng bố Kim Đông Nhan cuốn lên hướng tới Tần Lạc Y công tới, trong lòng Tần Thiên nhảy dựng: "Lạc Y cẩn thận!"
Mạnh mẽ xông ra ngoài, trên tay cầm Lam Tinh kiếm, Lam Tinh kiếm tản ra quang mang chói mắt, ở trước mặt hắn hình thành vòng sáng thật lớn, tuấn nhan lãnh khốc, chắn trước mặt Tần Lạc Y.
Cùng hắn nhảy ra còn có Đoan Mộc Trường Anh cùng đám người Tông Vô Ảnh, mọi người không hẹn mà cùng chắn trước mặt Tần Lạc Y, chỉ là Tông Vô Ảnh cùng vài tên tu sĩ tử phủ cường đại hơn, bọn họ không dấu vết đem Đoan Mộc Trường Anh cùng Tần Thiên bảo hộ phía sau, một mảnh tử quang cứng cỏi thật lớn đem tất cả mọi người bao lại, ý đồ ngăn trở Kim Đông Nhan công kích.
"Phanh!" Lực lượng va chạm trên tầng phòng ngự tử phủ, tuôn ra uy thế cường đại, mọi người hiệp lực chống đỡ nháy mắt vỡ vụn, mấy người Tông Vô Ảnh che phía trước Tông Vô Ảnh cuồng phun ra ngụm máu tươi, trọng thương ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.
"Không biết tự lượng sức mình." Ánh mắt Kim Đông Nhan lạnh lẽo nhìn mấy người ngã xuống đất, khóe môi nổi lên tươi cười khinh thường, lập tức đem ánh mắt dời về phía Tần Lạc Y.
Lúc này còn đứng thẳng, trừ bỏ Kim Đông Nhan, chỉ còn lại Tần Lạc Y, Tần Thiên, Đoan Mộc Trường Anh được đám người Tông Vô Ảnh bảo hộ phía sau.
Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Anh bị thương không nhẹ, dù sao hai người đều là tu vi ngọc phủ sơ giai mà thôi, tu vi Tần Lạc Y là tử phủ, bị thương không nặng, nhưng khí huyết trong lòng cuồn cuộn lợi hại.
"Vài người các ngươi, cũng đi chết đi." Kim Đông Nhan nâng tay lên lần nữa, muốn đem tất cả bọn họ tiêu diệt, đặc biệt là Tần Lạc Y, trên người nàng có Hỗn Độn Chi Nguyên, tuy rằng hắn dùng thăng hoa chi lực xong sẽ chết, không dùng được linh thủy, hắn chết cũng không thể để cho Tần Lạc Y được đến linh thủy.
Một cỗ linh lực cường đại nổi lên vây quanh thân hắn, nhưng không vội vã xuống tay lấy tính mạng Tần Lạc Y, hắn phải hảo hảo hưởng thụ bộ dáng nàng hấp hối giãy dụa trước khi chết.
Tần Lạc Y không thèm để ý. Ý bảo Tần Thiên cùng Đoan Mộc Trường Anh tiến vào Bảo Lam chiến thuyền, ý niệm vừa động, đem tất cả đám người Tông Vô Ảnh trọng thương hôn mê ngã trên mặt đất vào Bảo Lam chiến thuyền, Bảo Lam chiến thuyền một bên đối phó Kim Đông Nhan không muốn sống oanh kích, một bên hướng tới thủy tinh quan phóng đi.
"Ngươi còn muốn đi vào? Nằm mơ!" Kim Đông Nhan cười to, tóc không gió tự động, ở không trung bay múa, quang mang trong mắt càng thêm yêu dị, hướng về phía bọn họ hung ác xông đến.
Trên tay Tần Lạc Y bấm thủ quyết, nâng tay đem cái bình màu đen Ma Kiêu cho chính mình ném ra ngoài, một tiếng nổ ầm ầm, cái bình màu đen ở không trung vỡ vụn, đan chéo thành tấm lưới màu đen kỳ dị, đem Kim Đông Nhan vây trong lưới.
Thừa dịp hắn bị vây quanh, Tần Lạc Y điều khiển Bảo Lam chiến thuyền đến bên cạnh thủy tinh quan màu lam. Thân ảnh Tần Thiên phân thân trong thuỷ tinh quan ấn lên cơ quan.
Kim Đông Nhan bị tấm lưới màu đen bao lại ngẩn ngơ một lát, lập tức quát chói tai, muốn xé rách lưới đen, lưới đen thập phần cứng cỏi, hắn hợp toàn lực bổ vài lần, mới đem lưới bổ ra, cười lạnh hướng về phía Tần Lạc Y lần nữa.
Tần Thiên đã đem thủy tinh quan màu lam mở ra, Bảo Lam chiến thuyền chui vào. Kim Đông Nhan cũng muốn thuận thế tiến vào, Tần Thiên phân thân ôm Lam Tinh kiếm xông ra ngoài, Lam Tinh kiếm hóa ra quang mang chói mắt, chắn trước cửa thủy tinh quan.
"Đi tìm chết đi!" Kim Đông Nhan giận dữ, một chưởng đem Tần Thiên phân thân chụp chết, Lam Tinh kiếm tản ra quang mang chói mắt ở trong tay hắn biến thành bột phấn.
Cửa thuỷ tinh quan thuận lợi đóng lại. Trong lòng Tần Thiên buông lỏng, mạnh mẽ khụ ra một búng máu, Đoan Mộc Trường Anh cũng giống hắn, thời điểm vừa rồi hai người đều bị Kim Đông Nhan đánh văng tầng phòng ngự tử phủ trọng thương, nhưng vẫn cố nén đau nhức trên người.
"Đại ca!" Tần Lạc Y đỡ Tần Thiên miệng đổ máu không ngừng, vẻ mặt lo lắng, xuất ra viên cao giai chữa thương đan bỏ vào miệng hắn, thân thiết nói: "Đại ca, huynh không sao chứ?"
Đoan Mộc Trường Anh cắn răng đem cỗ tinh ngọt trong miệng nuốt xuống, nhìn tay Tần Lạc Y đỡ Tần Thiên, còn có trong mắt khó nén quan tâm lo lắng, hâm mộ không thôi, nhìn mấy người Tông Vô Ảnh vô tri vô giác ngã trong Bảo Lam chiến thuyền, trên mặt xẹt qua ảm đạm.
Tần Thiên hướng về phía Tần Lạc Y cười yếu ớt lắc lắc đầu, ngồi xếp bằng đả toạ. Lúc này Tần Lạc Y mới đem ánh mắt dừng trên người Đoan Mộc Trường Anh, nhìn bộ dáng hắn rõ ràng thập phần khó chịu còn cố nén, trong mắt hiện lên chút ánh sáng nhạt, xuất ra một viên đan dược, đưa tới trên tay hắn: "Nhanh ăn đi."
Trong mắt Đoan Mộc Trường Anh càng sáng, nhìn nhìn nàng lại nhìn về phía đan dược màu trắng trong tay hắn, nở nụ cười, đúng là thập nhất giai chữa thương đan, đưa tay tiếp nhận, hắn không ăn, đi đến trong góc chiến thuyền, đến bên cạnh Tông Vô Ảnh, nắm cằm, đem dược bỏ vào miệng Tông Vô Ảnh.
Có thập nhất giai chữa thương đan, Tông Vô Ảnh khẳng định có thể tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, mang Y nhi rời đi, chỉ có Tông Vô Ảnh mới có biện pháp.
"Đó là đưa cho ngươi." Tần Lạc Y thản nhiên nói, tuy rằng đám người Tông Vô Ảnh sống không được bao lâu, dù sao cũng vì cứu nàng mà chịu thương, nàng sẽ không mặc kệ bọn họ.
"Ta không sao." Đoan Mộc Trường Anh ngồi xuống bên cạnh Tần Thiên, lắc đầu cười nói, chỉ là khi hắn nói chuyện, bên miệng không ngừng trào ra máu tươi, câu nói không có việc gì không hề có lực tin phục.
Tần Lạc Y đi qua bên người hắn, trừ bỏ Tông Vô Ảnh, nàng đều xuất ra chữa thương đan cho những người khác.nChờ thời điểm trở về, nàng trực tiếp đem bình đan ném tới trong lòng Đoan Mộc Trường Anh, sau đó ngồi phía bên kia Tần Thiên.
"Y nhi, đa tạ nàng." Đoan Mộc Trường Anh cầm bình đan, lại nhìn nhìn mấy người Tông Vô Ảnh, ý cười bên môi như thế nào cũng không dấu được, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.
Lông mi Tần Lạc Y run rẩy, mở mắt nhìn phía ngoài thủy tinh quan.
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
......
Sắc mặt Kim Đông Nhan nhăn nhó, lực lượng trên tay không ngừng trào ra, hướng về thủy tinh quan đánh tới, cho dù hắn dùng thăng hoa chi lực, tu vi đã khôi phục hơn phân nửa thời điểm đỉnh cao ngày xưa, cũng vô pháp phá vỡ thủy tinh quan. Trong lòng thập phần hối hận.
Thuỷ tinh quan màu lam là kiện chí bảo chính mình năm đó được đến, dùng nó đến chứa linh thủy, dự phòng thời điểm chính mình tấn giai suy yếu bị người thừa dịp hạ độc thủ, lực phòng ngự cực kỳ kinh người, không nghĩ tới người tiến vào bên trong không phải chính mình, ngay cả chính hắn cũng không mở ra được.
Đánh vài lần, hắn hoàn toàn từ bỏ, không ai so với hắn càng hiểu rõ lực phòng ngự thuỷ tinh quan màu lam, người đã vào bên trong, mặc kệ chính mình làm cái gì, đều phí công.
Hào quang chói mắt trên người hắn không tán đi, còn nhiều nhất nửa canh giờ, hắn biết khối thân thể này đã hoàn toàn chết đi, linh hồn của chính mình không biết sẽ ngủ say bao nhiêu năm mới tỉnh lại.
Ngồi xếp bằng ngoài thủy tinh quan, ánh mắt hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm Tần Lạc Y bên trong. Trên người nàng có Hỗn Độn Chi Nguyên, không cần phải nói, có linh thuỷ hắn khổ tâm luyện chế, tu vi ba người bọn họ về sau định sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Đoan Mộc Trường Anh cũng liền thôi, mặc kệ tấn giai như thế nào, chỉ sống được hai năm, hai năm sau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn ta có thể minh bạch độc trên người nương hắn, còn cơ hồ gom đủ linh thực luyện chế giải dược, muốn gom đủ linh thực luyện chế giải dược cho bản thân hắn, không phải không có khả năng, chẳng qua hắn ta sẽ vĩnh viễn không biết chính mình hạ cho hắn loại độc nào.
Không biết loại độc gì thì làm sao có thể luyện chế giải dược? Huống chi chỉ còn hai năm mà thôi. Thời gian hai năm, trong nháy mắt mà qua, kỳ thật không làm được bao nhiêu sự tình.
Mà Tần Lạc Y cùng Tần Thiên bất đồng, trên người bọn họ không có độc, thứ chính mình khổ tâm luyện chế ra, cuối cùng cho bọn họ được lợi, có lẽ khiến cho bọn họ có một ngày xưng bá thiên hạ, mà nữ nhân này, làm cho chính mình không thể không dùng thăng hoa chi lực, nếu không phải có đồ vật kia...Chính mình hoàn toàn phải chết đi, ngẫm lại liền cực độ khó chịu.
"Ca ca, muội muội..." Quang mang yêu dị trong mắt trở nên dâm tà: "Đã cường đại rồi, ta sẽ khiến trong lòng các ngươi có tâm ma vĩnh viễn, cho cả đời các ngươi đều không tránh thoát đạo tâm ma kia. Ha ha..." Nếu không phải thời gian chính mình tỉnh lại quá lâu, bọn họ không sống lâu như vậy, hắn thật sự muốn nhìn đến bộ dáng bọn họ về sau có tâm ma, nhất định thập phần thú vị.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
42 chương
146 chương
58 chương
814 chương