Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 126 : Sầu triền miên

Editor:HamNguyet Tam hoàng tử phủ. Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt ấm áp rơi xuống hoa viên, hậu hoa viên phong cảnh như hoạ này chiếm diện tích mấy ngàn mét vuông, bên trong tiểu kiều lưu thủy, cây cối đủ loại, kỳ hoa dị thảo bốn mùa, tranh nhau khoe sắc, hương thơm dẫn người. Sở Dật Tu mặc một thân cẩm bào màu lam, dáng người thon dài, đứng dưới tàng cây một gốc cây cổ thụ, vẻ mặt lạnh như băng hung ác nham hiểm nhìn phía xa.Gió nhẹ phần phật, thổi vào vạt áo hắn bay tán loạn, phong thái phiêu nhiên xuất trần. "Điện hạ!" Thân ảnh Ám Ảnh như khói nhẹ, từ nơi xa phóng tới, trên mặt không chút thay đổi hướng hắn thi lễ. Sở Dật Tu chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhìn hắn tựa hai uông hàn đàm, thanh u, lạnh như băng, sâu không thấy đáy, trầm giọng hỏi: "Sự tình làm được như thế nào?" "Thuộc hạ đã thám thính rõ ràng, quả thật hoàng đế Triệu quốc bí mật phái ra người có tu vi cực kỳ cường đại, tiềm nhập vào Sở quốc, tuỳ thời ám sát Thái tử!" Thời điểm nói lời này, cho dù cảm giác được chung quanh không có người khác, nhưng Ám Ảnh cũng cố ý đè thấp thanh âm. Thời điểm Thái tử Sở Dật Phong cùng Trấn Nam Vương chinh chiến hai quốc Yến-Triệu, ở trên chiến trường một kiếm giết chết ấu tử Triệu Thế của hoàng đế Triệu quốc, sau khi binh bại, hoàng đế Triệu quốc biểu hiện cùng Sở quốc ký kết hiệp nghị ngưng chiến, cũng không hề so đo việc này, nhưng vẫn ngầm đối với Sở Dật Phong ghi hận trong lòng. "Biết bọn họ khi nào sẽ hành động không?" Sở Dật Tu lại lần nữa quay đầu đi, nhìn phía phương xa, thản nhiên nói. "Bọn họ đã ẩn vào kinh thành gần hai tháng...Dị động hai ngày này cực kỳ thường xuyên, theo thuộc hạ xem xét, mấy ngày tới, bọn họ nhất định sẽ tìm cơ hội xuống tay." Mâu quang Ám Ảnh chợt lóe, nói ra suy đoán của chính mình. "Mấy ngày tới sao?" Sở Dật Tu nghe vậy, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, trên mặt tuấn mỹ gợi lên một chút ý cười lạnh lùng, chỉ là ý cười kia không đạt tới đáy mắt: "Ám Ảnh, thời khắc chú ý động tĩnh bọn họ, nhớ rõ thời điểm bọn họ hành động, cũng đừng quên đi trợ giúp bọn họ một tay." ...... Một trận chiến dưới núi Nguyệt Vụ, tên Tần Lạc Y, lại lần nữa ở trên toàn bộ Sở quốc, thậm chí là Thánh Long đại lục tạo thành oanh động lớn, những người lúc trước mỗi khi nhắc tới nàng đều khinh thường nói nàng là phế vật, hiện tại mỗi khi nhắc tới Tần Lạc Y, đều là sợ hãi than mang theo hâm mộ vô cùng. Linh lực tu vi đột nhiên tăng mạnh không nói, còn có thể luyện chế ra được thất giai đan dược, phải biết rằng trên Thánh Long đại lục, duy nhất có thể luyện chế ra thất giai đan dược là Cốc chủ Thần Y cốc cùng Cung chủ Tuyệt Trần Cung, thời gian vài năm, cũng không nhất định có thể thành công luyện chế ra một lò. Huống chi bây giờ nàng còn chiếm được ưu ái của Chưởng môn Phiêu Miểu tông Bồng Lai tiên đảo, thu làm đệ tử quan...Lấy thời gian trôi qua, thành tựu sẽ không thể đo lường! Trong Trấn Nam vương phủ, mỗi ngày đều có rất nhiều cường giả trên Thánh Long đại lục, dâng bái thiếp ngôn từ khẩn thiết cầu kiến gặp nàng, muốn mời nàng vì chính mình luyện chế đan dược cao giai. Tần Lạc Y muốn trước khi rời đi, cùng Tạ Như Yên Tần Lăng Vân ở chung nhiều hơn một chút, tự nhiên không kiên nhẫn vì người không liên quan luyện đan, mặc kệ bọn họ đưa ra điều kiện hậu đãi cỡ nào, đều đồng loạt cự tuyệt. Thật vất vả biết được thân phận luyện đan sư thất giai, nhóm tu sĩ cao giai này, tự nhiên không dễ dàng buông tha như vậy, ngược lại  lôi kéo người thân bên cạnh nàng. Trong vương phủ, đột nhiên phu nhân xuyến môn quan to mỗi ngày tìm Tạ Như Yên nối liền không dứt, mà ca ca Tần Thiên của nàng, mỗi ngày đều bị bằng hữu tương giao tốt, kéo ra ngoài nâng cốc ngôn hoan...Mấy ngày liền, thời điểm buổi tối trở về, đều dẫn theo vài phần men say. Ngày ấy Tần Lạc Y cùng người tỷ thí, Tần Thiên cũng không ở trong kinh thành, sự tình muội muội nhà mình đem hai nhân tài kiệt xuất nhà ngoại thích Đỗ gia của Hiền quý phi giết chết, hắn nghe được từ trong miệng người khác. Võ sư cao giai...Không, kỳ thật ngày đó Tần Lạc Y đã ẩn tàng thực lực, tu vi của nàng đã là tôn giả sơ giai, sau khi hắn trở lại vương phủ, mới biết được tu vi biến thái của muội muội, sớm tại hai ngày trước, đã thuận lợi đột phá võ sư cao giai, cùng hắn giống nhau, đạt tới tôn giả sơ giai...Còn có thể luyện chế đan dược có phẩm giai đạt thất giai, trong lòng Tần Thiên khiếp sợ, quả thực không thể dùng ngôn từ gì để miêu tả. Được đến tin tức trước tiên, bỏ chạy đến Ánh Tuyết viên, vây quanh Tần Lạc Y vài vòng, ánh mắt tối đen, giống như chưa bao giờ nhận thức nàng, đem nàng tinh tế đánh giá từ đầu đến chân, ánh mắt nóng rực vô cùng. Không chỉ những tu sĩ cao giai nghĩ biện pháp, muốn kéo gần cùng Tần Lạc Y, còn có quan hệ Trấn Nam Vương phủ, ngay cả hoàng đế cùng Thái Hậu, từ ngày đó về sau, cũng thỉnh thoảng tuyên triệu nàng tiến cung. Thái độ Thái Hậu đối đãi với nàng, so với lần đầu tiên gặp lại, khách khí hòa ái không ít, ngay cả hoàng đế đỗi đãi nàng, cũng không bãi hoàng đế giá tử, thập phần bình dị gần gũi. Chỉ có Hiền quý phi, mỗi lần nhìn đến nàng, sắc mặt đều thật không tốt, trong mắt phiếm ánh lửa phẫn nộ, lại mạnh mẽ áp chế không thể phát tác. Tuy rằng chính mình sắp rời khỏi Thánh Long đại lục, nhưng Trấn Nam Vương cùng Tạ Như Yên vẫn ở tại chỗ này...Sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng Tần Lạc Y vẫn ngoại lệ, vì hoàng đế cùng Thái Hậu, luyện chế cho mỗi người hai viên thất giai đan dược, mà người khác cầu đan, nàng không để ý tới, chỉ truyền ra lời nói, nếu có người muốn mua thất giai đan dược, thời điểm mỗi tháng, có thể đi Minh Nguyệt Các. Biết trong Minh Nguyệt Các vẫn có thất giai đan dược bán, không bởi vì Tần Lạc Y rời đi, mà hoàn toàn đoạn tuyệt, những người này mới chậm rãi yên tĩnh một ít, Trấn Nam Vương phủ, cũng thanh tĩnh không ít. Mùng tám tháng hai, chính là ngày sinh thần mười bảy tuổi của Tần Lạc Y, đương nhiên sinh thần, khách khứa trong Trấn Nam Vương phủ thập phần náo nhiệt, so với lúc trước Tần Lăng Vân được phong thành Trấn Nam Vương, náo nhiệt chỉ có hơn chứ không kém. Thái Hậu cùng hoàng đế không chỉ đưa quà sinh thần thật dày tới, thậm chí còn phái Thái tử Sở Dật Phong, tự mình đến Trấn Nam Vương phủ chúc mừng sinh thần của nàng. Trong vương phủ náo nhiệt, liên tục đến buổi tối, thời điểm đợi cho khách nhân đều rời khỏi vương phủ, vương phủ rốt cục yên tĩnh trở lại, nhưng Tần Lạc Y không ngủ, mang theo Đại Hắc, lặng lẽ rời khỏi vương phủ, đi tới núi Nguyệt Vụ ngoại ô kinh thành. Một vòng trăng rằm sáng ngời cao cao treo trong trời đêm đen nhánh, núi Nguyệt Vụ bị bao phủ dưới ánh trăng mê mang, tĩnh lặng mê người. Sở Dật Phong mặc một thân cẩm bào hắc sắc, đứng dưới núi,ánh mắt tối đen, sáng quắc nhìn thân ảnh Tần Lạc Y phiêu nhiên chậm rãi tiếp cận, khẽ mở môi mỏng hỏi nàng: "Ngày mai nàng phải đi sao?" Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, gật gật đầu: "Phải." Ngừng lại một chút, hỏi: "Ngươi bảo ta tới nơi này, đến tột cùng là có chuyện gì?" Nam nhân chết tiệt này, buổi tối hôm nay còn uy hiếp nàng, nếu nàng không đến nơi này, sẽ đem chuyện tình bọn họ, nói cho phụ vương cùng mẫu thân của nàng. "Vậy chừng nào thì nàng trở về?" Sở Dật Phong nhìn khuôn mặt nàng, lại lần nữa mở miệng, nhưng không trả lời vấn đề của nàng. Tần Lạc Y hơi hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Không biết." Nàng chưa từng đi qua Bồng Lai, Bồng Lai có xa quá hay không nàng cũng không biết, nàng muốn đạt tới dạng tu vi gì, mới có thể một mình trở về, cũng không biết...Nàng nào biết đâu rằng chính mình khi nào thì có thể trở về. "Về sau, nàng sẽ trở về sao?" Sở Dật Phong hơi híp mắt, ánh mắt cũng không chớp nhìn khuôn mặt nàng, không muốn bỏ qua một chút biểu tình nào trên mặt nàng. "Đương nhiên sẽ trở về!" Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn một cái.Phụ mẫu của nàng đều ở nơi này, mặc kệ rời đi bao lâu, sau này, đương nhiên nàng sẽ trở về: "Ngươi hỏi ta chuyện này để làm gì?" Phượng mâu tối đen chớp chớp, nhìn tuấn nhan hắn, nàng đột nhiên trêu tức nở nụ cười: "Điện hạ, không phải ngươi muốn chờ ta trở lại đi? Cho nên mới luôn hỏi ta khi nào thì trở về?" "Hừ, sao có thể!"Quang mang trong mắt Sở Dật Phong chợt lóe, sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng rất nhanh phủ nhận: "Tốt xấu gì chúng ta cũng nhận thức lâu như vậy, bất quá ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!" "Ha ha, phải không?" Tần Lạc Y nghe được hắn phủ nhận, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, lại có chút hụt hẫng buồn bã, ngũ vị tạp trần. Sau một lát lại trở nên thoải mái, nàng sắp đi xa, Sở Dật Phong có thể nghĩ thông suốt, kỳ thật đối với hai người các nàng đều tốt, ngày đó ở Đông cung, trên mặt hắn tức giận cùng kiên quyết, nàng hiện tại nhớ tới, còn thập phần rung động. "Y nhi, ngươi đã phải rời khỏi, buổi tối hôm nay...Bồi ta một đêm được chứ? Có lẽ, về sau chúng ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữ." Sở Dật Phong nhìn khuôn mặt nàng cười, trong mắt tối sầm lại, trên mặt lại hiện lên thần sắc mặc danh kì diệu. Nâng tay lên đến, ngón tay thon dài như ngọc, xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, chậm rãi vuốt phẳng, từ thái dương đến lông mi, theo sống mũi đến môi đỏ mọng...Trong thanh âm trầm thấp mang theo ám ách, mắt đen nhìn chăm chú nàng dần dần trở nên nóng rực mà tràn ngập tình dục. Cả người Tần Lạc Y run lên, bộ dáng Sở Dật Phong, nàng cũng không xa lạ, nửa năm trước, hai người từng ở trong toà núi không người kia, mấy độ mây mưa thất thường...Thời gian nửa năm mày, tuy rằng bọn họ chưa từng ở cùng một chỗ, nhưng Sở Dật Phong cách vài ngày nửa đêm lại ẩn vào vương phủ, liền thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.