Sư Huynh, Rất Vô Lương
Chương 189 : Ăn Nhị sư huynh
Editor:HamNguyet
Đoan Mộc Trường Thanh nhếch bạc môi, rất nhanh đi đến trước mặt Tần Lạc Y, lúc này sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt không có gợn sóng sợ hãi, chỉ là ánh mắt gắt gao khóa trụ Tần Lạc Y, biểu tình cao thâm khó đoán.
Trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên dâng lên một tia bất an khó hiểu, thực sự không ngờ Đại Hắc sẽ vui đùa như vậy, nói chính mình bị chôn dưới chân núi.
Trong phượng mâu hiện lên một tia áy náy.Lập tức nhớ đến nàng ở bên ngoài thư phòng hô to tên của hắn, hắn lại mắt điếc tai ngơ...Tia áy náy vừa mới hiện lên kia rất nhanh mất, liếc mắt nhìn ngọn núi thật lớn phía trước cơ hồ bị san thành bình địa, trong mắt hiện lên một chút mỉa mai nhàn nhạt.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen hờ hững, có gió lốc áp lực bắt đầu khởi động, bàn tay trong tay áo, lại hung hăng nắm chặt: "Tiểu sư muội, vì cái gì ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"Ha ha, một tháng không gặp, tu vi Nhị sư huynh gia tăng không ít a, ngọn núi cao như vậy đều bị ngươi san bằng, thật sự là làm cho sư muội bội phục đến cực điểm..." Tần Lạc Y vuốt vuốt vài sợi tóc buông xuống bên má, khẽ cười nói.
Nàng đương nhiên cảm giác được trên người Đoan Mộc Trường Thanh có hơi thở vô cùng áp lực, cũng không muốn đến ý, trong lòng chắc chắc Đoan Mộc Trường Thanh không dám làm gì nàng.
Nhìn bộ dáng nàng vô tâm vô phế, trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh có một đám lửa cực sáng lưu chuyển, sau đó thân hình đột ngột, thần hồng chói mắt cuốn Tần Lạc Y phóng hướng chân trời, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đại Hắc nổi giận gầm lên một tiếng, rải chân đuổi theo, Hắc Đế không nhanh không chậm đi theo bên người nó.
Nghe nói có hỗn độn khí, chúng tu sĩ vây xem người người vẻ mặt kích động điên cuồng, bất quá e ngại Đoan Mộc Trường Thanh buông lời tàn nhẫn, chỉ dám ở bên ngoài xem xét, không ai dám là người đầu tiên xông lên, chỉ chặt chẽ nhìn chăm chú vào động tĩnh của Đoan Mộc Trường Thanh.
Hắn đột nhiên ngự thần hồng mang theo một nữ tử đi xa, chúng tu sĩ rốt cuộc không khống chế được kích động trong lòng, tất cả cùng lên, các loại pháp khí, phi kiếm, phủ đệ, đều hung hăng lấy ra ngoài.
Tần Lạc Y bị nhốt trong thần hồng, trong nháy mắt thời gian, đã bị mang ra mấy vạn dặm.Dừng trong một tiểu viện thanh lịch tao nhã nơi thanh sơn nước biếc.
Thần hồng tán đi, khi nàng đang chuẩn bị nhảy ra cách xa khí áp rất thấp trên người Đoan Mộc Trường Thanh, cánh tay Đoan Mộc Trường Thanh duỗi ra, rất nhanh đem thân thể của nàng giữ lại, kéo vào trong lòng, mâu quang tối đen vô cùng nóng rực: "Tần Lạc Y, làm ta sợ như vậy, nàng cảm thấy chơi rất vui sao?"
*(Chuyển đổi xưng hô giữa ĐMTT vs TLY là ta-nàng nha,còn TLY vs ĐMTT vẫn là ta-ngươi nhé.Vì TLY chưa có tình cảm vs ĐMTT)
Dọa đến hắn? Hắn trải qua giai đoạn bị doạ sợ sao? Là lo lắng nàng đã chết, không có người giải huyệt cho hắn đi!
Phượng mâu Tần Lạc Y hiện lên trào phúng, không chút do dự đẩy hắn ra, hắn suy nghĩ cái gì, hai người hiểu rõ trong lòng lẫn nhau.
"Nhị sư huynh, đừng đem ta ôm chặt vậy nhanh, ngươi khẩn trương như vật...Sẽ khiến ta hiểu lầm là ngươi thích ta nga?" Trên mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, hiện lên tươi cười trêu tức.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh tối sầm lại, lập tức cười khẽ ra tiếng, tươi cười làm cho góc cạnh dung nhan hắn lãnh tuấn tăng thêm vài phần dã mị, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng tinh xảo nói, tràn ngập mê hoặc nói: "Y nhi, ta thích nàng, nàng không cần hiểu lầm."
Tần Lạc Y một phen đẩy ngón tay hắn ra, che miệng liếc mắt nhìn hắn, không thể ức chế tươi cười được: "Ngươi thích ta? Ha ha, Nhị sư huynh, đây là chuyện buồn cười nhất ta được nghe trong năm nay."
Hắn sẽ không nghĩ đến, chỉ cần giả trang một bộ dáng thâm tình chân thành, nàng sẽ tin tưởng lời hắn nói đi? Nghĩ nàng là tiểu hài tử ba tuổi sao!
Khoé mắt Đoan Mộc Trường Thanh co rút, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, sau đó mạnh mẽ xuất thủ, đem nàng kéo vào trong lòng, hung hăng nhìn chằm chằm nàng: "Ta thích nàng, liền buồn cười như vậy?"
"Ha ha, quả thật buồn cười! Phiền toái ngươi lần sau trăm ngàn lần đừng nói loại chuyện cười này cho ta nghe, ta sẽ chịu không nổi." Tần Lạc Y kéo kéo khóe môi, rốt cục miễn cưỡng ngưng ý cười.
Tuấn nhan Đoan Mộc Trường Thanh căng thẳng, ánh mắt hẹp dài nheo lại, con ngươi đen co rút là lúc, một ngọn lửa lớn lập tức bùng lên, hoả diễm hừng hực bắt đầu thiêu đốt trong mắt hắn.
Mạnh mẽ cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng hắn vẫn luôn muốn nhấm nháp, đầu lưỡi bá đạo cạy răng môi nàng ra, trằn trọc mút vào.
"Ngô...Đoan Mộc Trường Thanh, ngươi đang làm cái gì?" Tần Lạc Y ngẩn ra sau, muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện lực lượng hắn lớn kinh người, căn bản không thể lay động, phải nghiêng đầu tránh né, thật vất vả mới thoát khỏi bạc môi nóng rực của hắn, thở hổn hển một hơi thật mạnh, nói được câu hoàn chỉnh.
"Ta đang chứng minh ta thích nàng..." Đoan Mộc Trường Thanh câu môi cười, lập tức cúi đầu xuống, ở trên môi nàng, trên mặt, trên trán, không ngừng ấn hôn sâu xuống, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy quyến luyến.
Hôn nàng chính là chứng minh thích nàng? Tần Lạc Y ngầm bực bội trong lòng, trốn không thoát hắn hôn, dứt khoát không né tránh, trong phượng mâu tối đen hiện lên thần sắc giảo hoạt, khẽ mở môi đỏ mọng, ngược lại chủ động đón ý nói hùa, không phải là một nam nhân không được sao?
Hôn liền hôn, ai sợ ai!
Nàng đáp lại làm cho Đoan Mộc Trường Thanh cảm thấy trong lòng Tần Lạc Y kỳ thật vẫn có chính mình, trong mắt thâm trầm có loại thần thái khác thường chớp động,hôn cuồng bạo chậm rãi trở nên ôn nhu.
Tần Lạc Y không chú ý tới hắn chuyển biến, dường như dùng sức phát tiết hôn hắn, tay cũng gắt gao vòng qua cổ hắn, hạ quyết tâm, nếu Đoan Mộc Trường Thanh dám chiếm tiện nghi của nàng, nàng sẽ làm cho hắn nếm thử dục hỏa cả người, tư vị thống khổ muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết.
"Y nhi!" Thật lâu sau,Đoan Mộc Trường Thanh ôm chặt nàng gầm nhẹ một tiếng, vùi đầu vào cổ nàng, thở dốc thật mạnh ra tiếng, trong mất tối đen có ánh lửa tình dục nhảy lên.
Tần Lạc Y đắc ý nở nụ cười, biết hắn đã không khống chế được, hắn muốn dừng lại, nàng cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho hắn, nhẹ nhàng cắn trên vành tai hắn một chút.
Đoan Mộc Trường Thanh cực lực khống chế dục hoả quay cuồng bốc lên trong cơ thể, bị nàng cắn thân thể nháy mắt cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt tối đen nóng rực nhìn nàng, thấp giọng khàn khàn nói: "Y nhi, đừng như vậy, ta rất nhanh sẽ không nhịn được, sẽ làm nàng bị thương."
Bị thương nàng?
Chê cười!
Trừng mắt nhìn, Tần Lạc Y vươn ngón tay mềm mại nâng cằm hắn lên cười khẽ ra tiếng: "Nhịn không được, thì không cần nhịn a!" Trong phượng mâu có tia trêu tức chợt lóe rồi biến mất, chờ hắn lộ nguyên hình, mở miệng để cho chính mình cho giải huyệt đạo cho hắn.
Đoan Mộc Trường Thanh không nói gì, con ngươi nháy mắt sáng kinh người, đột nhiên đem nàng chặn ngang ôm lấy, một cước đá văng cửa viện ra, ôm nàng đi vào phòng, có chút vội vàng đem nàng đặt lên giường lớn mềm mại thật.
Tần Lạc Y ung dung nằm trên giường, nhìn trong mắt hắn nổi lên gợn sóng, lười biếng mà quyến rũ, khuôn mặt ximh đẹp hiện lên ửng hồng nhàn nhạt, phá lệ mê người.
"Y nhi." Đoan Mộc Trường Thanh vô hạn yêu thương nhẹ lẩm bẩm tên nàng, thân thể thon dài nóng rực theo sát đè ép xuống dưới, một lần nữa hôn môi nàng, sau đó là cằm, cổ...
Từng kiện y phục bị cởi ra, tâm Tần Lạc Y nguyên bản bình tĩnh liền gợn sóng, hô hấp dần dần co quắp.Sau khi tu luyện ra huyền phủ, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt không còn sáng lên cùng phóng thích hỗn độn lực, lại bắt đầu phóng thích hỗn độn lực, phát ra lục quang thản nhiên, còn hơi hơi nóng lên, đây là hiện tượng trước kia chưa từng có.
Lúc sau, Hỗn Nguyên Thiên Châu khác thường, cư nhiên làm cho thân thể nàng dần dần sáng quắc động tình, càng ngày càng mềm, tựa hồ thân mình dần dần đã không chịu chính mình khống chế, chủ động mà nóng bỏng ôm lấy thân thể Đoan Mộc Trường Thanh tinh tráng, hôn lại hắn, cùng hắn liều chết triền miên.
......
Hồi lâu sau, thanh âm ái muội cùng tiếng thở dốc nặng nề trong phòng rốt cục bình ổn xuống,tóc đen rối tung, Tần Lạc Y đầy mặt ửng hồng bị Đoan Mộc Trường Thanh bá đạo mà gắt gao ôm vào trong ngực, tay chân có chút nhũn ra, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi bình phục hô hấp chính mình.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể tin được, nàng cư nhiên cùng Đoan Mộc Trường Thanh lên giường! Vừa rồi phát sinh hết thảy, không chân thực như vậy, thoáng như trong mộng, rõ ràng chỉ muốn khiêu khích hắn dục hỏa cả người, làm cho hắn gieo gió gặt bão, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên ngay cả nàng cũng động tình, càng khiến cho nàng không dự đoán được là, Đoan Mộc Trường Thanh nguyên bản không được, Nhị sư huynh thân ái của nàng, làm sao có nửa điểm dấu hiệu không được, hơn nữa tinh lực tràn đầy, một đêm làm sói bảy lần đều không có vấn đề.
Một cái hôn nhẹ nhàng dừng trên trán trán nàng, liền tách ra.Tần Lạc Y hơi mở mắt ra, vừa lúc vọng tiến vòng ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen sáng quắc tràn đầy yêu thương...Mặt không chút thay đổi theo dõi tuấn nhan hắn một lát, sau đó chậm rãi từ trong lòng hấn chui ra, chống thân thể, từ trong đống y phục hỗn độn trên mặt đất lấy ra y phục của chính mình mặc lên người.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn chằm chằm đường cong dáng người trắng nõn của nàng, mái tóc đen nhánh phân tán sau người, tuyệt mỹ mà mê người...Mâu quang tối sầm lại, thiếu chút nữa nhịn không được nhào qua, đem nàng áp đảo dưới thân, hung hăng trìu mến một phen, chỉ là cuối cùng hắn nhịn xuống.
Từ trên giường ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm màu trắng trên người hắn trượt xuống, hắn tiếp nhận y phục trong tay Tần Lạc Y, nói giọng khàn khàn: "Y nhi, ta đến giúp nàng."
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản...Đoan Mộc Trường Thanh, Nhị sư huynh của nàng, cuối cùng là nàng xem thường hấn.
"Ai giải huyệt cho ngươi?" Đây là chuyện nàng muốn biết nhất, thủ pháp phong huyệt của nàng, đến tột cùng có ai có thể giải.
"Không có ai, ta tự mình giải." Trên tay Đoan Mộc Trường Thanh dừng một chút, mâu quang chợt lóe, mỉm cười, cũng không giấu diếm.
Tần Lạc Y nghe vậy giật mình, lúc trước từng suy đoán rất nhiều, duy nhất không ngờ tới người tự giải huyệt là hắn.
Mím nhanh môi đỏ mọng, cũng không quản y phục trên người còn chưa mặc thỏa đáng, nàng giận tái mặt mạnh mẽ xông đến, đem Đoan Mộc Trường Thanh đẩy ngã trên giường, ngồi trên người hắn, hai mắt bốc hỏa hung tợn trừng mắt hắn cả giận nói: "Ngươi biết giải huyệt...Hỗn đản chết tiệt, ngươi cư nhiên vẫn gạt ta! Từ Thánh Long đại lục lừa đến Bồng Lai tiên đảo, chơi đùa như vậy có phải rất vui hay không?"
Mà nàng còn ngu ngốc tự cho là vạn vô nhất thất, chính miệng nói cho hắn, nhịn không được thì không cần nhịn, nàng chờ nhìn hắn bị chê cười, kết quả chính mình mới là người bị chê cười, một đầu nhảy vào cái bẫy người khác đã sớm giăng tốt, đây cùng chủ động yêu thương nhung nhớ có gì khác nhau?
Đoan Mộc Trường Thanh bị nàng đặt dưới thân cũng không giãy dụa, ở dưới thân nàng còn nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta biết giải, là bởi vì nàng từng giải huyệt cho ta."
Trong lòng lại âm thầm thấp chú một tiếng, xúc động thật vất vả áp chế, lại mất khống chế, chỉ là hắn càng biết thời điểm hiện tại không thể suy nghĩ đến sự tình quanh co khúc khuỷu này, không đem tiểu dã miêu đang tức giận trên người trấn an tốt, về sau liền phiền toái lớn.
Tần Lạc Y cười lạnh, căn bản không tin: "Ngươi muốn nói cho ta biết, bởi vì ta từng giúp ngươi giải huyệt, nên ngươi liền nhớ kỹ huyệt vị, tự mình giải? Ta lại không biết tay ngươi dài như vậy, đôi mắt quay ra sau lưng được, đem ngân châm tinh chuẩn đâm trúng huyệt vị!"
"Không phải ngân châm, sau khi tu luyện ra ngọc phủ, mặc kệ trong cơ thể hay là bên ngoài cơ thể, ngọc phủ đều có thể thiên biến vạn hóa, chỉ cần khống chế tốt, có thể làm cho chúng nó tinh chuẩn đâm trúng huyệt vị..." Đoan Mộc Trường Thanh châm chước lời nói, chậm rãi giải thích, vừa nói chuyện một bên không quên quan sát biểu tình trên mặt Tần Lạc Y, bộ dáng thập phần cẩn thận.
"Ngọc phủ?" Tần Lạc Y híp mắt nhìn hắn, dần dần, cảm xúc phẫn nộ bình tĩnh trở lại, khóe môi ngược lại gợi lên một chút tươi cười cổ quái: "Lá gan của ngươi thật lớn, chẳng lẽ không sợ thật sự đùa hỏng sao?" Ánh mắt trêu tức từ trên bộ ngực gợi cảm mà hoàn mỹ vô cùng, chuyển xuống bụng dưới.
Đoan Mộc Trường Thanh âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, mặc niệm thanh tâm chú vài lần, ánh mắt chỉ nhìn trên mặt nàng, không dám dời về phía trên người nàng, bởi vì y phục còn chưa mặc thỏa đáng, hơn nữa nàng hiện tại lại ngồi trên người chính mình, bộ dáng ẩn ẩn lộ ra cảnh xuân kia, quá quyến rũ mê người.
"Y nhi, kỳ thật...Đấy cũng không có nguy hiểm gì." Tinh thần lực cùng linh lực trong ngọc phủ, đã sớm bị luyện hóa, chỉ cần chính mình không tìm chết chạm vào tử huyệt muốn mạng người, căn bản không có nguy hiểm gì.
Hơn nữa tuy rằng lần trước nàng châm vô số ngân châm, lấy tu vi hắn, đem chúng nó toàn bộ yên lặng nhớ kỹ tinh chuẩn, cũng không phải việc khó.
Tần Lạc Y xoay người từ trên người hắn rời đi, đứng trên mặt đất xoa xoa trán cười nhạt, nhớ thời điểm ngày đó vì giải huyệt cho hắn, nàng còn cố ý lấy ngân châm đâm thêm một ít huyệt vị...Xem ra phần tâm cơ kia của nàng uổng phí.
"Y nhi, chờ trở lại tông môn, ta sẽ cùng sư phụ đưa ra yêu cầu cùng nàng kết thành song tu..." Đoan Mộc Trường Thanh nằm trên giường, ánh mắt nóng rực nhìn bóng dáng nàng yểu điệu thướt tha, mở miệng hứa hẹn nói.
Tần Lạc Y mặc y phục, nghiêng người quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: "Không cần đâu, Nhị sư huynh, chẳng qua là lên giường một lần mà thôi...Như thế nào nhấc lên quan hệ song tu? Ngươi sẽ không mỗi lần lên giường cùng một một nữ nhân, sẽ cùng nàng kết thành song tu đi, sư muội ta thật sự rất ngạc nhiên, trong phòng ngươi hiện tại đã có bao nhiêu nữ nhân..."
Đoan Mộc Trường Thanh trừng mắt nàng, ánh mắt nóng rực tối sầm lại, lên giường một lần mà thôi? Lời này từ trong miệng Tần Lạc Y nói ra, làm cho hắn nghe như thế nào cũng không thoải mái.
Câu môi tà khí cười: "Y nhi, nàng yên tâm, trong phòng của ta, cho tới bây giờ, đều không có nữ nhân...Nàng không cần ăn dấm chua."
Mắt Tần Lạc Y co rút, ghen...Ánh mắt nào của hắn nhìn đến nàng ghen tị? Nghiến răng, nàng đem mặt nhìn qua, cùng hắn mũi đối mũi, ánh mắt đối ánh mắt, hừ một tiếng nói: "Nhị sư huynh, ngụ ý của ngươi là, chẳng lẽ...Vừa rồi là lần đầu tiên của ngươi?"
Bên tai Đoan Mộc Trường Thanh hơi hơi phiếm hồng, trong ánh mắt tối đen tà tứ hiện lên một chút khốn quẫn.
"Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự?" Tần Lạc Y nguyên bản nói lời vui đùa châm chọc, nhìn đến thần sắc hắn lúc này, lại không khỏi ngẩn ra, lúc này hồi tưởng, rốt cục nhớ đến, thời điểm vừa mới bắt đầu, tuy rằng hắn kích động, bất quá động tác quả thật có chút trúc trắc.
"Nàng nói nhiều quá!" Đoan Mộc Trường Thanh một phen kéo nàng qua, xoay người đem nàng đặt dưới thân, giữ chặt khuôn mặt nàng còn có chút giật mình, hôn thật mạnh xuống.
Tần Lạc Y đẩy hắn.
Đoan Mộc Trường Thanh không nhúc nhích, xẹt một tiếng, đã đem y phục trên người nàng xé thành mảnh nhỏ, cuồng hôn nàng nói giọng khàn khàn: "Y nhi, nàng đã có tinh thần nghĩ mấy chuyện không có, không bằng chúng ta tiếp tục làm chuyện khác!"
Trong ánh mắt nóng rực có thâm tình, có nhớ nhung, còn có một tia ẩn ẩn đau đớn, bởi vì hắn không phải người đầu tiên có được nàng.
Ở Kim Đỉnh Sơn nhìn đến nàng cùng Giản Ngọc Diễn cùng nhau đi tới, sắc mặt phiếm hồng, sợi tóc có chút hỗn độn, ánh mắt Giản Ngọc Diễn nhìn về phía nàng, mang tình ý vô hạn...Lúc ấy tâm hắn liền chìm vào đáy cốc.Thậm chí chờ không kịp ngày hôm sau, hắn tìm cớ mang theo nàng rời đi, không nghĩ tới vẫn muộn.
Chỉ cần nhất nghĩ đến, nàng cũng từng ở dưới thân Giản Ngọc Diễn, thi triển hết kiều mỵ của nàng, uyển chuyển hầu hạ, hắn còn có một loại xúc động phát cuồng.
Trên môi hôn càng dùng sức, bàn tay linh hoạt dao động khắp nơi trên người nàng...Hắn muốn đem ấn ký của Giản Ngọc Diễn lưu trên người nàng, hoàn toàn xoá đi.
Bị hắn đè nặng giãy không ra,mặt Tần Lạc Y đều tái đi, muốn đá dưới khố hắn, lại bị hắn nhạy bén phát hiện, hai đạo thân ảnh, ở trên giường thật lớn, quay cuồng không ngừng, tư triền, Hỗn Nguyên Thiên Châu ở linh đài huyệt lại bắt đầu quái dị nóng lên, nàng kháng cự yếu xuống, cuối cùng lần thứ hai biến thành xu nịnh.
Đoan Mộc Trường Thanh hoàn toàn buông nàng ra, đã là buổi sáng ngày hôm sau, thời gian dài triền miên, hắn ôm Tần Lạc Y rất nhanh ngủ say, mà Tần Lạc Y nằm trên giường, tuy rằng tay chân vẫn nhũn ra, lại càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, không hề buồn ngủ, vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng bước ra cửa phòng sau, nguyên bản nàng nghĩ đến Đoan Mộc Trường Thanh ngủ say đột nhiên mở mắt, mâu quang tối đen sắc bén chớp động, nhìn phương hướng nàng rời đi, vẻ mặt thâm trầm khó lường.
Cây cối xung quanh xanh um tươi tốt, ngọn núi chằng chịt xanh biếc đan xen, sương khói nhè nhẹ vờn quanh lưng chừng núi, phảng phất như một bức tranh thuỷ hoạ sắc thái rực rỡ.Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cành liễu lay động, hương thơm ngào ngạt phát ra từ cây hoa hoè màu trắng rụng trên mặt đất.Phong cảnh nơi này rất đẹp, bất quá Tần Lạc Y chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền phóng nhanh ra ngoài.
Sau một lát, nàng lại phóng trở về, phụ cận có trận pháp, nàng chỉ đi ra mười dặm, rốt cuộc không đi được...Trừng mắt hung hăng liếc nhìn tiểu viện Đoan Mộc Trường Thanh ở, sau đó mở ra một đại môn khác, đi vào.
Hỗn Nguyên Thiên Châu không còn nóng lên, nhưng vẫn không ngừng phóng thích tinh thần lực, bất quá thời điểm hai lần nó nóng lên, thân thể chính mình cũng nhũn ra khác thường, làm cho nàng đối với hạt châu này không thể không xem kỹ một lần nữa.
Nguyên tưởng rằng, bất quá lúc nó tấn giai, mới sinh ra dị tượng khác thường, dễ dàng khiến cho có người có tâm tham lam nhìn trộm mà thôi, mà vấn đề này, nàng hiện tại muốn giải quyết.
Sự thật chứng minh, vòng tay không gian cũng thực thần kỳ nghịch thiên, Hỗn Nguyên Thiên Châu phát ra lực lượng khủng bố có thể đem một toà núi mấy ngàn thước chấn vỡ, cũng bị vòng tay hoàn toàn che dấu, thậm chí hỗn độn khí, cũng bị vòng tay hoàn toàn che dấu, có vòng tay, nàng còn chút may mắn, về sau tu luyện tấn giai không còn lo trước lo sau, không nghĩ tới vấn đề mới này lại nhảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
61 chương
19 chương
296 chương