Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 71 : Xum họp một nhà.
Lan Phượng Thương không rời mắt khỏi dáng vẻ nghịch ngợm của đứa con trai út, lại nhìn thấy mẫu thân cùng với đám người Sở trắc phi đều kinh ngạc, đứng sững tại chỗ thì không khỏi khen thầm Thập Bát Nương tâm tư thật tinh tế, đã cho mọi người một “món quà” hồi phủ không ai có thể quên.
Tam thiếu gia đứng ở trên xe ngựa chớp chớp đôi mắt to tròn, thấy tổ mẫu của mình tuy vẻ mặt có kinh ngạc nhưng lại không hề đến ôm mình, không khỏi bĩu môi nhìn về phía phụ thân. Đôi mắt to đen lại long lanh như muốn hỏi :” Có phải tổ mẫu không thích con không ?”
Lan Phượng Thương mới bừng tỉnh, mỉm cười trấn an tên nhóc luôn được chiều chuộng kia, quay mặt sang nói với lão Vương phi đang bị kinh ngạc hoảng hốt làm bất động cả thân người, dịu giọng :
– Mẫu thân ! Đây là tôn nhi của người, tên là Hoài Nhân.
Nghe thấy lời nói của Lan Phượng Thương, cuối cùng lão Vương phi cũng bừng tỉnh, trông thấy tiểu oa nhi kia đang dùng cặp mắt đen nháy giống hệt Vương nhi nhìn mình. Bà từng bước từng bước đi đến gần, thái độ vô cùng cẩn thận, hỏi với vẻ thăm dò :
– Cháu chính là tiểu tôn nhi bảo bối của nội tổ mẫu sao?
Miệng hỏi thế nhưng trong lòng lão Vương phi thực ra đã xác định mười phần: tiểu oa nhi xinh xắn đáng yêu, hoàn mỹ vô cùng này tuyệt đối là huyết mạch của Vương nhi, là người kế thừa vương phủ. Gương mặt đó, nụ cười đó…hoàn toàn là của Vương nhi Phượng Thương mười mấy năm trước mà.
Đối mặt với tổ mẫu đang rất dè dặt, cẩn thận hỏi han sợ sẽ dọa đến mình, Lan Hoài Nhân ngay lập tức cảm nhận được tổ mẫu nhất định là một người tốt. Thêm nữa,Tam thiếu gia tính tình trời sinh bạo dạn lập tức nhoẻn miệng cười nhìn tổ mẫu, phát huy bản tính thích làm nũng của mình, vươn đôi tay nhỏ mập mạp về phía lão vương phi, nũng nịu nói :
– Tổ mẫu ! Con là Hoài Nhân ạ !
Tiểu tử kia không hề trả lời mình có phải là cháu nội của Lão vương phi không nhưng từ cách xưng hô, tiểu tử kia đã khẳng định rõ ràng với lão Vương phi. Hơn nữa, tiểu tử kia còn vươn tay về phía bà, ý muốn được ôm ấp,yêu thương, đây chính là bản năng trời sinh giữa bà và cháu.
Trông thấy đôi tay nhỏ bé của tiểu tôn nhi đang đưa về phía mình, lão Vương phi lập tức buông bàn tay đang nắm tay Lan Phượng Thương ra, vội vàng dang tay qua, ôm tiểu tử kia vào trong ngực, quan sát từ trên xuống dưới thật kỹ càng. Cuối cùng không kiềm được vẻ vui mừng, bà âu yếm nói với Lan Hoài Nhân :
– Nội tổ mẫu đúng là bị con dọa đến hoảng sợ đấy.
Lan Hoài Nhân dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực tổ mẫu, bật cười khanh khách, chớp chớp đôi mắt to linh động nhìn lão Vương phi, thỏ thẻ:
– Tổ mẫu có thích Nhân ca nhi không ạ ?
Lão Vương phi nghe thấy giọng nói non nớt còn mang theo cả vẻ dè dặt của tiểu tôn nhi, lại chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã khiến cho bà vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt kia, không hề do dự nói ngay :
– Tổ mẫu đương nhiên là rất thích con rồi
Đến lúc này, Lan Hoài Nhâm rốt cục cũng thấy yên tâm. Tổ mẫu nhất định sẽ thích hai ca ca của mình giống như thích mình vậy.
Lúc này, Lão Vương phi chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tôn ở trong ngực, cảm thấy dù có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.Tiểu tôn nhi lại rất ngoan ngoãn để cho bà ngắm nghía, không hề có một chút sợ hãi nào.
-Con gọi là Hoài Nhân phải không ?
Lão vương phi không kiềm được mà hỏi lại. Trong mắt bà tràn đầy vẻ hài lòng, vui sướng, đối với đứa cháu mới gặp này tràn đầy cưng chiều,thương mến, giọng nói cũng mềm nhẹ, dịu dàng vô cùng.
Đám người của Sở trắc phi cuối cùng cũng bừng tỉnh. Mấy vị tiểu thiếp kia khi nhìn tiểu hài tử khuôn mặt tuấn tú giống hệt Vương gia đang nũng nịu trong lòng bà bà, khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ không khỏi toát lên vẻ ghen tị.
Cố Thập Bát Nương đã sinh hạ một vị tiểu công tử như vậy từ khi nào ? Tại sao bọn họ không hề biết một chút gì cả? Tại sao?
Nhìn thoáng qua đã thấy, dáng vẻ tiểu tử kia đã ra khuôn ra dáng, ước chừng cũng được năm, sáu tuổi rồi.
Vương gia đã có một đứa con ngần ấytuổi, vậy mà các nàng một chút tin tức cũng không nghe thấy ! Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?!
Vẻ mặt Lan Phượng Thương vẫn bình thản. Các nàng bỗng nghĩ đến chuyện Vương gia biếm Vương phi đến Thiên Trạch lúc trước. Lẽ nào là….
Hoàn toàn có khả năng ch!. Cả đám phụ nữ giống như bị dội một chậu nước lạnh. Các nàng không ngừng nhìn về phía Lan Phượng Thương…. Vương gia và tiểu vương tử…. Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ là…
Mấy năm nay, Vương gia biếm Vương phi ra khỏi phủ là vì ngài đã biết chuyện nàng ấy có thai. Bị đưa đến Thiên Trạch kia không phải vì Vương phi phạm nhiều lỗi lầm mà vì Lan Phượng Thương muốn đề phòng mấy người tiểu thiếp bọn họ có hành động gì đó làm hại đến con trai trưởng của ngài ? Cho nên Lan Phượng Thương mới tranh thủ lúc Vương phi vẫn còn chưa lộ bụng đưa ra khỏi Vương phủ nhằm bảo vệ nàng chu đáo hơn chăng?
Dẫu biết Lan Phượng Thương vốn là người tâm tư tinh tế, xử sự quả quyết, nhưng không ngờ chàng lại có thể nghĩ tới chuyện này.Chả trách Vương gia chỉ biếm Cố Thập Bát Nương đến Thiên Trạch mà không dùng biện pháp trực tiếp là dứt khoát hưu nàng ta. Hóa ra chân tướng sự việc là vậy. Trong lòng Vương gia, người chàng lo lắng chỉ có Thập Bát Nương thôi.
Trái tim của họ bỗng nhiên có từng đợt rét lạnh dâng lên. Vương phi từng gây ra bao nhiêu chuyện, vậy mà tình cảm của Vương gia dành cho nàng ấy vẫn không hề thay đổi ! Chỉ tại bọn họ “ si tâm vọng tưởng”, thấy Vương gia lạnh nhạt cùng Thập Bát Nương đã đắc chí, tính toán chờ đợi đến ngày Vương phi bị hưu….
Trong lúc lí trí không thắng được tình cảm, ánh mắt của bọn họ nhìn Lan Phượng
Thương hiện rõ vẻ u oán nặng nề. Vương gia vậy mà lại lừa gạt bọn họ…Trong mắt chàng, họ là gì chứ? Tính toán của Vương gia hoàn hảo, kín đáo lại khiến cho bọn họ- những người từ trước tới nay vẫn nghĩ đến việc Vương phi sẽ bị hưu làm sao mà chịu dựng được đây?
Quả thực là một đả kích quá lớn.
Trong khi đó, lão Vương phi lại vui mừng đến nỗi đầu mày, đuôi mắt đều mang theo ý cười, vui vẻ nói chuyện cùng với tiểu tôn nhi xinh xắn, đáng yêu ở trong ngực. Càng ngắm tiểu tôn nhi, lão Vương phi lại càng cảm thấy đây quả thực là một bất ngờ quá lớn, khiến cho bà không chỉ kinh ngạc mà còn vui mừng không thôi, cứ ôm tiểu tôn tử vào lòng, yêu thích đến không muốn buông tay.
Lan Phượng Thương ở bên cạnh lẳng lặng nhìn lão Vương phi chọc cười đứa con trai nhỏ của mình, thấy bà đã dần dần trấn tĩnh sau chuyện bất ngờ vừa rồi, hắn mới khẽ đưa tay lên vuốt vuốt sống mũi, thầm nghĩ :” Trong xe vẫn còn hai tiểu tử nữa, mẫu thân của mình nếu trông thấy được, không biết sẽ còn có phản ứng thế nào đây ?”.
Lan Phượng Thương đưa mắt nhìn đứa con trai nhỏ vì bị gió lạnh thổi mà khuôn mặt đỏ hồng, cuối cùng cũng quyết tâm làm kẻ lòng dạ độc ác một phen, phá vỡ cuộc hội ngộ giữa hai bà cháu, nói với lão Vương phi :
– Mẫu thân ! Để con ôm Nhân ca nhi đi !
Dứt lời, hắn vươn tay muốn ôm lấy đứa con trai út đang ở trong lòng lão Vương phi.
Nhưng lão Vương phi lại nghiêng người một, kiên quyết không giao tiểu tôn tử cho hắn, còn cúi đầu nói với Lan Hoài Nhân :
-Nội tổ mẫu ôm con còn chưa thấy đủ. Vậy mà phụ thân của con lại muốn tranh với nội tổ mẫu kìa. Nhân ca nhi bảo phải làm sao làm sao bây giờ ?
Nói xong, bà mỉm cười, trìu mến nhìn tiểu tôn nhi ngoan ngoãn, có đôi mắt to trong trẻo trong lòng.
Lan Hoài Nhân xoay mặt qua, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của phụ thân liền quay sang nói với lão vương phi :
– Phụ thân có lẽ là lo lắng Nhân ca nhi quá nặng, sẽ khiến nội tổ mẫu mệt mỏi nên mới muốn ôm Nhân ca nhi thôi ạ! Nội tổ mẫu đừng trách lầm phụ thân mà tội nghiệp nha!
Lão Vương phi nghe thấy tiểu tôn nhi bênh vực phụ thân của mình như vậy, ánh mắt càng thêm nhu hòa, hiền dịu. Bà còn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Hoài Nhân, nói thật nhẹ nhàng:
-Nội tổ mẫu biết rồi. Phụ thân của Nhân nhi rất hiếu thuận. Tổ mẫu sẽ không trách tội phụ thân của Nhân nhi đâu.
Bà cũng cảm thấy khuôn mặt của tiểu tôn nhi hơi lạnh, không khỏi kêu ” Ôi ” một tiếng, vội vàng nói :
– Đúng là tổ mẫu sơ ý. Nào mau mau theo tỗ mẫu vào trong thôi.
Nói xong, bà lập tức quay sang nhắc nhở Lan Phượng Thương :
– Con cũng mau đưa Thập Bát Nương vào nhanh đi thôi.
Mới dứt lời, bà ôm Lan Hoài Nhân đi về phía cửa vương phủ, thầm nghĩ tôn nhi của mình còn rất nhỏ, không thể chịu nổi gió rét.
Lan Hoài Nhân thấy tỗ mẫu muốn đưa mình vào trong phủ mà không đợi mẫu thân và ca ca đi cùng, vội vàng ôm chặt lấy bà của mình, kêu lên :
– Nội tổ mẫu đợi một chút. Mẫu thân và ca ca của Nhân nhi vẫn còn chưa xuống xe ạ ! Đợi họ một chút đã ạ.
Lão Vương phi nghe thấy tôn nhi bảo bối đang ở trong ngực nói như vậy, đặc biệt là mấy chữ ” ca ca”, trái tim của bà vừa mới bình ổn lại được một chút, lập tức lại đập lên thình thịch, ngơ ngẩn đứng yên.
Lan Hoài Nhận hướng về phía chiếc xe ngựa hét to :
– Mẫu thân ! Đại ca ! Nhị ca ! Hãy xuống nhanh đi ạ.
Lão Vương phi vừa nghe thấy lời này, mắt phượng trừng lớn, kinh ngạc không thôi… Nhân ca nhi….vừa mới……Vừa mới nói gì vậy ?
Như để giải đáp những nghi vấn trong lòng bà,Đại thiếu gia Lan Hoài Sâm dắt tay Nhị thiếu gia Lan Hoài Mặc chui ra khỏi xe ngựa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, xinh xắn, đáng yêu được nhìn về phía lão Vương phi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lão Vương phi không thể dùng vài lời nói mà hình dung được. Bà vừa kinh ngạc, hoảng hốt lại vừa vui sướng, thậm chí còn vui mừng hơn cả lúc vừa rồi khi nhìn thấy Lan Hoài Nhân.Hai tiểu tử kia lại cùng đồng loạt cất lên âm thanh trong trẻo, ngây thơ khuấy động vẻ yên lặng của bầu trời phía trên vương phủ:
– Chúng tôn nhi chào nội tổ mẫu ạ !
Tầm mắt của mọi người vốn dĩ đang dừng ở trên người tiểu công tử ở trong ngực lão Vương phi lập tức chuyển sang bóng dáng nho nhỏ của Lan Hoài Mặc và Lan Hoài Sâm.
Sở trắc phi và ba vị di nương bên cạnh vừa nhìn thấy bóng dáng của hai tên tiểu tử mới bước khỏi xe ngựa, trái tim lại đau thắt….Hai cậu bé xinh xắn động lòng người này, chẳng lẽ….chẳng lẽ….. lại là tiểu công tử của Vương gia ?
Có lẽ…có lẽ là thật. Một đứa thì có khuôn mặt quá giống Lan Phượng Thương, một đứa lại như tạc từ Thập Bát Nương vậy. Cả bốn người đều cảm thấy toàn thân không còn một chút sức lực nào để có thể đứng thẳng người được nữa, gần như tê liệt, dựa hẳn vào người của nha hoàn cạnh bên.
Định thần lại một chút, các nàng hung hăng cấu véo mấy tiểu nha hoàn, khiến cho mấy nha hoàn kia muốn khóc mà cũng không dám khóc, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn. Sự giận dữ trút lên từng cái ngắt, véo, mạnh đến chảy máu, bầm tím cơ thể hết mấy ngày.
Lão Vương phi vẻ mặt giống như bị đông cứng, đầu óc gần như đã không có ý thức, mất đi khả năng phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn về phía hai đứa bé đáng yêu đang mỉm cười với bà.
Lan Hoài Nhân đang được tổ mẫu ôm trong lòng, lập tức giãy giụa khỏi vòng ôm của bà, để cho phụ thân ôm mình lên trên xe ngựa, đứng chung một chỗ với mấy ca ca của mình.
Ba tên tiểu tử nghịch ngợm dường như cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc, hoảng sợ của nội tổ mẫu vẫn chưa đủ phấn khích nên sau đó lại liếc mắt nhìn nhau một, đồng thanh hô lên rất to, khiến cho mọi người đều giật mình :
– Nội tổ mẫu ! Tôn nhi của ngài đã đến rồi ạ !
Giọng nói non nớt của trẻ con cất lên vô cùng êm tai, tựa như âm thanh đến từ cõi thần tiên, khiến cho trái tim vốn đã yếu ớt của lão Vương phi thêm lần nữa đập nhanh mạnh mẽ, sự kích động càng lúc càng tăng cao.
Hoàng Oanh và Đỗ Quyên ở bên cạnh trông thấy lão Vương phi chưa thoát khỏi cơn choáng váng vội vàng chạy nhanh đến bên cạnh đỡ lấy bà, e sợ lão Vương phi bị tiếng gọi ồn ào của mấy tiểu thiếu gia làm cho vui mừng quá mà ngất đi.
Lan Phượng Thương trông thấy ba tiểu tử kia nghịch ngợm như vậy, không khỏi trừng mắt nhìn bọn chúng một, vội vàng đi qua đỡ lấy lão Vương phi thân thể đang run rẩy, sau đó vươn tay chỉ vào mấy tên tiểu tử nghịch ngợm đang ở trên xe giải thích rõ ràng cho bà biết :
– Mẫu thân… Người đừng kích động. Bọn chúng đều là tôn nhi của người, là cốt nhục của Vương nhi.
Ba tiểu kia thấy vẻ mặt tổ mẫu kinh ngạc và hoảng sợ như vậy thì đều liếc mắt nhìn nhau, không kiềm chế được mà bật cười vô cùng vui vẻ, sau đó vội vàng gọi mẫu thân của mình xuống xe, chỉ ngại nội tổ mẫu sẽ bị dọa sợ tới mức ngất xỉu đi mất.
Thập Bát Nương khoác áo khoác lông cừu đi ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của lão vương phi vừa mang theo vẻ vui sướng lại nửa tin nửa ngờ liền vội vã thi lễ, mỉm cười nhìn về phía lão Vương phi, dịu dàng hỏi nhỏ :
– Bà bà ! Con dâu đã mang tôn nhi về đây cho người, người có thấy vui không ạ ?
Lão Vương phi vừa nhìn thấy ba tiểu tử kia đã khiếp sợ đến mức đầu óc mất đi ý thức nên hiện tại còn có thể nói được gì?
Một lúc lâu sau, cuối cùng bà mới bình ổn được tâm trạng, nhìn về phía Thập Bát Nương gật gật đầu, sau đó lập tức giằng khỏi tay của Lan Phượng Thương, bước chân có phần cứng ngắc đi về phía trước. Đôi bàn tay bà đã mấy phần run run, hướng về phía Đại và Tamthiếu gia – hai tiểu tôn nhi có dáng vẻ giống hệt Vương nhi của mình, giọng nói nghẹn hẳn đi :
– Mau mau lại đây để nội tổ mẫu ôm một có được không ?
Lan Hoài Sâm và Lan Hoài Nhân nghiêng đầu khẽ liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía lão Vương phi, dè đặt hỏi:
– Tổ mẫu ! Chúng tôn nhi khá nặng, liệu người có ôm được không ạ ?
Lão Vương phi vô cùng xúc động, mỉm cười, gật gật đầu, dịu dàng nói với chúng :
– Tôn nhi ngoan ! Nội tổ mẫu ôm được mà, ôm được mà ….! Lại đây…Lại đây các con!
Bà lại vươn tay ra nhưng do quá kích động nên đôi tay vẫn run run. Mặc dù lo lắng sẽ dọa đến các tiểu tôn nhi nhưng lại không thể nào kiềm chế được cảm xúc, bàn tay vẫn run rẩy, thân thể có phần cứng nhắc hơn.
Hai tiểu tử vội nhìn về phía mẫu thân,thấy Thập Bát Nương gật gật đầu với mình, lúc này mới vui mừng tiến đến để lão Vương phi dùng hai tay ôm hai huynh đệ chúng vào lòng.
Đại thiếu gia và Tam thiếu gia đều vui sướng mỉm cười thật tươi, nhìn về phía lão Vương phi đồng thanh hô lớn:
– Nội tổ mẫu!
Tiếng gọi đó làm lòng lão Vương phi như nở hoa, vui sướng đến mức trên khuôn mặt đều toát lên ý cười. Nghe thấy hai tiểu tử kia vui sướng gọi mình, bà lại vuốt đầu, nắm tay bọn chúng lắc nhẹ, giọng nói vẫn chưa hết xúc động, run run:
– Ngoan lắm ! Ngoan lắm ! Ngoan lắm …..
Trông thấy ca ca và đệ đệ được tổ mẫu yêu thương như vậy, Nhị thiếu gia có dáng vẻ giống Thập Bát Nương như đúc chu cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ vô cùng tủi thân xoay người ôm chặt lấy mẫu thân của mình, mếu máo nói:
– Mẫu thân…Nội tổ mẫu…Nội tổ mẫu …Người …Người… không thích Mặc nhi!!!
Người không thích Mặc ca nhi….
Lão Vương phi trông thấy Lan Hoài Mặc vì tủi thân mà đôi mắt đỏ hồng, lúc này bà mới ý thức được là bà đã quên mất tiểu tôn nhi ngoan ngoãn, lễ phép có dáng vẻ giống hệt Thập Bát Nương này, vội vàng quay sang dỗ dành Lan Hoài Mặc:
– Mặc nhi mau đến đây, gọi nội tổ mẫu một tiếng có được không ?
Nhị thiếu gia được coi trọng cũng rấtvui mừng, lập tức hướng về phía lão Vương phi hô to ” Nội tổ mẫu”.
Đời này, trừ bỏ lúc gả cho lão vương gia và lúc sinh hạ Lan Phượng Thương ra thì Lão Vương phi chưa bao giờ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc như lúc này. Nhìn ba tiểu tôn nhi vậy xung quanh, liên tục gọi ”nội tổ mẫu, tổ mẫu ”, khiến cho trái tim lão Vương phi đã mềm mại đến mức sắp tan thành nước….
Cảm giác lâng lâng như đang trong giấc mộng cứ thế theo bà mãi, cho tới khi đã trở về biệt viện của Lan Phượng Thương mà lão Vương phi vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Mấy tiểu thiếp cũng đã bị đưa đi, trong lúc này, lão Vương phi không cho phép xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến việc xum họp của bà và mấy đứa cháu của mình.
Lão Vương phi vui vẻ bồng Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đi thẳng từ cửa vào đến tận bên trong biệt viện nhưng hai cánh tay của bà lại không hề có một chút cảm giác đau đớn nào. Nếu như có thể, bà còn muốn ôm luôn cả Đại thiếu gia đang đi ở phía sau nữa…. Nhưng vì sức khỏe không cho phép nên đành phải để cho Lan Hoài Sâm đi ở phía sau cùng với phụ thân và mẫu thân mình.
Về đến biệt viện, vì lo lắng cho sức khỏe của lão Vương phi nên Thập Bát Nương nhẹ nhàng khuyên bà nên đặt Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia xuống. Nàng còn nghiêm nghị nói với các con:
– Nội tổ mẫu sức khỏe không được tốt. Các con không nên để nội tổ mẫu phải mệt nhọc nữa.
Nhị thiếu gia kia nghe thấy mẫu thân nói thế liền quay sang nói với lão Vương phi:
– Nội tổ mẫu bế chúng con đi cả quãng đường xa như vậy, chắc là rất mệt, người hãy để Mặc ca nhi và đệ đệ xuống đi ạ!
Giọng nói còn mang theo mùi sữa của Lan Hoài Mặc phả vào mặt lão Vương phi tạo nên một cảm giác vô cùng ấm áp. Tuy rằng bà không muốn buông hai tiểu tôn nhi xinh xắn, đáng yêu nhưng hai tay quả thực có hơi mỏi, với lại tuổi tác đã cao nên cũng không còn cách nào khác.
Lão Vương phi vừa lưu luyến đặt Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia xuống ghế, Thập Bát Nương vội vàng đi qua đỡ lấy bà, dìu bà lên ngồi ở trên thượng vị, sau đó nắn bóp bả vai giúp lão Vương phi.
Ba đứa trẻ thấy mẫu thân của mình tự tay bóp vai cho tỗ mẫu thì len lén chu cái miệng nhỏ nhắn, đồng thanh nói xin lỗi với lão Vương phi :
– Chúng tôn nhi đã khiến tỗ mẫu mệt mỏi. Nội tổ mẫu đừng trách chúng con nha!
Lão Vương phi vừa nghe thấy vậy, vội vàng bảo Thập Bát Nương ngồi xuống, nói không cần nàng xoa bóp cho bà nữa, còn nhỏ giọng nói với Thập Bát Nương khi nào về, bà sẽ nhờ Hoàng Oanh và Đỗ Quyên làm cho mình. Mới dứt lời, lão Vương phi liền nhìn về phía ba tôn nhi của mình, âu yếm:
– Sâm ca nhi, Mặc ca nhi, Nhân ca nhi đâu có làm tổ mẫu mệt mỏi. Tổ mẫu không mệt chút nào.
Thập Bát Nương dở khóc dở cười nói với lão Vương phi :
– Bà bà! Người cũng đừng quá nuông chiều bọn chúng. Ba tiểu tử này thật sự rất bướng bỉnh đấy ạ.
Con dâu thì nói các tiểu tôn nhi không ngoan nhưng theo như bà thấy thì bọn chúng đều rất hiểu chuyện. Lão Vương phi vỗ nhẹ lên tay Thập Bát Nương, chỉ khẽ khàng chỉ dạy nàng:
– Đối với trẻ nhỏ không nên đối xử quá nghiêm khắc. Con nhìn xem Vương nhi hiện tại là một Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm nhưng lúc bằng tuổi Sâm ca nhi, mâu thân đều phải cả ngày phải chạy đuổi theo sau nó đo`…Con không biết lúc đó mẫu thân thấy buồn bực thế nào đâu.
Bà cũng không ngại việc Lan Phượng Thương ở bên cạnh lúc này mặt đã đỏ bừng mà lại tiếp tục giáo dục con dâu :
– Con hãy nhìn lại ba tiểu tử kia đi! – Lão Vương phi nhìn về phía ba tiểu tử đang ngồi uống nước,trên gương mặt mang theo vẻ vui sướng và cưng chiều, từ tốn-Mẫu thân cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào ngoan ngoãn và hiểu chuyện như bọn chúng đâu. Con không nên trách chúng bướng bỉnh nữa…
Thập Bát Nương thực sự đang không biết phải nói gì. Nhưng nàng thấy được lão Vương phi rất thương yêu, cưng chiều ba đứa con của mình, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, vội đáp lời ngay:
– Con dâu nhớ kỹ ạ!
Lão Vương phi thấy nàng kính cẩn nghe theo mình, cũng không tiếp tục nói về vấn đề giáo dục bọn nhỏ nữa…Bà thong thả uống một chén dược trà, mắt không rời ba khuôn mặt đáng yêu kia.
Lúc này, ba tiểu tử học theo phụ thân, mỗi người đều bưng một chén trà lại gần, mời lão Vương phi:
– Tổ mẫu! Mời người uống chén trà nhuận giọng ạ.
Lão Vương phi vui vẻ tiếp nhận, bắt đầu từ Đại thiếu gia, uống liền một lúc cả ba chén trà, sau đó nói với mấy huynh đệ chúng :
– Đêm nay, các con cùng ăn cơm với nội tổ mẫu có được không ?
Ba tiểu tử dĩ nhiên là đồng ý. Lão Vương phi liền hỏi bọn chúng thích ăn những món gì. Ba tiểu tử cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần chế biến ra thì bọn chúng đều ăn được. Lão Vương phi sau khi nghe được lại càng vui mừng không thôi. Con dâu nói bọn chúng bướng bỉnh nhưng bà lại thấy bọn chúng thật là hiểu chuyện, lại còn ngoan ngoãn thế này, có thể nói là khó có người sánh được….
Thấy lão Vương phi cứ nắm từng cánh tay các tiểu tử, còn quan sát tay chân của chúng một lúc lâu, Thập Bát Nương tò mò mới hỏi :
– Bà bà! Người thấy có điều gì bất thường sao ?
Lão Vương phi cười cười, đáp lại :
– Ngày mai, con hãy qua đây nói chuyện.
Dứt lời, bà liền quay sang nói chuyện với ba tiểu tử kia, hỏi chúng bình thường thích chơi những gì? Làm những việc gì?
Thấy lão Vương phi định giữ bí mật không muốn nói cho mình, Thập Bát Nương lại tò mò đưa mắt nhìn về phía Lan Phượng Thương. Vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn nhấp từng ngụm trà Hoàng Sơn mao phong . Lan Phượng Thương thấy ánh mắt nàng, liền gật nhẹ đầu, ra hiệu hình một chiếc vòng tay.
Thập Bát Nương hiểu ra ý định của lão Vương phi là tạo cho mấy đứa con mình vài món đồ tinh xảo như lục lạc nhỏ dưới chân và vòng đeo tay cầu bình an, phúc thọ. Nàng khẽ mỉm cười, không nói gì thêm nữa,
Lan Phượng Thương nhìn thấy gương mặt Thập Bát Nương không còn vẻ vui mừng gượng gạo cũng cảm thấy an lòng hơn.
Bản thân hắn cũng biết, nàng vốn không thích lắm chuyện quay về vương phủ. Nhưng ba đứa nhỏ không thể không về nhận tổ quy tông. Bọn nhỏ đã lớn như vậy, nếu còn không biết đâu là cội nguồn, tổ tiên thì không phải là kẻ bất hiếu sao? Hơn nữa, Thiên trạch lại là nơi quê mùa, nhỏ bé, ba đứa con hắn làm sao được giáo dục, lớn lên trong môi trường tốt đẹp, tương xứng với thân phận và địa vị của mình.
Đã là hổ, không thể sinh con là chó được. Mấy đứa con của hắn nhất định sau này sẽ tạo nên công danh hiển hách, không phụ sự kỳ vọng của nhiều người.
Từ điều ấy, ba đứa nhỏ nhất định phải theo hắn hồi phủ. Tính tình Thập Bát Nương nhu hòa nhã nhặn, chắc chắn sẽ cùng theo…Trước mắt chỉ cần nàng theo Lan Phượng Thương hồi phủ, sau đó tùy tình hình , từ từ chinh phục, làm chủ hoàn toàn trái tim nàng, dẹp hết trong lòng Thập Bát Nương những lo lắng, bất an. Hắn cũng tin, nàng tận mắt thấy cuộc sống đầy đủ, sung sướng của các tiểu tử trong dinh phủ này sẽ ít nhiều vơi đi cảm giác không yên tâm.
Thực tế, Thập Bát Nương nghĩ rất nhiều chuyện. Lão vương phi đối với ba đứa con của mình vô cùng yêu thích. Bà cũng hứa chỉ cần Thập Bát Nương sinh con, thậm chí lập luôn con nàng lên làm thế tử. Đối với danh lợi, nàng không màng tới, chỉ mong con cái, gia đình được bình an. Với ba đứa nhỏ, quan trọng nhất vẫn là an toàn của chúng. Hứa hẹn của lão vương phi vẫn chỉ là hứa hẹn. Lời hứa cùng với hiện thực luôn có cách biệt rất xa.
Nhưng mà, có được lời hứa của Lão Vương phi, thấy bà yêu thương con cháu như vậy, Thập Bát Nương cũng gác đi nỗi lo trong lòng. Một mai Lan Phượng Thương rời khỏi Vương phủ, đến quân doanh, Thập Bát Nương cũng không cần quá lo mấy tiểu tử nhà mình ở đây sẽ không vui vẻ. Nàng cũng sẽ đối với lão Vương phi hiếu kính như mẹ ruột, giúp Lan Phượng Thương xử lý tốt chuyện trong phủ, cho hắn được yên lòng.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
34 chương
15 chương
63 chương
409 chương